Cung Khuyết

Chương 63

Editor: Nguyễn2

H nha, H nha

Ta chưa bao giờ thấy A Nam làm càn như vậy ở trước mặt ta. Có chút khó tin. Ta nâng hông của nàng cao một chút, để mắt nàng ngang mắt ta, ta nhìn đôi mắt của nàng, nơi đó sâu thẳm như vực sâu, đã có hoa lan nở rộ,

"Nàng phải xử trí trẫm?" Ta hỏi nàng.

A Nam cười, lộ ra hàm răng trắng.

Ta đột nhiên nghĩ, A Nam đã buông xuống, người rối rắm nghĩ không ra là ta.

"Được rồi, " ta ôm A Nam trong ngực, đi tới tẩm cung,“Trẫm muốn xem A Nam xử trí trẫm như thế nào."

A Nam co người lại, hai cánh tay ôm chặt cổ của ta, "Hoàng thượng cẩn thận đường trơn! Trên đường đã đóng băng hết rồi."

Nghe nàng nói như vậy, ta cố ý một chút, ở trên con đường đóng băng trải đá xanh, chạy ra xa mấy thước. A Nam bị sợ, nhắm chặt mắt oa oa kêu to.

Chờ thấy ta đi lại vững vàng, nàng mới mở mắt ngạc nhiên nhìn ta.

"Lần sau ta sẽ dạy nàng trượt băng." Ta nói.

Như Ý đi trước đến tẩm cung của ta, thắp đèn khắp nơi, làm cả căn phòng sáng rực. Sau đó Như Ý đuổi mọi người ra khỏi tẩm cung của ta, Như Ý là người cuối cùng đi ra ngoài, còn đóng kỹ cửa lại.

"Thắp nhiều đèn như vậy, đứa nhỏ Như Ý này thật không hiểu chuyện," ta cười, để A Nam dưới đất, nhưng hai cánh tay vẫn vòng quanh hông của nàng, "A Nam cảm thấy thế nào? Có phải nàng thích xử trí trẫm, nàng đến đây nhìn cho rõ ràng nhé?"

A Nam không tránh, hai cánh tay nàng vẫn ôm cổ của ta, dùng thêm chút sức, muốn kéo đầu của ta xuống, 

"Cái này có quan hệ gì, hoàng thượng nhắm mắt lại là được rồi."

Ta cúi đầu, theo lời A Nam, nhắm hai mắt lại, mí mắt mới đóng lại, trên môi nhẹ nhàng bị chạm một cái. Ta giả ngu, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, 

"A Nam mang đường tới sao? Rất ngọt!"

Ta nghe thấy âm thanh nàng cười khúc khích.

Ở trong ấn tượng của ta, A Nam rất ít khi đỏ mặt, phần lớn thời gian, nàng sẽ lấy chuyện tình khốn quẫn của người ta làm trò chơi. Ta không cần mở mắt cũng biết bây giờ nàng chính là như vậy, nàng cảm thấy bộ dáng như vậy rất mới mẻ. Nói đến đây, ta sẽ dạy nàng hôn.

Ta hé môi, "A Nam lại mang thêm một khối đường đến đây đi."

Quả nhiên đôi môi mềm mại của nàng lại dính sát vào ta, bướng bỉnh mút chặt môi của ta, mùi hương lan thơm ngào ngạt tiến thẳng vào trong miệng của ta.

Ta nhắm hai mắt, để mặc nàng nhẹ nhàng dây dưa, nghịch ngợm nếm thử. Ta không cự tuyệt. Chỉ thỉnh thoảng nói: "Đường!"

Một cái lưỡi thơm bướng bỉnh đột nhiên tiến vào giữa môi của ta, ngăn chặn □ của ta, ta không chút suy nghĩ, lập tức bắt lấy cơ hội này, không để cho tiểu tử bướng bỉnh này chạy trốn ra ngoài, ta giữ cằm nàng, trằn trọc liếm, tinh tế thưởng thức.

Trong ngực ta, A Nam “ưmh ưmh”, thân thể gầy teo ý thức được nàng bị lừa, nàng bắt đầu nhăn nhó muốn chạy trốn. Ta công thành chiếm đất thật nhanh, cướp đi tất cả dịu dàng cùng ngọt ngào của nàng. Người trong ngực dần dần mềm đi, dán chặt vào thân thể của ta, mặc cho ta lấy thứ ta cần.

