Tố Dĩ mò thấy cả tay sền sệt, đưa lên mũi ngửi, mùi thật không dễ nghe lắm. Nàng có chút kỳ quái, “Chủ tử, nước từ đâu tới vậy?”
Hoàng đế ngắc ngứ, vừa hồi tỉnh lại từ trong dư âm sung sướng, bị nàng hỏi như vậy, không biết mở miệng ra sao. Nấc một tiếng dài, “Cái này… nước sông Hoàng Hà từ trên trời đến.”
Tố Dĩ cái hiểu cái không, rút tay về dập đầu, “Hoàng Hà nước đục, nô tỳ đi đánh nước trong, hầu hạ chủ tử lau rửa.”
Hoàng đế không lên tiếng, nằm ngửa mặt lên trời, trong lòng lại trở nên trống rỗng. Người này, sau này phải đối đãi thế nào mới được đây? Nàng không giống những cung nữ kia, nếu đổi thành người khác, cho dù là lâm hạnh, đến cuối cùng đơn giản tấn phong một phân vị tam đẳng, từ đây liền lẳng lặng ở trong thâm cung mênh mông. Còn nàng thì sao? Nàng thì làm sao đây? Xua chẳng được giữ chẳng nỡ, ở phương diện này hoàng quyền của hắn chẳng có tích sự gì cả.
Tố Dĩ sờ soạng đi đến trước, nàng mặc dù mù mặt, nhưng đối với bố trí trong lều vua thì rõ như lòng bàn tay. Thuận thuận lợi lợi tìm được, đèn đốt đêm đã cháy hết, đành phải đốt đèn cầy Thông Tí lớn trên kệ. Trong phòng sáng lên, giơ tay nhìn nhìn, dính đầy cả tay. Lại nhìn lên người, trên áo cũng có, trắng đục, như vừa húp nước cháo bị nhiễu xuống vậy. Nhớ tới chuyện vừa rồi mà tim đập thình thịch, sau này làm sao đối mặt với chủ tử đây? Thật xấu hổ, lúc bị người ta đâm chọt sau lưng cũng nói không nên lời.
Nàng chật vật cầm khăn lau trước ngực, kể ra cũng không cần để ý như vậy, nói không chừng nữ quan bên người đều từng làm rồi. Chủ tử xem như thông cảm cho nô tài, không có gọi thị tẩm, chỉ mượn tay cũng không tổn hại đến con gái nhà lành cái gì. Về phần danh tiết gì đó, trên đời này còn có người dám nghị luận sau lưng hoàng đế sao? Phàm là những việc có dính dáng đến hoàng đế, không nói cũng biết, điểm này không cần lo lắng.
Nàng cố gắng an ủi mình một phen, bấy giờ mới xốc rèm bước ra. Trực đêm truyền đồ đều có ám ngữ chuyên môn, nàng đứng trước cửa gõ nhịp bộp bộp, Vinh Thọ dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, nàng không thèm để ý đến gã lấy một cái. Nước nóng đưa đến tự mình bưng vào, lúc thả rèm nghe thấy Vinh Thọ ơ một tiếng.
Quay lại trước long sàng hoàng đế đã đắp chăn, nằm ở nơi đó không mở mắt, mi tâm cau chặt. Trong lòng nàng thấp thỏm, cũng sợ hắn lại nói cái gì nữa. Như bây giờ rất tốt, nếu ai nấy đã không được tự nhiên, dứt khoát không mở miệng, cũng tránh khỏi lúng túng.
Vắt khăn nóng xong, nàng lại cảm thấy khó xử. Nhìn hoàng đế không có ý tứ tự mình thu thập, nàng do dự, vẫn là vén chăn lên mò tay vào. Tìm được chỗ kia, không dám trực tiếp động thủ, cách tấm khăn nhẹ nhàng lau, chỉ cảm thấy không lớn như ban nãy. Không giống chỗ nào, nàng không có can đảm nghiên cứu, có thế nào thì cũng đã nhỏ rồi, vả lại nơi đó của nam nhân thật thú vị…
Nghĩ tới mặt lại đỏ, trong lòng thầm phỉ nhổ mình, đúng là đứa không biết e lệ, tự dưng nghĩ đến cái này! Bận rộn làm xong việc trên tay, thấy gò má hoàng đế đỏ bừng, đại khái hắn cũng cảm thấy rất ngại.
Nàng lui về sau hai bước nhún người nói, “Chủ tử an nghỉ đi ạ, chúng nô tỳ ở bên ngoài chờ hầu.”
