Cung Khuyết

Chương 137

Lý Tế và Phùng Ký đứng trong ngự thư phòng của ta, không cân nhìn kỹ ta cũng biết hai người bọn họ đang theo đuổi tâm tư riêng của mình.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ta lại nổi lên lòng tốt một lần. Chỉ là ta sợ ta thiếu kiên nhẫn sẽ để lộ ra vẻ mặt lo lắng. Thật ra ta đã sớm mong chờ ngày này, vừa chờ mong vừa lo sợ.

Ta tin rằng qua ngày hôm nay thì số mệnh của ta chắc chắn sẽ thay đổi, ta sẽ không cần cố ý tránh né sườn núi nhỏ có tên Môi Sơn ở phía sau vườn hoa, mỗi lần ngủ cũng không còn thỉnh thoảng cảm thấy đau nhói trên cổ. A Ô và A Mễ sẽ trưởng thành, đến tuổi sẽ xuất giá. Các nàng sẽ có tiểu đệ tiểu muội, Đại Triệu sẽ có chủ nhân tương lai. Bản thân ta cũng có thể thản nhiên nhìn A Nam cười với ta, không cần hy vọng nàng sẽ vì ta mà rơi một giọt nước mắt nữa.

Qua ngày hôm nay, tất cả những điều này sẽ trở thành sự thật.

"Hoàng thượng muốn điều tám doanh phía nam lên tây bắc sao?" Lý Tế lo lắng hỏi ta: "Nếu hoàng thượng muốn đánh Tây Nhung thì chỉ sợ quốc khố không đủ chi trả được mấy tháng nữa." 

Lý Tế là đang lo lắng muốn kéo ta trở về hiện thực.

Lão già này cả ngày chỉ sợ ta tiêu tiền. Bất kể là ngăn cản ta làm gì thì giọng điệu của hắn cũng giống như là đang cằn nhằn bên tai ta. Nhưng bình thường hắn có cằn nhằn cũng chỉ vô dụng. Ngay cả lúc ta xây Trích Tinh Các hắn cũng đâu có ngăn lại được. Chỉ là hiện giờ ta chỉ có ý định nhằm vào Phùng Ký, ta gọi Lý Tế tới chỉ để làm khách, ta không thừa sức đấu võ mồm với hắn.

Sắc mặt Phùng Ký vẫn âm trầm như trước, chần chừ suy tính xem nên trả lời ta thế nào. Hắn mưu mô quá nhiều, chuyện phải lo lắng cũng nhiều, khó trách sắc mặt lúc nào cũng âm u.

"Điều động tám doanh phía nam đi tây bắc cũng không phải là vấn đề gì. Dù sao thì hiện tại giang sơn đã thống nhất, nam bắc đã chấm dứt cảnh binh đao, việc đóng quân phòng thủ có thể bãi bỏ được rồi." Phùng Ký đúng là đang nói giúp ta.

Lời nói này thật sự không giống với tác phong thường ngày của hắn.

Ta trố mắt nhìn Phùng Ký.

Phùng Ký không đổi sắc mặt, nhìn còn bình tĩnh hơn ta. Ta thấy người này chính là chưa tới thời khắc cuối cùng thì chưa chịu lộ ra bộ mặt thật của mình.

Lúc này hắn cũng đang nóng lòng chờ đợi tin tức của tám doanh phía nam, nhưng hắn lại có thể giả bộ như không có việc gì. Hơn nữa hắn còn không hề liếc mắt ra ngoài cửa lấy một cái, không giống như ta, rốt cuộc vẫn không kiềm nén được mà thỉnh thoảng liếc mắt ra bên ngoài, hy vọng có tin tức từ tám doanh phía nam truyền về.

"Hoàng thượng định điều động ai thống lĩnh tám doanh phía nam? Nhị vương gia sao?" Phùng Ký hỏi ta: "Điều động đại quân không phải là việc nhỏ, người thống lĩnh đại quân phải có đủ quyền uy để duy trì kỷ luật nghiêm minh." Hắn nói lời này với giọng điệu khinh thường, tỏ ý xem nhẹ người dưới tay ta.

Ta hiểu được đây mới là trọng điểm mà Phùng Ký muốn nói đến - ai là người lãnh binh! Nếu để cho Phùng Ký hắn lãnh binh, chẳng phải là trực tiếp giao tám doanh phía nam vào tay hắn hay sao?

Đến lúc này rồi, một chút lợi lộc hắn vẫn không chịu bỏ qua.

"Đại Tư Mã có thể tiến cử người nào không?" Ta thuận miệng nói.

