Cung Khuyết

Chương 104

Sau khi A Nam và Đặng Hương nghe được tiếng kêu của A Qua thì đều ngẩng đầu lên nhìn về phía ta. Đặng Hương nhìn ta một cái liền lắc đầu với ta, dường như đang muốn nói gì đó với ta. Ta không để ý đến hắn.

A Nam cũng nhếch môi, nghiêng đầu tỏ ý miệt thị đối với ta.

Ta bất chấp tất cả, cái gì là kiềm chế cơn giận, cái gì là mưu kế, ta đều đã quên sạch. Ta xông lên, không nói tiếng nào, kéo cánh tay A Nam đi vào trong một gian phòng nhỏ ngay cạnh đó.

A Nam sợ hãi kêu lên, nhưng nàng không hề giãy dụa, bị ta kéo đên trong một gian nhà lá nhỏ.

Đặng Hương đi theo, đi được hai bước thì dừng lại, ta thấy hắn còn cười một cái, mặc dù nhìn qua thì giống như đang cười khổ.

Ta bước đi dứt khoát, đóng cửa gian phòng lại. Đặng Hương chậm rãi theo sau và những người chạy tới cứu A Nam đều bị ta ngăn ở ngoài cửa.

Bên trong gian phòng nhỏ chất đầy bao bố cũ, nghĩ đến chuyện nơi này là chỗ bỏ đi của Thái y viện, ta liền cảm thấy trong phòng đều tràn đầy mùi thuốc.

A Nam mặc váy trắng với áo khoác hồng, nhìn qua giống như đóa hoa thược dược nở giữa gian phòng đầy mùi thuốc này. Vì tức giận nên ánh mắt của nàng đỏ như lửa, thiêu khô trụi vẻ mềm mại long lanh trong mắt, giống như là hai hồ nước khô khốc. Mà trên khuôn mặt nàng đã ửng hồng.

Ta đi về phía nàng, nàng liền lui về phía sau, lui đến bên cạnh đống bao bố thì bước chân hơi chậm lại, định ngồi lên trên đống bao bố. Tư thế ngồi kia, thong thả mà tao nhã, còn có phần giống như đang khiêu chiến với ta.

Nàng cũng không nóng nảy, hoàn toàn ngược lại với người đang nổi giận đùng đùng là ta. Nàng thản nhiên: "Ngươi có thể làm gì ta?" 

Ta hết sức giận dữ, nhận ra tay của mình đều đang run rẩy.

"Ngươi... Ngươi lại dám đi xuất gia!" Ta vốn định bày tỏ sự tức giận của ta đối với A Nam, nhưng lúc mở miệng chất vấn nàng, giọng nói lại giống như là oán giận nhiều hơn. Chẳng bao lâu nữa, lúc đối mặt với A Nam thì ngay cả nổi giận ta cũng không làm được.

A Nam nâng cằm lên, dùng ánh mắt của mình để phản bác ta: "Ta muốn đi thì ngươi ngăn được sao?" Nàng ngồi ở đó, còn ta thì đứng, không biết là tại sao, ta không hề cảm giác được sư ưu thế của kẻ ở trên cao nhìn xuống.

Ta đi lên nắm lấy vai của nàng, muốn dùng sức lực để lay động nàng, nhưng lại không thể hạ thủ: "Ngươi lại có thể muốn cắt tóc, tóc ngươi dài thế này! Ngươi, ngươi dám!" Bàn tay ta đang nắm lấy vai nàng lại dùng sức.

Không đúng! Ta vẫn không bắt được trọng điểm giống như lần trước. Ta cảm thấy dường như ta có phần không rõ ràng, lúc ở cùng tiểu bảo bối này ta luôn nói năng không rõ ràng. Lúc này ta mới ý thức được ta ăn nói vụng về, cho đến giờ này cũng không biết dùng cách nào để nói cho A Nam biết là ta không vui. Bình thường trong đầu lúc nào cũng có cả vạn ý tưởng, đến lúc này lại đều không nói ra được.

Ta dứt khoát ngậm miệng lại, ngơ ngác nhìn nàng một lúc.

A Nam vẫn là vẻ mặt kia, xa lánh và lạnh nhạt, tự ái lại kiêu ngạo.

Một hồi lâu sau, A Nam cười lạnh một tiếng: "Hoàng thượng có lời nào muốn nói thì mời nói nhanh. Thiếp còn có chuyện phải làm... Đều là chuyện của hoàng thượng." 