Hoàng đế quay lưng lại, không đáp lời.
Tố Dĩ cảm thấy có chút thê lương, trong lòng cũng trống rỗng. Thoáng định thần lại tiến lên buông màn che, rồi mới bưng chậu nước ra khỏi lều lớn.
Thái giám đúng là cái hạng chó vẫy đuôi giỏi nịnh hót, không cần biết tình hình bên trong rốt cuộc thế nào, chỉ thấy mỗi điệu bộ mang nước ấm này, liền đoán chuẩn rằng chắc chắn đã xảy ra gì đó. Cho nên lúc Tố Dĩ đi ra, thái độ của Vinh đại tổng quản thay đổi rõ lớn. Sải bước lên đón lấy, mặt cười toe toét nói, “Ôi, cô nương vất vả rồi! Loại công việc nặng này cứ giao cho đám khỉ bên dưới, cô nương bây giờ đã bay lên cành cao, thật đáng mừng. Còn để ngài làm chuyện này, chủ tử mà biết được sẽ không vui cho coi.”
Tố Dĩ biết gã đã hiểu lầm, chính nàng cũng muốn dấu, bèn nói, “Đại tổng quản ngài quá đề cao ta rồi, ta không có trèo lên cành cao gì cả, làm cũng là làm chuyện thuộc bổn phận nô tài thôi. Ngài đừng nói thế, truyền ra không dễ nghe đâu. Ta thì chả sao cả, mặt mũi của chủ tử quan trọng hơn, ngài nói có đúng hay không?”
Vinh Thọ nghẹn họng, tối lửa tắt đèn nhìn không được rõ, nhưng nương vào chậu than trên cái giá bên cạnh cũng có thể nhìn ra chút manh mối. Gã chăm chú nhìn nơi ngực nàng, mỉm cười chỉ chỉ, “Áo cô nương bị sao thế? Bị bẩn thế coi vậy mà thất nghi đấy.”
Tên cẩu thái giám xấu bụng này, chuyên thọc vào chỗ khó xử của người ta. Tố Dĩ hàm hồ à một tiếng, “Ban nãy không cẩn thận bị nước hắt, xin công công cho phép ta về lều thay quần áo rồi đến sau.”
“Được được được.” Vinh Thọ không ngừng gật đầu, “Không cần gấp, trở về thì nghỉ ngơi đi! Đám con gái các cô không chịu được vất vả như chúng ta, bôn ba theo hầu mấy ngày nay cũng thật vất vả, sau nửa đêm đừng tới nữa. Bên cạnh chủ tử còn có ta đây, một lát Na Trinh cũng tới.”
Tố Dĩ vội cung kính, “Đại tổng quản ngài thật tốt bụng, vậy ta trở về đây.”
Vinh Thọ vuốt mũi gật gật đầu, dõi mắt nhìn nàng đi xa, còn có chút cảm giác nghĩ không ra.
Nàng không trở về giường, trên giường có Quỳnh Châu, nhìn mà chán ốm, dứt khoát đi vào trong lều gác đêm. Vén màn cửa vào, đúng lúc đụng phải Na Trinh đang thay đồ để trực sau nửa đêm. Trông vẻ mặt nàng uể oải, Na Trinh vừa đeo thất sự vừa nói, “Sao thế? Trông như vừa nếm mùi thất bại, ai chọc cô sao?”
“Không có.” Nàng cứng ngắc xoay người sang chỗ khác cởi nút áo Hồ điệp mạ vàng, nhớ tới chuyện Na Trinh đã được tứ hôn, cười nói, “Ta còn chưa kịp chúc mừng cô đấy, kết duyên với lang quân như ý, đoán chừng là xuất cung còn sớm hơn ta đây! Mẫn Bối tử xem ra rất thương cô, cô còn là được phụng chỉ gả vào cửa, tương lai cuộc sống không tệ rồi.”
“Chưa biết được.” Na Trinh có chút thẹn thùng, xấu hổ nói, “Cũng không phải chỉ sống qua hai ba ngày, mở đầu biết đâu là tốt, nhưng có thể thuận lợi sống cả đời mới thật sự là tốt. Những gia đình hầu môn thế này, còn không phải là một người tiếp một người rước vào cửa sao! Trắc phúc tấn, cách cách, thông phòng một đống, càng khiến cô nhọc lòng thôi.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Tố Dĩ cởi quần áo đứng cạnh chậu than sưởi tay, xoa xoa đốt ngón tay nói, “Cô là đích phúc tấn, địa vị không giống nhau. Giống như bà cô của ta, gả cho quan lớn nhất phẩm, hai vợ chồng tình cảm thắm thiết, bà cô ta trị gia lại nghiêm, thiếp thất bên dưới mang thai sáu bảy tháng còn phải quy củ đứng hầu trước mặt cơ đấy! Những thứ khác đều là chuyện nhỏ, chỉ cần tình cảm của cô và cô gia tốt, vạn sự đều có thể thương lượng, như vậy là đủ rồi.”
