Cung Lược

Chương 111

Trường Mãn Thọ ôm phất trần tiến vào Diên Hi cung, chính là lúc mõ đã gõ qua canh một.

Diên Hi Cung lộng lẫy, trong tường thủy tinh nuôi cá, sen tảo đan xen, thanh thúy như họa. Nếu vào mùa hè, cửa sổ đều thay màn trúc, trên cổng bán nguyệt lại treo một dãy rèm châu, tục xưng cung Thủy Tinh kia liền càng xứng với danh nghĩa rồi… Đẹp thì đẹp thật, lão nhìn quanh, trước cửa chỉ có hai cung nữ đứng trực, trông vắng vẻ lạnh tanh. Nhị tổng quản chép chép miệng, lặng ngắt như tờ, chính là nói tình cảnh này.

Lão dậm bước đến trước, sau lưng hai Tô Lạp nâng khay sơn mài nhắm mắt theo đuôi. Quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong khay đặt vài món đồ: dải lụa, rượu độc, đao. Hôm nay lại là lão động thủ, chạy việc làm riết quen, gặp loại sự tình này kiểu nào cũng đến phiên lão làm. Tay trái vừa nhặt xác cho quý phi nương nương, tay phải lại phải đưa Tịnh tần đi. Lão nghiêm mặt chậm rãi dời bước, đi qua một mảng mái nhà khảm pha lê bảy màu, tiến lên trước nữa chính là tẩm cung của Tịnh tần. Ngẫm nghĩ đám cung quyến này cũng toàn tạo nghiệt, không an phận, nhổ râu hùm, đương độ tuổi hoa thế mà phải chấm dứt. Vốn ăn sung mặc sướng tốt biết bao, đáng tiếc thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tự cho là chạy thoát được, không biết là Hoàng đế mà đã nổi giận, muốn trị tội ai, căn bản chẳng cần phải cấp cho nguyên nhân. Cái gì gọi là chưởng quản đại quyền sinh sát? Cho ngươi sống thì sống, cho ngươi chết thì chết. Ngươi không thể một câu oán hận, còn phải dập đầu tạ ơn. Không muốn? Kêu oan thử xem, toàn gia các ngươi bị tận diệt luôn!

Cũng do Tịnh chủ nhân này âm hiểm, chính mình không động thủ, mượn đao giết người đợi vô giúp vui xem kịch vui. Kiêu ngạo nghĩ rằng đứng xa không bị ảnh hưởng đến, nào ngờ Vạn Tuế Gia đâu có dễ bị gạt, gảy mai rùa lên, liếc mắt một cái thấy ngay trò xấu xa của ả ta.

Làm cho nhanh, xong xuôi để còn về báo cáo kết quả nữa. Lão vén áo bước qua bậu cửa, tiến vào trong điện toan gọi người, nhưng đập vào mắt nhất thời ngớ người —— Tịnh tần không cần lão đưa, đã chết rồi. Người nằm ngửa trên tấm thảm lông cừu, cùng lên đường còn có thiếp thân cung nữ của ả.

Đây là sợ tội? Chắc không phải rồi. Lão đến gần xem kỹ, trên bàn tám hộp đựng thức ăn mở nắp, bên cạnh hai chén trà hương, chén trà tráng men khay đựng tráng men, đầy đủ cả bộ. Té ra hai chủ tớ cảm thấy thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lấy trà thay rượu làm tiệc ăn mừng đây mà! Cũng không biết là nhầm lẫn chỗ nào, hình như ăn phải độc, cứ thế tắt thở chết.

Tịnh tần hẵng còn chết không nhắm mắt, hai mắt hạnh mở to, con ngươi đã tản hết ánh sáng, vừa lớn vừa trống rỗng. Trường Mãn Thọ giơ tay lên day day mũi, phân phó người sau lưng, “Về báo cho phủ Nội Vụ, nhanh kêu Thận Hình Tư phái người tới.”

