Đầu tháng hai, thời tiết vẫn còn hơi lạnh.
Không biết từ lúc nào, trời đã bắt đầu có mưa nhỏ, mưa rơi một đường thẳng xuống từ trên bầu trời âm u.
Bên ngoài vang lên âm thanh tiếng nước mưa văng lên lá cây.
Cậu ngẩng cái đầu nhỏ, cằm dựa vào trên vai người đàn ông, hơi thở nhè nhẹ phun lên sườn mặt của người đàn ông, hơi ngứa. Không chỉ trên làn da, đầu quả tim cũng giống như bị cái gì chọc vào ngưa ngứa.
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại thuộc về nhóc con vang lên bên tai hắn, thổi bên màng tai: “Muốn chồng ôm em ở trên xe!”
Tần Tư Hoán ánh mắt sâu thẳm, híp mắt, con ngươi phản chiếu gương mặt ửng hồng của cậu, mắt đào hoa mờ mịt hơi nước.
Môi hắn mím thẳng, mặt căng chặt, cong lưng, tay dọc theo eo cậu, cuối cùng xoa trên mông cậu.
Tay dùng sức, vai dùng sức để ngay tại bụng nhỏ cậu, đột nhiên dùng sức, thẳng người, khiêng ngang cậu lên vai.
“Chồng ơi!” Lộ Chỉ giọng mềm mại như một con thú nhỏ, cậu cúi đầu, máu chảy về não, nhìn thấy mọi thứ đều bị đảo ngược, cậu lắc lắc đầu, chớp chớp mắt, “Đây là đâu nha?”
Người đàn ông không lên tiếng, chân bước càng nhanh, khiêng cậu trên vai đi ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa, gió đêm thổi vào mặt kèm theo mưa phùn, mang đến một trận lạnh lẽo. Mặt Lộ Chỉ bị nước mưa rơi trúng, nước mưa chảy trên cằm cậu, hạt mưa lạnh lẽo đầu cậu cũng tỉnh táo hơn.
Cậu rốt cuộc nhận ra mình hị người đàn ông khiêng trên vai, một tay người đàn ông còn ôm lấy chân cậu, một tay khác ấn cậu trên vai —— giống như đang khiêng một món đồ, ngay cả bước chân cũng nóng vội hơn thường ngày.
Hình ảnh trước mắt nhanh chóng xoay chuyển, rồi sau đó cậu nghe được tiếng mở cửa xe.
Ngay sau đó người đàn ông cong eo, đem cậu từ trên vai bỏ xuống, có chút gấp gáp đẩy cậu vào ghế sau.
Đầu Lộ Chỉ thiếu chút nữa đập lên cửa kính, cũng may Tần Tư Hoán tuy vội nhưng cũng rất đau cậu, bàn tay hắn ở sau ót cậu, không làm cậu bị đụng đau.
wattpad:tien161099tiểuMiêuMiêu Lộ Chỉ ngơ ngác ngồi ở ghế sau.
Trên ghế sau là hai cái ghế nối liền với nhau, cậu cuộn chân, giầy đặt trên ghế da.
Người đàn ông hô hấp gấp gáp, đứng trước cửa xe, màu đen sâu thẳm, như thợ săn nhìn thấy con mồi.
Lộ Chỉ chậm rãi ngẩng đầu, mắt đào hoa nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, áo sơ mi trên người bị nước mưa xối ước một mảng lớn, hắn đi trong gió, trên mặt cũng dính nước mưa.
Áo sơ mi hơi mỏng, bị nước mưa xối ước dính chặt vào người, đem thân hình người đàn ông phác họa rõ ràng hơn, Lộ Chỉ ánh mắt từ từ nhìn lên, nhìn cổ áo sơ ni người đàn ông, cuối cùng dừng dừng lại ngay hầu kết của hắn.
Người đàn ông đứng ở bên ngoài đợi một hồi, ánh mắt sâu thẳm nhìn không gian nhỏ hẹp trong xe, còn có nhóc con cuộn chân ngồi đó.
Mưa càng ngày càng lớn, gió thổi càng mạnh hơn.
Giọt mưa rơi trên đỉnh đầu người đàn ông, trên trán, trên má, chảy dọc theo gương mặt người đàn ông, cuối cùng đọng lại trên cằm, rồi rơi xuống, trên đất nhanh chóng xuất hiện một vệt nước nhỏ.
Nhìn một lúc lâu hắn lùi lại, tay phải nắm lấy mắc cá chân Lộ Chỉ, tay trái cởi giầy cậu ra, tùy ý vứt ở bên ngoài, giầy da trên chân cũng mặc kệ nước mưa làm ước.
Cởi xong giầy, hắn cúi xuống, duỗi người, thò vào bên trong xe.
Không gian trong xe rất nhỏ, người đàn ông khom lưng, chen vào bên trong xe, rồi đóng cửa xe lại.
Nhóc con nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, cẳng chân giật giật, dùng chân mang vớ cọ cọ trên bụng người đàn ông. Trời tối đen, bóng đêm âm trầm, ánh sáng từ biệt thự chiếu qua cửa kính xe, tạo một chút ánh sáng trong đêm tối âm u. Nữa mặt cậu ẩn trong bóng tối, bên trong xe ẩm hơi nước.
