Côn Công gia đặt linh ba ngày rồi đưa tang, trống kèn trong lúc tang sự cũng xem như xong xuôi. Lúc suất tang giá linh
* nâng quan tài ra khỏi linh đường lại có thêm một người con gái, quả nhiên nhà họ Côn đã chịu nhận người. Lúc Tố Dĩ trò chuyện với một ma ma hạ nhân, nghe nói ngày hôm đó, hóa ra người ta đến là đã có chuẩn bị trước, trong người cất thư từ tình ý miên man của Côn Công gia năm đó, tiểu Công gia đối chiếu bút tích vừa xấu hổ vừa mắt trợn tròn. Côn phu nhân dẫn người đi hỏi chút vấn đề tư mật, bà vợ bé kia đều đáp được hết, thế là cái danh phận kia qua dăm ba bận bà ta quả thực ngồi xuống thật.
* Suất tang giá linh: là lễ tiết lúc phát tang cần phải làm, chính là do con trai hoặc con gái để tang, đập vỡ một cái chậu sành ở trước linh cữu, như vậy hàng ngũ đưa ma mới có thể xuất phát.Lại nói Côn phu nhân thật đáng thương, chồng chưa chết yên ổn, lại gặp đả kích như thế, quả thật có chút không gượng dậy nổi. Vừa đưa linh cữu ra khỏi cổng lớn liền ngã bệnh, bị trúng gió, trên trán băng đai buộc đầu màu đen, nằm ngửa trên ghế dựa, khô quắt khô queo tựa như tờ giấy mỏng, mới mấy ngày mà đã gầy rạc đến không còn hình người.
Nhiệm vụ của Tố Dĩ và Trường Mãn Thọ đến đây xem như xong, hai người họ đến trước mặt Côn phu nhân bàn giao công việc, một người cúi chào, một người nhún gối. Trường Mãn Thọ ngoài miệng như bôi mật ngọt, lão mặt mày buồn bã, nhẹ nhàng nói với Côn phu nhân, “Phúc tấn bảo trọng thân thể, lão Công gia đã đi, cái nhà này còn dựa vào ngài nữa! Ngài không quan tâm đến cái khác, cũng phải nhìn đến tiểu Công gia chứ. Tiểu Công gia tài tuấn, tương lai nhất định sẽ thăng cao. Trong cung lại có chủ tử nương nương giúp đỡ, ngài có gần đất xa trời cũng không phải lo lắng. Chúng nô tài làm việc không dám làm bẽ mặt chủ tử, tuy có trắc trở, nhìn chung cũng hoàn thành công việc chủ tử giao phó, có chỗ nào không được chu đáo xin ngài rộng lượng mà bỏ lỗi cho. Sắc trời không còn sớm, chúng nô tài lúc này đành chào từ biệt ngài, phải hồi cung giao nộp lại thẻ bài. Hai ngày nay ở trong phủ được ngài chiếu cố, giờ xin được nói lời cảm tạ. Sau này có chỗ cần dùng tới chúng nô tài chỉ cần phân phó, chúng nô tài có vượt lửa băng sông cũng không chối từ.”
Côn phu nhân giãy dụa ngồi dậy, chậm chạp đáp một tiếng, “Nhị tổng quản quá khách khí rồi, lúc này không có hai vị, ta đây một đống công việc không biết xử lý thế nào cho phải. Chuyện không may liên tiếp đến như vậy, đã khiến hai vị chê cười rồi. Ta cũng không biết nói sao cho phải, dù sao cũng cám ơn hai vị, trở về trong cung nương nương không thể thiếu ban thưởng. Ta chỗ này có chút lòng thành…” bà hất cằm với một ma ma đối diện, “Lấy đồ ta đã chuẩn bị ra đây.”
