Cung Lược

Chương 107

Một phòng oanh oanh yến yến, nũng nịu thỉnh an hắn. Hoàng đế nheo mắt nhìn Tố Dĩ, người ta đều đang ở sau lưng tính toán làm sao chia cắt hắn, nàng ấy mà giỏi, còn sợ tưới lụt cơ đấy! Cơ mà hắn thích dáng vẻ ỷ sủng sinh kiêu này của nàng, nên phải như vậy. Trong hậu cung cúi đầu làm bé chỉ có hai loại khả năng, hoặc là bị người gạt qua một bên xem thường, hoặc là bị người đạp vào trong bùn. Hai loại đều là trọn đời không được siêu sinh, cả đời phải nhìn sắc mặt người mà sống.

Tố Dĩ giả vờ xấu tính, điểm ấy khiến hắn cảm thấy vui mừng. Nam nhân nguyện ý cho ngươi chỗ dựa, cũng muốn ngươi dựa dẫm. Mỗi ngày dính sáp vào người lôi kéo, tinh lực có tốt cách mấy cũng có một ngày cạn kiệt. Phải học cách bảo vệ mình, lúc nên mạnh không yếu thế, không chỉ vì mình, cũng là có trách nhiệm đối người yêu của ngươi. Trước mắt cô nàng mặt dày này cũng biết lươn lẹo rồi, nếu đấu võ mồm cùng với đám cung phi tôn quý này, đại khái chịu thiệt cũng không có cửa.

Hắn thủng thỉnh bước qua, “Đều bình thân, đừng câu nệ, ngồi đi.”

Đám cung phi tạ ơn đứng dậy, có người lại ngồi xổm bất động. Hoàng đế dừng lại trước mặt nàng, nửa khom người hỏi nàng, “Lễ quý nhân, nàng trật hông rồi à?”

Tố Dĩ thuận cán bò lên, hít hà, “Ui da, ngồi xổm xuống liền không đứng dậy nổi ạ.”

Thực đáng hận mà! Hoàng đế cảm thấy nàng làm rất thành công, vươn hai tay đến nách nàng sau đó xách nàng lên, quay sang Hoàng hậu nói, “Lễ quý nhân có thai, sau này quy củ hành lễ đều miễn cả đi! Đừng thi lễ nữa, làm nữa nhỡ lại có bệnh gì.”

Hoàng hậu nhìn ra chỉ cười nói, “Vâng, vậy làm theo phân phó của ngài. Những hư lễ kia thì nói cái gì, nói cho cùng long chủng trong bụng quan trọng hơn.”

Làm như chưa có ai từng mang chửa ấy! Quý phi nghe thấy mà buồn nôn, mới hai tháng đã đau eo, đau lưỡi còn tạm chấp nhận được! Cũng chả phải người tôn quý gì, làm nô tỳ bảy tám năm, cuối cùng bày đặt làm nũng, cái thứ đức tính thối mà!

Cả phòng ai nấy ngũ vị tạp trần, một động tác nhỏ như vậy đã làm cho cô ta được cầm đặc chỉ, sau này thấy người vị phân cao hơn cô ả đều có thể nghênh ngang không hành lễ. Mang thai thật sướng, có nam nhân cưng chìu thật tốt a! Cũng là tần thiếp hậu cung, những người như họ tính là gì? Nói khó nghe chút, sau này chính là ở góa rồi. Trước kia còn có thể hy vọng ngày nào đó có thể lật tới tấm thẻ xanh của mình, hiện tại tốt rồi, vào Hoang cung làm Thái phi trước thời hạn đi, ngẫm lại cũng khiến người bất bình.

Bất bình thì bất bình, Hoàng đế trước mặt, ai dám nhảy ra nói chuyện? Mặc dù đều từng thị tẩm qua, Hoàng đế lạnh bạc mọi người đều biết. Trước kia lật thẻ bài tiến hạnh, chăn hồng lăng quấn lại khiêng lên long sàng, xong chuyện rồi ở vi phòng qua một đêm, ngày hôm sau phải quay về tẩm cung của mình. Chỉ dựa vào tình cảm phát triển cùng Vạn Tuế Gia ư? Hắn cắm đầu làm việc, không thích nói chuyện. Thổi tắt nến, quản làm quái gì ngươi là Trương Tam hay là Lý Tứ, đối với hắn mà nói đều như nhau cả. Nếu mà có khác, đại khái chỉ còn những người hầu hạ từ khi hắn còn là thân vương. Nhưng mà nhìn xem, Hoàng hậu không hỏi chuyện, Mật quý phi trong ngoài không phải người, Trương tuệ phi thì mất năm rồi, cuối cùng một vị thông phòng đã tấn Tần, xuất thân quá thấp gần như không có vai vế… cả cung nhìn tới nhìn lui thật sự chỉ sót lại một mình Lễ quý nhân, hơn nữa còn là cùng Thái hoàng thái hậu đấu đến một ngày tinh đấu, đàn áp toàn bộ Tháp Lạt thị đổi lấy. Ngẫm nghĩ như vậy, phát hiện Lễ quý nhân này thật đúng là bảo vật. Tốn sức lớn mới lấy được đúng là có khác, người ta đã có gốc gác, Vạn Tuế Gia yêu cô ta, cô ta nên đắc ý đến trời cơ!