Ta len lén mở mắt nhìn nàng, chỉ thấy lúc này đôi mắt thanh tú khép chặt, lông mi cánh bướm khẽ run, không dám nhìn ta.

Ta sớm biết nàng bên ngoài mạnh bên trong yếu.

Cái này không đúng! Không phải nói A Nam muốn xử trí ta sao? Ta đột nhiên muốn đùa dai. Sau khi nhấm nháp mỹ vị của A Nam, ta lưu luyến rời đi một chút,

"Trẫm chờ A Nam xử trí." Ta nói, môi nhẹ nhàng đụng vào lỗ tai của A Nam, "Nàng xử trí cho tốt, trẫm là người của nàng."

Nói xong ta nhẹ đẩy A Nam ra, lúc nàng còn chưa có phục hồi tinh thần, ta leo lên long sàng, nửa tựa vào đầu giường, nằm hình chữ đại - hình người nằm dang tay chân nằm xuống.

"Mặc nàng xử trí." Ta nói.

A Nam ngây ngốc đứng ở đó, nhất thời không biết phải làm sao. Nhưng ngay sau đó, cái lưỡi của nàng không tự chủ liếm đôi môi đỏ mọng của nàng, ánh mắt đã giống như sói con không có ý tốt

"Hôm nay thiếp nhất định phải ăn hoàng thượng." Nàng nói

Nàng nhào tới trên người ta, nàng ôm lấy vai của ta, tính trẻ con, cắn môi, cắn  mũi, cắn cằm ta, nơi nào nàng có thể cắn, đều dùng hàm răng cắn hết, làm cho ta lại đau vừa nhột.

"Hiện tại trên mặt hoàng thượng đều là dấu răng của thiếp rồi, " nàng tựa vào lòng ta, mặt nàng dán mặt ta, hả hê tuyên bố, "Sẽ không sợ người khác cướp đi, cũng không cần tiếp tục đa nghi nữa."

Ta cảm thấy được lời này có chỗ nào không đúng. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc hiểu rõ được nàng đang nói ta,nàng nói ta đa nghi, nói ta lo được lo mất. Quả nhiên tiểu yêu này nữ rất biết ngấm ngầm hại người.

Chỉ là, nàng giống như đã khơi dậy lòng háo thắng của ta, làm ta quẳng sự do dự này ra sau đầu. Ta bắt đầu nghĩ, có lẽ ta thật đúng là đã quá rắc rối.

"Hôm nay A Nam muốn thu hoàng thượng."

A Nam lấy tay cởi vạt áo của ta. So với ta, nàng không thuần thục lắm. Ta âm thầm cười, không giúp nàng, nhìn xem nàng có thể làm gì. Sau khi nàng đẩy một chút áo của ta, có lẽ là nóng lòng, bàn tay nhỏ bé cũng không chút nào khách khí chạm vào, sờ loạn ngực ta. Sờ tới mức điểm nhỏ trên ngực ta nổi lên, còn dùng tay xoa bóp.

Ta lại hít một ngụm khí lạnh, lập tức đè bàn tay không đứng đắn của A Nam xuống.

A Nam trừng mắt nhìn ta.

Trong lòng ta thật ra cũng hiểu nguyên nhân hôm nay A Nam tới tìm ta, nam nhân kia có lẽ rất quan trọng với A Nam. Quan trọng đến mức A Nam cần phải làm ta yên tâm. Vì hắn, hôm nay A Nam mới quyết định tới nơi này, xóa đi nghi ngờ trong lòng ta.

Là một nam nhân, nói không khó chịu là giả.

Nhưng, ta biết rõ ta muốn A Nam, ta muốn lòng của nàng cũng muốn người của nàng. Ta sợ ta cùng với nàng chỉ có cơ hội một đời này, nếu bỏ qua, chính là xa cách vĩnh viễn. Huống chi, hôm nay nàng thật sự vì ta mà đến, dù ta mò không ra lòng của nàng, ta cũng nên nắm chặt. Ta không thể quá tham lam.

"Hoàng thượng là nam nhân!"

