Nháy mắt bọt nước vọt lên bao phủ ta, nước sông lạnh đến tận xương vượt qua đỉnh đầu, trong quá trình rơi xuống ta không có cách nào khống chế tứ chi, ngâm trong nước thật lâu, ánh mắt lỗ mũi tai miệng, phàm là nơi có nào có thể đi vào bước đều ập đến. Cho đến khi không chìm xuống nữa, ta mới theo bản năng động tay chân bơi lên trên.
Trong nháy mắt trồi lên mặt lại bị sặc một cái, miệng nếm đến mùi nước.
Hai bên đều là núi, ngàn dặm sắc xanh, nước sông mãnh liệt tiến lên, vỗ vào tảng đá, vỡ vụn, lại bị áp theo núi non uốn lượn trôi về phía trước. Dòng nước quá gấp, ta thử nhiều lần, chung quy không có năng lực vào bờ. Trên đường ôm lấy một khúc gỗ bị ngâm nước đến hư thối, đầu óc mê muội mà xuôi dòng xuống.
Không biết trôi bao lâu, bóng đêm như khăn voan màu đen phủ xuống, ta vẫn luôn không biết mệt mỏi mà hết nhìn đông tới nhìn tây, lo lắng trong lòng theo sắc trời ám xuống càng thêm dày đặc.
Ngâm ở trong nước thời gian lâu, da cả người đều trắng bệch, nhíu lại, như là ông lão bảy mươi. Hoàng hôn trên mặt nước lóe ra, trước mắt bỗng nhiên trống trải, dòng nước cũng chậm lại, trong chốc lát, xa xa có thể trông thấy trên mặt nước xuất hiện hai con thuyền đánh cá, chậm rãi, bay tới một khúc ngư ca thanh lệ uyển chuyển.
Giương giọng la lên, rốt cục được cứu vớt.
Trên thuyền đánh cá là tổ tôn hai người, tiểu tôn tử đen giống như khỉ, trên thân để trần, chỉ mặc một cái quần màu xanh, ngồi xổm đầu thuyền, nhìn ta nửa chết nửa sống ghé vào võng đánh cá đạp nước.
Tổ tôn hai người nói chuyện đều mang theo giọng nói quê hương dày đặc, tiểu tôn tử bô bô nói với ta, một chữ ta cũng nghe không hiểu, sau đó nó lại quay đầu nói gì đó với lão nhân đánh cá, lão nhân đánh cá từng chút từng chút chống thuyền, gật gật đầu, chậm rãi lái thuyền vào một cái rạch nhỏ hẹp. Hai bên bờ sông đều là liễu rũ, tiểu tôn tử ngồi ở mũi thuyền lại hát lên, cổ họng thông thấu to rõ, trong tiếng ca của nó, thuyền đánh cá ẩn giữa một mảnh liễu rũ.
Cành liễu ngâm trong nước, sóng nước lay động, sấn ánh trăng đạm bạc, thoạt nhìn như sắc váy nữ tử. Cảnh sắc đẹp, nhưng ta xem không tiến trong lòng, ánh mắt phát tán nhìn một chỗ ngẩn người, cho đến khi ánh mắt bắt giữ được một sắc hồng.
Thân thể so đầu óc còn nhanh, cả người nhào qua, thuyền đánh cá thiếu chút nữa bị ta lật ngửa, tiểu tôn tử đang hát đến đoạn cao nhất, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, lão nhân đánh cá vội vàng bỏ mái chèo đến kéo hai chân của ta, bởi vì nửa thân mình của ta đã treo trên bầu trời, ông ta không sót ta, ta lại đến vẫy một hồi.
Tay đủ bắt tại mảnh vải rách trên cành liễu, mặt trên có vết máu.
Lão nhân đánh cá kéo ta trở về, tiểu tôn tử hướng về phía ta quang quác quang quác mắng, ta nhìn mảnh vải kia không động, cũng phát không ra tiếng. Ta an ủi mình, đó là máu của Hướng Vấn Thiên để lại trên người Đông Phương. Y nhất định không sao, y lợi hại như vậy, ai có thể thương tổn đến y? Thật ra ta luôn không ngờ, Hướng Vấn Thiên sẽ ngọc nát đá tan đánh lén đắc thủ, ta vẫn cảm thấy không ai có thể thắng được y, kiếp trước cũng nghĩ như vậy, nhưng kiếp trước y vẫn chết.
Nhưng mảnh vải ở trong này, Đông Phương có lẽ cũng ở chỗ này, nhưng nơi này là nơi nào?
Cuối sông có ánh đèn dầu.
Xem ra là ngộ nhập một thôn trang nhỏ, chỉ không biết có còn ở trong địa phận thành Hành Sơn không, nghe khẩu âm tiểu tôn tử nói chuyện không giống người địa phương Hành Sơn, sợ là đã ra khỏi thành Hành Sơn.