Không biết hành động của A Nam ở bên kia thế nào rồi. Ta đã thương lượng kỹ càng mọi hành động với nàng, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo nghĩ, ta không chỉ cố sức thu phục lão tặc Phùng Ký này mà còn luôn hy vọng A Nam ở bên kia có thể hành động thuận lợi. Mặc dù ta biết tình tình A Nam thận trọng hơn ta nhưng cũng không biết vì sao mà ta luôn nghĩ ngợi rất nhiều về những chuyện liên quan đến A Nam. Có lẽ đây là dấu vết do giọt nước mắt kia của A Nam lưu lại trong lòng ta. Cảm giác chua ngọt lẫn lộn, lúc nào cũng khiến trái tim ta đập loạn.

Vừa rồi A Nam viết một bức thư cho Quy Mệnh hầu, hiếm khi nàng viết thư cho Quy Mệnh hầu, không biết bức thư lần này có tác dụng hay không.

"Nếu để cho nhị vương gia thống lĩnh tám doanh phía nam cũng tốt." Phùng Ký cau mày tính toán, dường như hắn không hề hay biết đến tính toán của ta: "Còn có ai có lực kêu gọi quân lính hơn nhị vương gia chứ!" Phùng Ký phẫn nộ nói: "Chỉ là, cũng chính bởi vì nhị vương gia có lực kêu gọi, cho nên ta sợ đến lúc đó tướng sĩ tám doanh phía nam không biết mình rốt cuộc là người của ai, ngược lại sẽ làm rối loạn lòng quân." Phùng Ký đây là đang bôi nhọ nhị ca, điều này cũng đủ chứng minh hắn vẫn có chút kiêng sợ nhị ca: "Ta khuyên hoàng thượng nên suy tính chuyện này cẩn thận rồi hãy quyết định." Phùng Kỹ đã tự mình loại bỏ nhị ca ra khỏi lựa chọn rồi.

"Ừm!" Ta hừ một tiếng: "Nói Tương Vương làm gì chứ, Phùng Đại Tư Mã cũng từng thống lĩnh tám doanh phía nam, từng đem quân chinh chiến phía nam, đã đạt bao nhiêu công lao rồi đấy thôi!" 

Đây là nỗi khổ riêng trong lòng A Nam, không biết Phùng Ký đã giết oan bao nhiêu mạng người phương nam. Trong chuyện này, ta thực sự đã làm tổn thương A Nam, thậm chí còn thấy khó chịu hơn việc gây ra vết sẹo trên trán nàng.

Chỉ riêng điểm này cũng đã đủ khiến Phùng Ký phải lấy mạng để đền tội.

Lý Tế nghe Phùng Ký nói xong thì không hề nể nang mà cười nhạo một tiếng: "Công lao thật là lớn quá đi!" Hắn cười châm chọc.

Ánh mắt Phùng Ký căn bản không nhìn đến Lý Tế, chỉ giảo hoạt liếc nhìn ta: "Lúc thần thống lĩnh tám doanh phía nam, tình hình không giống với bây giờ." Hắn chỉ nói mập mờ, tình hình không giống như thế nào hắn lại không nói rõ ra: "Lại nói, với tâm tình hiện giờ của hoàng thượng, có lẽ vẫn hy vọng mấy người trẻ tuổi có thể tòng quân." 

Lời này của hắn cũng đúng. Thật sự ta cảm thấy cả triều đình lẫn dân chúng hiện giờ đều thiếu tinh thần.

Ta nói: "Trẫm gửi gắm rất nhiều hy vọng vào kỳ thi mùa xuân năm nay." 

Phùng Ký dùng ánh mắt kỳ lạ lướt nhìn ta.

Ánh mắt của ta hướng về phía Như Ý ở ngoài cửa, tiểu tử kia đứng ngây người như thể vô cùng cung kính, nhưng thực ra ta biết hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác, có lẽ chỉ cần bên ngoài có cơn gió thổi ngọn cỏ lung lay hắn cũng có thể phát hiện ra.

"Chi bằng hoàng thượng thử cân nhắc Đặng Dịch Môn?" Ánh mắt Phùng Ký đột nhiên trở nên âm u: "Không phải hoàng thượng để hắn thống lĩnh quân Kiến Chương sao? Có thể lãnh đạo được quân Kiến Chương thì cũng có thể lãnh đạo được tám doanh phía nam. Hiện giờ hoàng thượng thích trọng dụng người phía nam, thân phận của Đặng Dịch Môn thích hợp hơn bất kỳ ai khác." 

