Edit: Thảo Hoàng Quý phiBeta: Vân PhiHoạn quan kia không khỏi sửng sốt, hơi chần chừ, có lẽ cảm thấy không cần xen vào chuyện của người khác, hắn bèn đi tới, đặt khay và rượu lên bàn nhỏ trong tầm tay của Cố Thanh Sương.
Cố Thanh Sương thấy hắn đã lạnh đến ửng đỏ cả tay, từ bi nói: "Trời tuyết đêm giá rét. Vừa rồi bần ni xuống núi lấy than, khi tới đặt dưới lầu. Thỉ chủ không ngại đi xuống lấy chút than, lại mượn bọn họ cái lò sưởi tay, cầm về sưởi ấm đi."
Hoạn quan kia chắp tay hành lễ cảm tạ: "Đa tạ sư phụ."
Cố Thanh Sương không cần nhiều lời nữa, hoạn quan kia bèn lui xuống. Rất nhanh nàng nghe được vài câu đối thoại loáng thoáng, hoạn quan kia y lời nàng nói, mượn lò sưởi tay của cung nhân ngự tiền rồi rời đi.
Nàng chậm rãi uống nốt nửa chén trà còn lại, giơ tay sờ thử bình rượu trên bàn, bình đã nguội lạnh.
Nàng nghiêng đầu nghĩ: "Trên lầu có bếp lò không?"
Hoạn quan bên cạnh ngập ngừng, khó hiểu câu này, đáp lời đúng sự thật: "Chỉ có một chiếc lò nhỏ, có thể đun chút nước trà."
Cố Thanh Sương gật đầu, đứng dậy bưng khay cất bước lên lầu. Hoạn quan kia vội vàng đuổi theo: "Diệu Tâm sư phụ..."
"Thí chủ không cần đi theo." Nàng ngoái đầu lại mỉm cười: "Hôm nay quá lạnh, ta lên khuyên Hoàng thượng vài câu, sẽ xuống nhanh thôi."
Dứt lời, nàng không đợi hắn phản ứng, bước thẳng lên bậc thềm. Cuối cùng hoạn quan kia cũng không đi theo nàng, nàng đoán trên lầu cũng không để lại cung nhân hầu hạ, đúng là thời cơ thích hợp.
Bước lên một bậc thang cuối cùng, lại đi vài bước, cửa phòng đã ở trước mặt. Cố Thanh Sương không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào. Tiếng cửa phòng kẽo kẹt vừa vang lên, người trong phòng đã phát ra lời giận dữ: "Đi ra ngoài!"
Lời vừa nói ra, hắn ngẩng đầu, thấy rõ người ở cửa, giọng hơi nghẹn lại.
"Diệu Tâm sư phụ." Hoàng đế cố gắng tự hòa hoãn biểu cảm, giãn giọng điệu: "Sư phụ có việc gì?"
Người ở cửa đứng thẳng tắp, nhìn thẳng hắn: "Bần ni nghe nói có người tặng Hoàng thượng bình rượu ấm để làm ấm người."
Hắn không khỏi nhíu mi: "Sư phụ là người xuất gia, phải hiểu rõ thanh quy giới luật chứ."
Cố Thanh Sương nhàn nhạt rũ mắt, không vội trả lời, quay người đóng cửa trước. Sau đó nàng cất bước tiến lên, cho đến khi tới bên cạnh hắn, nàng đặt khay lên bàn.
Lò nhỏ hâm rượu ở trên mặt đất cách đó hai bước chân, bên cạnh lò có ấm đồng có thể dùng bất cứ lúc nào. Nàng cầm lấy bình rượu, cúi người, tự mình rót rượu vào ấm đồng, lúc này mới mở miệng: "Thanh quy giới luật là để cứu vớt chúng sinh, không phải lấy ra để hại người."
Dứt lời, bàn tay trắng nõn xách ấm đồng lên, đặt trên bếp lò.
