Cung Khuyết

Chương 117

Đứa bé dù sao cũng chỉ là đứa bé, Huyền Tử mới chỉ mười một tuổi. Cho dù ngày thường hắn giả bộ ông cụ non như thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng là người thiếu kiên nhẫn nhất.

Ta nghe tiếng dây cung vang lên, nhưng không nhìn thấy tên bắn tới. Huyền Tử chẳng qua chỉ là kéo dây cung một cái mà thôi. Ta không biết là bởi vì ta là hoàng đế cho nên hắn không dám, hay là bởi vì tỷ tỷ của hắn.

"Nếu không phải tỷ tỷ ngăn cản, trên cây cung của ta vốn đã có mũi tên rồi." Dưới hiên nhà truyền đến giọng nói có phần nức nở của Huyền Tử.

Ta bước nhanh về phía trước: "Tỷ tỷ của ngươi đâu?" 

Huyền Tử không lên tiếng, đôi mắt giống hệt tỷ tỷ của hắn buông xuống. Bàn tay nắm chặt cây cung không nói lời nào.

Ta suy nghĩ một chút, tiến lên ôm lấy đứa nhỏ này vào trong ngực: "Đã trễ thế này rồi, nên đi ngủ thôi. Đừng lo lắng cho tỷ tỷ ngươi, chuyện của tỷ tỷ ngươi, ta sẽ xử lý ổn thỏa." 

"Oa" một tiếng, Huyền Tử lại đột nhiên cao giọng: "Ngươi còn tới tìm tỷ tỷ làm gì!" Đứa nhỏ này nắm chặt đai lưng của ta, khóc bù lu bù loa: "Hoàng thượng cũng không thương tỷ tỷ, còn tới đây làm gì?" 

Ta thở dài một hơi: "Ngươi nghe ai nói? Tại sao ta lại không thương tỷ tỷ của ngươi chứ." Ta sờ sờ lồng ngực của mình, nơi đó hình như có chút đau đớn.

"Sau này tỷ tỷ phải làm sao đây?" Huyền Tử vừa khóc vừa chất vấn ta: "Sau này làm sao tỷ tỷ có thể gặp người khác đây? Cả ngày hôm nay tỷ tỷ khóa trái cửa nhốt mình trong phòng, ngay cả ta cũng không được vào. Đặng tướng quân tới cũng chỉ có thể đứng nói chuyện ngoài cửa." 

Ta cười khổ, nhìn qua thì có vẻ như Huyền Tử không hề biết chuyện gì. Dĩ nhiên, Huyền Tử còn quá nhỏ, có nói thì chưa chắc hắn đã hiểu.

"Ngay bây giờ ta sẽ đi xem tỷ tỷ ngươi một chút." Ta an ủi Huyền Tử: "Tỷ tỷ của ngươi không sao cả. Yên tâm đi, cho dù tỷ tỷ ngươi như thế nào thì ta cũng sẽ không chán ghét nàng." 

A Qua từ trong cửa đi ra: "Hiền phi bảo Huyền Tử đi ngủ sớm một chút." Nàng ta vừa dứt lời, Hỉ Nhạc và Như Ý đều vội đi lên khuyên Huyền Tử. Bọn họ vừa dỗ vừa khuyên, kéo Huyền Tử ra khỏi người ta, đưa hắn trở về phòng.

Huyền Tử mở đôi mắt to ủy khuất nhìn ta, hết sức không cam lòng.

"Đi ngủ đi!" Ta nói: "Tỷ tỷ của ngươi sẽ ổn thôi." 

A Qua đứng yên, chờ Huyền Tử đi rồi mới không nhanh không chậm cất tiếng: "Hiền phi nói, mời hoàng thượng cũng trở về đi. Không có chuyện gì để nói, có đến cũng vô ích." 

Ta không để ý đến nàng, nàng còn phái một cung nữ nho nhỏ ra chặn ta lại sao?

Ta tiến lên mấy bước, tiện tay đẩy một cái, A Qua bị đẩy đi một đoạn.

"Hoàng, hoàng thượng!" A Qua sợ hãi kêu lên, còn muốn đi lên kéo ta lại, nhưng nàng ta nào dám thật sự ra tay.