Chết rồi cũng tốt, bớt việc. Có điều nguyên nhân cái chết phải điều tra rõ, đừng liên lụy đến chủ nhân lão nữa. Lại nhìn vài cái, không có thất khiếu chảy máu, chính là sắc mặt phát đen, tử trạng gần giống như Tam a ca. Lão thở dài, ác giả ác báo a! Không được sủng thì không được sủng rồi, làm vũ khí sử dụng thì đã sử dụng rồi, Vạn Tuế Gia cũng không bạc đãi ả ta, một mình ở hẳn một cung, phòng ốc xa hoa khí phái thế này, ăn sung mặc sướng cung phụng đủ đường, mà phải cứ khăng khăng cấu kết với quý chủ nhân đâm vào ổ bụi đất kia. Xem trước mắt đi, đều nạp mạng cả, bây giờ có thể an tâm rồi.

Người của Thận Hình Tư đến, dời thi thể đều là người to con, giám ngục người khám nghiệm tử thi lên kiểm nghiệm, xác định đã tắt thở, Qua Thập Cáp tới cuộn thảm lông cừu, như bọc bánh rán trái cây mà bọc hai chủ tớ lại, rồi khiêng ra ngoài. Trường Mãn Thọ có chút mèo khóc chuột, lồng tay áo lắc đầu, “Cứ thế mà chết hết, tội gì phải thế.”

Chủ sự Thận Hình Tư – Cao thái giám là bạn thân của lão, sai người mang đồ ăn trên bàn về trong cục nghiệm độc, quay qua nhìn lão, “Dầu gì cũng đã chết, chết như thế nào mà không phải chết? Lần này cũng đầy đủ rồi, lần trước cung nữ của Thượng Nghi Cục té giếng, cái con bé tên Trịnh Thúy Nhi đó, ta bây giờ rốt cuộc cũng có thể kết thúc vụ án rồi. Đám nương nương phạm chút chuyện, thế mà như cua tháng tám, nhấc lên là một chuỗi dài. Trong cung đúng không phải là chỗ người sống a! Hầyzz, tiểu tử ngươi nhãn lực tốt, dốc sức đề bạt Lễ quý nhân, lúc này mắt thấy sắp hết khổ rồi nhé.”

Trường Mãn Thọ hắc hắc cười, “Ta đoán chừng hàm quý phi chạy không thoát đâu, Vạn Tuế Gia yêu quá mà, ngậm trong miệng cũng sợ tan. Bụng nàng ta lại không chịu thua kém, chả thế mang thai long chủng rồi đấy thôi! Bây giờ cùng Thục phi xử lý cung vụ, qua một quãng thời gian nữa là có thể một mình đảm đương một phía rồi, Hoàng hậu chủ tử thân mình còn chưa thấy tốt, đặc cách tấn Hoàng quý phi cũng không chừng.”

Cao thái giám gật đầu như giã tỏi, “Vậy ngàn vạn lần phải nịnh bợ, sau này ngươi sẽ được lợi.”

“Ta có tiền đồ có thể thiếu ngươi sao? Chúng ta ấy mà chung ổ, lúc trước bạn khố rách áo ôm cùng khiêng một cây chổi, nhiều năm như vậy, nàng dâu cũng luyện thành mẹ chồng rồi.” Trường Mãn Thọ xì mũi, lại hỏi, “Ngươi xem có phải bị độc chết không?”

Cao thái giám a một tiếng, “Khó mà nói, đại khái na ná đấy. Vừa rồi ta sờ mạch, trên cổ tay còn nóng. Từ buổi chiều rời khỏi Dưỡng Tâm điện đến giờ, tính tầm khoảng hai canh giờ, thời gian độc phát vừa vặn đúng. Lại nhìn tướng chết thế kia, y hệt Tam a ca, ta đoán là cùng một loại thuốc. Cũng không biết là trộn lẫn vào điểm tâm hay là trong nước trà, đợi lát nữa nghiệm lại mới biết được.”

Trường Mãn Thọ gật gật đầu, “Ngươi lo làm đi, ta phải đến Dưỡng Tâm điện bẩm chủ tử một tiếng, đừng có lại bên trong còn có mờ ám đấy.” Lão phất phất tay, xách đèn lồng ra khỏi Diên Hi Cung.

