*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù sao bất kể có như thế nào, Tố Dĩ cũng như bị đính ở đầu thương rồi, thế là lại lê bước đến dưới mái hiên đợi lệnh.
Phải nói Dưỡng Tâm điện thật sự là nơi tuân thủ quy củ, Hoàng đế ở bên trong xử lý chính vụ, bên ngoài người đến người đi, mà không hề có một tiếng bước chân nhỏ. Hầu hạ trước ngự tiền đều là những người xuất sắc được tuyển chọn một trong một trăm, đến cả bưng trà dâng nước cũng có cấp bậc. Trường Mãn Thọ ở một bên chỉ bảo, “Người có thể đi vào cửa Dưỡng Tâm điện, cách đứng đầu chỉ có kém một bước thôi. Cô nương yên tâm, hai ngày nữa tiểu Công gia thượng chức rồi, ta sẽ cầu xin tiểu Công gia nói giúp vài lời, đẩy cô lên trước mặt. Đến nơi này, là có chỗ dựa vững chắc rồi. Cho dù tương lai xuất cung lấy chồng, người ta hỏi ‘Cô nương có xuất thân gì’ cô cứ ưỡn cổ lên mà nói ‘Từng làm trong cung đình, từng hầu hạ Vạn Tuế Gia’. Thấy không, nói ra nở mặt nở mày cỡ nào!”
Tố Dĩ chỉ ậm ừ đáp, dừng một chút nói, “Thể diện đúng là có, nhưng Vạn Tuế Gia không thích ta, công công cũng biết. Vậy ta đến ngự tiền làm chi? Vạn Tuế Gia thấy ta là cả ngày bực mình, ta sợ còn chưa kịp xuất cung là đã bị đưa đi đến Thận Hình Tư hầu đại hình đến chết rồi.”
Trường Mãn Thọ ho một tiếng, “Thấy cô khiêm tốn thế kia là biết ngay cô không phải người cẩu thả sơ suất rồi. Ngự tiền cũng có đầy chuyện vụn vặt này nọ mà. Hơn nữa qua năm lại có hai người sắp rời đi, vừa lúc có chỗ trống. Cô cứ vào làm ít chuyện vụn vặt trước cái đã, chờ đến lúc bổ khuyết vào là ổn thỏa cả rồi.”
Tố Dĩ vẫn một mực lắc đầu, hầu hạ Vạn Tuế Gia khác với hầu hạ phi tần. Giữa nữ nhân và nữ nhân, có vài việc gần người cũng tiện, quy củ tuy nhiều nhưng chẳng phải kiêng kị gì. Còn nam chủ tử thì phải xử lý thế nào? Người thì không được lại gần, còn phải quản con mắt không được nhìn bậy, như vậy cũng bị giày vò không ít. Vả lại, nàng ở Thượng Nghi Cục đã bảy tám năm, sớm thích ứng với điều lệ nơi đó. Sắp xuất cung rồi mà còn phải học lại một lần, quả thật cũng ngán ngẩm, không nguyện ý cho lắm.
Trường Mãn Thọ thấy nói không thông, có chút sốt ruột, cáu, “Cô nương thực khiến ta thất vọng, chả có tham vọng gì cả! Đầu năm nay ai không dồn hết sức lực leo lên chỗ cao chứ? Đạo lý trong đó còn cần ta dạy cho cô sao? Tục ngữ có câu, có tiền không kiếm là đồ ngốc, ý tứ như vậy. Cô nương là người khôn ngoan, cứ thế mà vô duyên cớ bỏ lỡ dịp may này sao? Sau này về nhà người ta tới thăm hỏi, cô thử hỏi bọn họ một chút, rốt cuộc là muốn tính toán cuộc sống ngày sau thăng phát, hay là để cho bản lĩnh ngâm nước mấy năm. Theo như ta nói, giả sử mà làm tốt, tương lai phối với một bối tử hoặc bối lặc cũng không phải không thể, cô nghĩ kỹ lại đi!”
Ông ta làm sao chắc chắc nàng đến ngự tiền sẽ có tiền đồ được chứ? Tố Dĩ cười cười, cũng không hỏi thêm nhiều, có hỏi ông ta cứ luôn ngụy biện.
Đang nói chuyện, bên cạnh có một nữ quan có đôi mắt không tệ, nhìn nàng chăm chăm nửa ngày, một lúc sau lại gần bắt chuyện, “Tôi thấy cô rất quen, cô là Tố Dĩ đúng không?”