Na Trinh nghe nàng phân tích, che miệng cười nói, “Cô đừng nói tôi, tương lai tôi sẽ xem coi cô có nghĩ thông được như thế không.”
Ánh lửa phả lên mặt người, hai gò má nóng rát một mảnh. Nói Tố Dĩ không thích để tâm vào chuyện vụn vặt sao, lúc này trong đầu nàng tính toán sự tình, nên trên mặt cũng lộ vẻ phiền muộn. Na Trinh thấy thế khó hiểu, “Mới vừa rồi Vinh Thọ bảo lui ra, còn lại hai người cô và Quỳnh Châu, sau đó đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Tố Dĩ cắm đầu nói, “Không có gì, vẫn bình thường.” Thật ra trong lòng nàng rất tò mò, chuyện hầu hạ hoàng đế kia, phải chăng đám nữ quan ngự tiền đều từng làm? Nàng ngẩng mặt lên nhìn Na Trinh, “Cô đi theo chủ tử bao lâu rồi?”
Na Trinh cầm lược bí chải đầu, nhìn nàng từ trong gương, “Cũng đã hơn hai năm rồi ấy nhỉ! Khi chủ tử đăng cơ ta đã được đưa đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ, cô hỏi chuyện này làm gì?”
Nàng cởi áo khoác chui vào chăn, do dự mãi, cuối cùng lắc đầu, “Chẳng qua tiện mồm hỏi thôi… đến giờ chưa? Cô đi trực đi!”
Na Trinh đi qua, ngồi xuống cạnh đệm của nàng, “Cô có chuyện gì cũng giấu diếm tôi, chúng ta đã quen biết từ nhỏ, cô cũng biết tôi chưa bao giờ đứng ngoài mà, trong một nhóm ứng tuyển chỉ có chúng ta là được cùng vào Thượng Nghi Cục, quan hệ không giống với những người nửa đường khác. Giờ tôi đã được chỉ hôn, quan hệ với trong cung càng không có dây dưa lợi ích rồi. Cô là người sống nội tâm, nếu có chuyện gì không suôn sẻ, nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi mặc dù không thể giúp gì nhiều, nhưng giúp cô nghĩ kế vẫn là có thể.”
Tố Dĩ nghe vậy chống người dậy, chớp mắt hỏi cô ta, “Tôi muốn biết Vạn tuế gia bình thường đối đãi với cô thế nào? Mấy người có được đến gần không? Chủ tử có bảo cô làm ít… chuyện kỳ quái không?”
Na Trinh mờ mịt, “Có thể có chuyện kỳ quái gì? Tôi trừ bưng trà đưa nước, không có giao tiếp gì cùng chủ tử cả, ngay cả nói chuyện cũng đều mang theo công thức.” Nàng hồ nghi liếc mắt nhìn, “Để tôi đoán, chủ tử đưa ra vấn đề nan giải cho cô chứ gì? Nhắc đến cũng lạ, cô là Tư trướng, cũng không đến mức chỗ nào cũng dẫn theo được. Nhưng cô xem, cũng mấy lần rồi, điểm danh gọi đích tên cô, chẳng trách Quỳnh Châu đỏ cả mắt.”
Tố Dĩ nghe vậy cảm thấy không đúng lắm, thì ra loại chuyện kia các nàng chưa từng gặp qua, nếu hỏi ra miệng thật, vậy nàng chính là đứa ngốc không có cách chữa rồi.
Na Trinh lại nói tiếp, “Kỳ thật tôi nhìn ra được, chủ tử đối với cô không tệ, chi bằng cô thử đối với ngài ấy tốt một chút? Cho dù là cửu ngũ chí tôn, cũng không phải là một người đàn ông hay sao! Tục ngữ nói gần quan được ban lộc, cô ngày ngày ở trước mặt ngài ấy, so với mấy phi tần trong thâm cung kia còn may mắn hơn nhiều ấy chứ.”
