Cung Loạn Thanh Ti

Chương 169

Ta, Nạp Lan Yên, là ấu nữ Nạp Lan gia. Trong trí nhớ của ta, Đoan Linh Nguyệt và ta đã quen biết từ rất lâu, dường như ta và nàng đã cùng nhau lớn lên. Tính cách của ta từ nhỏ đã hoạt bát thích náo nhiệt, mà Linh Nguyệt luôn ôn nhu thích thanh tĩnh, hai ta trái ngược nhau như thế, nhưng không biết vì sao lại có thể luôn gắn bó như hình với bóng, thân như tỷ muội. Còn nhớ có lần mẫu thân đã nói, khi đó ta còn rất nhỏ, thậm chí chưa hiểu chuyện, vậy mà đã la hét nói sau này lớn lên chỉ gả cho Linh Nguyệt, nếu không phải nàng, ta cũng sẽ thủ thân tới chết. Một tiểu nữ nhi lại dùng luận điệu ngông cuồng mà khăng khăng như thế, không khỏi chọc cho mọi người cười một trận thật vui.

Theo thời gian, dung mạo của ta càng nở rộ kiều diễm, ta đã quen với những lời ca ngợi, nói rằng Nạp Lan Yên ta là đóa hoa đẹp nhất Nạp Lan gia, mà vận mệnh của một đóa hoa đẹp muôn đời vẫn luôn được định sẵn, ấy là rơi vào trong tay Đế vương, mang lại vinh quang cho gia tộc. Cảnh Lịch đế tại vị, năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi, ta được thân di ta là Cẩn Thái phi tiến cử nhập cung, mang theo hy vọng vô biên của cả gia tộc, niềm hy vọng rằng ta có thể mang lại vinh hoa phú quý ba đời ba kiếp. Được Thái phi* tiến cử, lại xuất thân từ Nạp Lan gia quyền thế, ai ai cũng đều hướng ta mà một mực lấy lòng, ngay cả Hoàng đế cũng vô cùng đem lòng yêu thích, chẳng mấy chốc ta đã nắm được trong tay ngàn vạn sủng ái, ơn mưa móc của Hoàng đế đối với ta liên tiếp không dứt. Thân di nói với ta, chỉ cần tương lai ta không phạm sai lầm, sau này vị trí trung cung chi chủ chắc hẳn sẽ vào tay, hết thảy những vinh quang ân sủng này chắc chắn sẽ thuộc về Nạp Lan thị.

Còn nhớ khi đó, trước khi nhập cung mấy ngày, ta đã tới Đoan phủ tìm Đoan Linh Nguyệt nói lời từ biệt, nhưng không ngờ được nàng lại từ chối không gặp, chỉ sai người đem tới cho ta một cỗ tơ lụa mà thôi. Rời khỏi Đoan phủ, ta ngồi ngốc trong kiệu, trong tay gắt gao nắm khăn lụa mà âm thầm rơi lệ. Cuộc đời này, duyên tình tới đây đã đoạn, sau này sợ rằng sẽ không còn có thể gặp nàng lần nữa, mà nàng, nàng lại không muốn gặp ta.

Vốn nghĩ rằng cả cuộc đời này cũng sẽ không còn cơ hội gặp nhau lần nữa, nhưng chưa tới mấy tháng sau khi ta nhập cung, hai ta lại gặp nhau.

Không phải ta xuất cung, mà là nàng nhập cung.

Búi tóc vấn cao, trang sức lộng lẫy cùng một tầng son phấn kỹ càng tô điểm cho mỹ mạo vốn có, ta cũng đã dần mất đi vẻ đơn thuần của thiếu nữ ngây ngô hoạt bát, thêm vài phần phong vận của nữ tử nơi hậu cung. Linh Nguyệt gầy đi không ít, hai vai mảnh mai, vòng eo nhỏ đến mức gió thổi cũng gãy. Khi gặp lại, nàng đang vận một thân váy vóc thủy lam, trâm ngọc trên búi tóc cài cành hạnh hoa, khí tức trong trắng thuần khiết không nhiễm bụi trần, và ánh mắt nàng, ánh mắt nàng vẫn linh động trong suốt như xưa, chỉ có điều hiện tại đã với ta đã không còn gần gũi như trước, phảng phất như hai ta đã cách nhau muôn sông ngàn núi.