Ánh mặt trời đi qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, từng chấm nhỏ nhảy nhót trên khuôn mặt nàng.

"Ngươi còn cười được!" Ta dùng một chút sức lực kéo lấy một tay nàng, động tác thô lỗ đến mức ngay cả ta cũng sợ hết hồn. A Nam lảo đảo, lập tức đụng phải ngực ta. Giọng nói của ta ở trong gian phòng này có chút quái dị, ngay cả bản thân cũng không nắm chắc được, nghe giống như là đang thét lên với nàng.

Bàn tay nhỏ bé của A Nam ra sức phủi, cố gắng tránh khỏi bàn tay ta đang bắt lấy cánh tay nàng: "Ra tay a, lại muốn đánh người phải không? Lợi dụng xong rồi nên không giả bộ nữa phải không?" Giọng nói của nàng khô khốc mà yếu ớt, không thể che giấu sự tuyệt vọng bên trong.

Ta nhắm mắt lại, để mặc nàng vỗ vào người ta một cách vô lực. Thì ra là nàng nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng nói ra, nàng cho là ta đang lợi dụng nàng để giải quyết mâu thuẫn giữa hai miền nam bắc, hiện giờ lại muốn vứt bỏ nàng. Khó trách nàng nói rằng giải quyết xong chuyện giao thương nam bắc, nàng sẽ rời khỏi ta. Nàng cho là giữa ta và nàng chỉ có chút tình nghĩa như thế này thôi sao?

Hơi thở của A Nam đến gần ta, thân thể mềm nhũn chạm vào người ta, tay của ta từ từ buông lỏng, chỉ khẽ khàng vuốt ve bả vai của nàng. Nàng không cảm giác được.

Trong lòng ta, A Nam rốt cuộc cũng mệt mỏi, thở hổn hển, động tác dần chậm lại rồi cuối cùng hoàn toàn dừng lại. Nàng không chạy trốn, không biết rằng ta đã buông nàng ra.

Trong gian phòng nhỏ dần an tĩnh trở lại, ánh mặt trời vòng quanh đám bụi đang lơ lửng giữa phòng.

"Hoàng thượng muốn yêu người nào thì cứ yêu người đó, nhưng đừng để nàng ta tới làm nhục ta." A Nam quật cường nói.

Ta ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, để sự áy náy của ta hòa vào trong động tác này. Ta sớm nên nghĩ đến, A Nam vốn là người thà chết đứng còn hơn sống quỳ, trong chuyện tình cảm không bằng lòng để bản thân chịu ủy khuất. Mặc dù nàng biết rõ trong hậu cung có những chuyện không tránh được, nhưng theo bản năng mà nàng không chịu hạ thấp mình cho giống những nữ nhân khác trong hậu cung.

Thân thể nho nhỏ ra sức giãy dụa trong ngực ta, không chịu để cho ta an ủi nàng.

Ta đành phải ôm nàng chặt cứng trong lồng ngực, để ngực nàng dán chặt thân thể ta. Lúc này cả người nàng đang phát run, nhất định là bởi vì vừa rồi mới phản kháng kịch liệt.

Ta cũng bình tĩnh hơn một chút, bắt đầu nghĩ đến sự ấm ức của A Nam. Đúng là ta không tốt.

Dần dần nàng mệt mỏi, nằm trong ngực ta. Ta chỉ nghe được tiếng thở dốc của nàng, cùng nhịp tim của hai người xen vào nhau.

"Ta sẽ không cho phép A Nam đi đâu cả." Ta cũng ngang ngược, trước tiên phải nói rõ với nàng, tránh cho nàng còn tiếp tục ảo tưởng trong lòng.

Tay của ta vuốt ve tóc nàng, từng sợi tóc đều mềm mượt như tơ lụa. Từ khi nào thì nàng không còn búi tóc bằng cây bạch trâm ta tặng? Quyết tuyệt cùng cứng rắn, ngay cả những thứ ta từng tặng nàng cũng đều bị nàng vứt bỏ.

"Không cho phép nàng cắt tóc xuất gia." Ta cảnh cáo nàng.

Lúc này Đặng Hương và A Qua đều đang ở bên ngoài, có mấy lời vẫn không thể nói thẳng ra: "A Nam phải có lòng tin đối với bản thân." Ta cắn lỗ tai của nàng, nhẹ giọng nói với nàng: "Cũng phải có lòng tin đối với ta. Có một số việc không giống như nàng nghĩ." Ta chỉ có thể khuyên nàng như vậy.

