Cung Lược

Chương 93

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía tây Khánh Thọ Đường giáp với Nhạc Thọ Đường, là một viện tử nhỏ mà đơn giản, không có cổng tường hoa lệ, màu sắc bố cục cũng rất đẹp. Viện tử bốn dãy không lạ, nhưng trên nóc nhà lại được làm rất văn vẻ. Bốn dãy nóc nhà ngạnh sơn mái hiên cong, ngói vàng ngói xanh cứ thế lần lượt đan xen, dưới mái hiên cong còn sơn màu theo phong cách Giang Tô, vừa nhìn đã thấy rất kỳ thú.

Phương diện khác cũng rất tốt, cũng bởi vì là một khoản viện hẹp dài từ nam qua bắc, nên ánh sáng của mặt sau phòng ốc không thoáng rộng. Song cái này cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của Tố Dĩ, nàng là một người rất biết tự điều tiết mình, không phải chung chạ một phòng cùng người khác, như Hoàng đế nói ấy, nàng ở nơi của mình có thể hoành hành vô kỵ, thích ngồi hay nằm, chẳng ai quản được. Điều này cũng là dựa vào ân điển của Hoàng hậu nương nương, vị chủ tử kia vốn là một chưởng quỹ bỏ mặc công việc, nhưng tại nơi này của nàng lại tốn tâm tư. Mỗi vị chủ nhân tấn vị thường phải bổ nhiệm tinh kỳ ma ma trói buộc ngôn hành, tinh kỳ có tốt hay không tốt, học vấn bên trong cũng rất lớn. Bạn nghĩ mà xem, nếu mà có một người ngày ngày ở bên lỗ tai mình dông dông dài dài, thế chẳng phải là kinh khủng sao, cuộc sống của bạn còn có thể trôi qua một cách yên bình sao?

Tố Dĩ thực may mắn, tinh kỳ ma ma quản giáo nàng là được sai tới từ trong cung Hoàng hậu. Không nói rất dễ chịu, có đôi khi còn giả câm vờ điếc, cũng đủ cho nàng hưởng thụ rồi. Dĩ nhiên, người của Hoàng hậu mà, đưa đến chỗ nàng không loại trừ khả năng có dụng ý khác. Nàng không phải đồ ngốc, có một số việc vẫn nhìn thấy rất thấu triệt. Chẳng qua bản thân ôm thái độ thờ ơ, dù sao mình không làm chuyện gây họa đến người khác, cũng không sợ bị ai giám thị. Vùng thiên địa nho nhỏ này, là để cho nàng thanh bần an nhạc mà ở cả đời, trừ việc không có tự do như ở ngoài kia ra, những mặt khác cũng không sao.

Mọi người đều sinh hoạt giống nhau, nếu nàng đã nguyện ý nhượng bộ vì hắn, thì nhất định có thể chịu được tịch mịch.

Bậu cửa sổ là hoa văn bộ bộ cẩm cách tâm*, ngang bằng dọc thẳng, trật tự rõ ràng. Trên song cửa sổ phủ lụa thô sa, dãy nhà phía trước là phòng sách, dãy thứ hai vẫn còn có chút u ám. Trong tháng giêng vừa nổi tuyết, trong huân lô trên nền gạch lát đã được thêm than, Tố Dĩ ném một quả táo vào trong lò, rất nhanh trong hơi nóng dập dìu liền trộn lẫn mùi thơm ngọt lịm.

* bộ bộ cẩm cách tâm;  một kiểu hoa văn dùng trên cửa, là những hình chữ nhật đan xen nhau theo trình tự ngang – dọc

bo bo cam cach tambo bo cam

Trên giường đất kê phía nam bày biện tặng thưởng và chi phí tiêu dùng hàng tháng được đưa tới từ chỗ Hoàng hậu, bạc nén vải vóc thật ra lại là thứ yếu, thịt heo dầu vừng cũng không phải là nhu yếu phẩm, mà chính là sáp ong trắng, sáp ong vàng, sáp mỡ dê mỗi thứ một chi*, dường như tính thế nào cũng không đủ dùng vậy. Nàng đi tới, cầm trong tay ước lượng, có thể phần nào biết được những tiểu chủ không có thánh sủng kia trong cung làm cách nào thắt lưng buộc bụng rồi. Đây chính là cách sống đúng đắn, mọi thứ đều phải tính toán tỉ mỉ mới được.