Hạ nhân mở ngăn tủ, lấy ra hai cái túi gấm xanh đỏ lần lượt đưa đến trước mặt hai người họ. Trường Mãn Thọ vốn sở trường giả vờ giả vịt, nâng trong tay như cầm phải củ khoai lang phỏng, miệng thì nói, “Ôi chao, lời này sao có thể nói được ạ! Chúng nô tài được hân hạnh lo liệu hậu sự cho lão Công gia đã là nể mặt lắm rồi, sao có thể không biết xấu hổ mà dám nhận thưởng ạ!”
Côn phu nhân phất phất tay, “Đừng khách khí, đây là chút tiền xem như các ông đã vất vả, nên nhận mới phải. Nói thế nào cũng là tang sự, điềm xấu. Tiền này là tiền lì xì, tẩy xui cho các ngươi, đừng chê ít.”
Tuyệt đối không chê ít a! Ngón tay ngầm động động, áng chừng phân lượng ít nhất cũng có bốn thỏi bạc. Văn ngân của Đài Châu
*, triều đình ấn theo quy định đúc ra, một thỏi 25 lượng, tính toán có đủ một trăm lượng. Trường Mãn Thọ lia mắt liếc cô nương bên cạnh một cái, Tố Dĩ rũ mắt không nói không rằng, trên mặt cũng không thấy hỉ nộ. Lão quay sang hướng về Côn phu nhân cúi chào một cái thật thấp, “Phúc tấn thật sự là người cẩn thận, đã khiến phúc tấn tiêu pha, chúng nô tài có lỗi lớn.”
* văn ngân: thỏi bạc được in dấu lên, là loại bạc được đúc với tỉ lệ tiêu chuẩn dựa theo pháp định của Thanh triều. Đài Châu: chỉ nơi chuyên đúc bạc.
“Các ngươi làm việc cũng phí tâm, ta không thể trợ cấp được gì khác, chỉ có chút tiền xem như là thưởng công khó nhọc.” Nói xong quay sang nhìn Tố Dĩ, “Cô nương vất vả rồi, lúc này thay ta tránh đủ mặt mũi, về nhân tình không có khiếm khuyết, ta cảm kích cô tận đáy lòng.”
Lúc này Tố Dĩ mới ngẩng đầu lên, cung kính nói, “Nô tỳ không dám nhận ạ, đây là bổn phận của nô tỳ, phúc tấn ngàn vạn lần đừng nói vậy, nô tỳ không nhận nổi.”
Thấy nàng cử chỉ đoan chính, trong lòng Côn phu nhân có tính toán, cũng không nói gì với nàng nữa, quay sang Trường Mãn Thọ nói, “Qua chuyện này ta còn có chuyện muốn làm phiền Nhị tổng quản, đến lúc đó lại đến đón ngài. Hôm nay không giữ các người lại nữa, khi hồi cung thay ta hỏi thăm nương nương, nhắn người chớ lo lắng, trong nhà hết thảy đều an ổn, xin nương nương cứ an tâm, yên ổn bảo dưỡng thân mình quan trọng hơn.”
Trường Mãn Thọ thưa vâng, đầu gối chạm đất một cái, đoạn mang theo Tố Dĩ thối lui ra khỏi phủ Công gia.
Con hẻm Ngân Đĩnh kiều cách cung không xa, men theo con đường nhỏ, không bao lâu đã có thể thấy thành cung. Men then tường cung đi vòng lại qua Đồng Tử Hà
*, đi lên trước nữa chính là Thần Vũ Môn. Bận rộn ba ngày, không muốn ngồi kiệu trở về, ngược lại muốn đi bộ thả lỏng người một chút.
* Đồng Tử Hà: con sông hào bao quanh bảo vệ Tử Cấm Thành.
Tố Dĩ tâm sự nặng nề, càng đi bước chân càng lề mề. Trở về cung rồi, những ngày tốt đẹp sẽ chấm dứt, nhìn nhìn sắc trời cảm thấy có chút khó chịu. Đã gần đến giờ đóng cổng rồi, sau khi về sửa soạn một chút là phải đến Càn Thanh Cung làm xấu mặt rồi.