Tố Dĩ ừ một tiếng, “Phải, là tôi.” Liền mượn ánh đèn quan sát cô gái nọ, cô nữ quan này mặt tròn như chiếc mâm, lông mày đặc biệt đen, trông hệt như hai thanh Thanh Long Yểm Nguyệt Đao. Nàng vắt óc nhớ lại, người ta có thể gọi tên nàng, tất nhiên là đã sớm quen biết. Nhưng mà bệnh cũ nàng phát tác, chẳng nhớ được chút gì. Nàng xấu hổ xoắn khăn tay, “Ngài xem trí nhớ ta này! Ngài là…”
Nữ quan kia quan che miệng cười, “Không trách cô không nhớ ra, cũng đã nhiều năm không gặp. Ta tên là Na Trinh, lúc tuyển cung nữ đi sau lưng cô đó. Ngày giữ thẻ bài chúng ta còn được phân chung một nhóm, về sau vào Thượng Nghi Cục, cô đi theo Quắc Quắc Nhi, ta theo Đại Mai Tử. Trị phòng của chúng ta cách không xa, phòng ngủ cũng cách hai gian phòng.”
Tố Dĩ a một tiếng thật dài, “Là Na Trinh, ta nhớ ra rồi!” Nói xong thân thân thiết thết nắm tay, “Cô được điều đến ngự tiền sao? Có tốt không?”
“Cũng tốt.” Na Trinh cười vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Vẫn là cái tật xấu mù mặt này, lúc trước chúng ta thân như vậy, giờ ném ta ra sau gót chân rồi chứ gì.”
Tố Dĩ gặp được người quen cũ, trước mắt mình còn lâm vào tình cảnh này, cảm thấy thật mất mặt, ngượng ngùng nói, “Ta thừa hưởng từ bà ngoại ta, cứ cách một đời là có một người, cũng không còn cách nào.”
“Như vậy cũng tốt, lúc nào cũng được gặp người mới.” Na Trinh trêu ghẹo, liếc nhìn Trường Mãn Thọ một cái, “Công công không phải đang trực ở Nguyệt Hoa Môn sao, sao lại đến đây?”
Trường Mãn Thọ bày ra cái vẻ ‘tai to mặt lớn’ thở dài, “Có người thấy ta nghỉ ngơi nên không thuận mắt…!”
Na Trinh cười cười, kéo Tố Dĩ qua một bên nói chuyện, “Cô vẫn còn làm trong cục sao?”
Tố Dĩ đỏ mặt, “Mấy năm nay ta nhàn rỗi ở trong đó, giờ ngay cả nhàn cũng nhàn ra sự cố rồi, cô nhìn mà xem, hai lần đụng phải Vạn Tuế Gia, phạt đề linh trước Càn Thanh Cung đó thôi! Cô đừng cười ta, ta là người không có số phất lên.”
Na Trinh đẩy nàng một một cái, “Chúng ta từ trẻ đã có giao tình, ai thèm chê cười cô chứ! Chẳng qua chuyện kia ta cũng có nghe loáng thoáng, sau lưng lan truyền không dễ nghe lắm nha.”
Tố Dĩ cam chịu số mệnh gật đầu, “Ta cũng đoán được, tám phần là nói làm màu để lộ mặt gì đó phải không. Kỳ thật ta cũng không để bụng, sang năm đã xuất cung rồi, còn giở mấy mánh khóe rẻ tiền đó làm chi?” Nàng không phải người thích chấp nhặt, chỉ cần đừng đem mặt nàng ra mà chỉ thẳng vào chóp mũi mắng, thì mọi sự nàng đều có thể mơ hồ cho qua. Lại hỏi Na Trinh, “Cô ở ngự tiền làm chức vụ gì?”
Na Trinh nói, “Việc trà nước mà thôi. Trước mặt Vạn Tuế Gia nhiều thái giám, nữ quan cũng chỉ có Tư trướng
*, Tư khâm và cả việc trà nước mới dùng tới. Vừa rồi ta nghe thấy Nhị tổng quản cùng cô nói chuyện ngự tiền khuyết chức, thế nào? Muốn cử cô ra trước sao?”
* Tư trướng, Tư khâm: quản lý chăn màn.