* chi: đơn vị để tính độ thô mảnh, biểu thị bằng độ dài đơn vị trọng lượng, 1 gam sợi the dài 100m, thì gọi là 100 the, sợi the càng mảnh thì số chi càng nhiều.

Đang suy nghĩ, tinh kỳ Lưu ma ma dẫn bốn cung nữ tiến vào. Ba người còn nhỏ, trông dáng dấp mười bốn mười lăm tuổi, một người khác thì lớn hơn chút, tầm mười ** rồi. Bốn người đi lên dập đầu nhận chủ tử, bấu vào khe hở gạch lát đem đầu chống trên mặt đất, đồng thanh nói, “Nô tỳ thỉnh an quý nhân chủ tử, chủ tử cát tường.”

Lưu ma ma cười nói, “Đây là đám nha đầu mới được huấn luyện từ Thượng Nghi cục ra, Hoàng hậu nương nương bảo chọn đứa thông minh nhanh nhẹn. Hoàng hậu nói chủ tử xuất thân từ Thượng Nghi cục, chọn phải đứa không có tâm nhãn ở trước mắt, sợ khiến chủ tử mỗi ngày buồn bực. Đây là những đứa nổi trội, dáng dấp khá tốt, tay chân cũng chịu khó, chủ tử thấy có ưng không.”

Tố Dĩ gật gật đầu, “Vậy thì lưu lại đi! Tên gọi là gì?”

Mấy cung nữ lần lượt báo tên, người lớn nhất tên Lan Thảo, những người còn lại tên Cổ Nhi, Thanh Khoa, Hà Bao Nhi, toàn tên quái lạ. Nô tài xuất thân Hạ Ngũ Kỳ khổ, sinh con gái tiện mồm đặt tên, nào có tra cứu nhiều làm chi. Tố Dĩ nhìn hồi lâu, cảm thấy Lan Thảo dường như từng gặp qua, quan sát mãi mới hỏi, “Sư phụ ngươi là ai? Học quy củ từ ai?”

Lan Thảo tiến lên một bước, cười đáp, “Chủ tử không biết nô tỳ, sư phụ nô tỳ là Nữu Tử, lần trước ngài nhiễm phong hàn, là nô tỳ bốc thuốc cho ngài đã từng gặp ngài ạ.”

Nữu Tử nàng đương nhiên nhớ rõ, chỉ là đồ đệ của Nữu Tử không tài nào có ấn tượng. Nếu lần trước đã từng đưa thuốc, tám phần là cái bệnh mù mặt của nàng phát tác, nhất thời mới không nhớ ra. Nàng che trán, “Là đồ đệ của Nữu Tử à, thế thì tốt, đều là người quen rồi.”

“Vâng ạ.” Lan Thảo một mặt sai khiến tiểu cung nữ thu dọn vải vóc trên giường ấm, một mặt đáp, “Sư phụ biết chủ tử tấn vị, cố ý kêu nô tỳ truyền lời hỏi thăm chủ tử. Nói sẽ xem cơ hội xin phép, rồi đến Khánh Thọ Đường chúc mừng chủ tử ạ.”

Tố Dĩ nghe thấy vậy ngượng ngùng, “Làm khó sư phụ của ngươi còn nhớ, nàng ta đến đây kiểu gì cũng cười nhạo ta.”

“Cười nhạo gì chứ ạ? Chủ tử nay đã thăng cao rồi, bao nhiêu người nóng mắt còn không kịp đâu, ai dám chê cười ngài?” Lưu ma ma nói đoạn liếc nhìn đồng hồ để bàn một cái, “Ngài hôm nay mới dọn vào Khánh Thọ Đường, một lát phải đến trước mặt Hoàng hậu chủ tử thỉnh an là cấp bậc lễ nghĩa của ngài. Thấy thời gian cũng sát rồi, nô tỳ thu thập xong sẽ hầu ngài qua đó.”

