Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 11

Tin tức này của trợ lý Kiều không thể nghi ngờ lại nhấc lên một trận sóng lớn ở trong lòng nhân viên trong nhóm, chẳng qua mọi người lại lập một nhóm nho nhỏ sau lưng anh, ở bên trong thảo luận đến hô mưa gọi gió.

Buổi chiều quản gia đưa nguyên liệu nấu ăn Thời Yên muốn tới, Thời Yên liền cuốn gói vào trong phòng bếp, bắt đầu mân mê cơm tối. Lục Cảnh Nhiên ôm hai tay dựa vào cạnh phòng bếp nhìn cô, chẳng được bao lâu, quản gia cũng xắn tay áo, đi vào phòng bếp: “Thời tiểu thư, cần tôi hỗ trợ không?”

Thời Yên nói: “Không cần không cần, tự tôi làm được.”

Quản gia cười tủm tỉm nhìn cô: “Thời tiểu thư, cô biết James đang làm thí nghiệm cải tạo hệ thống vị giác của huyết tộc không?”

Thời Yên gật gật đầu: “Biết, Lục tổng còn mang tôi đi tham quan phòng thí nghiệm nữa.”

Quản gia nói: “Một khi thí nghiệm thành công, khẳng định sẽ có rất nhiều huyết tộc bắt đầu nếm thử đồ ăn nhân loại, tôi thân là quản gia, cũng cần bắt kịp thời đại, học tập nấu nướng của nhân loại.”

Thời Yên bừng tỉnh đại ngộ, ồ! Quản gia nói là tới hỗ trợ, kỳ thật là nghĩ đến lén học lỏm! Nể tình ly sữa bò nóng tối qua, Thời Yên hào phóng tỏ vẻ: “Vậy ông đứng ở chỗ này xem đi.”

Quản gia mỉm cười đứng ở một bên.

Thời Yên một người ở phòng bếp bận đến khí thế ngất trời, tuy rằng nhìn qua một lát nơi này một lát lát chỗ đó, nhưng trong vội có tự (thứ tự, trình tự), vội mà không loạn. Không bao lâu, phòng bếp bắt đầu truyền mùi đồ ăn, quản gia đứng ở một bên, đã bắt đầu làm bút ký. Thời Yên một bên chặt thịt, một bên còn không quên thổi phồng chính mình với ông: “Chuyện nấu nướng này phải ra tay luyện tập, cái gọi là quen tay hay việc, kỹ thuật thái rau như tôi không phải một ngày hai ngày là có thể luyện thành.”

Lục Cảnh Nhiên ở bên cạnh không nhịn được cười một tiếng. Thời Yên hung dữ quay đầu lại, trừng mắt anh nói: “Anh cười cái gì! Tôi nói chính là thật đó!”

Lục Cảnh Nhiên thuận ý cô gật gật đầu, chẳng qua con ngươi vẫn có ý cười: “Cô tiếp tục, không cần lo cho tôi.”

Trải qua một phen vượt mọi khó khăn gian khổ chiến đấu, Thời Yên rốt cuộc chuẩn bị xong cơm tối. Lục Cảnh Nhiên ngồi bên bàn ăn, trong tay bưng một ly máu động vật, thảnh thơi nhìn cô bưng từng món lên bàn.

“Đây là miến xào thịt, đây là chân gà nướng với sung, đây là trứng gà hấp thu quỳ, đây là sò lụa xào tỏi, đây là canh xương sườn ý dĩ ô liu!” Thời Yên vỗ vỗ tay, đứng ở bên cạnh bàn chờ Lục Cảnh Nhiên khen ngợi.

(Ý dĩ hay còn gọi là cườm thảo, cườm cườm, bo bo)

Lục Cảnh Nhiên vốn muốn trêu chọc cô, thấy cô làm được ra dáng ra hình như thế, xác thật có vài phần kinh ngạc: “Không nghĩ tới cô thật sự biết nấu cơm?”

Thời Yên kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đó đương nhiên, tôi đã từng làm bếp trưởng một nhà hàng!”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô cười một tiếng: “Còn có cái gì là cô không biết (sẽ không)?”

Thời Yên thẹn thùng nói: “Tôi sẽ không rời anh.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Cô quả thực là giỏi lợi dụng cơ hội.

Anh buông ly rượu, đứng lên đi đến trước mặt Thời Yên, rũ mắt nhìn cô. Ánh mắt anh rất sâu, bên trong dường như ẩn dấu rất nhiều thứ, Thời Yên xem không rõ. Hô hấp lạnh lẽo của anh phả lên da mình, tim Thời Yên không tự chủ được đập nhanh hơn.

Lục Cảnh Nhiên hơi hơi khom lưng, ở trước mặt cô nói nhỏ: “Tôi sống nhiều năm như vậy, duy nhất vĩnh viễn không thay đổi, vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chỉ có bầu trời đỉnh đầu.”

Thời Yên ngẩn ra, cô nhìn đôi mắt thâm thuý xinh đẹp của anh, không biết nên nói cái gì mới tốt. Lần đầu tiên thấy anh, trong mắt anh đều là lạnh lùng, phảng phất thế gian này ngọn đèn dầu vạn nhà cũng không liên quan đến anh. Nhưng hiện tại, trong mắt anh lại thêm rất nhiều thứ.

“Đừng dễ dàng hứa hẹn với người khác, lời hứa thường thường là thứ khó thực hiện nhất, rồi lại dễ dàng làm người ta tưởng thật nhất.” Thanh âm từ tính của Lục Cảnh Nhiên thấp thấp quanh quẩn ở bên tai, mỗi câu mỗi chữ của anh, tim Thời Yên đập càng ngày càng nhanh.

“Ăn cơm đi.” Anh ngồi trở lại trêи ghế, nói một câu với cô.