Ta không khỏi đỏ mắt, cũng chẳng quan tâm tới giữ lễ tiết quy củ, tay dẫn mép váy vội vàng chạy tới bên nàng, xông vào trong vòng tay nàng. Vừa ôm chặt lấy nàng, ta vừa trách nàng độc ác, tại sao khi ấy lại không muốn gặp ta, làm cho ta tưởng rằng sau này sẽ không bao giờ có thể gặp lại nàng nữa.

Sau đó ta nhận ra, ta trở nên hoảng hốt mà hỏi nàng, tại sao nàng lại đột nhiên nhập cung.

Nàng vẫn ôm lấy ta không nhúc nhích, mặc cho ta náo loạn trách mắng cũng không nề hà, chỉ đưa tay vỗ về búi tóc được chải chuốt kỹ càng của ta, rồi thản nhiên trả lời,

"Ngươi ở đây, cho nên ta tới".

Ta vừa vui mừng hạnh phúc, vừa đau lòng xót xa. Ta muốn được ở bên nàng, có nàng hàn huyên bầu bạn, nhưng ta cũng không muốn nàng dấn thân vào nơi hậu cung tranh đấu. Chốn mưu quyền quỷ kế này vốn không dành cho nàng.

Hôm ấy, trước đêm đầu tiên nàng được Cảnh Lịch đế sủng hạnh, nàng hẹn gặp ta, con ngươi bao năm vốn vẫn nhẹ nhàng trong suốt, khi ấy đột nhiên lấp lóe như tia lửa. Nàng nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nhưng đủ cho ta cảm nhận được sự khổ tâm, "Yên nhi, Yên nhi... nay thân thể của ta dâng cho hắn... ngươi cũng biết...", hai tay nàng lạnh băng như xuân thủy, rét buốt thấu xương, phần nào tỏa ra sự sợ hãi bất an của nàng.

Ta gật đầu, nắm chặt bàn tay nàng đưa tới bên miệng, thổi tới chút hơi nóng ít ỏi. Ta miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười, "Ban đầu sẽ đau một chút, nhưng sau đó sẽ quen thôi... quen được là tốt rồi", tuy nói như thế, nhưng tới giờ cứ mỗi lần Hoàng đế sủng hạnh, ta vẫn không thể quen với cảm giác kia, làm cho ta đau đớn khó chịu. Nàng dường như đau lòng cho ta, vòng tay ôm lấy ta, ta nghe thấy nàng còn lẩm bẩm, "Ta sẽ che chở ngươi, đừng lo lắng, sau này... ta sẽ bảo vệ ngươi". Trong vòng tay nàng luôn quẩn quanh một loại khí tức thân thuộc, phảng phất hương hạnh hoa nhu hòa thanh tĩnh, tựa như bao bọc ta trong một cơn gió đêm mùa thu, se lạnh nhưng thư thái.

Cho đến sau này ta mới hiểu được, từ sau đêm đó, thứ mà ta chia sẻ cùng nàng không còn là một cuốn sách, không còn là một lá yên chi, cũng không phải là một cỗ y phục, mà là một nam nhân, một nam nhân ở trên vạn người, nhìn xuống muôn người. Vẫn luôn nói ơn mưa móc của bậc Đế vương trải đều cho ba ngàn giai lệ, nhưng thực ra sủng hạnh của một người vẫn là có hạn mà thôi, hắn phát cho người này, người khác cũng sẽ mất đi phần ân huệ kia. Sủng hạnh của Cảnh Lịch đế đối với Đoan Linh Nguyệt nàng càng ngày càng dày đặc, khiến cho tẩm cung của ta cũng ít nhiều trở nên vắng vẻ, người tới kết thân cũng vãn, thay vào đó là những lời đàm tiếu, nhưng tia uy hiếp đến từ kẻ khác, đều bởi vì ta giờ đây không còn là phi tử mà Hoàng đế sủng ái nhất.

Sau đêm đó một thời gian, ta tự mình tới tìm nàng, thấy nàng đang ngồi bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra tiền viện. Có một loại ưu thương quấn quanh mi tâm nàng, nhưng vừa nghe được thanh âm của ta dường như nàng đã trở lại trạng thái vô cùng vui vẻ linh động, rồi thản nhiên nói,

"Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ta đã đợi ngươi thật lâu... thật lâu..."

