Đến trước cổng nha huyện, Phù Ly theo quy củ đưa thiếp bái phỏng đến, đưa hộp quà nghiên cổ và mực thỏi cho Khương Nhan cầm, lúc này mới ở cửa chờ.
Không lâu sau, liền thấy Khương Nhan vui cười quay lại, vẫy tay với Phù Ly: “Được rồi, mau vào đi!”
Thế là Phù Ly liền sửa sang lại vạt áo, cất bước vào trong.
Trong viện, đại sảnh tiếp khách, Khương tri huyện và Khương phu nhân ngồi trên chủ tọa, đánh giá thiếu niên sóng vai với con gái nhà mình bước vào.
Thiếu niên chưa cập quan dáng người thẳng tắp, nghi thái đoan chính, tuy trẻ tuổi nhưng anh khí bức người, trên mặt không lộ ra cảm xúc, chỉ bình tĩnh, lễ phép ôm quyền khom người, hướng về trưởng bối hỏi thăm: “Vãn bối Phù Ly, diện kiến tri huyện đại nhân, tri huyện phu nhân.”
Hắn không vội vàng gọi ‘nhạc phụ, nhạc mẫu’, cũng không thân thiết gọi ‘thúc phụ, thúc mẫu’, xưng hô mang theo ý kính trọng, tiến lùi hữu lễ, vẻ mặt Khương tri huyện không dao động nhưng ánh mắt ngược lại ôn hòa hơn không ít, đưa tay ra hiệu: “Ngồi.”
Phù Ly lại ôm quyền, lùi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sống lưng vẫn thẳng tắp, hai tay tự nhiên đặt trên gối, đó là khí chất của quý tộc đã ăn sâu vào trong máu. Thím Tào dâng trà lên, vừa rót trà vừa đánh giá Phù Ly, mắt híp lại, cười tủm tỉm như sợi chỉ, liên tục nói: “Đẹp, quả nhiên đẹp trai quá nhỉ!”
Phù Ly vừa ngồi xuống, lại đứng dậy, hai tay nhận lấy trà thím Tào dâng, bình tĩnh nói: “Đa tạ.”
Khương Nhan tự mình kéo một chiếc ghế tròn, vừa ngồi xuống bên cạnh Phù Ly, liền nghe cha bên cạnh chậm rãi mở miệng nói: “Quà của đại công tử tặng ta đã thấy rồi, thật sự quý trọng, e là không hợp với lễ.”
Phù Ly trả lời: “Vãn bối kính trọng trưởng bối, chỉ nói tâm ý.”
Khương tri huyện nhấp một ngụm trà, giọng không nhanh không chậm, “Nghe nói đại công tử sớm đã rời khỏi Quốc Tử Giám, bỏ văn theo võ. Không biết nay đã là quan mấy phẩm, bổng lộc thế nào, sao có thể tặng quà quý trọng như thế?”
Phù Ly đáp: “Hiện tại đang đảm nhiệm bách hộ của cẩm thị vệ, lục phẩm. Nhưng vãn bối sẽ cố gắng, sớm ngày thực hiện ước hẹn với lệnh ái.”
“...” Tay cầm trà của Khương tri huyện khẽ run.
Khương Nhan nhìn thấy phản ứng của phụ thân, bất giác cười trộm nói: “Cha, Phù đại công tử tuổi trẻ tài cao, còn cao hơn phẩm quan của cha một bậc nhỉ.”
Thật là lời nên nói không nói, lời không nên nói lại nói. Khương tri huyện nhàn nhạt lườm con gái một cái, nhìn thấy dáng vẻ nàng cười đến không khép miệng lại được, liền biết nàng thật sự thích tiểu tử này.
Cẩm y vệ tuy uy phong, nhưng danh tiếng trước giờ không quá tốt, thay hoàng thất che giấu những chuyện xấu, loại trừ phe đối địch về chính trị - những chuyện này đều làm không ít. Tuy thiếu niên trước mặt vẫn còn rất lạnh lùng sạch sẽ, nhưng hoa xuân dễ tàn, lòng người dễ đổi thay, ai có thể đoán trước được tương lai như thế nào? Không còn cách nào, chức quan thấp hơn một bậc cũng phải nhìn thấu Phù Ly, ai bảo tiểu tử này lại nhìn trúng viên ngọc trên tay Khương gia chứ.
Nghĩ như thế, Khương tri huyện đặt chung trà xuống, hỏi: “Ồ? Ngươi và con ta ước định chuyện gì?”
Phù Ly bình tĩnh mà kiên định nói: “Trước lúc nàng rời khỏi Quốc Tử Giám chuẩn bị xong sính lễ, chờ vãn bối trở thành thiên hộ, sẽ cưới nàng về nhà.”
