Sáng hôm sau dậy, Khương Nhan đang mượn phòng bếp của Hội Soạn đường nào ngờ thuốc còn chưa nấu xong liền thấy Trương ma ma đến thông báo: “Tế tửu đại nhân truyền gặp, mời Khương cô nương lập tức đến trước sảnh Bác Sĩ.”
Thông thường mà nói, được Phùng tế tửu truyền gặp ắt hẳn là chuyện lớn, Khương Nhan hơi ngạc nhiên, xoay người hỏi: “Ma ma, người chắc là người truyền gặp ta là Phùng tế tửu, mà không phải là Sầm tư nghiệp?”
Ma ma mặt không đổi sắc nói: “Chắc chắn là Phùng tế tửu, cô nương vẫn là mau thu dọn đến đó, đừng để tế tửu đại nhân chờ lâu.”
Khương Nhan đầy lòng nghi hoặc đồng ý.
Trên đường đến sảnh Bác Sĩ, nàng mơ hồ có chút bất an, e rằng càng khẩn trương hơn so với lúc bị Sầm tư nghiệp gọi đến trách phạt. Nàng thăm dò ma ma vài lần, bà ấy đều im bặt, chỉ giục nàng đi nhanh đến đó.
Đến sảnh Bác Sĩ, cổng lớn đóng kín, rõ ràng không giống ngày thường. Khương Nhan hít sâu một hơi, điều chỉnh sắc mặt, gõ cửa tiến vào trong.
Trong sảnh đường rộng lớn, ánh đèn màu ráng vàng. Phùng tế tửu, Sầm tư nghiệp, Tuân tư nghiệp cùng với giám thừa phụ trách ghi chép, trai trưởng đều đến đầy đủ, Phùng tế tửu ngồi trên ghế chủ, Sầm tư nghiệp và Tuân tư nghiệp ngồi ở hai bên, những người khác đều đứng đó, nghiêm túc bàn bạc với nhau chuyện gì đó.
Lần trước nhìn thấy tình huống khoa trương này, vẫn là lúc đại điển tế Khổng khi khai giảng.
Vẻ mặt Khương Nhan không thay đổi, quỳ xuống hành lễ với tế tửu, tư nghiệp và những người khác, lúc ngẩng đầu lên nàng nhìn thấy Tiết Vãn Tình và Lý Trầm Lộ đang dương dương tự đắc đứng một bên, trong lòng khẽ trầm xuống, đại khái biết là không phải chuyện tốt rồi.
Các phu tử ngừng bàn bạc, xung quanh liền yên ắng, chỉ có khói trên lò hương lơ đãng bay lượn, trong phòng càng lộ ra vẻ nghiêm nghị yên tĩnh. Không lâu sau, Phùng tế tửu mở miệng, giọng nói tao nhã mà không mất đi phần uy nghiêm, “Khương Nhan, có người nói giờ mùi canh ba hôm qua, ở trước cổng Quốc Tử Giám trông thấy ngươi cùng nam tử ngồi cùng một chiếc xe, cử chỉ thân mật, ắt có chuyện lạ?”
Hóa ra lại là chuyện này.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Khương Nhan liền lựa chọn giữa việc thành thật hoặc nói dối. Nàng chỉ thoáng im lặng liền ngẩng đầu nhìn thẳng mọi người, thản nhiên đáp: “Vâng.”
Vừa nghe xong, Tiết Vãn Tình liền hừ một tiếng, vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ta nói rồi mà, Lý Trầm Lộ không thể nào nhìn lầm được! Khương Nhan trước khi vào Quốc Tử Giám danh tiếng đã không hay, sau khi đến đây, càng ỷ mình có vài phần tư sắc liền cùng nam sinh dây dưa không rõ. Người không trong sạch như thế, nên sớm chút đánh ra ngoài...”
“Câm miệng.” Phùng tế tửu vuốt chòm râu ngắn, cắt ngang lời Tiết Vãn Tình, dùng ngữ khí không cho nói leo nói, “Đây không phải là thâm cung hậu trạch, không đến lượt ngươi dùng cái nhìn của phụ nhân để bình luận thị phi.”