"Nếu Linh Nguyệt nhớ tới ta, tại sao không tự mình chủ động tới, tại sao luôn đợi ta tới tìm ngươi? Được Hoàng thượng sủng ái tới như thế chắc chắn sẽ được tự do tùy thích, nhưng ngươi lại ỷ mình đang nắm trong tay ân sủng của Hoàng thượng, ỷ mình quyền cao có phải hay không?", ta lại có chút không vui, thực ra cũng đều là nói những lời không suy nghĩ, chỉ là ta giận nàng không tới tìm ta mà thôi.

Linh Nguyệt nghe ta nói vậy, ánh mắt cũng ảm đạm đi mấy phần, rồi lại cất lên giọng nói bình đạm, "Chỉ cần ngươi muốn tới gặp ta, ta cũng sẽ luôn ở đây đợi ngươi, vậy cớ gì ta lại tự mình tới tìm ngươi, chỉ là sợ ngươi không muốn gặp ta mà thôi".

Nàng nói như vậy nhưng rốt cuộc thậm chí cho đến bây giờ ta vẫn không hiểu, nếu ngươi nhớ một người thì liền tới gặp người ấy, còn có gì phải chờ đợi đây?

Thời gian trôi như nước chảy, khi ấy Cảnh Lịch đế tại vị chưa lâu, tứ Phi vị vẫn còn trống hai, trong hậu cung đã truyền tai nhau rằng Hoàng thượng đang có ý sắc phong ta lên Phi vị nhưng vẫn là đắn đo chưa hạ chỉ. Đông Tây lục cung giai lệ ba ngàn, không thiếu người đỏ mắt nhìn kẻ khác thụ hưởng vinh quang, mà Phù Tần kia cũng không phải ngoại lệ. Tứ phẩm Phù Tần, xuất thân danh môn thế gia, là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư, đương nhiên không cam lòng trượt khỏi Phi vị.

Một ngày kia, ta chạm mặt Phù Tần ở Ngự Hoa viên. Nàng cố ý buông lời nặng nhẹ khiêu khích, nói rằng Nạp Lan Yên ta vốn không còn được Hoàng thượng sủng ái, chẳng qua là dựa vào địa vị gia tộc cùng sự may mắn được Cẩn Thái phi hỗ trợ mà thôi. Từ xích mích trở thành tranh cãi, mà khi ấy tính khí ta vẫn còn kiêu ngạo nóng nảy, dù cùng ở Tần vị nhưng ta ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng, không nể tình mà thưởng nàng một cái tát, tùy ý nhục mạ mắng nhiếc nàng trước hạ nhân.

Cảm giác có thể ức hiếp người quả thật có thể dễ dàng khiến người ta thỏa mãn dễ chịu, nhưng ta lại quá chú tâm hưởng thụ sự ngông cuồng của bản thân mình mà không để ý tới tia thâm độc tàn nhẫn lấp lóe nơi đáy mắt nàng.

Đêm đó là sinh thần của Thái hậu, chủ tử lục cung ai nấy đều dụng tâm khoác lên mình những lớp điểm trang hoàn mỹ, những cỗ y phục gấm vóc tinh xảo, tất cả cũng chỉ để có thể lọt vào tầm mắt Hoàng thượng dù chỉ một lần.

Nhân lúc tấp nập, Phù Tần lướt qua người ta, chén rượu trong tay cũng theo đó hất thẳng lên người ta, tựa như vô tình, tựa như cố ý, chỉ có ta và nàng mới rõ.

Bào phục hồ lam cắt may từ gấm tử sắc vì bị rượu thấm lên mà phai đi màu sắc của đường chỉ, mà tự tôn kiêu ngạo của ta, cũng đã bị chén rượu này xâm phạm.