“Thật là nghé con không sợ hổ, bây giờ nói lời này còn quá sớm.” Khương tri huyện phì cười, sâu xa nói: “Nghe nói lệnh tôn không thích võ phu, ngươi bỏ văn theo võ, lòng lệnh tôn nhất định có khúc mắt, đó là thứ nhất; hơn nữa, ta từ lúc làm quan liền ủng hộ cách tân, đề xướng khai sáng, cùng với lệnh tôn theo phe bảo thủ lễ giáo đạo nghĩ hoàn toàn tương phản, trước giờ đều đối địch nhau, thiết nghĩ ngươi cũng biết.”
Phù Ly gật đầu: “Vãn bối biết.”
“Nếu đã như thế, sau này dù ngươi thành thiên hộ thậm trí là trấn phủ sử, lệnh tôn cũng chưa chắc đồng ý ra mặt chứng hôn, chấp nhận hôn sự này. Dù con ta sau này thành công gả vào, ít nhiều cũng sẽ chịu chút ủy khuất, đây là chuyện ta nghìn vạn lần không muốn.”
Khương tri huyện trên mặt mang theo nụ cười nhưng giọng điệu lại chắc nịch, vẻ mặt tư thế giống hệt Khương Nhan. “Con ta thông tuệ, hiếu thắng, vô tư hồn nhiên sống mười bảy năm nay, không phải là để cho Phù gia ngươi bắt nạt. Ta có lời nói trước, hai người tuy có hôn ước nhưng nếu Phù gia không giải quyết xong chuyện nhà, ta cũng sẽ không yên tâm đưa viên ngọc nâng niu trong tay đưa cho ngươi, đó là chuyện thứ hai.”
Nghe xong, Phù Ly trầm tư một lúc, mới ngẩng đầu nói: “Vì vãn bối từ bỏ thi cử, gia phụ thật sự nổi giận, nhưng chuyện này vãn bối tự tin sẽ giải quyết được, bất luận thế này đều sẽ không khiến cho lệnh ái chịu uất ức. Phù gia trọng lời hứa, ngài có thể yên tâm.”
Phù Ly trước giờ không dễ gì hứa hẹn, cho nên lời nói này sẽ không vô duyên vô cớ mà nói ra. Khương Nhan đặt tay trên ghế gỗ, ‘ôi’ một tiếng nói: “Không phải nói là hôm nay chỉ đến gặp mặt thôi sao? Cha, cha hỏi chuyện này làm gì?”
“A Nhan, con lui xuống trước đi.” Khương tri huyện nhàn nhạt nói, “Ta cùng Phù đại công tử nói chuyện riêng với nhau.”
“Cha...”
“A Nhan, chúng ta xuống bếp xem còn thiếu món gì, con cùng nương ra chợ mua thêm.” Khương phu nhân đứng dậy, kéo tay con gái, dịu giọng cười nói, “Nương cũng không biết đại công tử thích ăn gì, vẫn cần con bên cạnh góp ý đấy.”
Cha nương kẻ tung người hứng, Khương Nhan cũng không tiếp tục ở lại, lẳng lặng đưa mắt hỏi Phù Ly.
Phù Ly khẽ gật đầu, tỏ ý nàng không cần lo lắng.
Khương Nhan lúc này phủi tay áo đứng dậy, miễn cưỡng nói: “Thế được rồi.”
Nàng nắm tay Khương phu nhân ra ngoài, đi được hai bước lại ở ngoài cửa ló đầu vào, cười nói với Khương tri huyện: “Cha, người ta từ xa đến đây không dễ dàng, cha nói chút thôi nhé, đừng làm khó hắn!”
Khương tri huyện dở khóc dở cười, khoát tay nói: “Mau đi đi, đi đi.”
Trong phòng bếp rau thịt đầu đủ, thím Tào đã xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm trưa, cho nên ‘đi chợ’ vốn chỉ là cái cớ để tách nàng ra.
Bên bếp, Khương Nhan chốc chốc chọc chọc củ cải, lúc lại vân vê lá rau, thơ thẩn nói: “Con sao lại cảm thấy cha có tiềm chất làm nhạc phụ ác độc nhỉ?”
“Đừng nói bậy, cha con là quan tâm con.” Khương phu nhân dỗi nói, “Năm đó ta theo cha con rời đi, ông ấy tự cảm thấy áy náy, vẫn luôn hi vọng con không phải chịu sự hắt hủi của gia tộc, không cần nhẫn nhịn những uất ức mà chúng ta đã từng chịu.”