Tố Dĩ lắc đầu như trống bỏi, “Đây là muốn mạng ta đó! Mấy năm trước mà phân cho ta việc này, tất nhiên là chuyện rạng rỡ tổ tông rồi. Hiện tại… ta lớn tuổi như vậy rồi, tấn chức hầu hạ cũng chỉ một năm, hà tất phải lăn qua lộn lại chi cho cực! Ban nãy ta có nói với Nhị tổng quản rồi, Vạn Tuế Gia không ưa ta, gặp một lần là ghi vào não một lần, ta sợ gần chết, còn đụng phải một ổ tro nữa chứ!” (ý chỉ mất mặt)
Na Trinh cười phá lên, “Làm gì đến nỗi ấy! Theo ta thấy, có thể được cất nhắc lên là chuyện tốt. Giống như mấy con sư tử canh cửa ấy, chả cần biết bên trong là bằng đồng hay bằng thiết, cứ mạ một tầng vàng, giá trị dĩ nhiên không giống trước. Trong nhà đã kết thân ai chưa?”
Tố Dĩ nói, “Lần trước ngạch niết ta đến thăm ta, tiện thể có đề cập qua. Nói người ta đã tới cửa thăm hỏi, muốn định thân rồi, nhưng trong nhà chúng ta không đồng ý. Người còn ở trong cung, lúc này quyết định tính cái gì? Ý của a mã ta là, nếu đối tượng nguyện ý chờ, thì đợi qua một năm sau. Nếu không đợi được, hai bên không chậm trễ nhau, ai cũng không nợ ai.”
Na Trinh già dặn gật đầu, “A mã cô đúng là nhìn xa trông rộng, không chừng trước khi xuất cung Vạn Tuế Gia nhìn trúng cô, vậy việc cưới xin trong nhà liền đi tong. Liên lụy nhà người ta uổng phí chờ một năm, không có phúc hậu, có đúng không?”
Tố Dĩ toét miệng cười, “Lời này là ta phải nói cô đấy, cô ngày ngày lượn lờ dưới mí mắt Vạn Tuế Gia tám phần là nhìn cô với con mắt khác, đúng không!”
“Chuyện này không được đâu, Vạn Tuế Gia không động đến người bên cạnh, đến đây hai năm, ngay cả con mắt còn chưa liếc nhìn lấy một cái nữa là.” Na Trinh giả vờ ôm ngực, “Con tim của ta a…”
Hai cô gái chụm đầu cười nói vui vẻ, lúc này Vinh Thọ đứng dưới mái hiên bên kia la ó, “Tán dóc cái gì đó? Cười vui thế kia! Đừng quên chính sự, thay trà đi!”
Na Trinh úi chao một tiếng, vội quay vào phòng trà lấy lá trà thay nước. Vinh Thọ lắc lư đi tới, Na Trinh bưng chiếc khay mạ vàng đi ra, Trường Mãn Thọ nhanh tay nhận lấy, đặt vào tay Tố Dĩ, hất cằm nói, “Cô đi đi.”
Tố Dĩ trợn mắt há hốc mồm, “Công công, đây là việc của Na Trinh.”
Trường Mãn Thọ chậc chậc lưỡi, “Đừng nói nhiều, kêu cô thì cô phải đi. Na Trinh việc cần làm không ít, cô đi bưng trà một lần, còn có thể cướp chén cơm của cô ta sao?”
Tố Dĩ tiến thoái lưỡng nan, nàng thực sự không muốn vào Dưỡng Tâm điện nữa. Trường Mãn Thọ làm như vậy cũng có hơi quá gây chú ý rồi, để Vạn Tuế Gia thấy sẽ nghĩ thế nào đây! Nàng dè dặt, “Công công, ta sợ.”
“Sợ cái gì? Vạn Tuế Gia có thể ăn thịt cô sao? Cô yên tâm, chủ tử gia của chúng ta là chính nhân quân tử, không làm mấy chuyện thấp hèn như sờ tay bóp mông đâu.” Lão cười hắc hắc, đoạn lái chuyện, “Thật sự nếu được Vạn Tuế Gia đối đãi như vậy, đó xem như phần mộ tổ tiên nhà cô mọc cây ngải tây rồi, chuyện tốt tám đời cầu không được nha! Còn lề mà lề mề cái gì? Nhanh chân lên!”
“Vạn Tuế Gia hỏi đến Na Trinh thì làm sao bây giờ? Vậy ta… ngài đừng làm khó ta có được hay không?” Tố Dĩ hành tẩu mấy năm nay, thông lệ trong cung đều biết rõ. Chính chủ người ta còn ở đây, nàng cướp việc của người ta, khiến người ta trong lòng có tư vị gì?
Na Trinh ngược lại cũng hào phóng, “Thì cô nói ta bị bệnh, nói tiêu chảy cũng được, Nhị tổng quản kêu cô giúp ta.”