Lửa giận trong lòng ta nhanh chóng bùng lên, từ khi còn ở Nạp Lan phủ hay tới khi đã nhập cung, chưa từng có ai dám mạo phạm ta tới vậy. Ta giật lấy chén rượu trên tay cung nữ đang cúi đầu theo sau, không do dự xối thẳng lên đầu nàng, mà nàng, nàng tựa như chỉ đợi khoảnh khắc này, vô cùng ăn ý lập tức quỳ xuống dưới chân ta, lớn tiếng khóc lên. Cục diện nhanh chóng trở nên hỗn loạn, rồi Cảnh Lịch đế cùng Thái hậu cũng tới đây, Phù Tần lại càng khóc đến thê thảm, vừa khóc vừa ủy khuất kể lể, nói rằng ta ỷ vào có thân di là Cẩn Thái phi chống đỡ sau lưng mà cậy thế hiếp người, đã từ lâu luôn âm thầm rắp tâm hãm hại nàng, làm nàng khó sống, hiện tại lại hạ nhục nàng trước mặt tất cả mọi người. Nàng bò tới bên chân Hoàng thượng, dập đầu xin được biếm vào lãnh cung, nói rằng nàng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Phi tần xung quanh đều bày ra ánh mắt thương cảm mà xem một màn này, rồi có vài người cũng quỳ xuống, cầu Hoàng thượng lấy lại công đạo cho nàng, mà những người này đều là những người ta không hề quen biết.

Thánh nhan đã âm thầm sôi sục, Hoàng thượng dần nổi cơn thịnh nộ. Hắn đối mắt với ta, thật sâu nhìn vào đáy mắt, mang theo hết thảy những tia thất vọng cùng tức giận.

Nạp Lan Yên ta, luôn luôn cao ngạo rực rỡ, bây giờ lại thành một tiện nhân không biết quy củ. Sắc mặt của Cẩn Thái phi cũng trầm đi, dùng ánh mắt hướng về phía ta để nói cho ta biết sự thất vọng vô cùng của nàng, rồi cũng chỉ nhã nhặn nói tùy Thái hậu xử trí. Thái hậu phạt ta quỳ gối trước cửa cung, tự suy xét lại lỗi lầm.

Cung nữ, thái giám, thi vệ, người tới người lui qua nơi ta đang quỳ, ta có thể nhất thanh nhị sở nghe được những lời xì xào bàn tán. Có kẻ lắc đầu thương hại, có kẻ cúi đầu cười trộm, có người quay mặt đắc ý, đắc ý nhìn thấy Nạp Lan Yên ta từ chỗ đang nắm trong tay sủng ái ngàn vạn, hôm nay lại quỳ gối trước cửa cung. Lòng ta sinh oán, cũng từ khoảng khắc này mà lòng ta đã sinh oán, ta oán nàng, nếu như không phải nàng đoạt đi ân sủng của Đế vương, ta cũng đâu phải lưu lạc tới bước đường này.

Mà nàng nhìn thấy ta rơi vào tình cảnh như thế cũng chỉ ung dung đứng bên Hoàng thượng, chưa từng mở miệng nói nửa lời cầu tình cho ta.

Là đêm đại yến mừng sinh thần Thái hậu nhưng trời đêm âm u, mây đen cũng mau kéo tới che khuất trăng mờ. Có giọt nước mưa mát lạnh đáp lên mái tóc ta, phất qua sườn mặt ta, rồi cơn mưa nhanh chóng trở nên nặng hạt, như một màn lụa phủ lên hét thảy, thấm ướt bào phục của ta, khiến cho cỗ gấm tử sắc trở nên nặng trĩu. Trong làn mưa bụi đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mờ ảo cầm ô giấy trên tay, rẽ tán hoa đào đi tới nơi ta đang phủ phục. Linh Nguyệt tiến tới đứng bên, giương ô giấy trên đỉnh đầu ta, chặn lại những hạt mưa nặng trĩu. Nước mưa đọng trên tán ô, trượt xuống thấm ướt vai áo nàng, ướt cả búi tóc hoàn mỹ kia, nhưng nàng vẫn không màng. Nàng cầm lấy bàn tay ta, truyền tới hơi ấm quen thuộc từ bàn tay nàng, một người quỳ một người đứng, không nói một lời nhưng cũng chưa từng rời đi.

Bào phục của ta đã sớm ướt đẫm, trong cơn gió đêm không ngừng thổi tới lại càng làm cho ta lạnh run, lạnh tới xương tủy. Dường như cũng nhận thấy ta đang khẽ run rẩy, nàng cởi trường bào của mình rồi khoác lên vai ta, đem tới cho ta vài tia ấm áp quý giá. Khí tức thanh lãnh của nàng bao bọc lấy ta, khiến cho ta có chút an tâm.