Nàng bây giờ cũng có riêng thái giám thượng y [1] của Tứ Chấp Khố, y phục hàng ngày đều có người chuyên chuẩn bị. Trời xâm xẩm tối, nhằm để bớt việc, chọn một kiện giáp bào Kim hồ lô song hỷ màu đen mặc vào, chải tóc xong, đội hồng nhung kết đỉnh thúy khôn thu [2], rồi mới ôm bọc giữ ấm đi ra cửa.

[1] thái giám thượng y: thái giám chuẩn bị quần áo riêng

 [2] Hồng nhung kết đỉnh điểm thúy khôn thu:

– khôn thu: một loại mũ ấm mà phái nữ người Kỳ thường hay đội vào mùa đông.

– hồng nhung kết đỉnh điểm thúy: trên đỉnh kết nhung đỏ điểm thêm ngọc bích

hong nhung ket dinh diem thuy khon thu

Chập tối, người đi lại cũng nhiều, đám cung phi thân thiết ưa kéo nhau cùng ra cửa, ăn cơm một mình mà vắng vẻ, thì mời dăm ba người chơi thân, cả đám tụ họp cho náo nhiệt. Tố Dĩ dọc đường đi gặp phải vài vị, e ngại không nhận ra được người ta, cũng không dám tùy ý chào hỏi. May mà có Lưu ma ma ở bên cạnh chỉ điểm, gặp người vị phân cao thì hành lễ, gặp vị phân thấp thì nhận lễ từ người khác, chờ qua Đồng Tử Lộ phía đông mới dừng lại. Lưu ma ma nói vùng này phần lớn là tần phi bậc thấp, vì không ở trong phạm vi đông lục cung, ít được Vạn Tuế Gia để ý, cuộc sống trải qua rất chật vật, nhưng lại rất nhàn tản. Quý nhân trở xuống kỳ thật đến cả phòng ngủ riêng cũng không có, nàng như vậy đã là trường hợp đặc biệt rồi.

Tiến vào cửa Trường Xuân cung, Tinh Âm bên cạnh Hoàng hậu đang đứng dưới mái hiên Tích thủy sai khiến tiểu thái giám thay lồng đèn, nhác thấy bóng dáng nàng, tức khắc mặt đầy ý cười tiến lên đón, phủi đầu gối hành lễ nói, “Thỉnh an Lễ chủ tử, nương nương vừa rồi còn hỏi ngài đã hồi cung chưa đấy, ngài đã tới rồi. Hôm nay là ngày hỉ của ngài, nô tỳ trước chúc mừng ngài.”

Tố Dĩ còn chưa quá quen với việc người trước kia cùng ngồi cùng ăn nay hành lễ với mình, vội giơ tay lên nói, “Cô cô đừng khách sáo, cô như vậy khiến ta căng thẳng.”

Lưu ma ma tiếp lời nói, “Chủ tử nên nhận đi, tôn ti trật tự, đây là quy củ. Ngài đừng ngượng ngùng, sau này loại sự tình này khá nhiều, nếu cứ khiêm nhường như vậy, cũng làm mất thể diện của ngài.”

“Phải đấy ạ! Bên ngoài lạnh, tiểu chủ nhân vào đi thôi! Chủ tử nương nương đang ở trong thiên điện,” Tinh Âm đảo mắt một cái, “Quý chủ tử cùng hai vị Thành Hiền tiểu chủ và cả Tịnh tần của Duyên Hi cung đều có ở đây, nghĩ cũng lạ, buổi chiều ầm ỹ đòi bồi nương nương đánh tước bài, xưa nay đâu có tốt như vậy. Nô tỳ đoán là biết tiểu chủ sẽ đến, cố ý lưu lại gặp tiểu chủ đây!”

“Gặp ta?” Tố Dĩ bất động thanh sắc, trong lòng lại cân nhắc, nàng là ngựa chết hay là lừa chết, đêm ba mươi Thái hoàng thái hậu gọi nàng vào Càn Thanh Cung chỉ hôn, chư vị chủ nhân trong lòng lý ra biết cả rồi. Hôm nay cố tình cùng mình đối mặt, đại để là lai giả bất thiện (người tới không tốt) đây. Dù sao cũng mặc kệ bọn họ có dụng ý gì, bản thân đề phòng chút cũng nên.