Ở ngoài cửa phòng ngủ của A Nam còn có Hồng Anh đang canh giữ, nàng ta thấy ta thì không ngăn cản, chỉ là lớn tiếng nói: "Cung nghênh hoàng thượng." Ngoài miệng thì nói là cung nghênh, nhưng cả người lại quỳ xuống ở ngay chính giữa cửa.

Ta ở phía ngoài cửa kêu: "A Nam! Ngay cả ta cũng không thể gặp sao?" 

Bên trong không có tiếng trả lời.

Hồng Anh nhìn ta một chút, lại đưa mắt hướng vào trong phòng: "Bẩm báo hoàng thượng, Hiền phi trong người không thoải mái, có lẽ đã ngủ rồi." Trong miệng nói lời từ chối tiếp khách, thân thể nàng ta lại lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút.

"Không thoải mái sao? Vậy ta lại càng muốn nhìn một chút." Ta nói, cất bước ngang qua người Hồng Anh.

Hồng Anh vội vàng kêu một tiếng vụng về, trốn sang bên cạnh.

Trong phòng A Nam chỉ đốt một chiếc đèn Thanh Dương bằng đồng, đặt ở trên bệ cửa sổ. Mà trên giường của A Nam là một mảnh mờ tối, ta chỉ có thể nhìn thấy thân thể gầy mảnh của A Nam co rúc trên giường.

"Vừa rồi thái hậu mới phái người tới." Hồng Anh nhẹ giọng nói sau lưng ta: "Cho một chai thuốc mỡ, khuyên Hiền phi để cho người của Thái y viện vào cửa xem một chút." 

Ta nhấc lấy chiếc đèn trên bệ cửa sổ, đi thẳng đến mép giường của A Nam, đặt đèn ở đầu giường.

A Nam cong người đưa lưng về phía ta, chôn mặt trong khuỷu tay của mình mà ngủ.

"Tất cả các ngươi đều lui ra ngoài đi!" Ta nói: "Hôm nay trẫm qua đêm ở cung Trường Tín, không cho phép người khác quấy rầy." 

Hồng Anh yên lặng lui xuống. Lúc ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.

Ta lại đứng ngẩn người sau lưng A Nam một lúc, nhìn bóng lưng của nàng, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Đã rất lâu rồi chúng ta không nói chuyện nhiều với nhau.

Ta biết A Nam vẫn chưa ngủ, sự trầm mặc của nàng chẳng qua chỉ là đang biểu hiện sự thất vọng của nàng đối với ta.

Ta định bắt đầu cởi y phục, lột áo khoác ngoài xuống, chỉ chừa áo trong, liền bò lên giường, từ phía sau ôm lấy A Nam.

A Nam vẫn không động đậy, nàng chỉ càng co người chặt hơn.

Ta nhớ lại đêm đầu tiên chúng ta ở cùng nhau, khi đó nàng cũng là co người như thế này, tránh né sự vuốt ve của ta. Ngày đỏ ngoài cửa sổ đổ mưa, không có ánh trăng sáng tỏ như hôm nay.

"Để ta nhìn mặt của nàng một chút." Ta nói, cố gắng xoay người A Nam.

A Nam co chặt người như con tôm.

Ta nhào tới, ôm toàn bộ con tôm khổng lồ này vào trong ngực.

"Mũi kiếm của ta rốt cuộc có chạm được vào nàng hay không?" Môi ta chạm lên vành tai A Nam, dùng đầu lưỡi liếm tai nàng: "Không để cho ta nhìn thấy thì ta sẽ không yên lòng." Ta muốn đưa tay sờ vào mặt nàng, lại chẳng biết tại sao vẫn không dám dùng sức.

Thật ra thì, tự ta cũng biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, vào khoảnh khắc cảnh tượng quen thuộc kia xuất hiện ở trước mặt ta, trong tích tắc ta dường như mất hết lý trí, cảm thấy ta đang tiến vào cái vòng luẩn quẩn, không cách nào chạy trốn được vận mệnh mà ông trời đã xếp đặt cho ta. Khi đó, tay của ta cùng với cây kiếm đã không còn nghe lời ta, nếu như ta không làm động tác vung kiếm lên như thế, trong lòng ta sẽ không thể nào an tĩnh trở lại.

Ta muốn giết Phùng Yên Nhi. Ta vẫn luôn muốn giết nàng ta.

Nhưng cuối cùng ta không làm như vậy. Ta biết rõ Phùng Yên Nhi cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác mà thôi, ta giết nàng ta thì cũng không nhổ được gốc rễ mối hận của ta.