Giọng Lộ Chỉ ngọt ngào, ngây thơ, giống như một đứa con nít không hiểu chuyện, ngón chân giật giật, đặt trên bụng nguoefi đàn ông, nói: “Lúc trước em nằm mơ, mơ thấy chồng 'ôm' em ở trên xe.”
Tần Tư Hoán giơ tay nắm lấy bàn chán đang làm loạn của cậu.
Hắn mở miệng, giọng nói đã khàm, trầm thấp gợi cảm nói, “Chồng đây giúp em mộng đẹp thành thật.”
Lộ Chỉ vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, gật gật đầu, như cũ vui vẻ nói: “Cảm ơn chồng!”
Người đàn ông buông mắc cá chân cậu ra, vươn tay mở cúc áo sơ mi, hắn nhíu nhíu mày, hình như cảm thấy như vậy quá chậm, trực tiếp kéo áo sơ mi, cúc áo liền rơi ra.
Người đàn ông cơ bụng đầy sức mạnh, bên trái rốn còn có một nốt ruồi đen, trên làn da màu lúa mạch rất cuốn hút.
Cánh tay hắn đầy cơ bắp, trên người còn dính nước mưa, chảy theo làn da.
Lộ Chỉ mắt nhìn chằm chằm hắn.
Tần Tư Hoán tay đặt trên dây lưng, khàn khàn hỏi: “Bảo bảo giúp chồng cởi ra được không, hửm?”
Âm cuối trầm khàn, hơi cao giọng rất câu người a.
Lộ Chỉ nghiêng người về phía hắn, ngón tay thon dài đặt trên dây lưng.
Cậu sắc mặt rất ngây thơ, ngón tay đặt trên dây lưng, liếm khóe môi, rất thẳng thắng nói: “Em rất thích bảo bối nhỏ của chồng nha.”
Tần Tư Hoán cười một cái, ôn nhu nói: “Chồng biết.”
Hắn vẫn luôn biết, Lộ Chỉ cũng không không có phản cảm khi làm với hắn.
Hơn nữa có nhiều lúc, bảo bối nhỏ còn rất sướng.
“Cạch” một tiếng, dây lưng của Tần Tư Hoán bị mở ra.
Lộ Chỉ rũ mắt, ngây ngốc nhìn ngón tay trên dây lưng, “A” một tiếng, nói: “Nó…… Mở?”
“Ừ.” Tần Tư Hoán cúi người, tới gần nhóc con, đầu gật gà gật gù tới gần, chóp mũi đều chạm vào nhau: “Trong mơ chồng 'ôm' em như thế nào?”
Lộ Chỉ đôi mắt chớp chớp, đánh nất một cái, nhỏ giọng nói: “Giống như lão già háo sắc. 800 năm chưa thấy qua con trai.” Dừng một chút, cậu nhíu nhíu mày, không biết nhớ đến cái gì, không hề nể tình mắng: “Chồng quá lưu manh!”
“Anh là lưu manh.” Người đàn ông thấp giọng cười cười, hôn xuống môi cậu, đầu lưỡi thăm dò liếm liếm.
Lộ Chỉ lưng dựa trên cửa xe, cộm cộm có chút khó chịu, cậu ngơ ngác nhìn Tần Tư Hoán gần trong gan tất, lại mắng: “Lưu manh.”
Tần Tư Hoán ngón tay đè xuống môi cậu, “A, này không ngoan nha. Ai dạy em mắng chồng?”
Lộ Chỉ còn chưa kịp lên tiếng, ngay sau đó người đàn ông liền hôn lấy môi cậu, gần như là thô lỗ gặm cắn. Yết hầu người đàn ông không ngừng lăn lăn, hút lấy ngọt ngào trong miệng người đàn ông.
Trên người hắn vẫn nhỏ xuống nước mưa, vừa lạnh vừa nóng bao lấy Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ bị người đàn ông đè chặt, chân không nhúc nhích được.
Mắc cá chân còn bị ấn lên phía sau ghế điều khiển.
Không gian quá nhỏ, cậu khó chịu muốn trốn, người đàn ông gắt gao nắm chặt eo cậu, không chút lưu tình công thành đoạt đất.
Đầu cậu như muốn hôn mê, mặt bị người hôn, gặm cắn, giọng nói người đàn ông như nỉ non, giống như trong mơ nói với cậu: “Bảo bảo, rất thích em nha.”
Cuối cùng bên tai cậu chỉ còn tiếng thở dốc đầy áp lực.
Một trận lại một trận, âm thanh nước mưa đánh vào cửa sổ xe, rất kích thích thần kinh người khác.
Cho đến 3 giờ sáng, người đàn ông thở dồn dập ngồi trên xe, tay hắn ôm lấy eo cậu, hai người ngồi đối diện, Lộ Chỉ quỳ gối ở bên cạnh, đầu dựa trên vai hắn ngủ.
wattpad:tien161099TiểuMiêuMiêu Mồ hôi nhỏ giọt.