A Nam cắn răng nói, rõ ràng nàng đang nhắc nhở ta cái gì. Nhìn ta vẫn là không có hành động gì, mặt mày nàng khẽ cong lại, 

"Thiếp biết rõ trong lòng hoàng thượng thích A Nam, hôm nay nếu Hoàng thượng không muốn, về sau A Nam cũng không thích hoàng thượng." Nàng cười lên luôn đẹp như vậy, đẹp đến mức làm cho người đàn ông như ta nhớ nhung.

Ta lập tức ôm lấy nàng, nghiêng người, lần này đè nàng ở dưới thân thể ta 

."Về sau A Nam sẽ thích ta sao?" Ta lặng lẽ tự xưng "Ta", hi vọng lúc này có thể càng thêm thân mật với A Nam.

A Nam ở dưới người của ta, ngẩng mặt cười nhìn ta, "Hoàng thượng nghĩ quá nhiều rồi, " tay của nàng câu qua cổ của ta, "Không thử một chút làm sao biết người khác có thích mình hay không? Thích tại sao không cầm lấy? Muốn tặng thiếp cho người khác sao?"

"Trẫm chưa bao giờ nghĩ tới để nàng cho nam nhân khác." Ta nảy sinh ác độc, động tác thật nhanh, từ cổ áo bắt đầu cởi y phục của A Nam.

A Nam nói đúng, nếu ta không thể buông tay, cần gì phải rối rắm quá nhiều, đời này A Nam nhất định phải là của ta, ta không nên lãng phí thời gian.

Thân thể A Nam óng ánh như ngọc hiện ra, ở dưới thân thể của ta hiện ra ánh sáng trơn bóng. Tay của ta đói khát xoa xoa, từ đầu vai tròn trịa dọc theo đường cong thân thể,  trượt đến vòng eo mảnh khảnh. Theo dao động của tay ta, cả thân thể A Nam phơi bày dưới thân thể của ta.

Ta không tự chủ phát ra một tiếng than, A Nam thật đẹp, xinh đẹp nõn nà như ngọc, mỗi một tấc da thịt đều sáng bóng dễ chịu, ta nhẫn nhịn không ngừng cúi đầu, từng tấc hôn lên thân thể hơi lạnh của nàng.

A Nam lẳng lặng để ta hôn nàng, tay của nàng vẫn ôm ở phía sau đầu ta.

Chờ ta khẽ thở hổn hển rời đi một chút, nhìn ta thưởng thức trên da thịt nàng.

Nàng mới nhẹ nhàng mở miệng, "Không có bánh bao thịt." A Nam xin lỗi, nhưng nàng cũng không che giấu mình. Ngược lại có chút mong đợi nhìn ta, "Thiếp biết hoàng thượng chê của thiếp bé."

"Giống như trứng gà mới lột vậy." Ta nói, tay nhẹ nhàng đi lên, tỉ mỉ vuốt vuốt, "Để cho ta sờ nhiều thì sẽ lớn."

Gò má của A Nam đỏ rực lên.

Lòng bàn tay của ta lặng lẽ dùng chút lực trên hai viên ngọc kia, kiên nhẫn vuốt ve hai cái mềm dẻo này. A Nam cắn môi, trong đôi mắt đang mở to của A Nam, dần dần nổi lên một tầng hơi nước. Ta cảm thấy hai hạt Tiểu Anh Đào nhỏ bé cũng đứng lên trong lòng bàn tay của ta rồi. Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, liều mạng chịu đựng không phát raâm thanh, da thịt cũng hiện lên màu hồng.

Ta biết rõ không sai biệt lắm. Phải tăng nhanh tiến trình.

"A Nam, ta rất thích nàng, " ta buông lỏng tay, rời đi một chút, bắt đầu cởi y phục của mình, thật ra thì lúc thừa nhận điều này, ta cũng thật không biết xấu hổ, cũng may lúc này hai mắt A Nam mê ly, không thấy rõ ta đang bối rối, 

"Ta vô cùng thích nàng." Ta nói cho nàng biết, đồng thời thật nhanh cởi dây áo của ta, "Cũng bởi vì thích, mới luôn lo lắng cảm thụ của nàng, luôn không dám tin tưởng." Ta thở một hơi, "Mà ta biết đời này, ta nhất định sẽ nắm chặt nàng không buông tay, chuyện như vậy, chỉ là sớm muộn mà thôi." Ta lại thuần thục cởi váy dưới của A Nam, kể cả quần lót của nàng cũng trực tiếp cởi xuống. A Nam phối hợp với ta, chỉ là chân ngọc thon dài của nàng khép lại thật chặt, để cho ta chỉ có thể nhìn thấy một mảng nhỏ sân cỏ không tươi tốt, vài cọng hơi xoăn nhu thuận hướng tới u cốc thần bí.