Tiết Vãn Tình chỉ đành không cam lòng, không tình nguyện im miệng, trong lòng lại phẫn nộ bất bình, chỉ cảm thấy bản thân cùng với Quốc Tử Giám bát tử tương xung, rõ ràng kẻ sai là Khương Nhan, Phùng tế tửu lại lấy mình ra để trút giận!
Nàng ta bên này phẫn nộ bất bình, Phùng tế tửu lại đưa mắt nhìn Khương Nhan không hề chột dạ hỏi: “Người ngươi ngồi cùng là ai?”
Khương Nhan đáp: “Thưa tế tửu, là Phù gia đại công tử, Phù Ly.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Sầm tư nghiệp dường như lập tức đứng dậy nói: “Không thể nào! Phù Ly trước giờ đoan chính, tự chủ, không thể nào làm ra chuyện không hợp lễ giáo như thế được!”
“Thưa tư nghiệp, học trò và Phù đại công tử không hề làm ra chuyện không hợp lễ giáo.” Khương Nhan biện giải, “Hôm trước học trò vì đến tiễn tang Trình gia cô nương, lúc về dầm mưa nên sốt cao, Phù đại công tử vì có vài phần giao tình với học trò khi ở Sóc Châu, liền tốt bụng đưa học trò đi khám đại phu bốc thuốc.”
“Dù là như thế, cũng không được!” Sầm tư nghiệp chỉ Khương Nhan nói, “Ngươi biết rõ quy tắc trong giám, lại ỷ mình có vài phần tài học mà không hề câu nệ, thật sự khiến lão phu cực kì thất vọng!”
Phùng tế tửu an ủi: “Tu Tề, lời nói chỉ có một khía cạnh vẫn chưa đủ làm căn cứ, ngươi tạm thời đừng nóng nảy, hãy nghe Lý Trầm Lộ nói thế nào đã.”
Lý Trầm Lộ thân là người chứng kiến, bước lên phía trước một bước hành lễ, chần chừ nói: “Thưa chư vị tiên sinh, hôm qua học trò từ nhà quay về, thật sự nhìn thấy Khương Nhan từ trên xe ngựa của nam tử bước xuống. Nhưng người ngồi trong xe ngựa là ai, học trò thật sự không nhìn rõ, không dám xác nhận có phải là Phù đại công tử như lời Khương Nhan nói hay không.”
Lời này nàng ta nói đến cực kì giảo huyệt. Hẳn là đã cho Sầm tư nghiệp mặt mũi, thay ông bảo vệ môn sinh đắc ý của mình, lại lần nữa đẩy Khương Nhan đến đầu mũi sóng: Nếu Khương Nhan ở trong Quốc Tử Giám lại ra ngoài lén gặp gỡ với nam tử bên ngoài, liền là tội thêm một bậc.
Không hổ là thứ nữ lớn lên trong thâm trạch lục đục đấu nhau, Khương Nhan giờ đây xem như là đã lĩnh hội được sự lợi hại của Lý Trầm Lộ, nhẹ nhàng nói một câu liền có thể đẩy nàng vào hai cảnh khó.
Với tình huống bây giờ, bất kể là tiến hay lùi, nàng e rằng đều không thể ở lại trong Quốc Tử Giám, dù là nhờ Phù Ly làm rõ được chuyện hôm qua bị bắt gặp, hoặc là đem chuyện hai người sớm có hôn ước công bố với mọi người, nàng đều trở thành người chờ gả, cũng giống như Cố Trân Châu và Tống Vũ Nhu phải rời khỏi Quốc Tử Giám.
Trong Quốc Tử Giám, phụ nhân không được đặt chân vào.
Khương Nhan nhíu mày, đang suy nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào, liền thấy Phùng tế tửu khoanh tay, đứng dậy trầm giọng nói: “Lập tức truyền Phù Ly đến đây.”
Mà lúc này, một đương sự khác lại không hề biết chút gì với phong ba trong sảnh Bác Sĩ.
Tâm tình Phù Ly hôm nay không tệ, cùng Ngụy Kinh Hồng luyên thuyên không ngừng sóng vai bước đi, qua một lúc lâu, mới nhìn hắn một cái hỏi, “Ngươi có phát hiện hôm nay ta có gì khác không?”