Thân thể nho nhỏ trong ngực ta cứng ngắc, không hề nhúc nhích.

"Từ trước tới giờ ta chưa từng muốn lợi dụng A Nam." Ta nói: "Trước giờ ta vẫn luôn coi A Nam là giọt lệ trong lòng ta, cùng ta hòa thành một thể trong trái tim ta, là chỗ chống đỡ duy nhất của ta trên cõi đời này. Lần này coi như A Nam cùng ta diễn một vở kịch, thời gian không lâu, A Nam phối hợp với ta mấy ngày nữa."

Cái đầu nhỏ trong lòng ta giãy dụa ngẩng lên, ánh mắt nhìn ta hoài nghi.

Ta không biết có phải nàng đã hiểu rồi không, dù sao thì lúc này nàng cũng không từ chối, chỉ là nheo mắt lại như thể ánh sáng chiếu vào mắt nàng chói quá mức, lại giống như là đang đánh giá ta.

Tiểu bảo bối này thật là không đáng yêu, đến lúc này mà cũng không rơi giọt nước mắt nào. Trong ánh mắt nàng chỉ có tia lửa, có thể đốt ta trở thành tro bụi. Ta càng ngày càng cảm nhận rõ, giọt nước mắt nàng cho ta ban đầu quý giá đến mức nào.

Ta đột nhiên nghĩ, có phải A Nam cũng có chút thích ta hay không. Nếu như nàng không thích, cũng sẽ không khổ sở như vậy. Ta thật sự muốn hỏi A Nam, nhưng... Là một người đàn ông, thật sự rất khó mở miệng.

A Nam, nàng có yêu ta hay không? Ta chỉ muốn hỏi nàng một lần.

"Rốt cuộc hoàng thượng muốn nói cái gì?" A Nam hỏi ta trước. Trong ánh mắt của nàng đều là nghi ngờ và cẩn thận.

"Ta..." Ta rất muốn nói ra một chữ kia, nhưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Lòng của ta như thế nào A Nam nên biết chứ." Ta nói: "Nơi này chỉ có A Nam." Ta không cách nào nói thêm nữa, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt của chúng ta giao nhau, ta hiểu sự lo âu và yếu ớt của nàng. Ta cũng cố gắng để cho A Nam nhìn thấy đáy mắt ta, mở cửa trái tim của ta, để cho nàng hiểu ta.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của Như Ý: "Thái hậu tìm hoàng thượng khắp nơi." Hắn nói: "Trước khi bữa tiệc chuẩn bị giải tán, Phùng đại nhân đề nghị lập thái tử, thái hậu không biết nên làm thế nào cho phải, xin hoàng thượng nhanh đến." Trong giọng nói của hắn không giấu vẻ áy náy vì đã quấy rầy ta.

Ta ừ một tiếng, để trán ta chạm vào trán A Nam, nhỏ giọng nói với nàng: "Cho dù nàng hiểu hay không hiểu thì cũng hãy nhẫn nại mấy ngày nữa, cùng ta diễn kịch. Những chuyện khác sau này ta sẽ nói cho nàng biết." Ta phải đi, không cách nào giải thích được nhiều hơn.

Ta buông A Nam ra, đối diện với đôi mắt đầy vẻ nghi vấn của nàng, ta cười một cái, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "A Nam cùng ta diễn kịch đi." Ta tin rằng A Nam thông minh như vậy chắc chắn hiểu được ý của ta.

Lúc ta ra ngoài, Đặng Hương lắc đầu với ta một cái, giống như là rất xem thường.

Lúc ta trở lại bữa tiệc, đứa bé đã được ôm xuống.

Mẫu hậu đưa mắt nhìn ta.

Ta vừa cười vừa ngồi xuống: "Ta đi thay y phục một lát, nghe nói chúng khanh lại có đề nghị mới rồi sao?" Ta đã ổn định xong tâm tình vừa rồi, đối mặt với vấn đề khó khăn vừa xuất hiện, lập thái tử là chuyện lớn, vì sao Phùng Ký lại khinh suất mà nói ra như thế?

"Là thần đề nghị hoàng thượng sớm lập thái tử." Ngược lại thì Phùng Ký rất bình tĩnh, nói rõ ràng đầu đuôi từng lý do của hắn. Nói đi nói lại, chẳng qua là có ý muốn ổn định.