Tố Dĩ xua tay không ngừng, “Đừng quậy nữa, Vạn tuế gia không thích tôi, cô còn chưa biết đâu! Ngài ấy điều tôi đến ngự tiền là để ‘bắt tôi mang giày chật’…” (ý là làm khó dễ) Nàng trùm chăn che kín đầu, “Ôi, sao tôi xui xẻo thế này chứ!”
Nàng gào khóc xong, liền nằm ngay đơ ra đó, không thấy nhúc nhích nữa. Na Trinh nghiêng đầu nhìn hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài đi ra ngoài. Trong lều không còn ai nàng mới ló mặt ra, nhìn đỉnh lều thở hắt ra, dùng tay phủ lên hai mắt. Nghĩ ngày mai còn phải gặp mặt là cảm thấy ngượng chết rồi, người của ngự tiền có lẽ cũng cho là nàng đã thị tẩm rồi, không biết sẽ nói nàng thế nào đây! Nàng ở trên giường lăn qua lộn lại, Vạn tuế gia thật thất đức, bảo nàng phải làm sao đây? Làm sao đây?
Nàng hít thở thật sâu, bình ổn lại cảm thấy mình hẳn nên để lòng bình tĩnh. Chủ tử chính là chủ tử, chủ tử làm gì cũng có lý. Có lẽ ngài ấy chưa từng cho rằng đây là chuyện cần quan trọng hóa vấn đề, mình cứ xoắn quít mãi vấn đề này, ngược lại trông có vẻ hẹp hòi. Nàng vỗ vỗ mặt, thoải mái rồi, da mặt dày hơn chút, đừng lăn tăn nữa. Qua đêm nay là sẽ quên ngay ấy mà, gặp lại Vạn tuế gia vẫn là cái điệu bộ này, nên giả ngu thì giả ngu, nên đứng ngây thì đứng ngây, biết đâu người ta căn bản cũng không nhớ ấy chứ.
Canh năm ngày hôm sau đã nhổ trại, lần nữa dựng Khán Thành và lều vàng. Tố Dĩ mặt mày ủ ê đi theo dòng người, xa xa nhìn thấy hoàng đế cưỡi trên con Tảo Hồng mã
(ngựa lông màu mận chín), mang nón lông chồn, mặc áo bào màu tương hoa văn sông xanh thêu nổi. Dáng người cường tráng tắm trong ánh sáng mặt trời, vẻ mặt thong dong đạm mạc, trang nghiêm tựa như pho tượng Phật mạ vàng vậy.
Nàng thả trái tim xuống, ừm, hoàng đế vẫn là hoàng đế, đêm qua chẳng qua là một giấc mộng quá giới hạn mà thôi, bây giờ mọi thứ vẫn như thường, không có gì thay đổi cả.
Trường Mãn Thọ còn đang nhìn cuốn sổ ghi chép của Kính Sự Phòng mà phát sầu, rốt cuộc có lâm hạnh hay không, lời này không thể hỏi trực tiếp hoàng đế, đuổi theo đại cô nương hỏi thăm cũng quái gở. Trong lòng tự ngẫm, theo lý đã uống máu hươu thì không có dạng bình tĩnh kiểu vậy, huống chi còn có hương hoa hòe do lão đặc chế. Trên đời này không mấy ai biết hoa hòe gặp phải máu hươu sẽ có công hiệu thúc tình, Vạn tuế gia bị thúc dục gấp mấy lần mà còn có thể suy nghĩ tới thanh bạch của Tố Dĩ, thật là một đại trượng phu!
Về phần Tiểu công gia, tất nhiên là tuyệt đối không chịu yên rồi. Hắn đã hạ quyết tâm, dù sao lúc này đã không xin thưởng được, bảy tám ngày sau cũng không cần thiết liều sống liều chết nữa, cũng chẳng ham làm Ba Đồ Lỗ, ai liều mạng săn bắt thì kẻ đó ngu, còn không bằng thừa dịp này bồi đắp tình cảm. Dù sao Hoàng thượng đã đồng ý chuyện luyện ưng rồi, luyện sớm luyện đêm còn không phải sẽ luyện thành sao! Lúc này không nắm chắc, đợi hồi cung rồi, cách mười mấy bức tường cung còn muốn lôi kéo làm quen kiểu gì, đến lúc đó xem như khó hơn lên trời rồi.
Thế là hắn xách lồng chim đi tìm hoàng đế, móc lồng chim lên cây cột trên đài, hắn cười như hoa nở, “Nô tài tìm Tố Dĩ, đến giúp nô tài trị “chim” ạ!”