“Khác gì?” Ngụy Kinh Hồng im lặng, nghiêng đầu quét mắt nhìn Phù Ly, thử hỏi: “Thay đổi y phục ư?”
Phù Ly lạnh mắt nhìn hắn.
Ngụy Kinh Hồng lại đi quanh người Phù Ly, sờ cằm hỏi: “Chẳng lẽ là đổi giày mới?”
Phù Ly vẫn lạnh mắt nhìn hắn.
“Chẳng lẽ là biến thành kẻ ngốc rồi chăng?” Ngụy Kinh Hồng ha hả cười to, sau đó liền linh hoạt né tránh Phù Ly xuất chưởng, khó hiểu nói, “Ta thật sự đoán không ra. Ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc là khác chỗ nào?”
Phù Ly lạnh nhạt cầm ngọc khuyết bên hông lắc lắc.
Ngụy Kinh Hồng liền hiểu ra cười nói: “Ha, ta còn cho rằng là gì nữa! Không phải chỉ là một khối ngọc...” Nói được một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại, dần dần hoàn hồn mở to mắt, kinh ngạc nói, “Chờ đã, ngọc này!!!”
Giọng hắn thật sự quá khoa trương, khiến cho giám thừa đang điểm danh trước cổng học quán giận dữ trừng mắt, nhắc nhở nói: “Ngụy Kinh Hồng, nơi học tập không được ồn ào!”
Ngụy Kinh Hồng cười nói tiếng ‘Xin lỗi’, sau đó lại khoác vai Phù Ly, nheo mắt nói: “Sao lại thế? Ngọc này không phải ngươi vẫn luôn giấu bên trong, không hề muốn lộ ra ư?”
“Bây giờ muốn rồi.” Phù Ly lướt qua người hắn, ngọc khuyết khẽ lay động, tựa như đang tuyên bố chủ quyền với mọi người.
Ngụy Kinh Hồng nhịn cười đuổi theo, giữ lấy vai Phù Ly nói: “Ngươi chịu kích thích gì? Rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi sao? Ban đầu ai một mực nói ‘sẽ không cưới nàng’ nhỉ?”
“Câm miệng.” Phù Ly lựa chọn mất trí tạm thời.
“Chao ôi, không biết Khương Nhan sau khi nhìn thấy sẽ có phản ứng gì nữa?” Ngụy Kinh Hồng vẫn đang luyên thuyên. Phù Ly tuy không nói nhưng trong lòng cũng âm thầm chờ đợi.
Hai người bước vào học quán, lại phát hiện chỗ ngồi của Khương Nhan trống, không hề nhìn thấy bóng dáng.
Ngụy Kinh Hồng ‘Ủa’ một tiếng, tò mò: “Sao hôm nay Khương Nhan vẫn chưa đến? Thường ngày không phải đến khá sớm sao?”
Phù Ly dừng trước bàn Khương Nhan một lúc, mong đợi trong mắt nhạt đi rất nhiều, tựa như suy tư nói: “Hôm qua nàng sốt cao không hạ.” Phải chăng trong người vẫn không khỏe?
Đang nghĩ ngợi, giám thừa ngoài cửa cầm bút bước vào nói: “Tế tửu đại nhân truyền Phù Ly nhanh chóng đến sảnh Bác Sĩ, không được chậm trễ!”
Vẻ mặt của vị giám thừa kia nghiêm túc, các thiếu niên trong học quán đang bận đọc sách luyện chữ thoáng sững sờ, đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng Phù Ly, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phù Ly ngược lại điềm tĩnh, nói ‘vâng’ một tiếng, liền xoay người bước ra cửa.
Vào sảnh Bác Sĩ, Phù Ly liền trông thấy Khương Nhan đang quỳ thẳng người trên đất, mày khẽ nhíu lại, đưa mắt quét qua mọi người, nhìn thấy Tiết Vãn Tình và Lý Trầm Lộ, hắn liền đoán ra đại khái mọi chuyện.