“Hai người thật sự là buồn lo vô cớ, con và hắn khi nào thành thân còn chưa định xuống nữa! Ai biết hắn khi nào trở thành thiên hộ, ai lại biết tháng tám năm sau con sẽ đi đâu?” Khương Nhan thì thầm nói, “Hơn nữa, con và hắn đều không phải là người nhu nhược bất tài, sao có thể khiến bản thân chịu uất ức chứ? Con tin hắn, cũng tin bản thân, nương và cha yên tâm đi.”
Từ nhỏ đến lớn, Khương Nhan đều không cần người nhà bận tâm, dù là loạn chiến năm trước của Sóc Châu, trải qua sinh tử, nàng cũng chỉ cười một cái cho qua, an ủi phụ mẫu một tiếng “Đại nạn không chết, ắt có phúc sau.”Tính nàng tiêu sái, hoạt bát, quá rõ bản thân muốn gì, dường như tất cả khó khăn trong mắt nàng cũng chỉ là sự khác biệt giữa ‘có thể giải quyết’ và ‘tốn chút thời gian để giải quyết’.
Có đôi lúc Khương phu nhân nghĩ, cảm thấy có thể thành mẫu thân của nàng là phúc khí bản thân tu mấy đời.
Vừa rồi mới nhìn thấy Phù đại công tử khí vũ hiên ngang, nói năng bất phàm, tương lai nhất định là nhân vật xuất chúng... Cũng đúng, nam tử A Nhan nhìn trúng có thể tệ sao chứ?
“Mối hôn sự ban đầu vốn không xem ra gì, giờ ngược lại trở thành lương duyên.” Khương phu nhân khẽ thở dài, yêu thương vuốt ve tóc Khương Nhan, “Con đấy...”
Khương tri huyện và phù Ly trò chuyện nửa canh giờ lại bảo hắn ở lại dùng cơm trưa, tuy Phù Ly không tính là nói nhiều nhưng vẫn luôn hỏi gì đáp nấy, bữa cơm cũng không tính là trầm buồn, lúng túng.
Dùng bữa xong, lễ giáo của chủ và khách cũng đã tận, Phù Ly liền đứng dậy từ biệt.
Khương Nhan vốn đang đứng ngồi không yên, đầy lời muốn hỏi, nghe thế lập tức nói: “Ta tiễn chàng.”
“Chờ đã, cái này vẫn mong đại công tử nhận lấy.” Khương phu nhân cầm lá trà đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Phù Ly.
Đại Hồng Bào thượng đẳng, đối với huyện lệnh thất phẩm mà nói vẫn xem như là vật quý giá. Phù Ly có chút do dự, Khương Nhan bên cạnh nói: “Đây là tâm ý của cha nương, chàng cầm đi. Cầm lấy thì xem như cha nương chấp nhận chàng rồi!”
“Nói bậy.” Khương tri huyện bên cạnh nếm trải sự xót xa ‘con gái lớn không thể giữ lại’.
“Từ chối thì bất kính, đa tạ hai vị.” Phù Ly lúc này dùng hai tay nhận lấy hộp trà, lần nữa hành lễ chào tạm biệt.
Ra khỏi cổng nha huyện, Khương Nhan rõ ràng khẩn trương hơn Phù Ly, thở phào một hơi hỏi: “Cha nói gì với chàng thế? Có làm khó chàng không?”
Ánh mắt của Phù Ly ôn hòa hơn nhiều, khẽ giọng nói: “Không có. Chỉ là hỏi ta có kế hoạch gì với tương lai, lại nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự phải suy nghĩ kĩ, không thể vội vã, thiết nghĩ là sợ nàng đi theo ta sẽ phải chịu uất ức.”
“Sao ta lại cảm thấy dẫn chàng đến gặp cha nương ta, ngược lại tiện nghi cho chàng nhỉ?” Khương Nhan sờ cằm nói, “Vốn không cảm thấy gì nhưng lần gặp gỡ này, ngược lại cảm thấy đang hối thúc chuyện thành hôn rồi?”
“Sớm phải như vậy.” Phù Ly nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Nàng tình cảm chưa thông qua lệnh cha mẹ cùng người mai mối gọi là gì không?”
Khương Nhan lắc đầu.
“Là tư tình.” Phù Ly tiếp “Mà nay có hôn ước của tổ phụ, lại có sự đồng ý của cha nương nàng...”
“Cha nương ta còn chưa đồng ý đâu.”
“... Nàng gả cho ta chính là thiên kinh địa nghĩa.” Phù Ly lờ đi nửa câu nói bị Khương Nhan xen vào, hơi đắc ý nói, “Khương Nhan, nàng trốn không thoát rồi.”
Không biết sao, câu nói trông như ngang ngược vô lý này lại đánh thẳng vào trong tim.