Không khí tràn ngập mùi ái muội.
Bỗng nhiên, điện thoại Lộ Chỉ vang lên.
Tần Tư Hoán với tay lấy điện thoại trong đóng quần áo phía dưới, mở màn hình, hắn rũ mắt nhìn.
Có một tin nhắn, người gửi là ca ca.
—— “Ngủ rồi sao?”
Tần Tư Hoán trong nháy mắt nhớ đến một gương mặt lúc nào cũng ôn hòa, Sầm Tề Viễn.
Hắn sắc mặt đang thả lỏng bỗng chốc lạnh xuống, bàn tay bấm mở khóa điện thoại, nhập vào 6 số 6.
Điện thoại mở khóa, hắn xóa tin nhắn, tên liện hệ cũng đổi thành ba chữ ——
Sầm thiếu.
wattpad:tien161099 Làm xong, sắc mặt người đàn ông mới tốt hơn chút, nhưng vẫn là hơi giận, đem điện thoại ném trên đống quần áo, hắn giơ tay, ngón cái cùng ngón trỏ hơi dùng sức nhéo má cậu.
Một tay khác thăm dò đi xuống.
Đầu ngón tay thăm dò vào trong.
Hắn mở miệng: “Lộ Chỉ.”
Nhóc con đang ngủ ngon cảm thấy không thoải mái giật giật người, đầu nghiêng nghiêng, giọng nói hơi ngái ngủ ngập ngừng nói: “…… Dạ chồng.”
Giọng cậu hơi khàn, nghẹn ngào, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Rất làm người khác đau lòng a.
Tần Tư Hoán cười, hai ngón tay kề bên nhau, nhéo cậu một cái: “Gọi anh là gì?”
“…… Chồng yêu dấu.” Lộ Chỉ chép miệng, mày nhíu lại, giơ tay đánh hắn: “Ưm…… Muốn ngủ.”
Quá ngoan.
Tần Tư Hoán không nhịn được, xoa nhẹ tóc cậu, không phá cậu nữa, nhặt âu phục trên ghế đắp lên người cậu, che lại người nhóc con.
Hắn tùy tiện mặc quần, mở cửa xe, đem người ôm ra ngoài.
Đã khuya, mưa cũng tạnh, trong không khí còn có mùi bùn đất.
Tần Tư Hoán đem bảo bối nhỏ ôm vào trong ngực, kéo chặt âu phục trên người cậu, bước chân vững vàng đi về phía biệt thự.
Lộ Chỉ dụi dụi trong ngực hắn, đầu ở trên vai hắn cọ cọ, còn ngửi ngửi mùi hương trên người hắn.
Tần Tư Hoán rũ mắt, nương theo ánh trăng cùng ánh đèn, nhìn thấy mặt nhóc con đầy nước mắt.
Gió lạnh thổi qua.
Trong lòng hắn chưa bao giờ thỏa mãn như vậy, nhóc con kiêu ngạo ngày xưa hình như đã không còn nữa, thời gian không ai để ý đến cứ chầm chậm mà trôi qua.
Ngay bây giờ hắn có nột suy nghĩ, có thể có được Lộ Chỉ, hắn chết cũng đáng.
Hắn muốn cùng nhóc con sống bên nhau cả đời.
Tốt nhất là có thể làm một chiếc lồng, để bảo bối nhỏ chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
*
Tháng hai khai giảng năm học mới, chưa được mấy ngày Lộ Chỉ đã phải quay về Bắc Kinh để học.
Trước khai giảng mấy ngày cậu đến khu vui chơi mới mở ở thành phố L, thù lao đóng phim đoàn phim đã chuyển cho cậu, Lộ Chỉ hiện tại rất có tiền như một phú nhị đại.
Cậu mua cho Trương Cập, tiểu Chu, Tống Du, Lộ Dao bao nhiêu là quà.
Mua quà xong, tiền trong thẻ còn dư lại rất nhiều, Lộ Chỉ xem xong, liền nghĩ nên tặng quà gì cho Tần Tư Hoán.
Chưa đợi cậu nghĩ xong, khai giảng năm học mới đã tới rồi.
Cậu đi trước một ngày, Lý Sương không biết từ đâu biết được địa chỉ nhà cậu, chạy tới nhà cậu tặng lo một lọ thủy tinh ngôi sao tự làm.
Có rất nhiều màu, năm cánh, dùng một tờ giấy dài xếp thành.
Đầy một lọ, chắc cô ấy tốn rất nhiều công sức.
Lộ Chỉ nhìn một lọ thủy tinh đầy ngôi sao, theo bản năng liền muốn từ chối: “Tôi sao nhận cái này được?”
“Lộ học trưởng, đây là em làm lúc nghỉ đông, em đi học cũng làm, là muốn tặng cho anh.” Lý Sương cười nói: “Anh nhất định sẽ nhận.”
Tác giả có lời muốn nói: Chó Tần: Từ chối, từ chối cho anh!
Lộ lộ: Trách em lớn lên đẹp trai? Bị con gái nhà người ta thích?