Nàng đứng lên, quay người lại, đạm bạc đứng trước mặt hắn: "Nếu gặp thiên tai, toàn bộ chùa chiền trong dân gian sẽ mở rộng cửa chùa, tiếp nhận dân gặp nạn. Nếu trong số dân gặp nạn có phụ nữ mang thai, để bảo đảm sự bình an của thai phụ, nhà chùa sẽ phá giới giết gà mổ trâu để thai phụ tẩm bổ cũng là chuyện bình thường. Thí chủ cảm thấy đây là thiện hay ác?"
Hình như hắn có chút mất kiên nhân, giọng điệu không mặn không nhạt: "Cứu một mạng người còn hơn xây mười tòa tháp, tất nhiên là việc thiện."
Cố Thanh Sương gật đầu: "Hôm nay trời giá rét, vừa rồi bần ni mới vừa từ bên ngoài vào, chỉ cảm thấy lạnh đến mức đông cứng cả lục phủ ngũ tạng. Khí lạnh xâm nhập cơ thể như vậy, trở về khó tránh bệnh nặng một trận."
Nàng quay đầu nhìn lại, tay sờ thử trên nắp ấm đồng, thấy còn chưa quá nóng, mới lại tiếp tục nói: "Thậm chí thí chủ còn là thiên tử, quốc gia đại sự đều chờ thí chủ quyết định. Nếu bệnh nặng một trận, không khỏi phải miễn triều dăm ba ngày, mấy ngày này trễ nải chính sự, chỉ sợ liên lụy cả mạng người trong đó. Vậy thí chủ cảm thấy uống mấy ngụm rượu ấm, tuy phá giới luật nhưng tránh được một cơn bệnh nặng, là thiện hay là ác?"
Còn chưa nói xong hắn đã đỡ trán, ngón cái xoa huyệt thái dương, mày nhíu càng sâu.
Yên lặng một lát, hắn lại cười: "Ni cô ngươi cũng nhiều lời thật đấy."
Dường như nàng thoáng nhăn nhó, gương mặt ửng hồng: "Bần ni đã vào chùa Thiên Phúc, ngày lễ ngày tết đều cầu phúc cho đất nước, tất nhiên không có lý nào thấy vua một nước có nguy cơ bị bệnh mà ngồi yên mặc kệ, hôm nay đổi lại là người khác trong chùa cũng sẽ khuyên ngài. Thí chủ đừng ngại phiền, đợi rượu này hâm xong, bần ni sẽ cáo lui."
Hắn cười nhạt một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách, bỏ mặc nàng. Cố Thanh Sương ngước mặt nhìn, lại thấy khóe môi hắn cong lên thành nụ cười, đã không còn dáng vẻ khó chịu ban nãy, có vẻ thoải mái tự nhiên hơn.
Nàng đợi một lát, đến khi rượu đạt đến độ ấm thích hợp để dùng rồi xách ấm đồng lên. Nàng lại đi đến tủ bên cạnh cửa sổ, lấy một chiếc chén sứ trắng sạch sẽ tới, rót một chén đặt trong tầm tay hắn.
Nàng chắp tay khom người: "Thí chủ uống mấy ngụm nhân lúc còn nóng, đuổi hết khí lạnh đi mới tốt. Bần ni cáo lui."
Nói xong, tim nàng đập nhanh, đứng lên, một mặt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà lui ra một ngoài, một mặt không tự giác cắn chặt môi, chờ phản ứng của hắn.
Tiêu Trí nhập một ngụm bên thành chén, rượu ấm trượt xuống họng, dòng nước ấm áp sưởi ấm toàn bộ thân thể.
Hắn tiện đà ngước mắt: "Sư phụ không ngại cũng uống một chén đi."
Tâm thần căng thẳng của Cố Thanh Sương chợt thả lỏng, đôi mày thanh tú nhíu chặt, mặt tỏ vẻ mâu thuẫn: "Bần ni là người xuất gia, việc uống rượu vẫn là..."