Hoàng đế bưng chung trà quét bột lá trà, thổi thổi, thổi tan nhiệt khí trước mặt, như bước ra khỏi sương mù, nhìn cũng càng thanh minh hơn, “Linh cữu của Tam a ca đầu giờ Tỵ sẽ xuất cung, thằng bé là chết yểu, nhập Hoàng lăng không thích hợp, trẫm làm biện pháp chiết trung chọn một miếng đất, để thằng bé tiến vào phía tây lăng tẩm của phi tử, xem như ở trong phạm vi Hiếu lăng, cũng không phá hư quy củ.”

Hoàng hậu mặt ảm đạm, nhíu mày nói, “Đứa bé này đáng thương, hôm trước thiếp nằm mơ thấy nó, nói bên kia thiếu ăn thiếu uống, đồ gởi đến không nhận được. Lão quỷ âm ty sỉ nhục nó là chết oan, lại thấy nó nhỏ, đều khi dễ nó. Thiếp sau khi tỉnh lại khóc cả đêm, sai người chuẩn bị vài bọc quần áo lớn, chờ hạ táng rồi thì đốt cho thằng bé. Mặt khác tìm trong Thần Công một chút, xem nhà ai có con gái đã chết mà chưa phối hôn, kết cho nó một cửa âm thân, biết đâu có thể tốt hơn chút.”

Hoàng đế đối với quỷ thần gì đó vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, nghe Hoàng hậu miêu tả một phen cũng khó tránh khỏi bi thương, nhất thời suy sụp, “Nàng xem mà làm là được, bên trẫm công vụ bận rộn, không chăm nom nhiều được.”

Quý phi có chút không chịu nổi, Hoàng đế hồi kinh, nguyên nhân cái chết của Tam a ca nhất định sẽ phải truy xét đến cùng. Hắn đi vắng, biết đâu còn có thể dò thăm được chút tin tức. Bây giờ hắn đích thân giám sát, bên ngoài tình huống ra sao, tiến triển thế nào, thị thân tại nội cung hết thảy không biết. Đã hại mạng người, đâu thể không chột dạ. Trên mặt thị vờ trấn định, trong lòng ngày ngày căng chặt như dây cung. Có đôi khi cũng trấn an chính mình, mấy ca ca ở nhà nhận được tin nhắn của thị, nghe nói là đã diệt khẩu tên thái giám kia rồi. Chết không có đối chứng, cho dù tra ra chút đầu mối, không có người đi ra xác định, địa vị của thị vẫn rất vững chắc. Dầu gì đã có Tứ A Ca, tốt xấu gì đứa con còn đó, lại thêm tình cảm những năm này, mặc dù có manh mối, thị không thừa nhận, Hoàng đế cũng không thể tùy ý dao động căn cơ của thị.

“Ngày nào đó sai người truyền lời, phân phó người dưới lập đàn làm phép bốn mươi chín ngày, tẩy sạch tội nghiệt cũng được rồi.” Quý phi nói, đề tài này thật sự đáng sợ, vội lái đề tài, “Dạo này trong cung mây mù thảm đạm, mọi người đều không thoải mái nổi. Hai ngày nữa là vạn thọ của chủ tử, thiếp cử phủ Nội Vụ chuẩn bị, làm một lần cho tưng bừng sôi nổi, cũng tiện mượn không khí vui mừng mà quét sạch vận rủi trước kia, ý chủ tử thế nào ạ?”

Hoàng đế chuyển tầm mắt, con ngươi lạnh lùng, nhìn thị đến nỗi thấy rét lạnh cả người, “Phiền ngươi nghĩ chu toàn rồi, Tam a ca mới mất, trẫm cũng không còn hứng thú phung phí chuyện kia.”

Tố Dĩ ngồi bên dưới, vùi trong ghế dựa, rũ mi, dáng vẻ buồn ngủ. Hắn gọi một tiếng, “Lễ quý nhân, sao trông tinh thần rệu rã thế? Lại đói bụng à?”