Nhấc áo choàng bước vào thiên điện, vén màn đã bắt gặp vài vị ngồi quanh bàn bát tiên xào bài, bộ mạt chược bằng ngà voi xào rào rào. Hoàng hậu không có trong đó, cụt hứng nghiêng người trên tháp la hán uống trà. Tố Dĩ đi lên trước hành lễ với Hoàng hậu, người trên bàn mạt chược thả bài xuống đứng lên, ngạc nhiên nói, “Ơ, ai thế này? Chẳng phải là Lễ quý nhân mới được tấn vị đây sao!”

Tố Dĩ không phân biệt rõ ai là ai, qua loa nhún người vung khăn tay, “Thỉnh an bốn vị nương nương.”

Ngay cả danh hào cũng không kêu, bọn họ chỉ là “bốn vị nương nương”. Mật quý phi cùng ba vị kia lộ vẻ phần nào bới móc, lại không tiện nói gì, trên mặt mang chút điểm cười, trao đổi ánh mắt với nhau.

Hoàng hậu thiên vị Tố Dĩ, dĩ nhiên thay nàng hoà giải, “Lễ quý nhân là người thông minh, nhưng có thông minh cách mấy cũng không chống được cái bệnh mù mặt này. Các muội cũng đừng chỉ trích cái này, ta mà biết thì không vui nổi đâu.” Nói xong chỉ vào từng người trong phòng, đây là Quý phi đó là Hiền Phi nhất nhất giới thiệu, “Sau này chính là tỷ muội rồi, khoan dung một chút đi!”

Hoàng hậu đã nói như vậy, đâu ai dám so đo. Mật quý phi cười nói, “Không cần ngài dặn dò, chúng muội đều biết mà. Nói tới mù mặt, chứng bệnh này lúc trước ta cũng từng nghe nói. Trong tộc ta đã có người mắc chứng bệnh này, nàng dâu mới gả vào cửa, ngày hôm sau đến cả chồng và anh chồng cũng không phân biệt rõ, lôi kéo anh chồng nói chuyện phòng the, quả là cái bẫy chết người mà!”

Mật quý phi thuộc loại người không quen giấu giếm, cũng không biết là nên nói thị ta bộc lộ tài năng, hay là nên nói không có đầu óc đây. Ẩn dụ trong lời nói của thị ta phàm là người đều có thể nghe ra, cái gì mà chồng với anh chồng, còn không phải là đang bắn lén Tố Dĩ cùng tiểu Công gia sao!

Tố Dĩ cửa tai* lớn, bản thân không có căn cơ, thị ta giả ngây giả dại là của chuyện của thị, trước mắt vẫn không nên đấu với họ. Vì thế cười làm lành đáp, “Nương nương có thể đồng tình với ta, không thể tốt hơn được nữa. Chứng bệnh này không cách nào trị khỏi, bản thân ta cũng rầu hết sức.”

* Nhĩ môn chính là phần thịt lồi ra đối diện với vành tai, được coi như cửa (môn) của tai (nhĩ), vì thế được gọi là nhĩ môn. Ở đây hàm ý là cửa tai lớn nên che mất lỗ tai, vờ như không nghe thấy.

“Nghe nói ngươi ban đầu đến cả Vạn Tuế Gia cũng không nhận ra, có chuyện này thật?” Thành phi đội Phượng điền áp toàn châu mi lặc* cười nói, “Quả là giống hệt mấy loai kịch xướng trên sân khấu nha, chủ tử chúng ta tám phần chưa từng gặp phải loại tình huống này đâu nhỉ!”

* mi lặc: bao quấn đầu: một mảnh khăn hẹp dài, có đính trang sức được quấn quanh trán, được dùng làm trang sức.

mi lac

“Cho nên mới hiếm lạ không phải sao!” Hiền Phi chải kiểu bả tử đầu, mang trâm vàng rũ tơ niên niên phú quý, nâng nâng phỉ thúy trên búi tóc, tự tiếu phi tiếu hỏi, “Ta mới nghe thấy, chủ tử phái Khánh Thọ Đường cho ngươi? Chỗ kia tốt thì tốt, thanh tĩnh, cơ mà có hơi chếch sáng. Ban ngày quỷ khí dày đặc, ban đêm người chẳng ở nổi. Chi bằng ta nói với chủ tử, chỗ ta có hai gian phòng trống, ngươi dời qua, chúng ta bầu bạn cũng được đấy.”