Ánh mặt trời ấm áp ngày đông, thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ đùng đùng, trên đường chất đầy giấy vụn đỏ sau khi pháo nổ xong, Khương Nhan quay đầu nhìn thiếu niên tuấn dật mặc võ bào bạc trắng bên cạnh, cười khanh khách nói: “Ta trước giờ đều không yên phận, chàng phải giữ cho chặt đấy.”
Người bán hàng đẩy xe liên tục lướt qua, hàng hóa cao ngất đẩy đến bên cạnh, khóe môi Phù Ly hơi cong lên, lẳng lặng nắm lấy tay nàng.
“Khương Nhan.” Hai người tản bộ trong đình vắng, Phù Ly đột nhiên nói, “Nhớ lúc ở Sóc Châu, nàng nói nàng đố kỵ ta không. Thật ra...”
“Thật ra cái gì?”
“Thật ra, là ta đố kỵ nàng.”
Trong lòng dường như có lông vũ lướt qua, Khương Nhan bất giác dừng bước, xoay đầu nhìn gương mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ của Phù Ly, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Phù Ly của khi ấy vẫn còn là trưởng tử cao cao tại thượng của Phù gia, thiên chất thông tuệ, văn võ song toàn, trước giờ vẫn là người xuất chúng, mà bản thân chỉ là con gái của quan huyện, có gì để hắn ngưỡng mộ chứ.
Đang nghi hoặc, liền nhìn thấy Phù Ly hơi xoay người, đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy chăm chú nhìn Khương Nhan, mở miệng nói: “Đố kỵ nàng có thể tự do tự tại, có thể vui vẻ cười lớn, có thể mặc kệ ánh mắt của thế tục theo đuổi thứ nàng muốn...Cũng đố kỵ nàng có một gia đình tuy không giàu có nhưng lại trọn vẹn và ấm áp như thế.”
Dưới ánh nắng, Khương Nhan hơi mở to đôi mắt phản chiếu gương mặt của Phù Ly, đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu.
“Thân mẫu của ta, sau khi vài năm hạ sinh A Cảnh liền...”
Chỉ nói một câu như thế, Phù Ly bỗng dừng lại. hắn dường như lúng túng, quay đầu nói, “Xin lỗi.”
“Tại sao phải xin lỗi?” Khương Nhan căng thẳng, trong lồng ngực dường như ngập tràn thẫn thờ, dịu giọng nói, “Thỉnh thoảng nói ra tâm sự không tính là gì, chàng không sai.”
“Không có gì, đều là quá khứ rồi.” Phù Ly khôi phục lại sự trấn tĩnh, nói tiếp, “Đi...”
Lời còn chưa nói xong, Khương Nhan kiễng chân vòng qua cổ hắn, cho hắn một vòng ôm mềm mại.
Cánh môi nhạt màu của Phù Ly hơi mở, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, hai tay giơ ra giữa không trung, dường như không biết phải phản ứng thế nào mới phải.
“Cha nương thật ra rất thích chàng, ta cũng thích chàng.” Khương Nhan cọ cọ lên vai hắn, cười nói, “Sau này, chàng sẽ có một gia đình ấm áp và trọn vẹn thuộc về chàng.”
Nói rồi, nàng buông tay, cười giảo hoạt chạy đi, chỉ để lại Phù Ly vẫn còn ngơ ngẩn đứng đấy, tim đập loạn nhịp, hồi lâu không thể bình tĩnh.
Kì nghỉ của cẩm y vệ có hạn, hôm sau Phù Ly cần phải nhanh chóng cưỡi ngựa quay về phủ Ứng Thiên.
Khương Nhan muốn giúp hắn làm tiệc tạm biệt, cố tình đến khách điếm từ sáng sớm, nào ngờ vừa đẩy cửa bước vào, liền trông thấy Phù Ly cả người mặc áo quần thoải mái, cầm giấy bút đang ngồi bên bàn nghiêm túc viết vẽ gì đó.
Nắng sớm mờ mờ, nhìn thấy Khương Nhan đến, Phù Ly gác bút, đem tờ giấy đã viết xong đưa cho nàng, vờ bình tĩnh nói: “Nàng chọn hai cái đi.”
“Hả? Chọn?” Khương Nhan cả mặt mơ hồ nhận lấy giấy tuyên, nhìn chữ ‘Tư Ngạn’ và ‘Tư Diệp’ một lúc, thật sự xem không hiểu mới hỏi, “Cái này là gì?”
“Tên.” Phù Ly nhàn nhạt đáp.
“Hả?”
“Tên con của chúng ta sau này, nàng chọn trong hai cái đi.” Phù Ly nói, “Nếu không hài lòng, ta về lại nghĩ tiếp.”
“...”
Lập tức, Khương Nhan sững sờ, hồi lâu không chọn ra tên nào.