Phù Ly quỳ bái hành lễ, ngọc khuyết bên hông khẽ chạm xuống đất, phát ra một tiếng thanh thúy, trong sảnh trống trãi tĩnh lặng vang lên vô cùng rõ ràng. Khương Nhan đương nhiên cũng nhìn thấy ngọc hắn đeo, trong mắt lộ ra một tia ngạc nhiên, lập tức dời mắt nhìn thẳng, vẻ mặt rõ ràng nhẹ nhõm không ít.
Phùng tế tửu để hai người đứng dậy, hỏi thẳng: “Phù Ly, hôm qua ngươi và Khương Nhan rốt cuộc là chuyện gì?”
“Khương Nhan sốt cao không hạ, đại phu trong giám chữa trị không hiệu quả, học trò liền đưa nàng ra ngoài khám bệnh.” Phù Ly đứng thẳng người, dáng người ngọc thụ lâm phong, thản nhiên nói, “Học trò và nàng vốn là đối thủ cạnh tranh, lúc loạn chiến ở Sóc Châu lại được nàng nhiều lần giúp đỡ, công ra công tư ra tư, học trò nào thể ngồi yên nhìn nàng ốm đau không quan tâm?”
Phùng tế tửu thoáng im lặng, cao giọng hỏi: “Thật sự chỉ là như thế?”
“Tế tửu, Phù Ly thế nào ngài biết rồi đấy, hắn vẫn luôn dám làm dám nhận, không biết nói dối.” Nghe đến đâu, Tuân tư nghiệp chậm rãi đứng dậy, chắp tay với Phùng tế tửu nói, “Người trẻ tuổi làm việc không biết chừng mực, chỉ cần họ đảm bảo sau này tuyệt không ở riêng một phòng, không gần nhau trong một thước, vẫn mong tế tửu tha cho họ lần này.”
“Tuân tư nghiệp, không được!” Tiết Vãn Tình bừng bừng lửa giận, bất mãn nói, “Khương Nhan nhiều lần không tôn trọng lễ giáo đã là quá phận, lần này phạm phải đại kỵ vẫn có thể ở lại trong giám học tập, không khỏi làm nhục mặt mũi của Quốc Tử Học! Sau này, mọi người đều có thể ở trong giám nói chuyện yêu đương, ta dựa ngươi, ngươi dựa ta ư?”
“Các tiên sinh đang nói chuyện, đến lượt ngươi xen miệng vào ư? Đến Quốc Tử Giám học hơn một năm, Hòa Ninh huyện chúa tài khí bình bình, tính tình ngược lại càng lúc càng quá đáng.” Nhiều lần bị chống đối, Phùng Tế tửu cũng có vài phần bực mình, lệnh cho Lý Trầm Lộ và Tiết Vãn Tình, “Hai ngươi ra ngoài.”
Lý Trầm Lộ ngoan ngoãn nói ‘Vâng’ một tiếng, kéo Tiết Vãn Tình vẫn chưa nguôi giận lui ra ngoài cửa.
Phùng tế tửu nhìn thiếu nam thiếu nữ đứng trong sảnh, bất giác đau đầu. Hai người trẻ tuổi này đều là nhân tài không thể thiếu trong giám, mà Đại Minh không thể thiếu nhất chính là nhân tài, nếu đạo đức bại hoại, cho dù đầy bụng kinh luận thì cũng không thể nâng đỡ được.
Hắn tiếc người tài, hai người đều muốn giữ lại, đặc biệt là Phù Ly.
Phùng Tế tửu đứng dậy, cùng thương lượng với các tư nghiệp và giám thừa, cuối cùng cảm thấy đề nghị của Tuân Tĩnh khả thi. Sau khi bàn bạc xong, Phùng Tế tửu hỏi: “Phù Ly, Khương Nhan, các ngươi có nguyện lập trạng thư, hứa rằng sẽ không trong thời gian học tập trong quán lén lút tiếp xúc, thân mật ngoài quy củ không? Nếu có thể triệt để cắt đứt những suy nghĩ không phù hợp kia, chuyện hôm qua, bọn ta liền xem như chưa từng xảy ra.”
“Thưa Tế tửu, học trò...”