"Theo ai gia thì đứa bé này vẫn còn nhỏ." Mẫu hậu mở miệng: "Nhưng Phùng khanh vẫn kiên trì." 

"Không phải thần cố chấp kiên trì." Phùng Ký nói: "Hoàng thượng chỉ cần suy nghĩ một chút chuyện của Cửu vương gia kia thì sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của thần."

Thì ra là như vậy, ta hiểu, quay đầu liếc mắt nhìn nhị ca.

Nhị ca cũng là đến uống rượu đầy tháng, ngồi phía trên Phùng Ký, vẫn im lặng cúi đầu uống rượu, rất ít khi ngẩng đầu lên nhìn người khác.

"Hoàng thượng sớm lập thái tử một chút sẽ tránh được người khác nuôi ảo tưởng." Phùng Ký nói.

Dừng lại! Một tiếng vang rất lớn phát ra, bát đĩa trên bàn của nhị ca nảy lên.

Mọi người đều nhìn nhị ca.

Khuôn mặt của nhị ca phía sau bộ râu rậm rạp đỏ bừng: "Thật xin lỗi, ta chỉ muốn gắp thêm thức ăn, đụng phải cái bàn." Nhị ca lớn tiếng nói.

"Tương Vương cẩn thận một chút." Phùng Ký nói: "Đừng quên hiện tại hoàng thượng ủy thác trọng trách nặng nề cho ngươi, chớ làm hỏng chuyện của hoàng thượng."

"Tiểu vương không dám phá hỏng chuyện của hoàng thượng." Nhị ca lắc lắc cái đầu: "Tiểu thần tuyệt đối không phụ lòng sự tin tưởng của hoàng thượng."

Ta gật đầu: "Nhị ca nói rất hay, trẫm tin tưởng nhị ca." Ta giơ cao ly rượu về phía nhị ca.

Ta biết rõ ý tứ của Phùng Ký, hắn là không muốn ta dùng nhị ca mà thôi. Lấy uy danh trên chiến trường của nhị ca ra so sánh, cái danh Đại tướng quân Đại Tư Mã này của hắn liền mất giá trị. Lão Cửu bị ta đày ra Đại Quận không khác gì tù nhân, làm sao còn có thể mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế? Trong mấy huynh đệ còn lại cũng chỉ có nhị ca có chút thanh danh. Đây không phải là hắn đang nhằm vào nhị ca sao?

Lại nói, cái gì mà lập thái tử, thật ra chỉ là trò cười do Phùng Ký bày ra, đứa bé nhỏ như vậy, ai biết có làm thái tử hay không. Phùng Ký giống như cảm thấy ta chỉ có thể sinh được một đứa con trai này, hắn cố ý coi thường ta.

Rất may là cũng không có nhiều đại thần ủng hộ hắn. Phần lớn mọi người đối với chuyện này đều chỉ biết bảo sao nghe vậy, không dám nói thêm cái gì.

Nghĩ đến Phùng Yên Nhi ở trong cung, ta đột nhiên nghĩ: ban đầu Phùng Yên Nhi không thể giết chết đứa bé này, bây giờ dường như là đã hết hy vọng. Đối với đứa bé này nàng ta cũng giống như A Nam, bình thường đều cố lảng tránh, chưa bao giờ chủ động đề cập đến. Chẳng lẽ nàng ta đã có kinh nghiệm? Hay là nàng ta cũng suy nghĩ giống như ta, lại muốn làm ra chuyện gì? Ta đột nhiên có chút khẩn trương, vì con trai của ta mà khẩn trương.

Ta đẩy bàn đứng lên: "Được rồi, rượu đầy tháng con trai của trẫm, các khanh đều đã uống, chuyện này đến đây là chấm dứt, trẫm muốn sau này sẽ còn thường xuyên mời các khanh đến uống rượu đầy tháng, mọi người cũng đừng tiếc vì lần này không thể đến. Giải tán thôi." Nếu ta cùng hắn tiếp tục thảo luận đề tài này thì chính là ta ngu.

Lời của ta khiến mọi người cười lớn. Chúng đại thần cũng thức thời đứng dậy. Có người nói: "Hoàng thượng sinh thêm mấy đứa nữa. Chúng thần chờ uống rượu." 

Lần này hay rồi! Nhiệm vụ của A Nam sau này sẽ nặng nề!

"Tương Vương ở lại. Trẫm nghĩ đến một chuyện." Ta nói sau cùng, gọi nhị ca lại.
Bình Luận (0)
Comment