Sau đó mình ra vào đứng ngồi đều ở dưới mí mắt thị à? Thị đích thị là có mục đích này nhỉ! Tố Dĩ cười cười, “Cảm ơn hảo ý của Hiền chủ tử, ta đã dàn xếp ổn thỏa cả rồi, cảm thấy nơi đó rất tốt, không muốn dời đi nữa. Nói quỷ khí dày đặc cũng chẳng đến mức ấy, từ tiền triều đến mà lị, chỗ nào mà không có chút lời đồn thổi? Ta thấy đều như nhau cả.”

Mọi người cụt hứng cả thảy, quý phi thoáng khựng lại nói, “Tố muội muội trước mắt thánh quyến long trọng, xem ra chẳng bao lâu là được thăng tiến nữa đây. Chủ tử nương nương ban cho phong hào kia quả là tốt, điều gì có thể khiến ngài nghĩ ra cái chữ Lễ kia nhỉ? Thực nghĩ nát óc mà, nếu bảo ta nghĩ, muội ngàn vạn lần chẳng nghĩ ra được thế đâu.”

Mấy ánh mắt đồng thời nhìn về phía Hoàng hậu, rất có ý tứ Hoàng hậu mượn sức người. Hoàng hậu lại không nhanh không chậm, buông chén trà nói, “Ý chỉ ta hạ, phong hào chưa từng thấy đó chính là ta nghĩ đấy. Chẳng phải các muội cũng nói thánh quyến long trọng sao, nếu đã biết rồi, hà tất hỏi nhiều như vậy? Được rồi, giờ giấc cũng không còn sớm, các muội quỵ an đi! Lễ quý nhân lưu lại, ta đang muốn hỏi thăm chuyện em gái ngươi đây, những người còn lại giải tán cả đi!”

Mật quý phi không còn cách nào, dẫn mọi người thỉnh an, rồi thối lui ra khỏi thiên điện.

Bông tuyết bay đầy trời, dày mà không lớn, li ti tựa như hạt cát. Lên liễn tiến vào Phu Hoa Môn, cầm khăn tay che mới không bị sặc mũi. Thành phi cùng Hiền Phi ở phía đông lục cung, ra khỏi con hẻm liền đi về phía nam. Tịnh tần thì ở Duyên Hi cung, vốn nên cùng đường với họ, lại không đi theo cùng. Quay đầu kiệu, rất nhanh liền đuổi kịp kiệu của Mật quý phi.

Quý phi có phần ngạc nhiên, “Ngươi đây là?”

Tịnh tần hé miệng cười, “Muội đến trong cung quý chủ nhân ngồi một lát, không chào đón sao?”

Quý phi không lên tiếng, quan sát Tịnh tần một cái, đoán tiếp theo kiểu gì sẽ có chút nghị luận đây. Ả ta vô danh vô cớ được Hoàng đế sắc phong làm tần, tất cả đều là vì đánh yểm trợ cho Tố Dĩ. Hiện tại cuộc sống cũng chật vật, chính là thời điểm muốn kết đồng minh.

Nhiều lời vô ích, trong lòng mọi người nắm rõ là được. Hai chiếc kiệu một trước một sau được nâng vào Trữ Tú Cung, đến nơi rồi tiến vào Noãn các, Mật quý phi ngồi dựa vào cửa sổ, dò xét Tịnh tần nói, “Cô cũng là người đương đắc thế, sao hôm nay có hứng thú đến nơi này của ta?”

Tịnh tần vẻ mặt nhàn nhạt, có sự yên tĩnh dịu dàng đặc hữu của nữ tử Hán gia. Quay đầu chậm rãi nói, “Quý chủ nhân nói đùa rồi, tình hình của muội thế nào, kẻ khác không biết, còn có thể qua được con mắt của ngài sao? Muội chính là bị gắn trên côn để cho người ta làm vũ khí sử dụng, nói ra không sợ ngài chê cười chứ, Vạn Tuế Gia lật thẻ bài, hai lần đều bị Lễ quý nhân phá rối, nỗi uất ức của muội không có chỗ tố. Vốn loại chuyện này nên giấu đi, nhưng hôm nay phát hiện tình hình không ổn lắm, mới nghĩ đến việc tìm ngài thương nghị.”