Nàng ngước mắt lên, rất nhanh liếc qua Mật quý phi, quật khởi mà lưu loát nói một lèo, “Bẩm chủ tử, nô tỳ hiện thời rất khỏe, chịu được đói còn hơn lúc còn làm cung nữ ấy chứ! Chuyện này chủ tử ngài phải khen quý chủ nhân nhiều vào, nếu không nhờ ngài ấy, nô tỳ ăn quá mức, ngài trở về, nô tỳ tám phần mập đến biến dạng luôn ấy chứ. Đa tạ quý chủ nhân mỗi ngày hai bữa đều làm tiệc chay chiêu đãi nô tỳ, cũng đúng thôi, Tam a ca mới hoăng, thịt cá trong lòng nô tỳ không đành. Quý chủ nhân ấy mà đã thành toàn cho nhân nghĩa của nô tỳ rồi, cấp cho nô tỳ một đĩa cá cắt thanh, khiến nô tỳ buồn nôn đến cả một ngày không ăn cơm. Quý chủ nhân dụng tâm lương khổ, sợ đứa bé phát triển quá lớn, tương lai không dễ sanh. Cảm kích của nô tỳ đối với quý chủ nhân quả thực thiên ngôn vạn ngữ đều khó bày tỏ dù chỉ một phần vạn, quý chủ nhân nhất định là niệm tình nô tỳ và Quỳnh Châu từng là cộng sự mới săn sóc nô tỳ như vậy.” Nàng chắt lưỡi, rút khăn tay ra lau mắt, “Quý chủ nhân trạch tâm nhân hậu, chủ tử ngài mà không thưởng ngài ấy, nô tỳ chết cũng không nhắm mắt đâu.”

“Nói bậy! Không giữ mồm giữ miệng!” Hoàng đế cạch một tiếng đặt chén trà lên bàn, bị nàng chỉ hươu bảo ngựa diễn trò đến nỗi sống lưng phát lạnh. Nhéo ấn đường xuống đất dậm bước, chắp tay sau lưng đi vòng quanh, tấm thảm Ba Tư đạp lên yên tĩnh không vang tiếng động, chỉ có chuỗi hạt lần vò trong tay hắn, phát ra tiếng giòn vang của ngọc thạch va vào nhau. Hắn ngửa cổ nhìn khung trang trí trên đỉnh điện, như có chút mờ mịt than thở, “Trẫm con nối dõi gian nan a… từ thuở khai nha kiến phủ, sinh được có bốn nam hai nữ. Trước mắt lại mất một Tam a ca, cũng may mà Lễ quý nhân đã có tin vui, khiến trong lòng trẫm thoáng cảm thấy an ủi.” Hắn thong thả bước tới trước mặt Mật quý phi, từ trên cao nhìn xuống thị, trong giọng nói không thấy hỉ nộ, chậm rãi nói, “Trẫm hỏi ngươi, ngươi biết rõ nàng ấy mang thai, còn cắt xén khắp nơi, là vì cái gì? Không nhìn nổi nàng ấy sinh a ca, muốn cho trẫm con cháu điêu linh, phải không?”

Hắn không hề nghiêm khắc nặng lời, nhưng ngữ điệu chậm rãi thế này khiến người người sợ hãi. Mật quý phi sợ đến tái mặt, hốt hoảng đứng lên, nói năng luống cuống, “Chủ tử hiểu lầm nô tỳ rồi, chẳng qua là tháng trước xảy ra chuyện Tam a ca, nô tỳ tự cảm thấy cô phụ giao phó của chủ tử nương nương, đâm ra quản lý cung vụ nghiêm khắc hơn bình thường gấp bội, không dám lơ là, miễn cho lại xảy ra sai lầm gì. Nô tỳ đúng là lo đầu này không để ý tới đầu kia, về cung ứng của Khánh Thọ Đường, cũng chưa đặc biệt dặn dò. Chủ tử ngài biết đấy, điểm tâm hại Tam a ca mất mạng là Lễ quý nhân tự tay cho, cô ta bên trong hiềm nghi quá lớn, ở Khánh Thọ Đường cùng lắm là cấm túc, ấn theo quy củ phải giam vào đại lao Tông Nhân phủ mới phải.” Nói xong hung hăng liếc Tố Dĩ một cái, “Cô ta phạm tội như vậy, phàm là người có lương tâm cũng không thể tha. Khánh Thọ Đường mặc dù ở trong cung, khi ấy đã vạch đến dưới quyền Tông Nhân phủ rồi. Bên ngoài một vòng Niêm Can Xử canh giữ, người hậu cung chúng ta không có đặc thị không được đi vào, nô tỳ có lực cũng không dùng được chẳng phải sao! Cho nên cô ta chịu ủy khuất trên miệng là chuyện như vậy.” Hạ thấp giọng, có phần khinh mạn ngập ngừng nói, “Vốn chính là cơm tù, còn mong rượu ngọc cơm vàng sao được!”