Hoàng đế lật thẻ bài của Lễ quý nhân, không cho bối cung kêu tẩu cung. Thân thể mang thai làm gì cũng chẳng được, đi đến chỉ muốn bầu bạn cạnh nhau. Hoàng đế ở sau ngự án phê tấu chương, thi thoảng ngước mắt lên nhìn Tố Dĩ, nàng ngồi dưới ánh đèn may vá. Một chiếc áo nhỏ hoa khai phú quý, đảo tới đảo lui nhìn. May xong một đường liền giơ lên ướm trên người hắn, mang nụ cười thỏa mãn trên mặt, gương mặt cười kia đẹp hơn bao giờ hết.

Tình cảnh trước mắt này y hệt như đôi phu thê gia đình bình thường, chồng tất tả nuôi sống gia đình, vợ chăm con lo liệu việc nhà. Hoàng đế cũng không ngờ mình đời này còn có thể có ngày tháng như vậy, Dưỡng Tâm điện của hắn, khu vực trọng yếu nơi hắn xứ lý chính vụ, cùng đại thần Quân Cơ Xử thương nghị quốc sự, bây giờ để cho một nữ nhân tay bưng khay đan, dưới nách kẹp miếng vải chiếm cứ một nửa. Nữ nhân là cục thịt trong lòng hắn này, mút chỉ xâu kim, đang may áo cho con của hắn.

Hắn cười cười, trong lòng thực thấy an nhạc. Tuy trước kia từng xảy ra nhiều chuyện, may thay ác mộng đều đã qua, nàng còn ở bên cạnh hắn, điều này quan trọng hơn hết thảy mọi thứ.

Tố Dĩ cúi đầu quá lâu, cổ có hơi mỏi. Giơ tay lên bóp bóp thả lỏng gân cốt, thấy hắn ở cách đó không xa, mặt mày nghiêm túc, hai hàng mày vừa rậm vừa dài. Nàng mở miệng gọi hắn một tiếng, hắn ngẩng đầu lên từ trong đống tấu chương chồng chất như núi, thắc mắc hỏi chuyện gì.

Nàng nâng cái áo khoác nhỏ lên cho hắn xem, “Đẹp không?”

Hắn nói đẹp, “Nhưng sao lại thêu mẫu đơn? Nhỡ là một thằng nhóc, mặc vào đâm ra giống con gái.”

Hắn không hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, nàng cũng không thể trách hắn. Quốc sự đã đủ khiến hắn vất vả rồi, trong cung họa loạn vừa lắng xuống, lại làm phiền hắn nữa, nàng thật sự không đành lòng. Thế là liếc mắt một cái, phồng mang nói, “Giống con gái chỗ nào? Con nít đâu có phân biệt nam nữ! Trẻ con bên ngoài toàn là đứa bé mặc thừa lại của đứa lớn, nếu thai đầu là con gái, đứa sau cũng không được mặc tiếp à, vậy thì làm sao?”

“Chẳng làm sao cả.” Hắn thấy nàng nổi cáu, cực chẳng đã cười, “Cái tính tình này, càng ngày càng được nước lấn tới. Nửa câu cũng chẳng nói được à? Trẻ con bên ngoài là trẻ con bên ngoài, a ca nhà đế vương, mặc đồ thừa lại thì không sao, nhưng ăn mặc như một cô nương lại khiến người ta chê cười.”

Tố Dĩ nhíu mày nhỏ giọng ngập ngừng, “Thiếp ngược lại ngóng trông là một cô nương…”

Hoàng đế không nghe rõ, toan truy hỏi, Trường Mãn Thọ vào cửa lập tức cúi người, “Nô tài đến bẩm báo lại chủ tử ạ.”

Đoán là chuyện Tịnh tần đã làm xong, Hoàng đế thần sắc nhàn nhạt, chậm rãi nói, “Cử Hòa Thiện Bảo phát đạo chỉ, nói Tịnh tần vì bệnh mà hoăng rồi, ấn theo cấp bậc Tần mà phát tang đi, không có truy phong.”

Trường Mãn Thọ khom người thưa vâng, thoáng chần chờ dò xét thiên nhan bên trên, “Chủ tử, nô tài có chuyện muốn hồi bẩm. Tịnh chủ nhân ả ta là không phải lĩnh chỉ bị xử tử, lúc nô tài đến Diên Hi Cung, ả và thiếp thân cung nữ đều đã tắt thở rồi.”

Hoàng đế nghe vậy hơi ngạc nhiên, “Thận Hình Tư đã nghiệm chưa? Có manh mối gì không?”