"Thanh quy giới luật là để cứu vớt chúng sinh, không phải lấy ra để hại người." Giọng điệu hắn thản nhiên, mang chút trêu chọc.
Lại uống ngụm nữa, hắn nhẹ giọng chép miệng: "Lạnh đến mức lục phủ ngũ tạng đông cứng, trở về khó tránh bệnh nặng một trận. Vừa đúng lúc gặp cửa ải cuối năm, sư phụ trễ nải việc lớn, với trong cung mà nói cũng không may mắn."
Lời này thật không dễ nghe, nhưng cũng không phải giả.
Ngày tết sinh bệnh, với trong cung mà nói đúng là không may mắn. Nếu lúc này phi tần và cung nhân bị bệnh, phần lớn đều sẽ không đề cập tới, chịu đựng đến rằm tháng giêng mới lại truyền thái y.
Tiêu Trí nói xong, không dấu vết mà liếc nàng một cái. Mắt thấy tiểu ni cô trước mặt bị ép đến mức không thể giải thích, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, đáy lòng hắn chợt dâng lên ý cười.
Ý cười này rất nhanh hiện ra giữa mày, thẳng tới đáy mắt. Hắn liếc nàng nhăn nhó, giơ tay chỉ hướng bên cửa sổ.
Cố Thanh Sương cứ mãi khó xử, cuối cùng gian nan cất bước hướng đến bên cửa sổ, không tình nguyện mà lấy một chiếc chén sứ ra.
Nàng tự rót cho mình một chén rượu, ngước mắt thấy chén của hắn đã cạn, bèn tạm thời đặt chén của mình xuống, thêm rượu cho chén của hắn. Như thế, trông có vẻ như nàng không muốn uống rượu, có thể kéo dài thêm chút nào hay chút ấy.
Nhưng vừa cúi người rót rượu cho hắn, đồng thời nàng sờ soạng trong ống tay áo trái viên thuốc đỏ thắm bằng hạt đậu lọt vào đầu ngón tay, tiếp theo nháy mắt rơi vào trong chén sứ rồi chợt tan ra.
Giờ khắc này nàng đợi lâu lắm rồi, cũng đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Đường chỉ may trong tay áo tu có một chỗ rách nho nhỏ, rất thích hợp để giấu một viên nhỏ, lại càng dễ sờ đến hơn một chiếc túi bí mật trong tay áo rộng.
Nhưng thật ra cũng nhờ Phương Thục nhân đột nhiên đưa rượu tới, nếu không đêm nay nàng lại phải phí chút tâm tư trải đường thì mới có thể dùng tới biện pháp này. Đến lúc đó hoặc hòa tan vào nước hoặc hòa tan vào trà nhưng đều không dễ che lấp bằng hòa vào rượu, càng có thể làm người ta cảm thấy bản thân trong lúc vô ý say rượu bị mê tâm trí.
Nàng xoay người, lần thứ hai đặt chén rượu trong tầm tay hắn. Nàng lại bưng chén của mình lên, ngồi dựa vào tường trên ghế cách xa hắn nhất, uống chén rượu.
Thấy nàng tỏ ý chỉ lo thân mình, Tiêu Trí cũng không hề nói nhiều với nàng, vừa đọc sách, vừa tiếp tục uống rượu ấm người. Cảm giác ảo não không thoải mái do bị Thái hậu tìm trong đêm tuyết lớn không biết từ khi nào đã không còn sót lại chút gì, trong men rượu hắn cảm thấy có chút thất thần, ma xui quỷ khiến thế nào mà nhớ tới đêm mưa to đó, hắn tốt bụng đưa một tiểu ni cô bị té ngã trở về phòng.
Lúc ấy nàng còn chưa biết hắn là ai, lải nhải suốt đường đi trong ngực hắn, khổ sở khuyên hắn buông nàng ra.
Tiểu ni cô này đúng là rất nhiều lời.