Tổ tôn có một gia đình lớn, đều vô cùng thuần phác, nhưng ta giống như là lạc bước vào đàn gà vịt, vô luận bọn họ nói cái gì với ta cũng như gà nói với vịt, cuối cùng dựa vào khoa tay múa chân, ta biết bọn họ để ta đi tắm một cái, thay quần áo khô ráo. Đi ra, bọn họ đã thu dọn chỗ ở cho ta, còn có một chén bánh bột mì dẻo nóng, vỏ bánh cứng giòn, nhưng mở ra, bên trong có là nhân đậu ngọt, cắn một ngụm tâm liền phát run, không tự chủ được nghĩ, Đông Phương sẽ thích.
Hỏi thăm bọn họ có gặp một nam nhân mặc hồng y hay không, bọn họ đều mở to một đôi mắt mờ mịt nhìn ta, hiển nhiên nghe không hiểu ta đang nói cái gì. Sau vẫn là tiểu tôn tử thông minh, mời thầy thuốc biết chữ duy nhất trong thôn tới. Thầy thuốc là một lão nhân râu bạc, mặt nhiều nếp nhăn, gầy gầy, nhưng đi đường lại vững vàng, đi như bay, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, đôi mắt nhìn như hòa ái, lại dấu diếm sắc bén hiểu rõ hết thảy.
Ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, ông ta là một người có võ.
Ông ta chắp tay sau mông đi tới, liếc ta một cái, dùng tay chấm nước trà trong chén, chỉ viết bốn chữ.
“Đông Phương Bất Bại.”
Một khắc cũng không ngừng, ta đi theo ông ta rời khỏi nhà lão nhân đánh cá.
Đi một nửa, lão nhân gầy đột nhiên hỏi: “Bình Nhất Chỉ còn ở Nhật Nguyệt thần giáo?”
Ông ta nói làm ta kinh ngạc, bởi vì ông ta nói chính là tiếng phổ thông, rõ ràng, ta nghĩ, nói: “Hắn giết một người cứu một người, chính đạo sẽ không dung hắn.”
Lão nhân gầy lắc đầu, không nói.
Trong lòng ta có chút không bỏ xuống được, ông ta và Bình Nhất Chỉ nhìn tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng cả người ông ta lộ ra rất nhiều tang thương nhìn tẫn lòng người, vì thế cẩn thận hỏi: “Bình Nhất Chỉ là người quen cũ của ngài?”
Khi đó vừa lúc đi đến cửa nhà ông, ông ở trong một căn phòng thôn dã, nhưng ở gần sông lại có một mảnh hoa sen, trước cửa trồng một cây hồng quả nặng trịch, gió thu một thổi liền hơi lung lay, quanh nhà còn vây một vòng hàng rào tre có dây leo bìm bìm, thật có một phen phong vị khác.
Dưới chân cây hồng là một con chó vàng già, vừa thấy chủ nhân trở về liền đứng lên dùng sức lay động cái đuôi.
Ông ta nghe thấy ta hỏi, liền dừng lại ở cửa, nhìn ngôi nhà tranh ẩn sâu nơi sơn dã của mình, thật lâu mới nói: “Là kẻ thù đối đầu.” Ông khom lưng xuống sờ sờ đầu chó vàng, vô ý thức lặp lại một lần: “Đúng, là kẻ thù.”
Tuy rằng nói là kẻ thù, nhưng trong giọng ông trừ một chút buồn bã cùng tịch mịch, cái gì cũng không có.
Ta còn muốn hỏi lại, lão nhân gầy lại đi về phía trước, hai tay đặt trên cửa, vừa kéo cửa vào vừa nói: “Người ngươi muốn tìm ở ngay bên trong, như ngươi theo dòng xuôi xuống, nhưng y không có vận tốt như ngươi, mãi cho đến hồ nhỏ trên sông mới bị rễ liễu bám trụ, ta đang tại nơi ấy câu cá, y dọa cá của ta đều chạy…”
Thanh âm chưa dứt.
Trong phòng đơn giản đến có chút trống, lại không có bón người, chỉ có đệm chăn hơi hỗn độn biểu hiện nơi này từng có người ở. Lão nhân gầy chỉ hơi hơi giật mình một chút, sau đó liền khôi phục bình tĩnh.
“Y đi tìm thứ kia.” Lão nhân nói.
Ta vội vàng hỏi: “Tìm cái gì? Trên người y bị thương sao còn chạy đi chỗ nào?”