Ta vung kiếm lên, lúc đó A Nam sợ hãi kêu lên một tiếng.

Từ đó về sau, đầu óc của ta liền rối loạn, không biết rốt cuộc là mình muốn làm cái gì nữa. Ta thấy A Nam chảy máu, cả người ta liền trở thành kẻ đần độn.

Có lẽ ta đã thật sự làm A Nam bị thương, nếu như đây là số mệnh, ta sẽ chấp nhận số mệnh này. Chỉ cần A Nam vẫn còn sống, trên mặt có vết thương thì cũng không sao cả.

"A Nam ngoan, để cho ta nhìn mặt nàng một chút." 

Tay của ta đưa đến trong khuỷu tay của A Nam, lần sờ lên mặt nàng.

Đầu ngón tay ta dính phải một lớp chất lỏng nóng hổi. Ta sợ hết hồn, vội vàng thu tay lại, dùng đầu lưỡi nếm thử, vừa có mùi thuốc vừa có vị mặn.

"A Nam, không cần khóc, trên mặt có vết thương, nếu nàng khóc sẽ khiến nước mắt làm trôi hết thuốc." Ta nắm chặt khuỷu tay, càng ôm chặt A Nam đang thương tâm vào trong ngực: "A Nam đừng khóc." 

A Nam khóc không phát ra tiếng.

"Ta không cố ý." Ta nói. Thật là kỳ lạ, cuối cùng ta vẫn cảm thấy lúc ấy mũi kiếm của ta vẫn còn cách  A Nam rất xa, có lẽ phải đến vài tấc, làm thế nào lại có thể khiến nàng bị thương được đây? Thật sự là số mệnh định sẵn sao? Lúc ấy ta điên cuồng như thể bị quỷ nhập, lửa giận nổi lên, nếu thật sự vung kiếm lên chạm vào nàng thì nàng chắc chắn không thể vẫn yên ổn.

Rốt cuộc là như thế nào? Ta vốn rất có lòng tin đối với kiếm pháp của mình.

Ngọc bài! Tất cả mọi chuyện đều  là vì khối ngọc bài kia!

Tay của ta bắt đầu không thành thật, sờ loạn trong ngực A Nam.

Ngực của ta đột nhiên khó chịu, hơi thở gấp gáp dồn lên. A Nam ra tay không hề báo trước, cùi chỏ đưa về phía sau, nặng nề dội vào ngực ta một cú.

"A Nam!" Chờ đến lúc ta có thể hô hấp bình thường trở lại, A Nam đã sớm tránh thoát cái ôm của ta, từ bên kia giường nhảy xuống khỏi giường. Nàng đứng ở xa xa, dùng đôi mắt oán giận nhìn ta.

Ta ở trong giường co rút thành một cục, khoa trương kêu đau. Trộm liếc mắt nhìn bóng dáng A Nam đứng bên ngoài. Đối diện với sự đau đớn của ta, nàng không hề nhúc nhích, trên khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc. Trên khuôn mặt có một vết đen sì to, đó là dấu vết thuốc mỡ bôi loạn lên. Chỉ là nàng cũng không băng lại.

Ta không kêu nữa, chỉ từ từ ngồi nửa người dậy: "A Nam, thật sự là bị thương rất nặng sao?" Ta đưa tay ra về phía A Nam.

Hoa đèn nhảy lên, A Nam ở nơi nửa sáng nửa tối, một nửa khuôn mặt đen thui.

"Lúc này không phải là hoàng thượng nên ở Trích Tinh Các sao?" Giọng của A Nam lạnh như băng.

Ta lẳng lặng nhìn A Nam, lúc nàng giả dạng làm Bạch Thược, trên mặt không có chút nào không đúng, cho nên rốt cuộc ta cũng yên lòng, cảm thấy chắc chắn là A Nam không sao. Nhưng lúc này nàng lại thoa đầy thuốc mỡ trên mặt, khiến cho lòng ta lại thấp thỏm lo lắng. Rốt cuộc là có chuyện gì? Chỉ nhìn qua vẻ mặt A Nam thì không nhìn ra được cái gì. Khoog phải là...

"Ta đã nói vói nàng, muốn nàng cùng ta diễn kịch mà thôi." Chính ta lại lăn một vòng trên giường, nằm thoải mái một chút: "Trên mặt nàng còn đau không?" 