Một câu cuối cùng quả nhiên khiến Hoàng đế giận tím mặt, vỗ bàn nói, “Tông Nhân phủ Nội Vụ phủ chưa định án, ai dám nói người hạ độc chính là nàng ấy? Để nàng ăn cơm tù? Trong bụng của nàng ấy đang mang Hoàng tự ấy! Ngươi lầm bầm cái gì? Trẫm còn chưa hỏi tội thất trách của ngươi đâu, trẫm đi ra ngoài hai tháng xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi quản gia vụ đến là giỏi nhỉ! Trong cung lại có người dám hạ độc, kể từ tổ tiên Nam Uyển phong vương đến nay cũng chưa từng có đâu, đến đời trẫm lòi ra yêu quái, ngay cả loại chuyện này cũng dám bày lên mặt bàn, biết bao người lấy trẫm ra làm trò cười! Nếu ngươi đã chủ trì cung vụ, cái nào nặng cái nào nhẹ phải phân cho rõ? Tổn thất một vị a ca, mặc dù không phải ngươi sinh, trong lòng ngươi có đau không?” Hắn chỉ vào bụng Tố Dĩ, “Bên trong còn có một đứa, may mà nhẫn nhịn giỏi được như ngạch niết nó, nếu không lúc này sớm đã thành một nắm máu rồi. Ngươi nếu là hiền lương nên che chở, ngươi thì sao? Đánh mạt chược, nuôi chim vẹt, ngươi có mặt mũi nói ngươi bận rộn sao?”

Đám nữ nhân trong phòng chưa từng thấy Hoàng đế nổi giận lớn như vậy, sớm bị dọa đến tê liệt, một đám quỳ rạp trên mặt đất run lập cập. Mật quý phi ngơ ngác nhìn hắn, thì ra hắn đã dò la động tĩnh của thị nửa tháng nay, thật sự khiến thị vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ. Thị tức giận xông lên, cứng cổ nói, “Nô tỳ là quý phi vị phân, bên trên còn có Hoàng hậu, Vạn Tuế Gia sao không hỏi cô ta? Quả nhiên làm nhiều sai nhiều, không làm không sai? Cả ngày giải quyết mớ việc vặt kia, sao không nghe thấy ngài khen một câu? Làm đúng là việc tất nhiên, làm sai lại hứng một thân trách mắng, nô tỳ làm nên tội gì!”

Thị cảm thấy muối mặt cực kỳ, trong cung tốt xấu gì là người dưới một người, hắn có bận tâm đến thể diện của thị không? Ngay cả Tố Dĩ đều biết bao che khuyết điểm không ở trước mặt người khác trách cứ đầy tớ, thị vì hắn sanh con dưỡng cái, cuối cùng bị hắn xỉ vả một lèo, dựa vào cái gì? Hoàng hậu không ị mà chiếm bồn cầu, cô ta ngồi hưởng tôn vinh, kêu mình tới làm trâu làm ngựa. Nếu không kiêng kị thiên uy khó phạm, thị thật muốn hỏi thử Vạn Tuế Gia rốt cuộc là mắt mù hay là tâm mù rồi. Mấy năm nay thị không có công lao cũng có khổ lao, ngay cả trên triều đình đối với thần công còn coi trọng trung dung, sao đối đãi với thị ngược lại như thể kẻ thù mười kiếp thế? Đây là chưa biết người hạ độc chính là thị, giả mà biết rồi, lúc này kiểu gì cũng lăng trì xử tử thị cũng nên!