Ở dưới người của ta, A Nam run một cái.

Ta vội cúi người ôm lấy nàng, "Từ hôm nay trở đi nàng thực sự trở thành nữ nhân của ta, ta và nàng kết thành một thể, trở thành phu thê, vĩnh viễn không chia cách."

Ta hôm nay nhất định phải có được A Nam, sẽ không trì hoãn nữa.

Toàn thân A Nam run rẩy, làm ta giống như ngồi trên một chiếc thuyền lá nhỏ.

Ta hôn nàng, để cho nàng buông lỏng, nàng đã không thể nói, chỉ biết ngây ngốc nhìn mặt ta. Mới vừa rồi còn khí phách ngất ngưởng muốn xử trí ta, đến lúc này, lại không còn nữa.

Ta sờ toàn thân của nàng, dỗ dành thân thể của nàng, để lo lắng cùng run rẩy của nàng hòa tan trong lòng bàn tay ta.

"A Nam, A Nam, " ta hôn từng ngón tay của nàng, "Từ nay về sau, nàng không thể hối hận." Ta lẩm bẩm nói lời tâm tình, điều chỉnh tư thế hai chúng ta, để u cốc tiêu điều lạnh lẽo của A Nam từ từ mở ra.

Ta lấy tay thăm dò u cốc, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm qua đáy cốc, mới chỉ có một chút ướt át mà thôi. Mà của ta, lúc này đã nhanh chóng bành trướng, khô khốc nóng bỏng không thể kiềm chế.

A Nam lấy tay bưng kín hai mắt của mình. Vật nhỏ yếu đuối! Ta còn cho là nàng rất anh dũng đấy.

Ta lấy tay dò ngọn nguồn nước suối, A Nam càng run lợi hại hơn.

Ta nhìn ngực nàng phập phồng càng lúc càng mạnh. Tay ngọc khẽ run, môi đỏ mềm mại, suối nước rốt cuộc theo đầu ngón tay của ta đột nhiên xuất hiện.

Ta không tiếng động bật cười, đổi vũ khí, dùng đại vật chống đỡ Khê Cốc của nàng, trong cốc, nước đã làm ướt sân cỏ. Ta nhẹ nhàng vuốt ve, để cho mình cũng bị nước trong cốc thấm ướt, sau đó thân mật chống đỡ nàng, như là đang nịnh nọt nhẹ nhàng gõ cửa.

Ta đã không kềm chế được, lại không có biện pháp báo động cho A Nam, tiếng thở dốc nồng đậm của ta đã nói lên tất cả, A Nam như hiểu được, nàng cũng nỗ lực mở mình ra, chuẩn bị chịu đựng bị ta khai thác.

Ta cố gắng khắc chế, tận lực thả chậm mình, một chút xíu một chút xíu dọc theo ngược dòng nước mà lên. Ta rơi vào, lại vùi lấp càng sâu, khiến A Nam bao bọc ta thật chặt, từng tấc từng bọc lại ta. Ta càn rỡ lớn tiếng kêu, hưởng thụ bao dung của nàng. Cùng A Nam yên lặng thừa nhận tạo thành đối lập. Cho đến khi A Nam cũng phát ra một tiếng kêu, ta cảm thấy ngăn trở. Ta ngừng lại, chờ A Nam giơ cao thân thể của mình, tay nhỏ bé của nàng nắm chặt dưới đệm giường, hít một hơi sâu.

Ta yêu thương vuốt ve nàng, biết thân thể nàng gầy teo chuẩn bị cho ta tốt lắm, lúc này mới hai tay nắm eo nhỏ của nàng, nâng cao nàng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.

A Nam than nhẹ một tiếng, mở cánh cửa, xuân triều bắt đầu khởi động, ta cùng A Nam kết hợp thành một thể.
Bình Luận (0)
Comment