"Diễn cái gì?" Giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Phùng Yên Nhi có cất giấu một bí mật mà ta muốn biết." Ta nói: "Ta không biết phải làm sao thì nàng ta mới bằng lòng phun ra, cho nên phải lừa gạt nàng ta." Ta lại nhìn thấy khóe mắt tiểu bảo bối kia khinh bỉ nhìn ta. Nàng thật đúng là nghiêm túc đến dọa người: "A Nam chảy nhiều máu như vậy, tại sao mặt không sưng lên?" 

A Nam cắn môi một cái: "Như vậy, Lý phu nhân kia là người nào? Vì sao nàng ta lại quen biết Phùng Yên Nhi? Vì sao hoàng thượng lại cảm thấy có hứng thú với Lý phu nhân kia như vậy?" 

Ngọc bài của A Nam không để cho ta tìm được, chuyện của nàng và Đặng Hương cũng không cho ta một câu trả lời thỏa đáng. Lúc này ngược lại nàng lại đi chất vấn ta trước.

Ta nằm ở trên giường, hai mắt nhìn những đóa hoa đầy ý xuân thêu trên màn: "Nói ra rất dài dòng." Ta nói: "Có lẽ phải nói từ lúc ta sinh ra. A Nam, để cho ta nhìn qua vết thương của nàng đi. Nếu nàng để cho ta nhìn, ta sẽ nói cho nàng biết tất cả mọi chuyện.

Trả lời ta là một hồi trầm mặc rất lâu.

"Ta đã thấy dáng vẻ của nàng khi trên mặt có vết sẹo." Ta đột nhiên nói. Tim liền đau xót, đó là chuyện của kiếp trước, chỉ mong chỉ là chuyện của kiếp trước. Có lẽ cho dù ta muốn coi những chuyện đó như chuyện xưa mà cười chê thì cũng không tránh khỏi cảm thấy khuất nhục: "Ta không thể nào lại thích Phùng Yên Nhi lần nữa." Ta nói: "A Nam, nàng nên biết, nàng mới là người ta yêu nhất kiếp này." 

Bây giờ đã cảm thấy thân thể của mẫu hậu không còn tốt nữa, có lẽ cuối cùng vẫn không tránh thoát được số mệnh như kiếp trước, sẽ sớm rời khỏi ta. Đối với A Nam, ta lại hy vọng vận mệnh của ta có thể thay đổi. Ta có thể có một người cùng ta sánh vai đi qua cuộc đời này. Mà người kia chỉ có thể là A Nam.

"Thục phi xinh đẹp dị thường, là nam nhân chẳng lẽ lại có thể buông tha một nữ nhân như vậy sao? Còn có vị Lý phu nhân kia, ta thấy nàng ta còn xinh đẹp hơn cả mẫu thân của ta năm đó." Giọng nói của A Nam đầy giễu cợt cùng bi ai.

Ta ngồi dậy: "Nói bậy, vị Lý phu nhân kia làm sao có thể so được với mẫu hậu. A Nam chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Bên dưới lớp da xinh đẹp của nàng ta là ánh mắt đã già nua." Ta trầm ngâm nhìn khuôn mặt A Nam, ánh mắt của A Nam còn rất trẻ trung, vĩnh viễn tràn đầy hy vọng như màu xuân.

"Ta đã nhìn thấy A Nam lúc trên mặt có vết thương." Khổ sở tràn ra từ khóe miệng ta: "Ở trong một giấc mộng rất dài của ta, A Nam xinh đẹp cho dù có vết sẹo trên mặt thì cũng xinh đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào khác trên đời này."

A Nam là mỹ nhân đáng yêu nhất ta đã thấy, bất kể có sẹo hay không thì cũng là mỹ nhân đáng yêu nhất của ta.

A Nam lại cắn môi, nàng đương nhiên không tin được lời của ta. Nhưng nàng vẫn cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào đôi mắt của ta. Chỉ là phía sau hàng lông mi dài, ánh sáng chợt lóe chợt tắt đã bán đứng nàng.

Ta đột nhiên vươn người lên về phía nàng. Nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì dùng một cánh tay ôm chặt nàng vào trong ngực, một tay khác liền lau đi thuốc mỡ trên mặt nàng: "A Nam! Để cho ta nhìn vết thương của nàng một chút!"
Bình Luận (0)
Comment