“Đồ ăn uống đều được người của Thận Hình Tư mang về trong cục, nghe Cao Vô Tín nói, mười phần là trúng độc, triệu chứng đồng dạng như Tam a ca, không chảy máu không sùi bọt mép, chính là sắc mặt phát đen. Nô tài đi qua xem, Tịnh chủ nhân hai mắt trừng to như đồng tiền, nom bộ dạng chết là rất đau đớn…”

Tố Dĩ khiếp vía, đột nhiên buồn nôn, xoay người bèn phun ra. Hoàng đế vội ném bút chu sa trên tay chạy qua, vừa vỗ lưng cho nàng vừa quở trách Trường Mãn Thọ, “Thứ trên miệng không đem cửa, không nhìn thấy Lễ chủ tử ở đây à? Cút qua một bên!” dọa Trường Mãn Thọ sợ tới mức chạy trối chết.

Tố Dĩ trong lòng sợ hãi, càng sợ càng buồn nôn, nôn hết cả gan ruột đến nỗi nước mắt giàn giụa. Cứ thế giày vò một phen, nửa ngày mới lấy lại sức, tóm lấy cổ tay Hoàng đế gào khóc, “Nô tỳ không muốn ở trong cung nữa, nô tỳ sợ lắm, mệt mỏi lắm, ngài để ta về nhà đi! Cứ đằng này nô tỳ chết mất thôi…”

Là một loại cảm giác khủng hoảng, hoang mang không tên, thảng như kế tiếp sẽ là mình. Trong cung liên tiếp người chết, bản thân lại mang thai, suy nghĩ quá nhiều, cảm xúc cũng trở nên không tài nào khống chế. Nàng nguyên bản là mâu thuẫn, hầu hạ trong cung là không có cách nào, nhưng mà gặp gỡ hắn, khiến nàng muốn bỏ cũng không được. Nàng là lưỡng nan, nếu có lựa chọn tốt, ai nguyện ý cả đời bị vây trong tường cao? Nếu mà yên bình, nàng có thể lúc nào cũng ngưỡng vọng hắn, cuộc sống như thế ngược lại cũng sống được. Nhưng mà tại sao lại có tình cảnh như bây giờ? Bảy năm trước tuy có sóng ngầm, không có nghe nói giữa nhóm chủ nhân phát sinh nhiều chuyện như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui căn họa là mình, nếu không phải nàng phá vỡ cân bằng của hậu cung, khiến cho trên trăm nhân khẩu kia ở góa, đại khái sẽ không xuất hiện cục diện bây giờ.

Hoàng đế một mặt trấn an nàng, “Có ta ở đây, ai cũng không thể động tới nàng… nàng hãy nghe ta nói, sau này nếu ra ngoài đi tuần, ta nhất định sẽ mang nàng theo, có được không? Đừng khóc, không tốt cho con đâu.” Thấy nàng dần dần dịu xuống đỡ vào đông noãn các an trí, cho người hầu hạ xúc miệng, tự mình vắt khăn lau mặt cho nàng, cố ý mang theo giọng điệu trêu chọc, “Nàng nhìn lại mình đi, trước khi đến có trang điểm đúng không? Khóc một cái phấn trên mặt rơi sạch rồi, rõ khó coi.”

Nàng có chút xấu hổ, uốn éo người qua nói, “Ta cũng sợ ngài sau này nhìn ta chán rồi, không cần ta nữa, trang điểm cũng là cần thiết.”

“Đồ ngốc.” Hắn hai tay nâng mặt nàng, “Ta sẽ không chán, nếu có mới nới cũ, ta tội gì phí tâm tư kia đi dây dưa nàng? Tam cung lục viện nhiều kiều hoa như vậy ta không hái, lại chỉ chăm chăm ôm một gốc cỏ đuôi chó là nàng? Lại không biết làm nũng, còn là một cô nàng vụng về, nàng nói ta mưu đồ nàng cái gì?”

Nàng liếc trắng mắt, “Ta làm sao biết! Đậu phụ vàng ăn nhiều rồi cũng thích nhai cải dưa, dưa muối ăn với cơm thôi!”

