"Nhập Họa..." Vân Khuynh thi triển khinh công đuổi tới, chắn trước người nàng.
"Tránh ra!", giọt nước mắt vô thanh vô sắc lăn xuống từ khóe mắt, Nhập Họa dùng sức đẩy người kia ra, mà người kia lại không hề nhúc nhích.
"Ngươi tránh ra cho ta! Ngươi đuổi tới làm gì? Ngươi cứ theo nàng, theo nàng đi, đừng theo ta!", Nhập Họa vừa mắng vừa hoa lê đái vũ, Vân Khuynh lại cứ đứng vững như bàn trạch chắn trước người nàng.
Nhập Hoa cũng xô đẩy người kia nữa, tự mình vùng vằng qua bên kia mà đi, nhưng Vân Khuynh lại chạy tới chặn nàng lại, "Tránh ra! Ta bảo ngươi tránh xa khỏi ta a!", Nhập Họa giận đến mất hết lễ tiết, vén váy đá vào chân người kia một cái mà cũng chỉ như trứng chọi đá.
Vân Khuynh lại không biết phải nói gì, chỉ ghì chặt ôm nàng, bàn tay giữ lấy gáy nàng không cho nàng giãy dụa, chỉ nói được hai chữ, "Đừng đi!".
Nhập Họa lúc này mới dừng một chút mà an tĩnh lại, hai tay buông thõng bên người, nửa ngày cũng không có động tĩnh. Không hiểu sao nghe lời này nàng lại càng giận, giọng nói trở nên lạnh lẽo, "Buông ra".
Vân Khuynh không buông.
"Buông tay!", Vân Khuynh vẫn không buông.
"Ngươi buông ra cho ta", Vân Khuynh buông tay, chậm chạp lùi lại đứng trước mắt nàng, con ngươi hồng lên.
'Ba' một cái, Nhập Họa dùng hết sức phiến qua sườn mặt người kia một cái tát, lực đạo không nhỏ, bàn tay nàng cũng có chút run lên.
"Nhập Họa... đừng đi", Vân Khuynh hạ mí mắt, thấp giọng nói.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi không muốn ta đi?", Nhập Họa hỏi, Vân Khuynh không thể trả lời.
"Ngươi ở lại vì nàng còn muốn ta vì ngươi mà ở lại? Bởi vì ai?", Nhập Họa dồn dập hỏi, khiến cho Vân Khuynh ngập ngừng lại không nói được nửa chữ.
"Vân Khuynh... ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy, ta đã trao thân cho sai người rồi", nước mắt trào ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo như sương. Vân Khuynh kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập tự trách cùng áy áy, nói, "Phải... là ta mạo phạm đến ngươi, vậy mạng của ta ngươi cứ lấy đi!", nàng rút trường kiếm đặt vào tay Nhập Họa, ngửa đầu nhắm mắt chờ mũi kiếm.
"Điều ta cần không phải mạng của ngươi!", Nhập Họa ném trường kiếm xuống đất.
Vân Khuynh dường như không hiểu nổi, "Vậy ngươi muốn cái gì? Ta đều có thể cho ngươi".
Nhập Họa hít một ngụm khí lạnh, ngực phập phồng kịch liệt vì thở gấp, "Ngươi còn hỏi ta? Ta muốn ngươi, muốn tâm của ngươi, ta muốn ngươi đừng nhớ đến nàng nữa, muốn ngươi chỉ có ta trong lòng, ngươi có thể cho ta sao?"
Vân Khuynh trợn mắt nhìn, hẳn là kinh ngạc không thôi. Nàng tuyệt nhiên không ngờ được không những người kia không hận mình đã tùy tiện hủy trong sạch của nàng, hơn nữa lại muốn ở bên mình. Chính là bản thân mình quá cứng nhắc trì độn rồi, vậy mà chưa hề nhận ra tình ý của Nhập Họa, nghĩ đến đây tâm tư cũng thả lỏng, khóe miệng bất giác giương lên.