Trường Mãn Thọ hài lòng thỏa dạ mân mê mấy khối bạc kia xong, nhét vào tay áo, mới nhín chút thời gian nghiêng đầu đánh giá nàng, “Còn lo lắng à? Tiểu Công gia không phải đã cho cô hương bài sao? Nhớ mang theo, ngưu quỷ xà thần không dám đến gần người. Rủi gặp thứ không sạch sẽ thì nhổ một ngụm nước bọt thật to. Tục ngữ nói chút bước bọt dìm chết người, ma cũng sợ.”
“Công công ngài đừng hù ta, càng nói ta càng sợ.” Tố Dĩ tái xanh cả mặt, ủ rũ nói.
“Hôm nọ chúng ta đi vớt người cô còn rất có tinh thần cơ mà, hôm nay sao thành như vậy?” Trường Mãn Thọ cười cười, “Ta còn tưởng cô không sợ trời không sợ đất nữa cơ!”
Tố Dĩ không muốn nói chuyện, hôm đó nhiều người còn có thể chịu được, bây giờ có mỗi một mình nàng, nửa đêm canh ba lượn lờ ở đó rung chuông, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy một đám mây đen thật dày phủ trên đỉnh đầu rồi. Dạo thời gian này không biết cớ sao cứ giao tiếp với người chết thế không biết. Hết lo liệu cho Thúy Nhi xong sang tay chính là chuyện Côn Công gia. Có lẽ đụng phải sát tinh số con rệp rồi, không biết đến khi nào mới đổi vận được đây.
Trường Mãn Thọ vừa đi vừa an ủi nàng, “Cô nhẫn nại vài ngày thôi, hôm qua không phải tiểu Công gia đã nói rồi sao, ngài ấy giải quyết xong việc trong tay là sẽ tiến cung ngay cầu xin Hoàng hậu. Tuy Vạn Tuế Gia và Hoàng hậu không xem là ân ái lắm, nhưng giữa vợ chồng nói chuyện gần gũi hơn người ngoài. Hoàng hậu xin tha giúp cô, chưa biết chừng vừa quay đầu là được miễn phạt liền thì sao.”
Tố Dĩ thở dài, “Cảm ơn lời cát ngôn của ngài, ta cũng đang trông ngóng mỏi mòn đây!”
Trường Mãn Thọ nào có thực sự đồng tình với nàng, lão thấy không thả con tép sao bắt được tôm
*, đề linh càng lâu càng tốt. Chờ Vạn Tuế Gia đã quen với giọng của nàng rồi, ngày nào không nghe được là cả người không thoải mái, đến lúc đó đã có thể tu thành chính quả rồi. Lão càng nghĩ càng thích ý, trong lòng cũng càng nóng vội, nhìn sắc trời nói, “Nhanh chân lên, về tắm rửa thay quần áo, có Tinh – Khí – Thần, ma quỷ có hung đến đâu cũng phải lánh đường.”
* nguyên văn: không bỏ được đứa trẻ không bắt được sói, mình thấy câu này vô nhân đạo quá nên tự đổi.Cũng không còn cách nào khác, Tố Dĩ ngẩng đầu lên thở dài vài cái, tựa như trút bỏ được gánh nặng, rồi sải bước nhanh về trước. Trường Mãn Thọ ở phía sau nhìn theo, trong lòng buông tiếng thở dài thực sự là người đẹp a! Cô nương này bộ dạng rất dễ nhìn, áo cung nữ không bó eo, từ trên xuống dưới như một quả cầu hình ống vậy. Y phục tầm thường thế kia mặc lên người nàng ta cũng có thể vai ra vai eo ra eo, ngày nào đó mà được sủng hạnh, Vạn Tuế Gia tám phần là cảm thấy đào được bảo bối.
Lão xấu xa che miệng cười, sợ người bắt gặp, vội chỉnh trang lại sắc mặt chạy đuổi theo.
Bước vào cửa cung, Tố Dĩ thử thăm dò hỏi lão, “Công công, ngài thấy liệu đêm nay có được ngủ trước một bữa, rồi đến canh năm ngày mai hẵng bắt đầu được không?”