“Tế tửu đại nhân, thứ mong Phù Ly khó lòng tuân theo.”
Hai người cùng lúc mở miệng, Khương Nhan nghẹn lại nửa câu, ngỡ ngàng nhìn Phù Ly. Hồi lâu sau, nàng thấp giọng nói: “Phù Ly ngươi bình tĩnh chút.”
Phù Ly điềm đạm đáp: “Ta rất bình tĩnh.”
Hắn bình tĩnh nhưng các phu tử phía trên không bình tĩnh nổi. Sầm tư nghiệp thật sự nhảy dựng như sấm, giận mắng: “Phù Ly, ngươi nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời! Để các ngươi cắt đứt qua lại hai năm đã là khoan dung, ngươi đến hai năm cũng không chờ nổi ư?”
“Đừng nói hai năm, một ngày cũng không được.” Ánh mắt Phù Ly kiên định, trầm giọng nói, “Học trò và Khương Nhan từ nhỏ đã có hôn ước, không phải là quan hệ không thể để mọi người nhìn thấy, nếu tuyệt giao thật sự là người thất tín, uất ức nàng rồi.”
Hắn nhàn nhạt ném ra một bí mật động trời, lập tức tựa như giọt nước tràn ly, ào ào dâng trào.
“Cái gì! Hôn ước?”
“Sao chưa từng nghe thủ phụ đại nhân nhắc đến!”
“Không không, Phù Ly sẽ không nói dối!”
“Chuyện lớn như thế sao có thể biết mà không báo!”
Đây là chuyện lớn mà Quốc Tử Giám bổn triều gặp phải! Xung quanh ầm ĩ, vẻ mặt Phùng tế tửu phức tạp, nhiều lần đưa tay bảo mọi người im lặng.
Khương Nhan bất đắc dĩ đỡ trán, trong lòng thở dài: Toi rồi, lần này mình nhất định phải về gói ghém đồ đạc về Duyện Châu chờ gả rồi.
Phùng tế tửu cân nhắc hồi lâu, mới hỏi: “Nếu hai người thật sự có hôn ước, có thể danh chính ngôn thuận qua lại, Khương Nhan cũng không còn cách nào ở lại Quốc Tử Giám. Phù Ly, ngươi biết bổn quan năm đó lúc tiếp nhận nữ sinh mà hoàng hậu nương nương đưa đến, đã định luật thép, một nhóm nữ sinh nếu đã có hôn phối hoặc là nam nữ sinh lén lút tiếp xúc, sẽ không thể ở lại học tập.”
“Tế tửu đại nhân, có thể cho phép học trò ở lại học tập thêm hai năm không?” Khương Nhan thật sự không nhịn được, mở miệng cầu xin, “Hai năm này, học trò không thành thân.”
Phùng tế tửu thở dài một tiếng, lắc đầu đáp: “Không thể. Luật thép là quan trọng nhất, không thể vì một mình ngươi mà thay đổi.” Thật đáng tiếc, hiếm khi gặp được một cô nương thú vị lại có tài học như thế vẫn rơi vào khuôn sáo thành hôn sớm. Nàng đi như thế, chắc hẳn trong mười năm trở lại đây sẽ khó tìm ra một Khương Nhan thứ hai.
Nghĩ như thế, Phùng tế tửu lại một trận tiếc nuối.
Trong không gian im ắng, Phù Ly bình tĩnh mở miệng hỏi: “Tế tửu, có phải là nam nữ học trò yêu nhau, nhất định phải có một người rời đi?”
Phùng Tế tửu gật đầu: “Không sai. Học trò trong giám không được phép liên hôn, để tránh nhiễu loạn cương thường kỷ luật, nếu kiên trì như thế, ắt cần một người nghỉ học.”
“Nếu đã như thế, Khương Nhan không cần rời đi.” Sống lưng Phù Ly thẳng tắp, trong mắt trước sau lóe lên sự cao ngạo quyết tuyệt, từng chữ một nói, “Học trò rời đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm tư nghiệp (gõ lên bảng đen gào rít): Các ngươi là nhóm học trò kém cỏi nhất mà ta từng dạy!