Nhập Họa thấy người trước mặt đang ngơ ngác đắm chìm trong suy nghĩ mà chẳng lên tiếng, nghĩ đến bản thân mình đã chẳng cần mặt mũi nói rõ ràng đến thế, người kia lại chẳng đáp một lời, lúc này trong lòng lại càng khó chịu. Nhập Họa dẫn mép váy chạy ra bên ngoài, tới khi Vân Khuynh nhìn lên đã thấy nàng cách xa chục bước, mới luống cuống chạy tới níu lấy tay nàng. Cánh tay vòng qua eo thon mà ghì lấy, nụ hôn đột nhiên áp tới khiến cho Nhập Họa trừng mắt không kịp phản ứng, nàng nhìn thấy tình ý trong ánh mắt người kia đang nhìn mình, có chút mông lung, cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại.
"Vân Khuynh, ngươi cười một cái ta xem đi"
"..."
"Không phải thế này a... nhìn còn khó coi hơn khóc"
"..."
"Ngươi không biết cười a?"
"..."
"Thôi, vẫn là bỏ đi"
"..."
---
Tấp nập một phen, mọi người sửa soạn chuyển tới trạch viện ngoại ô. Khởi hành hạn chế không quá khoa trương, chỉ dẫn theo vài nha hoàn thân cận cùng với mấy tên gia đinh mà thôi.
Đi xuyên qua mảnh rừng trúc, cảnh sắc phía bên trong khiến mọi người không thể không kinh ngạc. Suối trong uốn lượn vòng quanh đổ vào hồ nhỏ bên ngoại đình, lá sen trong hồ xanh mướt điểm với hàng liễu bên bờ, đung đưa trong gió. Mỹ cảnh thanh sơn bích thủy, cầu đá bắc ngang dẫn vào hậu viện, kiến trúc thoạt nhìn có chút lạ mắt độc đáo, nhưng vẫn vô cùng tinh tế trang nhã.
Từng bước dẫn vào từ cầu đá, một cỗ hương thơm ngát thoang thoảng xông ra bao vây bốn phía. Cây lê trồng hai hàng dọc theo lối vào hậu đình tỏa hương trong gió, thi thoảng có cánh hoa lê đáp xuống bên thềm đá trắng, càng nổi bật lên màu sắc rực rỡ nhưng dễ chịu. Kiến trúc phòng gian cùng nội đường so với thời đại này là độc đáo khác biệt, giao hòa giữa phong vị cổ điển Trung Quốc và kiểu cách biệt thự Châu Âu, làm cho người ta vừa thấy lạ lẫm vừa thấy thích thú.
Theo thềm đá mà đi qua hàng trúc, tới một ao nhỏ thả cá chép cùng sen đá, nước trong cây xanh, cảnh trí nhã nhặn. Thậm chí còn có những mảnh đất nhỏ được chuẩn bị riêng để có thể trồng hoa theo mùa, xuân hè có đào mận, thu có phong cúc, đông có thanh mai, nói nơi đây không kém trong cung nửa phần cũng không quá lời.
"Thanh Sanh, ta thích nơi này a", Trữ Tử Mộc nắm lấy tay Thanh Sanh, kề bên tai nàng thủ thỉ, khiến nàng không khỏi mãn nguyện tươi cười. Nhìn về phía Đoan Nhược Hoa, thấy người kia cũng đang hài lòng ngắm nghía xung quanh.
"Ta cũng am hiểu chút thiết kế, mọi người không hợp ý chỗ nào cứ tự nhiên nói, ta sẽ cho người chỉnh lại",Thanh Sanh nâng giọng nói.
"Nơi này quả thực rất đẹp a, ngươi thấy phải không?", Dụ Nguyệt Tịch vui vẻ phấn chấn lôi kéo tay Lâm Mi Nhi, nhìn ngó trái phải chỉ vào một gian phòng phía xa xa, "Chúng ta ở kia được không?"