Nàng lúc nào cũng có lắm luận điệu kỳ quái như vậy, hắn cười khổ thay quần áo theo nàng lên giường ấm, tựa vào tủ đầu giường khảm trai nói, “Hôm nay không phê tấu chương nữa, ta bồi nàng vậy.”

Nàng đã nôn sạch sành sanh đồ trong bụng, hắn sợ nàng đói, hỏi nàng muốn ăn chút gì không, nàng lắc đầu, nghiêng người sang ôm hắn, “Chủ tử, trong lòng ta rối mèo.”

Hắn vỗ vỗ lưng nàng, “Mặc kệ Mật quý phi và Tịnh tần chết như thế nào, tóm lại là chết chưa hết tội, không cần khó chịu thay họ. Hạ thị huynh đệ nhiều, năm người cũng phải quét sạch sẽ, Hình bộ đã phát công văn đi xuống. Về phần nhà mẹ đẻ Tịnh tần, a mã thị là tổng đốc Vân Quý, mấy năm nay quản lý phía nam rất đắc lực, trẫm còn chỗ dùng được. Huống chi những chuyện bẩn thỉu thị làm, phụ huynh thị chưa chắc biết, cho nên Hòa gia ngược lại còn có thể bảo toàn… chức quan của a mã ca ca nàng, đã được đề bạt lên từng bậc. Dầu gì nàng sẽ phải tấn vị, nhà mẹ đẻ kiểu gì cũng phải có tiếng nói.” Hắn in môi lên trán nàng, “Nha đầu ngoan, đem cái lá gan bò của nàng phóng lớn chút, có ta đỡ lưng nàng còn sợ gì? Chờ sinh a ca liền tấn nàng làm quý phi, tuy rằng không thể sánh ngang cùng Hoàng hậu, nhưng mà dưới một người, cũng không cần kiêng kị ai nữa.”

Hắn hứa hẹn với nàng, khiến nàng yên tâm trong lòng, điều này luôn tốt. Lại nói một cung nữ nho nhỏ, trong nhà không quyền không thế, có thể đi đến hôm nay, tất cả đều là dựa vào tình cảm của hắn. Nàng kéo tay hắn qua, vuốt ve từng ngón một. Mười ngón tay của hắn tinh tế thon dài, nam nhân trưởng thành như vậy rất hiếm, vừa nhìn biết ngay là tay hưởng phúc a! Móng tay no đủ, màu sắc cũng khỏe mạnh. Nàng thành kính hôn lên, “Chủ tử đừng phụ ta… Cho dù phải mưa móc cùng dính…” Nàng đặt bàn tay lên ngực hắn, “Nơi này, cũng phải để lại một nơi cho ta an thân, có được không?”

Nàng hôm nay rất quái dị, lúc nói chuyện trong ánh mắt hàm lệ, khiến hắn có loại dự cảm xấu không tên. Hắn ôm nàng vào lòng, “Nơi này chỉ có nàng, người khác không vào được. Đừng nghĩ những thứ có hay không có kia, nàng xem trẫm là loại người nào? Nhà Vũ Văn thị chúng ta thế mà toàn người si tình đấy, Cao hoàng đế, hoàng phụ, Đại Lạt Ma, bây giờ là trẫm, tương lai còn có con trai của chúng ta…” Hắn lần mò dưới chăn, xuyên qua quần áo trong của nàng đem lòng bàn tay dán trên bụng nhỏ nàng, “Bên trong có con của chúng ta, nàng có biết ta vui bao nhiêu không?” Hắn làm như vuốt mèo chó, một cái lại tiếp một cái, “Cục cưng ngoan, mau lớn lên, a mã mong đợi gặp con đây! Tố Dĩ, ba tháng đã tới chưa?”

Nàng đỏ mặt, tựa trong ngực hắn lẩm bẩm, “Chưa mà, còn chừng mười ngày.”

“Ừm, vậy sắp rồi. Còn mười ngày, trẫm có thể xem như sắp thủ đắc vân khai rồi.” Hắn cười tỳ lên trán nàng, hai má nàng ửng hồng, hắn đong đưa nàng, “Thẹn à? Là trẫm nói quá rõ ràng, khiến nàng ngượng sao?”

Nàng phì cười, hắn đúng lúc sáp tới hôn nàng, chu miệng mổ một cái, mổ trúng phải răng cửa nàng.
Bình Luận (0)
Comment