Trường Mãn Thọ chậm rãi nghiêng đầu qua, trên bản mặt núc ních không lộ cảm xúc, “Cô thấy sao?”
Nàng lập tức ỉu xìu, đúng vậy a, không được. Vạn Tuế Gia bảo về cung là làm ngay, sao cho phép nàng nghỉ trước một đêm được? Nếu dám tự quyết định, giơ đầu lên chờ bị trảm đi!
Đi đến cửa bên trái Vĩnh Khang Môn, chia tay Trường Mãn Thọ, nàng một mạch đi thẳng đến dãy nhà phía Tây. Trước tiên đến phòng chưởng sự gặp Tuy ma ma, nhún người nói, “Ma ma, con đã trở về.”
Tuy ma ma gật gật đầu, “Đã xong việc rồi sao? Thuận lợi không?”
Nàng dạ một tiếng, “Tang sự của Công gia đều suôn sẻ.” Nói xong lấy túi tiền ra trình lên, “Đây là phúc tấn Công gia khen thưởng, ma ma thay con bảo quản đi!”
Đôi khi con người cũng chẳng hề hiếm lạ những vật ngoài thân này, làm chút khuất phục là cho thấy một loại thái độ, khiến người khác cảm thấy trong mắt cô có họ, nâng họ lên cao hơn mình, trong lòng họ sẽ thoải mái. Tố Dĩ am hiểu điểm này, cho nên Tuy ma ma đối với người khác nghiêm khắc nặng lời, đối với nàng lại luôn luôn hòa khí. Trên mặt hơi chứa ý cười, chỉ nói, “Ta biết con kính ta, hiện tại con cũng đã lớn rồi, được chút tiền thưởng thì giữ lại cho mình đi! Sang năm xuất cung mang thêm chút tư trang, đeo rủng rỉnh trên tay, đến đâu cũng không phải lo.”
Tố Dĩ thưa vâng, có chút lưỡng lự nhìn bà, “Ma ma, con bị phạt, bắt đầu từ hôm nay phải đi đề linh.”
Tuy ma ma lắp bắp kinh hãi, “Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại bị phạt?”
Nàng mấp máy miệng, ấp úng nói, “Bởi vì đụng phải Vạn Tuế Gia.”
“Trong phủ Công gia sao?” Tuy ma ma thở dài, “Chín phần lại là không nhận ra người chứ gì, bệnh này của con phải sửa đổi một chút rồi.”
Nàng cảm thấy bất lực, “Bệnh này không phải là không sửa được sao…”
Tuy ma ma cũng không còn cách nào, Vạn Tuế Gia đích thân hạ chỉ, ai dám nói một chữ không? Lăn lộn trong cung, bo bo giữ mình là điều đầu tiên. Nàng đã phạm lỗi lớn, có là ai cũng lực bất tòng tâm. Có điều lắt léo một chút thì cũng có thể, “Đề linh là việc cực nhọc, một lát đứng cũng có thể ngủ một chút. Như vậy đi, trước cắn răng chịu đựng qua hai ngày, chờ thực sự không làm nổi nữa, ta tìm lý do phạt con về cho con tranh thủ ngủ hai canh giờ, sau đó cũng có thể ứng phó chừng mấy ngày.”
Tố Dĩ nghe thấy vậy cảm kích nhún người, “Con biết ma ma thương con nhất, đa tạ ma ma!”
Tuy ma ma nhìn đồng hồ nước trên bàn, mở miệng đuổi, “Quay về sửa soạn một chút đi, sắp đến giờ khóa cổng rồi, đừng để lỡ giờ giấc.”
Nàng vâng dạ, ủ rũ trở về phòng. Vào cửa bắt gặp Nữu Tử đang dọn rương, đem đầu đuôi chuyện bị phạt kể lại với cô ta, lại dặn dò mấy việc vụn vặt, giống như đang dặn dò hậu sự vậy.