"Đương nhiên là được, hết thảy nàng quyết định đi", Lâm Mi Nhi kéo Dụ Nguyệt Tịch qua ôm trong vòng tay, ở đây cũng chỉ còn người trong nhà, nàng cũng không còn băn khoăn, nhưng chính là người kia lại ngại ngùng đỏ mặt đẩy nàng ra.
"Sườn viện cùng gian chính cũng không cách nhau quá xa, tiện đi lại, Vân Khuynh ngươi chọn một gian đi, ta cho hạ nhân mang đồ tới sắp xếp", Thanh Sanh nói, Vân Khuynh lại nhìn về phía Nhập Họa như muốn hỏi ý nàng, Nhập Họa liền chỉ vào một phòng. Thanh Sanh nhìn cảnh này mà mím môi cười thầm nhìn về phía Đoan Nhược Hoa, người kia lập tức hiểu ý nàng, không khí đột nhiên lại có chút ngượng ngùng.
"Nhược Hoa? Tử Mộc?"Thanh Sanh quay đầu gọi, muốn hỏi ý kiến hai người, thấy Đoan Nhược Hoa đang đưa mắt nhìn về phía gian phòng trước hàng cây hoa lê. Nàng không nói tiếng nào, như thể đang chờ Trữ Tử Mộc lên tiếng tiếng phản hồi, mà Trữ Tử Mộc lại chỉ chăm chăm nhìn Thanh Sanh.
"Cái kia...", Thanh Sanh nhìn tình huống căng thẳng ngấm ngầm này không khỏi cảm thấy váng đầu, liền chỉ vào phòng đối diện, "Bên kia trồng hoa lê rồi, bên này ta bỏ bớt một hàng, trồng hải đường có được không? Hải đường trồng ở đó, nàng ở trong phòng cũng vẫn có thể ngắm được, thế nào?"
Lúc này Trữ Tử Mộc mới hòa hoãn xuống, thỏa mãn nở một nụ cười chói mắt, mắt phượng lưu chuyển liếc qua Đoan Nhược Hoa như đang thị uy. Đoan Nhược Hoa vẫn chỉ thản nhiên cười lạnh, sau đó xoay người vào phòng xem xét. Thanh Sanh nhìn bóng lưng hai người kia, không tự chủ được thở dài một hơi ai oán.
"Cái gì? Vẫn ngủ riêng phòng sao?", Lâm Mi Nhi trừng mắt như không dám tin.
"Ngươi nói nhỏ chút...", Thanh Sanh nhắc nhở nàng, "một người lạnh lùng trọng lễ nghi, một người kiêu ngạo chẳng chịu nhường, trước mắt thì tưởng như hòa thuận mà thực ra không đơn giản a, đương nhiên sẽ không có chuyện cùng giường..."
Lâm Mi Nhi bất lực nhìn Thanh Sanh, chán nản nói, "Với tính cách này của ngươi, quả thật có chết cũng chẳng có khả năng..."
"Ngươi... vậy ngươi có cách gì?", Thanh Sanh hạ giọng.
"Ta cũng chẳng có cách gì a, nhưng mà, tính cách quyết định số phận", Lâm Mi Nhi lắc đầu, quay đi để lại Thanh Sanh thở dài, mông lung nhìn phía xa xa.
---Hết chương 157---
Editor lảm nhảm: Đỉnh cao của trạch đấu đó là ai nấy đều giả nai không nói nhưng trong lòng đang âm thầm chém giết :v
Hậu: "Giờ chế chọn phòng này, cưng giỏi thì cưng tranh đi, ở đây đều là hoa lê của chế hết "
Phi *nhìn hoang sang mấy giây*
*Thôi được rồi để ta nhổ bớt hoa lê đi trồng hải đường cho zừa lòng nàng *
Phi: "Đó, bà chị thấy chưa, trồng xuống được thì cũng nhổ lên được, chắc sợ "
Hậu: "Ờm, cưng giỏi, rồi để đó xem hải đường chết trước hay hoa lê chết trước "