“Một cái hộp gỗ.” Lão nhân nói, “Chút nội thương đó, đối với nội lực thâm hậu của y thì không có gì ngại, đã uống thuốc, ngươi nên quan tâm chính là y luyện võ công kia, thật sự quá mức nham hiểm, lần này phản phệ còn không tính nghiêm trọng, nhưng y tiếp luyện thì sẽ chịu khổ sở càng lớn…”
“Phản phệ?” Ta sửng sốt, “Công lực của y phản phệ?”
Lão nhân không hiểu mà nhìn ta: “Ngươi không biết? A, chắc là đột nhiên phát tác, ta bắt mạch cho y cảm thấy kinh mạch trên người y có chút trệ, nhưng mà không trở ngại, nhưng đã khổ sở nhiều ngày, qua lần này, công lực của y tất nhiên tăng nhiều, phóng nhãn thiên hạ, chỉ sợ Phong Thanh Dương phái Hoa Sơn có thể đấu với y một trận, nhưng thắng không được.”
Kiếp trước, qua mấy tháng y đã có thể luyện thành một tầng cuối cùng của 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, phản phệ cũng tùy theo càng ngày càng thường xuyên. Kiếp này y xuất quan trước, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta nhất thời quên, võ công của y đã tiếp cận đại thành, mà nguy hiểm cũng yên lặng nổi lên. Rốt cục ta hiểu được, hôm nay vì sao y không thể tránh thoát một chưởng cuối cùng của Hướng Vấn Thiên, vì sao động tác né tránh một khắc cuối cùng của y lại chậm trong chớp mắt, nhưng chỉ có một cái chớp mắt này, đã để Hướng Vấn Thiên thừa dịp cơ hội.
Ta nhắm mắt, giống lão nhân khom người bái thật sâu: “Tiền bối nói vậy cũng là người trong Nhật Nguyệt thần giáo, đa tạ lần này tiền bối trượng nghĩa cứu giúp, ân cứu mạng suốt đời khó quên, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, ngày khác có thể báo đáp.”
“Ta và Nhật Nguyệt thần giáo thật có sâu xa, nhưng không phải người trong thần giáo, lần này chỉ là tâm của thầy thuốc mà thôi, không đảm đương nổi.” Lão nhân thản nhiên nói, “Ta tị thế nhiều năm, hiện giờ chỉ là một người đi chân trần lang trung thôi, người trong thôn đều gọi ta một tiếng Dược tiên sinh, ta không hỏi tục danh của ngươi, ngươi cũng không cần hỏi chuyện khác, bỉ nhân không có ý tái nhập giang hồ.”
Ta đương nhiên không dám ép hỏi, vị Dược tiên sinh này chính là bắt mạch đã có thể nói nhiều như vậy, hơn nữa cách nói chuyện của ông ta có chút bình thản, giống như phản phệ kiếp trước Bình Nhất Chỉ cũng bó tay không biện pháp nhưng ở trước mặt ông lại thành bệnh nhỏ. Trong lòng ta không khỏi muốn mượn sức ông ta, nhưng phần tâm này thực nhanh đã bị ta tạm thời áp chế, bây giờ chuyện khẩn yếu nhất chính là tìm được Đông Phương.
“Dược tiên sinh.” Ta lại bái lão nhân một lần, “Mới vừa rồi nghe ngài nói đến hướng đi của Đông Phương, còn thỉnh ngài báo cho.”
“Chắc là đến liễu đê đi, chính là thủy lộ ngươi tới. Ta kéo y lên bờ trong tay của y nắm chặt một hộp gỗ, nhưng ta cứu y lên thì hộp lại rớt vào trong nước, lúc trước y tỉnh một lần, cái gì đều không để ý, chỉ tìm cái hộp kia, thiếu chút nữa hủy phòng của ta.” Dược tiên sinh nói xong lắc đầu liên tục, có chút bất đắc dĩ, “Sau này ta nói cho y biết hộp ở nơi nào, y mới an tĩnh lại, vốn tưởng rằng y sẽ không làm gì nữa liền xuất môn xem bệnh cho hương thân, sau đó lại bị kéo đến chỗ ngươi, không ngờ chỉ một lát sau, người đã không thấy tăm hơi.”
Ta liền bỏ chạy.
“Đêm dài đường tối.” Dược tiên sinh tay mắt lanh lẹ nhét ngọn đèn gió vào tay của ta.
Ta không kịp nói lời cảm tạ, vội vàng gật đầu với ông ta rồi chạy như điên.
Trong thôn vào đêm rất an tĩnh, trên đường chỉ có phu canh gõ cái mõ cùng với tiếng bước chân thật mạnh của ta.
Đèn lồng treo ở cành trúc, hơi hơi chiếu sáng đường đi.
Theo ký ức tìm được con sông nhỏ hẹp có đủ loại liễu rủ, thở hồng hộc đứng ở trước đê, đặt đèn trên mặt đất, bốn phía không có một người, ta nhìn lại giữa sông, nước sông không ngừng không nghỉ chậm rãi trôi qua, lẳng lặng, hơi hơi nổi lên gợn sóng, không biết người ở nơi nào.