Tiêu Trí phục hồi lại tinh thần, theo bản năng liếc nàng một cái. Chỉ một cái liếc mắt mà thôi, bỗng nhiên tinh thần hoảng hốt.
Hắn nhíu mày, lại phát giác nhiệt độ trên người thay đổi rõ ràng, nghĩ rằng đại khái là uống rượu đến nóng người.
Cố Thanh Sương nhấp rượu, nghe thấy hô hấp hắn biến đổi, đặt chén sứ xuống đứng lên, lần thứ hai đi đến bên bàn sách.
Như dự đoán của nàng, chén sứ trong tay hắn đã trống không.
Nàng bưng chén sứ lên định rót rượu lần nữa, vừa rót rượu vừa thuận miệng nói: "Còn vừa đúng một chén, bần ni cáo lui."
Rót đầy, chén sứ đặt trên bàn, hắn nhíu mày, xua tay: "Không uống." Giọng điệu đã có chút mơ hồ.
Nàng nén cười, giọng điệu mềm xuống: "Thí chủ uống say rồi sao? Bần ni gọi cung nhân tới."
Tiêu Trí hàm hồ ừ một tiếng, lúc ngước mắt lên, một dung nhan xinh đẹp đập thẳng vào tầm mắt, hắn bỗng ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt tiếp theo, tay hắn đã chụp lấy cổ tay nàng. Ổn định tinh thần, mở miệng lại là: "Diệu Tâm sư phụ..."
Nàng cảm giác hắn còn giữ lại chút khắc chế cuối cùng, tinh thần trầm xuống, lấy khăn gấm ra, lau mô hôi trên trán cho hắn: "Là uống nhiều quá?"
Cả ngày ở Phật đường, trên người nàng toàn là mùi đàn hương thanh tâm quả dục. Chỉ có chiếc khăn gấm này, sáng sớm mỗi ngày nàng đều tẩm qua nước hoa hồng, nhuốm đầy hơi thở hồng trần.
Sau đó vào đông, hoa hồng khó tìm, nàng bèn đổi sang dùng hoa mai. A Thi từng ngại mùi hoa mai thanh đạm, khiến người ta cảm thấy thanh tâm quả dục giống mùi đàn hương, Cố Thanh Sương chỉ nói không sao, hỏi lại nàng ấy: "Ngươi thấy mấy cây hoa mai trắng trong viện Quận chúa Vân Hòa có đẹp hay không?"
Khăn gấm kia lau trán, lau đi lớp mồ hôi trên trán, cảm giác mềm mại tinh tế lại tự nhiên kích thích hắn đổ một thân mồ hôi sau lưng. Giống như hương hoa mai đã từng quen biết thấm vào tim phổi, khuôn mặt trước mắt trở nên càng thêm mông lung, không thể phân biệt.
Tiêu Trí càng thêm hoang mang, chịu đựng đầu óc mê loạn, hắn gọi ra một cái tên: "A Mẫn?"
"Trí ca ca..." Tiếng nhỏ mờ mịt, tựa như ảo mộng, tựa như âm thanh xa xôi. Trên người hắn càng thêm khô nóng, nóng đến mức khó có thể nhẫn nại, hắn mơ màng hồ đồ ôm lấy nàng: "A Mẫn..."
"Trí ca ca uống quá chén rồi, ta đỡ Trí ca ca đi nghỉ ngơi." Giọng của Cố Thanh Sương mềm nhẹ như tơ, trở tay đỡ lấy hắn, ánh mắt hướng về giường Bát Bộ cách đó mấy bước.
Thân hình hắn cao lớn, lúc này tinh thần hỗn loạn, không thể dùng sức lực, nàng tốn bao công sức mới cùng hắn dịch qua. Mới vừa nửa ngồi nửa ngã dựa trên giường, hắn đã nghênh diện đánh úp tới, một cái hôn mạnh bạo xâm nhập vào trong miệng. Nàng và hắn bốn mắt nhìn nhau, chỉ nhìn thấy sự hỗn độn trong đáy mắt hắn.