Ta biết lão tặc này lại đang chế giễu ta, nhưng chỉ bằng hắn mà cũng đòi chế giễu ta sao? Thật ra Đặng Vân chưa từng chân chính thống lĩnh quân Kiến Chương, trước giờ hắn đều hành động theo lệnh của ta. Ta cũng sẽ không giao toàn quyền thống lĩnh quân đội cho người khác lần nữa.

Kẻ dối trá Tưởng Tiệp kia nói có phần đúng, về sau toàn bộ quân lệnh phải nên xuất phát từ triều đình, nói cụ thể hơn thì chính là xuất phát từ ta.

Nhưng ta sẽ không nói rõ điều này với Phùng Ký: "Đặng Dịch Môn! Đúng rồi, đúng hắn rồi!" Ta cười ha ha, đồng thời cố gắng để mình không nhìn ra ngoài cửa, tại sao lúc này còn chưa có tin tức của tám doanh phía nam?

"Thật ra vốn là ta cảm thấy tiểu tử Phùng Mại kia cũng được, đáng tiếc là hắn giữa chừng bỏ võ theo văn, bây giờ ngay cả văn cũng đã bỏ rồi. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc." Ta úp úp mở mở với Phùng Ký.

Phùng Mại đúng là võ không thành mà văn cũng chẳng đạt. Thật ra, tính cách con cháu Phùng gia đều như thế, ngay cả Phùng Ký cũng không ngoại lệ, thể lực thì có thể không có, nhưng tính toán mưu mô lại thừa sức.

"Hoàng thượng thật sự muốn để Đặng Dịch Môn lĩnh quân đánh Tây Nhung sao?" Lý Tế ở bên cạnh nói đỡ: "Hoàng thượng, không được đâu, Đặng Dịch Môn vẫn còn nhỏ tuổi..." 

Ta đột nhiên nhìn thấy động tác vặn cổ như thể không mấy để ý của Như Ý. Những gì Lý Tế nói ta cũng không nghe lọt tai nữa. Ta biết, trinh sát ta phái đi phía nam đã trở về rồi, đang ở phía sau chờ gặp ta.

Ta cố gắng thả lỏng bản thân, giả bộ lắng nghe Lý Tế thao thao bất tuyệt, sau đó dùng giọng điệu hòa nhã nhất để ngắt lời hắn: "Lý ái khanh nói rất có lý." Ta tỏ vẻ trầm ngâm: "Vậy đi, ngươi và Phùng ái khanh cùng thương lượng chuyện đem quân đánh Tây Nhung, ai có thể lãnh binh, ngân khố có đủ hay không, mấy chuyện này đều phải bàn bạc cẩn thận. Hai người văn thần võ thần các ngươi vốn là nên đồng tâm hiệp lực, có chuyện thì cùng thương lượng." Ta đứng dậy: "Đúng rồi, có lẽ có thể gọi Tưởng Tiệp tới xem hắn có thể chi một khoản tiền không." 

"Hoàng thượng định đi đâu?" Phùng Ký nhìn ra ta đang chuẩn bị rời đi.

"Ta đi xem Sở Hiền phi." Ta nói hợp tình hợp lý: "Gần đây nàng đang dưỡng thương, hôm nay ta còn chưa đến thăm nàng." Chắc chắn Phùng Ký biết rõ chuyện A Nam bị thương là giả, nhưng hẳn là hắn còn chưa biết sự tình cụ thể thế nào.

Trái lại Lý Tế lại giật nảy mình: "Sao Sở Hiền phi lại bị thương?" Hắn hoàn toàn không biết đến mấy chuyện xảy ra trong hậu cung. Từ sau khi cháu gái Lý Uyển Ninh của hắn xuất gia, hắn không còn tai mắt ở trong cung nữa.

Ta cười ha ha, nhìn thoáng qua Phùng Ký: "Sở Hiền phi không cẩn thận nên đụng phải tường thôi!" Ta nói. A Nam đúng là đụng phải tường, hoặc là nói cho đúng thì nàng đụng phải bức tường trong lòng nàng. Nàng bị thương không phải là trên người mà là ở trong lòng! Nữ nhân ngốc nghếch này!

Mặt Phùng Ký lập tức tối sầm, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nhắc nhở ta: "Tưởng Tiệp hiện giờ đang ở bộ Lễ, hắn còn phải duyệt quyển của năm nay, có lẽ phải nửa tháng nữa mới xong được." 