Mật quý phi bưng trà thổi thổi, ra chiều dửng dưng, ngâm nga nói, “Chuyện gì không ổn, cô nói nghe xem nào.”

“Quý chủ nhân không phát hiện chủ tử gần đây không lật thẻ bài sao? Cứ cái đà này, xem ra vị Lễ quý nhân kia sắp độc chiếm long sàng rồi. Tuy nói trong cung có Hoàng hậu chủ tử đương gia, nhưng ai chẳng biết, người chân chính quyết định vẫn là quý chủ nhân ngài! Ngài là trụ cột của chúng muội, đến lúc này, ngài không thể không lên tiếng được.” Tịnh tần nhìn hình vẽ long phụng hòa tỳ* trên xà nhà nói, “Nói khó nghe chút, những người như chúng muội cùng lắm chỉ muốn một mụn con, nhưng hiện thời mưa móc của Vạn Tuế Gia đều gom đến chỗ Lễ quý nhân cả rồi…. bên cạnh mình không có gì, mấy người chúng muội sống như góa bụa, cùng lắm thì cô độc đến cuối đời thôi. Ngài thì lại khác, ngài có Tứ A Ca, muội ngược lại lo lắng thay Quý chủ nhân ngài đây!”

* long phụng hòa tỳ: hình long phụng được vẽ theo kiểu hòa tỳ thải họa ( nhiều màu sắc) 

long phung hoa ty

Mật quý phi nhìn thị, “Ý của cô là?”

Tịnh tần nhổm người về trước, đè giọng nói, “Ngài cứ nghĩ mà xem, Vạn Tuế Gia cứ sáp đến bên người Lễ quý nhân thế, cũng không biết đã ghi chép mấy lần, nhỡ đâu xoay người cái là đã có rồi không biết chừng. Ỷ vào sủng ái của Vạn Tuế Gia, con trai của ả ta tương lai khẳng định không tệ đâu. Nhóm tiểu gia trưởng thành rồi, luôn luôn sẽ tranh ngôi đoạt vị, đến lúc đó Vạn Tuế Gia ra sức thiên vị, thế chẳng phải khiến người sốt ruột sao!”

Quý phi có phần lo lắng, miệng còn chống chế, “Con ả sinh ra, dù luận vai vế thứ trưởng, cũng chẳng tới phiên con của ả!”

“Thế là ngài nhầm rồi.” Tịnh tần cười nói, “Ngài nghĩ cái vị ở Trường Xuân Cung kia lung lạc ả ta là làm gì? Hoàng hậu không con nối dõi, luôn muốn nhận một đứa bé nuôi dưới danh nghĩa mình, để tương lai già đi có chỗ dựa vào. Mẹ đẻ phân vị cao, Hoàng hậu sẽ lo lắng mình không khống chế được, uổng công khổ cực một hồi. Cho nên tìm người phân vị thấp, dễ dàng dùng thế lực khống chế. Ngài nghĩ đi, Lễ quý nhân xuất thân không cách nào so sánh với ngài được, nhưng đứa bé kia ngộ nhỡ bị Hoàng hậu ôm đi nuôi, Tứ a ca của ngài còn có thể chống lại nó sao?”

Mật quý phi kỳ thật cũng không phải người kín đáo tinh tế, thị bá đạo, xốc nổi, vừa có bất mãn là bày ra trên mặt. Lời của Tịnh tần từng câu đánh thức người trong mộng, kẻ địch của thị vẫn luôn là Hoàng hậu, kẻ khác có sinh được a ca hay không thị chẳng hề để bụng, nhưng nếu Hoàng hậu muốn ôm qua nuôi dưỡng, như vậy tuyệt đối không được.

Tịnh tần đoán chừng đã thuyết phục được thị ta rồi, bản thân mình cứ bo bo giữ mình, căn bản chẳng cần đích thân động thủ. Có con chủ bài vừa có thế lại thiếu tâm nhãn như Mật quý phi này, không lấy ra lợi dụng, quả là uổng phí!
Bình Luận (0)
Comment