Quý phi ở trong mắt Hoàng đế chưa bao giờ quan trọng, đây là lời nói thật. Mọi hành vi lớn nhỏ của thị không quy cách, có chút quá đáng hắn cũng không so đo, đều mặc thị. Chẳng qua chỉ sơ suất Tố Dĩ một lần đã khiến hắn lửa giận thiêu tâm, nói như thể chính hắn ở trong Khánh Thọ Đường vậy, Tố Dĩ chịu thiệt còn làm cho hắn khó chịu hơn so với chính hắn chịu thiệt. Hơn nữa Tam a ca chết yểu, hắn càng coi trọng đứa bé trong bụng Tố Dĩ. Mẹ con bọn họ đối với hắn ý nghĩa không giống với người khác, trước kia tần phi hậu cung hắn không cần quan tâm, đem các nàng nuôi nhốt trong cung, cung cấp đồ ăn uống, cho các nàng vinh hoa là được. Tố Dĩ thì không phải, nàng ngoẹo cổ cười ngây ngô với hắn một cái, cũng có thể kích thích ra cảm giác sứ mệnh bảo hộ vợ con của hắn. Cho nên kiểu thái độ dửng dưng này của quý phi, quả thực đã khiêu chiến quyền uy của hắn ngay tại lúc hắn như lâm đại địch.

Huống chi thị ta thật sự quang minh chính đại như thị tự xưng sao? Thái giám đưa hộp điểm tâm bị vắt chanh bỏ vỏ, đã chết tại cánh rừng ngoại ô phủ Bảo Định. Đầu mối này đã đứt, nhưng mặt sau hai cái điểm tâm Tam a ca ăn còn thừa, mơ hồ nhìn ra dưới đáy lồng hấp khắc chữ “Xương”. Ngự chế trong cung sẽ không xuất hiện loại tình huống này, cho nên đĩa điểm tâm kia khẳng định là được đưa từ bên ngoài vào. Trong Tứ Cửu Thành quán trà tửu lâu tiệm bánh kẹo mang chữ Xương có ít nhiều tiệm, Thận Hình Tư đã phái người đi tra xét. Trong cung có thể ra vào mua đồ chỉ có Tạo Biện Xử, một khi tra được điểm tâm là tiệm nào bán ra, bắt người trong Tạo Biện Xử, so với việc tra từng thái giám toàn bộ Tử Cấm thành vậy mà dễ dàng hơn. Đến lúc đó lần theo đầu mối, chưa chắc tìm không ra độc thủ sau màn.

Hoàng đế thuở thiếu thời đã bắt đầu phá án, có vài người trời sinh có tài ở phương diện này. Hắn chỉ cần nghe người ta tự thuật lại vụ án, trong lòng đại khái có thể mường tượng ra được. Trong cung ai cùng Tạo Biện Xử tiếp xúc nhiều nhất, ai có thể sai khiến lũ chuột kia nghe điều khiển? Quý phi thật sự không liên lụy chút nào đến chuyện này sao?

Chỉ tiếc thiếu chứng cớ, thị dù sao cũng là quý phi hắn sắc phong, chỉ bằng phỏng đoán mà đã quy tội, thị cũng không phục. Hoàng đế định tâm gật gật đầu, “Nếu ngươi đã chất chứa nhiều oán hận như vậy, thì yên ổn nghỉ ngơi đi, sau này cung vụ không cần nhúng tay nữa.” Xoay người sang Hoàng hậu nói, “Thân thể nàng không tốt, trẫm cho nàng chọn hai người trợ giúp. Mấy việc bình thường để Thục phi và Lễ quý nhân giúp đỡ xử lý, chuyện lớn thì vẫn là do nàng làm chủ, nàng thấy vậy được không?”

Lại là Lễ quý nhân! Mật quý phi tức đến ngũ quan muốn dời chỗ, một ả cung phi hạ đẳng ấy mà dễ dàng tước quyền thị. Thị khổ tâm kinh doanh mấy năm nay, chỉ vì thiếu ả vài món ăn, cuối cùng nói hai ba câu đã bị Hoàng đế quẳng bài danh sao? Thị cười khổ, Thiên gia quả thật là vô tình nhất, đế vương bạc hạnh, thị rốt cuộc đã thấy được.

Hoàng đế quét mắt nhìn sắc mặt chúng nhân, “Còn có một chuyện muốn nói với các ngươi. Chuyện Lễ quý nhân ở trong con hẻm của Trường Xuân Cung nhận hộp điểm tâm không có người làm chứng không quan trọng, sáng nay Trang thân vương đến nói, thái giám đưa điểm tâm đã tìm được rồi. Tên lừa thiến kia mạng lớn, đầu bị người ta đánh cho nở hoa còn xót lại một hơi chưa chết, lúc này đang bị giam giữ trong đại lao Thận Hình Tư. Chờ y khỏe lại có thể mở miệng rồi, khai ra, hậu cung này của trẫm nên cẩn thận thanh lý một lần. Trẫm nói cho các ngươi biết là muốn giữ chút thể diện, nếu ai biết nội tình, sớm đến nói với trẫm. Không khéo đứng nhầm bên, có mà hối hận cả đời.”
Bình Luận (0)
Comment