Ta vỗ vào gáy, giả bộ như bây giờ mới nhớ ra: "Xem cái trí nhớ của ta này!" Sau đó làm ra vẻ tùy tiện cất lời: "Vậy thì gọi Phùng Tiến vào đi, không phải hắn là Thị lang bộ Hộ sao? Gọi hắn tới cũng được." Nói xong ta liền cất bước rời đi, sợ chậm một bước thì sẽ lại bị Phùng Ký giữ lại.

Tưởng Tiệp ở trong trường thi đến giờ đã mười ngày, hắn còn chưa biết Phùng Tiến kia tham ô quốc khố của ta và gia sản của hắn. Đối với chuyện Phùng gia tham ô, trước kia thì ăn bớt thuế, gần đây thì Phùng Tiến can dự vào việc giao thương nam bắc, ta đều tạm thời không thèm để ý, cũng không đáng để so đo. Nhưng như vậy không có nghĩa là ta không biết những việc hắn làm. Chẳng qua ta định đợi rồi làm thịt heo mập một thể, đợi hắn nuôi cho mập rồi ta sẽ làm thịt hắn, thịt cũng không rơi vào miệng người khác.

Ta nhìn thấy vẻ mặt Phùng Ký có vẻ chần chừ, nhưng ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều: "Người đâu, đi mời Phùng Thị lang." Ta sai người ra ngoài.

Ta cất bước đi ra, nghe thấy Phùng Ký cao giọng nói ở phía sau: "Thật ra thần cũng cho rằng hiện giờ chưa phải lúc đem quân đánh Tây Nhung, thần chỉ là tán thành việc hoàng thượng điều tám doanh phía nam lên tây bắc. Thần và Lý Tương không có gì cần phải bàn bạc." 

"Không cần bàn bạc thì các ngươi cũng phải đưa ra lý do không cần bàn bạc cho ta xem." Ta ra lệnh không chút nể nang, người đã đi ra khỏi ngự thư phòng: "Các ngươi đưa ra lý do rõ ràng cho trẫm, chớ có qua loa với trẫm." Ta phải tìm cách giữ chân Phùng Ký.

Mà bên kia, tin tức từ tám doanh phía nam truyền về là tin buồn hay tin vui còn chưa biết.

Đúng lúc này, thế mà ta lại nghênh đón khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của Đặng Vân. Hắn đang đi về phía ta, dáng vẻ rất vội, trên mặt lộ vẻ hồng hào đầy sức sống, sắc mặt cũng hết sức vui mừng.

Ta nhìn thấy sắc mặt này của hắn thì trong lòng liền được thả lỏng, biết chắc chắn là chuyện phía nam đã thành công rồi.

Quả nhiên, hắn vừa nhìn thấy ta liền làm mặt quỷ với ta. Sau đó miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng sáng bóng.

Ta liếc mắt, ý bảo trong thư phòng còn có người, không tiện nói chuyện.

Hắn lập tức hiểu ý, chỉ nói: "Ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên đến gặp hoàng thượng, thuận tiện hỏi hoàng thượng một chút chuyện. Gần đây ta huấn luyện tướng sĩ quân Kiến Chương tập luyện chiến đấu, bây giờ đã có chút tiến bộ, hoàng thượng có thời gian đến kiểm tra không?"

Hắn liên tục nháy mắt với ta. Ta biết hắn là đang hỏi ta: phòng vệ mà hắn bố trí trong kinh thành có thể rút lui rồi phải không.

"Tiếp tục huấn luyện!" Ta không dám sơ suất: "Ta rảnh rỗi sẽ đi kiểm tra." Ta cũng nháy mắt ra hiệu với hắn, để hắn tiến vào ngự thư phòng của ta: "Ngươi tới rất đúng lúc, vừa rồi Phùng đại nhân còn tiến cử ngươi làm thống lĩnh tám doanh phía nam, ngươi vào bàn bạc chuyện đánh Tây Nhung với hắn đi, cũng học hỏi Phùng Đại Tư Mã một chút." Có Đặng Vân giúp ta giữ chân Phùng Ký quả thật là không còn gì tốt hơn.

Tốt nhất là ta có thể tạm thời giữ chân cả Phùng Tiến, cho dù không được thì ta cũng phải tranh thủ thời gian từ giờ đến lúc đó để tóm Lý Dật.

Ta xoay người vội vàng rời đi: "Đúng rồi, Đặng Dịch Môn đừng để bị hai lão già kia thuyết phục cho mềm lòng, ngươi trẻ tuổi, phải có lòng hăng hái chiến đấu mới xứng với tuổi tác của ngươi." 

Cái bẫy mà A Nam bố trí như thế nào rồi? Ta phải nhanh chóng đi xem mới được.
Bình Luận (0)
Comment