Hôm sau, nàng thức dậy từ lúc tờ mờ sáng, lọt vào tầm mắt tất nhiên là một khung cảnh hỗn loạn. Vừa muốn ngồi dậy, eo lưng chợt cảm thấy đau nhức, đau đến mức nàng suýt chút ngã trên giường, may mà nàng kịp thời chống đỡ.
... Chẳng trách Thần Tông hoàng đế từng say sưa với mê tâm hoàn. Nàng khó chịu như vậy, có thể thấy được đêm qua hắn tận hứng thế nào.
Sau đó, nàng bày ra vẻ hô hấp dồn dập, ra vẻ tay vội chân loạn, mất hồn mất vía túm vội lấy quần áo, run rẩy mặc vào.
Như vậy tất nhiên tiếng động không nhỏ, khi nàng đang cột dây của lớp váy bên trong, hắn từ từ tỉnh giấc.
Phát hiện người xung quanh khẽ nhúc nhích, thân hình nàng cứng đờ, ngón tay càng run rẩy hơn, cuối cùng dây váy cột còn không nên hồn.
Trong đầu Tiêu Trí hỗn loạn, mắt thấy bên người là bóng dáng nữ tử, lại không nhớ được tối qua lâm hạnh ai, thậm chí không nhớ nổi mình đang ở nơi nào.
Cho đến khi nàng buộc dây váy xong, hắn xoay người xuống giường, đột nhiên một khuôn mặt đập vào tầm mắt, hắn đột nhiên ngây ngốc.
Một gương mặt không xa lạ, trắng bệch đến mức không còn giọt máu, dường như nàng vẫn chưa phát hiện hắn cũng đã tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía tủ quần áo.
Hắn chỉ còn lại kinh ngạc, hãi hùng không nói nên lời, mắt thấy nàng mở tủ quần áo ra, lại không làm thêm phản ứng gì.
Người Cố Thanh Sương run rẩy không hề dừng lại, cúi đầu tìm kiếm. Tủ quần áo đặt vài bộ đồ tăng, có lẽ là khi trong chùa thu dọn đồ đạc đã tiện tay đặt ở đây.
Nàng vốn muốn tìm chút vải vóc không mặc nữa, nếu có lụa trắng là tốt nhất, nhưng không thể tìm thấy. Vì thế nàng đành phải kéo ngăn kéo ra, lại kéo một ngăn khác, rốt cuộc tìm thấy một thanh kéo.
Nàng ngang nhiên giơ kéo lên, trong chớp mắt đưa đến cần cổ, ánh lóe sáng lạnh băng khiến người ta chấn động.
"Diệu Tâm!" Tiêu Trí vội kêu lên, trong tích tắc, cung nhân lo lắng canh chừng cả một đêm ở bên ngoài phá cửa mà vào.
Cố Thanh Sương nhắm mắt, cây kéo hung hăng hướng về phía cổ. Nhưng trong nháy mắt vừa đâm đến làn da, tay nàng đã bị giữ lại, kéo người về phía sau.
"Keng" một tiếng, kéo rơi xuống mặt đất. Nàng hoảng hốt giương mắt, lúc này hoạn quan đang giữ lấy nàng mới chú ý tới mặt nàng đầy nước mắt, nhất thời mềm lòng, lại không dám buông tay.
Yên lặng như chết, một tiếng nghẹn ngào truyền vào tai mọi người, nhẫn nhịn mà đau khổ.
Nàng chầm chậm quay đầu, xa xa nhìn về phía hắn, trong mắt là oán giận và ấm ức đan xen, giọng nói vốn nhẹ nhàng trở nên khàn khàn: "Nếu Hoàng thượng không cho ta chết, vậy đó là muốn ta sống không bằng chết."
Các cung nhân đều nín thở, nhìn nàng, lại nhìn Hoàng đế, không người nào dám hó hé.