Trường Mãn Thọ liếc Na Trinh một cái, quả nhiên người của ngự tiền không có một ai là hạng vừa. Bất mãn mình bị thế thân, lại không dám nói thẳng ra, ngầm đạp cho một cước cũng tốt. Lão chỉ vờ như không phát hiện ra, “Vậy thì cứ làm theo lời cô ta nói đi, Vạn Tuế Gia mà có hỏi, cô cứ nói Na Trinh trong người không khỏe. Nhanh, chủ tử gia còn đang chờ trà đấy!”
Tố Dĩ không chẳng còn cách nào, đành phải phủi phủi hoa vải trên đầu, vuốt vuốt áo khoác trên người, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về phía chính điện.
Hãy đọc và down ebook chính chủ tại nguồn: macthiienyblog.worpress.com để được xem chú thích hình ảnh đầy đủ hơn nhé! MạcThiênY@Đã nửa đêm, bước trên con đường lộ thiên, sương mù dày đặc đến mức không nhìn thấy rõ người trước mặt. Nàng bưng khay trà trong tay, cẩn thận dò bước lên bậc thềm đỏ, trên hành lang phía ngoài Dưỡng Tâm điện treo một dãy lồng đèn, rọi lên Hòa tỳ thải họa (hình) bên dưới mái hiên đến huy hoàng mê mắt. Nàng không kịp thưởng thức, vươn tay đẩy cửa Lăng Hoa Môn, cánh cửa hơi hé ra, nàng nghiêng người lách vào.
* hòa tỳ thải họa: một loại kiến trúc sơn màu của cung điện Trung QuốcHoàng đế vẫn ngồi sau ngự án, tinh thần trông rất tốt, không có dáng vẻ mệt mỏi. Tố Dĩ nín thở đi đến, thu chén trà lạnh trên bàn về trong khay, thay chén trà khác. Những quy củ hầu hạ này trong Thượng Nghi Cục đều luyện đến thuộc làu, lúc này dùng đến cũng không lao lực mấy.
Dư quang nơi khóe mắt Hoàng đế thoáng nhìn thấy một đôi tay xa lạ, đầu ngón tay nhỏ nhắn linh động, làm nổi bật lên chén men sứ Kim Long đỏ mạ vàng, có một vẻ đẹp vừa thanh trong lại khiến người chú ý. Đầu ngón tay no đủ mượt mà, dưới ánh đèn hiện lên màu sáng bóng nhàn nhạt. Đáng tiếc trên ngón có một vùng ứ huyết vô danh, từ vị trí nguyệt
nha (hình vòng cung màu trắng đục trên móng tay tiếp giáp với thịt) lan dần lên phía trên, chiếm hơn phân nửa móng tay.
“Đầu ngón tay bị gì?” Hắn hỏi, “Hôm nay bị thương?”
Tố Dĩ giật mình, không ngờ Hoàng đế lại nói chuyện với nàng, vội đáp, “Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, không phải hôm nay. Là ngày hôm trước đến phủ Công gia lo việc tang ma, đến gần tối lúc vội vàng dời bàn làm pháp sự, đám hạ nhân tất bật như ruồi không đầu, trong lúc hỗn loạn đập phải tay nô tỳ.”
Nghe giọng nàng nhàn nhạt thế kia, hắn rất không cho là đúng. Tay đứt ruột xót, người từng bị đau đều biết. Trong cung phi tần sứt mẻ một chút đều phải đến trước mặt hắn tố khổ, cũng là nữ nhân, nàng vậy mà nén nhịn.
“Đã phạt những người đó chưa?” Nàng là người ngoài phủ, đến trong phủ người ta sai khiến, đám điêu nô tất nhiên sẽ không phục, hoặc là cố ý ra oai phủ đầu cũng không biết chừng.
Tố Dĩ mỉm cười, “Sao lại phạt ạ? Người ta cũng không phải cố ý. Vả lại nô tỳ là người đại nội phái đến, vì chút chuyện cỏn con như vậy mà giương nanh múa vuốt, người ta nói sau lưng bụng dạ hẹp hòi, liên đới vào trong cung cũng tổn hại thể diện.”
Lời này nói ra không biết có phải là cố ý hay không, cứ khiến người ta loáng thoáng cảm giác có mùi vị mỉa mai. Hoàng đế không lên tiếng, giương mắt lên nhìn nàng, nàng nói vậy là muốn dùng sự độ lượng vô cùng của mình đến làm nền cho cái hẹp hòi của hắn sao?
Bị long nhãn của Hoàng đế đánh giá cũng không dễ chịu, Tố Dĩ trong lòng đánh thót một cái, lập tức liền hoảng hồn.