Nhưng đã có lúc ta hận nàng, tại sao vào lúc ta đã nhen nhóm lòng oán giận nàng, nàng lại vẫn đối với ta ôn nhu chu toàn tới như thế.

Hoàng thượng thấy Linh Nguyệt sớm rời yến tiệc liền đích thân đi tìm, thấy cảnh nàng đang đứng dưới mưa che ô cho ta quỳ, ngay cả ngoại bào cũng nhường cho ta, hắn lại càng hài lòng. Cỗ xiêm y của nàng đã sớm thấm nước, vì bị ướt đẫm mà dính chặt lấy thân thể nàng, phác lên thân hình mảnh mai hoàn mỹ.

Hẳn là trong lòng Hoàng thượng đã nhanh chóng nổi lên cỗ thương tiếc lưu luyến, liền không màng mưa gió mà chạy tới bên nàng, cởi xuống trường bào minh hoàng mà khoác lên vai nàng, rồi vòng tay ôm nàng vào trong ngực. Hắn nhẹ giọng dỗ dành nàng, nhưng nàng lại không đáp lại dù chỉ một lời, chỉ quay đầu nhìn về phía ta, tựa như không muốn rời đi. Hoàng thượng thấy nàng như thế liền miễn phạt cho ta, tới tận khi ấy nàng mới theo hắn đi vào.

Cho tới khi quay lưng bước đi, nàng vẫn nuối tiếc nhìn về phía ta, ánh mắt của nàng thật sâu, thật sâu, dường như muốn hút ta vào đáy mắt.

Mà ta cũng để ý, Cảnh Lịch đế không hề nhìn về phía ta dù chỉ một lần, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.

Ta vẫn quỳ nơi đó, dõi mắt nhìn theo đôi bích nhân đang sóng vai đi trong làn mưa bụi, chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ cảm được cỗ tình ý lưu lưu luyến. Tay ta siết chặt cán ô, siết chặt, dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của nàng, nhưng cả người ta đều đã lạnh như băng.

Hóa ra, hóa ra... đóa hoa đẹp nhất của Nạp Lan gia cũng chỉ là lời tán dương phù phiếm, giờ đây mất đi ân sủng của Hoàng thượng, mất đi che chở của Cẩn Thái phi, ta cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.

Hóa ra, hóa ra... Đoan Linh Nguyệt nàng cũng bỏ ta mà đi.

Ô giấy trong tay rơi trên nền gạch xám, bơ vơ nằm một bên. Ta cũng không còn để ý đến cơn mưa này nữa, chật vật đứng dậy, xoay người bước đi, bước chân nặng trĩu, tâm lạnh như đá.

Ngưng Thu thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của ta nhanh chóng chạy tới thay ta lau đi nước mưa trên mặt. Nàng là nha hoàn Nạp Lan gia gửi tới cho ta, võ nghệ cao cường, lại tinh thông sự đời, cho nên phụ thân ta muốn nàng nhập cung tới bên ta, sau này ắt sẽ có dịp cần tới.

Ngưng Thu đối mặt với ta, lau đi những vệt nước mắt lẫn với nước mưa, rồi chậm rãi nói,

"Tại nơi hậu cung này, nương nương có hai sự lựa chọn, một là nắm trong tay ân sủng của Thánh thượng, hai là nhẫn nhục chịu thiệt thòi. Thân như tỷ muội, rồi cuối cùng nàng cũng sẽ phải tự vì bản thân mình mà giành ân đoạt sủng mà thôi".

Lời của Ngưng Thu vang bên tai ta, khiến cho mắt ta mờ đi, trước mắt chỉ còn có thể nhìn thấy cảnh tượng nàng dịu ngoan bên Cảnh Lịch đế, cảnh tượng hắn ôn nhu đỗi đãi nàng.

Nhìn nàng thân cận hắn, lòng ta chua xót khó chịu. Nhìn hắn sủng ái nàng, lòng ta ghen ghét không cam.