Nữu Tử liên tục xì vài tiếng, “Tôi chỉ thấy phạt đứng
* chúi đầu máu dồn xuống làm ngạt chết, chưa thấy ai đề linh bị ma quỷ bóp chết bao giờ. Đừng có lo lắng linh tinh, tranh thủ chợp mắt một lúc đi, mạng cô lớn, không có chuyện gì đâu.” Lại truy hỏi, “Nói thế đã gặp Vạn Tuế Gia rồi hả? Tôi hỏi cô, bộ dạng chủ tử gia có được không? Nghe nói cực xinh đẹp a, rốt cuộc là có thật không?”
* phạt đứng: cung nữ bị phạt đứng nghiêm mặt hướng về phía bắc, gập người vươn hai tay nắm lấy hai cổ chân, người phải giữ thẳng không được cong, đứng liên tục một canh giờ.Tố Dĩ mặt mũi lơ ngơ, “Cô hỏi tôi á? Tôi có bệnh gì cô còn không biết à?”
“Sao có thể chứ!” Nữu Tử đề cao giọng, “Người đó là ai chứ? Cứ thế mà cô quên sao? Chẳng có chút ấn tượng gì luôn à?”
Nàng chớp mắt ngẫm nghĩ, “Tôi chỉ nhớ là rất anh tuấn, rốt cuộc anh tuấn ra sao không nhớ được.”
Nữu Tử quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu như trống bỏi, ngón tay dài mảnh trực tiếp sáp qua chọt chọt lên trán nàng, “Cô thế này, không phạt cô còn phạt ai? Theo tôi á, cho dù có quên mất a mã dáng dấp ra sao, cũng không thể quên được tướng mạo Vạn Tuế Gia a! Cô ấy mà ngược lại, Vạn Tuế Gia mà cũng xem như những người nhàn tạp khác, vừa gặp qua liền quên.”
Tố Dĩ ôm trán, “Thấy hơn hai lần là có thể nhớ mà.”
“Hóa ra Vạn Tuế Gia vì để cho cô nhớ kỹ, còn phải ngày ngày đâm vào hốc mắt cô để cô nhìn hay sao? Khổ cho đám nha đầu dưới tay cô nể sợ cô như vậy, cả ngày cứ cô cô thế này cô cô thế nọ, lại không biết cô cô của tụi nó hóa ra là một đại tỷ ngốc!”
Nữu Tử vỗ tay cười phá lên, Tố Dĩ nghiêm mặt đẩy nàng ta một cái, “Cô đừng hủy thanh danh của tôi chứ! Nhớ đừng nói bậy trước mặt đồ đệ tôi, tôi đủ mất mặt rồi, chừa chút mặt mũi cho tôi đi!”
Có đôi khi mặt mũi thật sự rất quan trọng, không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng giống vậy. Cho nên lúc Tố Dĩ cầm chuông đi qua cửa cung, đến cả ý niệm muốn chết cũng có, may mà giờ Tuất trời đã tối hẳn, nơi này mọi ngày rầm rộ người đến người đi bỗng nhiên vắng lặng xuống, chỉ nhìn thấy trên Càn Thanh Môn xa xa, hai ngọn đèn gác đêm lập lòe phát sáng.
Đêm nay không trăng, sắc trời tối đến lạ thường.
Trên con đường lớn phía tây loáng thoáng vang lên tiếng gõ mõ, nàng hít vào một hơi, đứng trên một đoạn đường chỉnh ngay ngắn vạt áo hoa văn đụn mây, trong tay bắt đầu rung chuông đồng, vừa bước nghiêm, vừa rướn cổ kêu vang ——
“Thiên hạ thái bình…”
Dưới chân chiếc vạc đồng lớn mạ vàng không biết có con mèo hoang nấp tự lúc nào, nghe thấy động tĩnh đột nhiên nhảy phắt ra, ré lên một tiếng thê lương dài, nghe hệt như cây gai cắm thẳng vào tim người.