"Ở Cố phủ đã có ta trông coi Nhược Hoa rồi, ngoài kia loạn, Nhập Họa cô nương một thân một mình ra ngoài sợ là dễ xảy ra chuyện không hay", Thanh Sanh ngồi xuống trước mặt Vân Khuynh, nhẹ nhàng khuyên giải. Vân Khuynh dừng tay một chút, nhướn mắt lên nhìn người kia, làm cho nàng có chút chột dạ, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Mà hơn nữa ngươi suốt ngày ở trong phủ, không thấy buồn chán hay sao, ngày mai ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt".
Thanh Sanh kéo Vân Khuynh đẩy ra ngoài cửa, Vân Khuynh lạnh mặt cho nàng một cái hừ lạnh, mũi kiếm xoay tròn phi tới người kia quét qua một đường rồi lại vòng về trong vỏ. Biểu tình cứng ngắc, cũng chẳng liếc Thanh Sanh thêm một cái, đi ra ngoài.
Thanh Sanh nghiêng người tránh mũi kiếm, thấy nàng cuối cùng cũng chịu ra ngoài mới thở ra một hơi. Nhìn bóng lưng Vân Khuynh cùng Nhập Họa rời khỏi, nàng không khỏi phấn khởi lên, có lẽ một nữ tử khéo léo hiểu lòng người như Nhập Họa họa may sẽ có thể khiến cho tảng đá cứng ngắc kia thay đổi chút ít.
Nhập Họa thấy Vân Khuynh chịu ra ngoài cùng nàng, tâm tình cũng tốt lên. Kể từ khi biết được người nàng vẫn luôn cảm kích không thôi là nữ tử, hơn nữa lại là nương tử của người, nàng chỉ có thể nhanh chóng chặt đứt tâm tư, cũng biết xuất thân là nữ tử thanh lâu có nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, nhưng trong lòng vẫn là chán chường không vui.
Đã nhiều năm lưu lạc nơi thanh lâu, Nhập Họa rõ hơn ai hết cái gì là chân tình của nam nhân, nhìn thấu những lời thề non hẹn biển của bọn họ. Nếu được lựa chọn, nàng chỉ mong có một người nào đó không để ý đến thân phận của nàng, nàng cũng có thể an ổn mà sống, đời này hầu chồng dạy con là đủ rồi.
Giống như người kia cứu nàng năm ấy, giúp nàng tránh được một kiếp bị giày xéo, lại không giống những nam tử kia muốn lợi dụng nàng, cho nên nàng mới động tâm. Tới khi Tô Mộ Hàn nói cho nàng biết người ấy hiện đang ở Tô Châu, nàng thậm chí buông cả tự tôn nữ tử, tự mình tới gặp, rốt cuộc kết cục lại thành ra như vậy. Người kia, đừng nói đã sớm quên nàng tới không nhận ra, mà trong mắt cũng chỉ có Thanh Sanh, huống chi trong Cố phủ có bốn vị mỹ nhân, nhưng mỹ mạo của người này vẫn là vô tình cố ý có phần lấn át, nàng đương nhiên có tự ti.
Cho nên, đối với việc Vân Khuynh chịu cùng nàng ra ngoài dạo phố, Nhập Họa không khỏi cảm kích vui mừng.
Nhập Họa không ngừng hỏi Vân Khuynh, "Vân Khuynh, ngươi thích ăn cái gì?"
"Không có gì",
"Vậy lúc rảnh rỗi ngươi hay làm gì?"
"Không làm gì nhiều"
"Thế ngươi thích màu gì a?", Nhập Họa không chịu bỏ cuộc.
Vân Khuynh im lặng nửa ngày mới hé răng trả lời, chỉ vào y phục trên người, "Màu đen".
Nhập Họa quan sát Vân Khuynh, dù người này luôn trầm mặc không thích nhiều lời, những nãy giờ luôn chen lên phía trước nhường đường cho mình, tự nhủ đây hẳn là một người trong nóng ngoài lạnh. Nàng cười nhẹ, trong lòng đột nhiên phảng phất loại cảm giác ấm áp được người khác quan tâm bảo vệ, tựa như chỉ cần đứng cạnh người này, nàng liền có thể an tâm.
Nhập Họa nhìn thấy gian hàng bán đồ trang sức cách đó không xa, liền chen lên, bước chân có phần gấp gáp đi về phía đó. Nàng quay đầu lại, thấy Vân Khuynh vẫn còn ở phía sau, bàn tay kéo lấy tay người kia, ôn nhu nói, "Theo ta, cẩn thận một chút".
Vân Khuynh bất ngờ, vành tai bất giác nóng lên. Trước nay nàng quen cô độc không thân cận, cũng chỉ quen bảo vệ người khác, chưa từng trải qua cảm giác có người ôn nhu lo lắng cho mình.
Vốn là nàng muốn vung tay, nhưng bỗng nhiên lại có chút lưu luyến cảm giác ấm áp mềm mại kia, tựa như tâm tính bao năm nay đã luyện thành sắt đá, lúc này cũng tản ra vài phần.
Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Nhập Họa nắm lấy đầu ngón tay Vân Khuynh, kéo người kia chen vào trong đám đông, cho tới khi đến trước hàng trang sức mới buông ra. Vân Khuynh đứng sau lưng nàng cúi đầu, vành tai hồng lên, ngay cả lòng bàn tay cũng ẩm ướt rồi.
"Vân Khuynh, ngươi thấy cây trâm này đẹp chứ?", Nhập Họa giơ lên một cây trâm bạch ngọc khắc hình hoa sen, không sặc sỡ nhưng tinh xảo.
Vân Khuynh theo Đoan Nhược Hoa vào cung, ở trong cung đã bao năm, cũng đã gặp qua hằng hà sa số những phục sức lộng lẫy, nhưng tính tình Đoan Nhược Hoa lại đạm bạc lạnh nhạt, chẳng vừa mắt những thứ đồ xa xỉ hoa lệ. Có khi được ban thưởng cũng thưởng lại cho Vân Khuynh, nhưng bản thân Vân Khuynh cũng không thích, nàng thường chỉ mặc một thân huyền y gọn ghẽ đơn giản.
Nhập Họa thích trang sức xiêm y, thấy Vân Khuynh luôn mặc loại y phục tối màu, trên đầu cũng chỉ dùng loại trâm gỗ, cho nên nàng chọn trâm bạch ngọc này vốn là cho người kia, tự thấy rất hợp.
Trước kia ở thanh lâu nàng cũng đã được chứng kiến võ nghệ cao cường của Vân Khuynh, nhưng sau khi hạ xong đối thủ lại chẳng hề khoa trường, chỉ trầm mặc đứng lui về phía sau. Vĩnh viễn đứng phía sau người khác, lại còn là những người tài hoa xuất chúng, nàng không thể không bị lu mờ, trở thành một bóng hình ảm đạm. Nhập Họa đột nhiên nghĩ rắng, người này hẳn đã sống vì người khác quá nhiều rồi, hẳn là đã đánh mất cả chính bản thân mình.
"Rất đẹp", Vân Khuynh thốt ra hai chữ, cũng không nói gì thêm.
Nhập Họa kéo kéo tay áo người kia, mềm giọng, "Cúi đầu xuống đi".
Vân Khuynh vốn muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Nhập Họa lại không thể nói ra, chỉ đành miễn cưỡng cúi đầu. Nhập Họa kiễng mũi chân, xuyên cây trâm ngọc qua búi tóc của nàng, ngó nghiêng nhìn ngắm. Thần sắc kiên nghị, mũi cao môi mỏng, nhưng biểu tình hoàn toàn là mất tự nhiên.
Nhập Họa nhìn có chút xuất thần, cây trâm bạch ngọc lại càng nổi bật trên một thân huyền y, khiến dung nhan chủ nhân cũng thêm mấy phần sinh động, càng tỏa ra vẻ lãnh ngạo. Nhập Họa vỗ tay, có chút vui mừng, "Đẹp quá a, nhìn xem, Vân Khuynh ngươi cũng là một tiểu mỹ nhân!".
Vân Khuynh mím môi, da mặt có chút nóng lên, quay trái quay phải không biết nhìn đi đâu.
"Vân Khuynh đỏ mặt rồi?", Nhập Họa che miệng khẽ cười, rồi vô cùng tự nhiên ôm lấy cánh tay nàng, như đang làm nũng, "Ta muốn tặng ngươi cây trâm, ngươi nhất định phải nhận nha..."
Vân Khuynh cúi đầu nhìn người đang ở bên, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đuôi mắt như trăng rằm, mi thanh mục tú như vẽ, quả thực xứng với cái tên của nàng. Vân Khuynh ngưng mắt nhìn, mặt lại càng nóng lên, chỉ có thể uyển chuyển rút cánh tay ra, "Ngươi chọn tiếp đi, ta ở bên ngoài đợi ngươi", rồi liền xoay người nhanh chân đi ra. Bất quá là mấy hành động thân cận này nàng không quen, Nhập Họa cười trộm, đưa nắm bạc ra cho lão bản.
Hai người tản bộ đến khi sương chiều xuống nặng trĩu mới hồi phủ. Vân Khuynh xưa nay ít khi đi ra ngoài, hôm nay lại về muộn như thế, chuyện này nhất định là kinh động tới từ chủ nhân đến hạ nhân Cố phủ rồi. Vừa hồi phủ nàng đã vội vàng chạy tới chỗ Đoan Nhược Hoa, lo lắng hạ nhân hầu hạ chủ tử không chu đáo khiến chủ tử không hài lòng. Thế nhưng Đoan Nhược Hoa lại khen nàng có thể kết bạn ra ngoài thăm thú là một chuyện tốt đáng mừng, khiến cho biểu tình cứng ngắc của Vân Khuynh nổi lên tia xấu hổ, liền nhanh chóng cáo lui, thoáng cái đã lại không thấy bóng người.
---Hết chương 149---
Editor lảm nhảm: Hôm nay tranh thủ được chút thời gian edit nên up sớm luôn ko tối bận nhỡ sao quên cả up nha
Preview tập sau: cảnh nóng các vị mong chờ đã lâu sắp đến rồi đó, chuẩn bị đi nhe :v