"Vậy ta phải làm thế nào mới có thể đoạt lại ân sủng của Hoàng thượng? Mau, ngày mai ngươi mau tới Càn Đức cung nói với Hoàng thượng rằng ta nhớ hắn, ta muốn gặp hắn... Ta phải làm thế nào...", ta nắm lấy vai Ngưng Thu, hoảng hốt liên hồi, nhưng nàng vẫn một mực không phản ứng khiến cho tâm trạng ta vốn đã như ngồi trên đống lửa, giờ lại càng muốn bộc phát.

"Ngay cả ngươi cũng không nghe lời bổn cung nói!", ta giật lùi về phía sau, chỉ tay về phía nàng mà lớn tiếng quát lên.

Ngưng Thu lúc này mới thở dài, thản nhiên đáp lại ta, "Nương nương, trân châu nấp trong vỏ trai, mỹ ngọc nấp trong đá cứng, trên đời này phàm là thứ đẹp đẽ đều sẽ được vỏ bọc cứng rắn che chở, nếu không cũng sẽ giống như cành hoa mà thôi, nở rộ đẹp đẽ tới bao nhiêu, đến cuối cùng vẫn là dễ dàng bị người vùi dập, nếu không cũng là tự mình tàn úa".

"Kiếm nấp trong vỏ giấu đi mũi nhọn, đợi thời tung ra có thể thổi bay mạng người. Nương nương, chốn này thâm cung hiểm độc, chỉ có thể ẩn thân đợi thời mới có thể tồn tại lâu dài".

"Lấy lòng người cũng không khác với lấy mạng người là mấy. Tự mình thân cận sẽ chỉ làm Hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ đề phòng. Nương nương tỏ ra không cần tới hắn, trong lòng lạnh nhạt đi vài phần, không những hắn sẽ thả lỏng cảnh giác, buông bỏ phòng bị, mà còn muốn tự mình chiếm lấy ngươi".

"Vậy ta nên làm thế nào... ta nên làm thế nào bây giờ?", ta luống cuống hấp tấp bắt lấy tay áo Ngưng Thu. Đã từng nghe mẫu thân nói Ngưng Thu trước kia là thủ hạ thân cận của Nạp Lan gia, đã từng thay phụ thân xử lý rất nhiều việc không thể đem ra ngoài ánh sáng, mà tuổi tác nàng cũng lớn rồi, nhất định có thể ở bên bảo vệ ta.

Ngưng Thu vuốt cổ áo ta, cười nhẹ, "Ngày mai ngươi tự mình tới vấn an Thái hậu cùng Cẩn Thái phi, tỏ rõ lòng thành tâm nhận lỗi, hơn nữa còn nên xin được ban tội. Sau này mỗi ngày đều phải tới vấn an, quan trọng hơn là cần phải thu liễm tính khí, phải thực dịu ngoan nhu thuận, khi nào có thể được sự hẫu thuẫn từ Thái hậu cùng Cẩn Thái phi, khi ấy mới có thể tới bên Hoàng thượng".

Tựa hồ như ta đã bắt đầu hiểu được tâm tư của Ngưng Thu, chính bản thân ta cũng không nhận ra mình từ đây đã bắt đầu từng bước từng bước dấn thân vào vòng xoáy gió tanh mưa máu chốn hậu cung.

Để đạt được phú quý vinh sủng cần phải đi một chặng đường thật dài, mà trên chặng đường này, mọi bước đi đều nhuốm máu cùng nước mắt, không có chỗ cho cái gọi là sai sót, không có chỗ có cái gọi là tư tình.

- --Còn tiếp---

(*): Thái Phi là tước hiệu dùng để chỉ Phi tần của Tiên hoàng.

Editor lảm nhảm: Tui hay đọc cung đấu nhưng toàn là cung đấu bên dòng chính thống chứ không phải BH cung đấu nên không biết bên toàn diện dòng cung đấu bên Bách ra sao... Tui chỉ muốn nói phiên ngoại này cung đấu không chi tiết, sẽ chỉ lướt qua thôi vì đây là dòng kể tự sự, nhưng cách viết và giọng văn này thực sự mang lại cảm giác cung đấu chính thống đó, đem lại cái không khí rất cung đấu. Có vài chi tiết hay ho tui sẽ để dành cho chương Phúc lợi cuối cùng nha:v
Bình Luận (0)
Comment