“Giáo chủ! Đông Phương!” Ta giống người điên chạy dọc theo đê lớn tiếng gọi, “Đông Phương Bất Bại!”
Rất xa nghe thấy tiếng nước chảy rầm rầm, có gì đó thoát khỏi mặt nước.
Đông Phương ở dưới nước, tóc đen hai bên ướt sũng dính trên khuôn mặt tái nhợt, trong nháy mắt y nhìn thấy ta, nhãn tình sáng lên. Ta bỏ áo dài bên ngoài ra nhảy xuống nước, kéo y lên. Ta không nhìn y, cũng không nói lời nào, chỉ mím môi thật chặt, cởi quần áo ướt nhẹp trên người y ra, dùng y phục của mình bao lấy y.
Thân thể Đông Phương ngừng không được hơi hơi phát run, thậm chí bất giác cuộn thành một đoàn, ta biết đây là vì phản phệ, cũng là vì y ngâm trong nước lạnh thật lâu thật lâu, ta có thể đụng đến ngón tay bị ngâm đến nhăn nheo của y, bây giờ, ngay cả môi của y đều trắng bệch, toàn thân không có một chút độ ấm, thật giống như một khối băng.
Ta ôm chặt lấy y, trước ngực lại có đồ vật cứng cộm cộm.
“Dương Liên Đình…”
Giọng nói của Đông Phương vì rét lạnh mà có chút run rẩy, nhưng vẻ mặt của y lại vui vẻ, y ngẩng đầu lên nhìn ta, lộ ra một nụ cười tái nhợt, đem hộp gỗ chết cũng phải bảo hộ mở ra cho ta nhìn: “Ngươi xem, ta tìm được!”
Ta nhìn y, trong lòng như bị đâm một đao, một ngọn lửa không biết từ đâu toát ra hỏa làm ta đoạt cái hộp kia, ném qua một bên. Đông Phương sốt ruột, lập tức đẩy ta ra, vội vàng vươn tay đi bắt cái hộp đựng giải dược thần đan tam thi não giải.
“Ngươi không muốn sống nữa sao!” Ta kéo cánh tay y, cả giận nói, “Vì vài viên thuốc, ngay cả mệnh ngươi cũng không muốn sao!”
Đông Phương cúi đầu trầm mặc một chút, vẫn bỏ ta ra, chân trần đi từng bước một nhặt hộp trở về, dùng tay áo lau sạch sẽ, thấp giọng nói, “Đây không phải là viên thuốc, là mệnh của ngươi.”
“Đúng, bên trong có bao nhiêu? Không bị nước hòa tan còn lại bao nhiêu? Ta có thể dựa vào dược này sống nhiều hơn vài năm nữa?” Ta nắm chặt tay, nhịn không được cất cao giọng, “Nếu ngươi không tại, dù ta sống đến một ngàn tuổi một vạn tuổi thì có ích gì!”
Đông Phương quay người lại, trong ánh đèn bị gió thổi đến lúc sáng lúc tối chậm rãi đi về phía ta.
“Thì ra ngươi cũng sẽ nói như vậy, ” y nhẹ nhàng đặt đầu để trên đầu vai của ta, “Ta cũng như vậy a.”
Thanh âm của y rất nhẹ, thậm chí như tùy thời có thể bị gió thổi tan, nhưng ta nghe được rất rõ ràng, mỗi một câu y nói giống như đá nện vào trong đầu ta, không có cách nào khắc chế cảm động, ta ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, bức hơi ẩm trong mắt trở về, ta nói: “Đông Phương, ta thực xin lỗi ngươi.”
Y nhắm mắt lại, lắc đầu.
“Dương Liên Đình, ngươi nói chúng ta là người một nhà.”
Ta nói không ra lời. Ta dùng sức kéo tay y, xoay người nửa ngồi xổm xuống, để tay y khoát lên trên vai ta. Đông Phương ở sau lưng ta trầm mặc một hồi, một tay ôm hộp một tay ôm cổ ta, ghé vào lưng ta.
Ta dùng một tay cầm đèn, chỉ có thể dùng một tay nâng y, cứ như vậy chầm chậm đi thong thả về phía nhà tranh của Dược tiên sinh.
Ngọn đèn dầu loạng choạng, bóng dáng hai người chúng ta hòa cùng một chỗ, thật dài mà tha sau người, trên đường yên tĩnh.
Đông Phương tuy rằng gầy lại không nhẹ, hai cái đùi của y ôm lấy lưng ta, toàn bộ thể trọng đặt trên lưng ta, nặng trịch, ta khom người cõng y, như cõng mọi thứ trong cuộc đời mình.