“À, à……” Thời Yên kéo ghế, ngồi đối diện anh. Bởi vì lời nói vừa rồi của Lục Cảnh Nhiên, không khí trong phòng có vài phần nặng nề, Thời Yên gắp thức ăn vào bát mình, nhìn anh nói: “Lục tổng, lần sau chúng ta ăn lẩu đi, lẩu tinh túy chính là tê và cay, ớt cay lần trước anh đã thử, lần sau thử xem hạt tiêu.”

Lục Cảnh Nhiên chau mày: “Tôi nói, lần trước là Kiều Vũ ăn.”

“Được tôi, anh nói Kiều Vũ chính là Kiều Vũ.” Thời Yên một bên nói như vậy, một bên bày ra một bộ “Thật là không thể bắt bí anh”, “Nếu nói cay là cảm giác đau, vậy tê chính là xúc giác, cảm nhận như điện giật.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Cho nên vì sao phải ăn thứ tự ngược như vậy?

Ăn xong cơm tối, quản gia chủ động gánh vác trọng trách rửa bát, Thời Yên được nhẹ nhàng, về phòng tắm rửa, thay bộ quần áo ngủ mới tinh. Có lẽ là không khí gần núi tốt, ngay cả ngôi sao khó gặp trong thành thị, nơi này cũng có thể nhìn đến mấy ngôi. Thời Yên dựa vào ban công, bên tai lại hồi tưởng lời của Lục Cảnh Nhiên, cô nhìn lên bầu trời đêm, lẩm bẩm nói: “Bầu trời sao……?”

Lịch sử nhân loại rất ngắn ngủi, trời lên trăng xuống, triều đại nối tiếp, chỉ có bầu trời đỉnh đầu, ngàn năm vạn năm đều không thay đổi.

“Bầu trời ư……” Cô nói xong này ba chữ, vừa chuyển đầu, liền thấy Lục Cảnh Nhiên đứng ở ban công cách vách. Cô sửng sốt một chút, nâng cánh tay vẫy vẫy tay với anh: “Lục tổng, anh cũng đang phơi ánh trăng sao?”

“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên lên tiếng, cũng hướng ánh mắt về phía bầu trời xa xăm. Thời Yên nhìn anh một lúc, mở miệng gọi anh một tiếng: “Lục tổng.”

Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại, nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

Thời Yên mỉm cười nói: “So với bầu trời trước nay bất biến, sinh mệnh nhân loại chỉ có búng tay một cái chớp mắt, nhưng chính bởi vì ngắn ngủi, mới càng quý trọng, không phải sao?”

Lục Cảnh Nhiên không đáp lời, Thời Yên mỉm cười với anh, nói: “Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, tôi ngủ trước. Lục tổng ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Sau khi Thời Yên về phòng, Lục Cảnh Nhiên một mình đứng yên ở ban công thật lâu.

Sáng sớm hôm sau, quản gia gõ cửa phòng Thời Yên: “Thời tiểu thư, nên tới công ty, xe tiên sinh đã chờ ở dưới lầu.”

“……” Mợ nó sớm như vậy sao? Thời Yên luống cuống tay chân từ trêи giường bò dậy, chạy vào phòng để quần áo cầm vài món mặc lên người, “Được, được, ngay đây!”

Thời Yên chỉ dùng mười lăm phút, hoàn thành mặc quần áo rửa mặt chải đầu hoá trang, nhưng tổng giám đốc tiên sinh vẫn như cũ không hài lòng: “Mỗi ngày cô đều lề mề như vậy sao?”

“……” Thời Yên rất muốn oán lại, nhưng nghĩ đến quần áo trêи người mìn vẫn là anh bỏ tiền mua, lại nhịn xuống, “Xin lỗi Lục tổng, ngày mai tôi sẽ cài đồng hồ báo thức.”

Chờ cô thắt dây an toàn, xe chậm rãi đi ra ngoài. Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái, hỏi cô: “Cô ăn sáng chưa?”

Thời Yên mỉm cười: “Chưa ạ, chờ lát nữa ở công ty dưới lầu tùy tiện mua chút gì đó là được.”

Lục Cảnh Nhiên từ bên cạnh cầm túi giấy, đưa tới trước mặt cô: “Quản gia chuẩn bị cho cô.”

Thời Yên mở ra vừa thấy, bên trong chính là sữa bò và bánh mì, sữa bò còn ấm. Cô mở sữa bò uống một ngụm, nhỏ giọng nói thầm nói: “A, quản gia săn sóc hơn nhà tư bản nào đó nhiều.”

Lục Cảnh Nhiên tai thính nghe được lời cô: “Tiền là tôi cho.”

“…… Xì.”

Sau khi xe đi vào thành phố, vừa lúc gặp phải giờ cao điểm đi làm, bị chặn trêи đường một lúc. Thời Yên nhìn những hàng dài trêи đường, thật sâu mà cảm thấy vẫn là ngồi tàu điện ngầm tốt.

Cũng may bọn họ xuất phát sớm, lúc đến công ty cũng không đến trễ, người công ty thấy Thời Yên cùng Lục Cảnh Nhiên còn có Kiều Vũ cùng nhau đi vào, không hẹn mà cùng sản sinh các loại liên tưởng.

Sau khi hội nghị thường kỳ sáng sớm họp xong, Thời Yên cầm hóa đơn cơm hộp đi công tác ngày đó tới phòng tài vụ tìm tài vụ chi trả. Sau khi cô rời đi, Elle mở ra nhóm nhỏ của mình nhìn thoáng qua.

“Hôm nay bộ váy Thời Yên mặc có phải mẫu mới nhất của Bunny???”

“Đúng đúng đúng! Tôi cũng phát hiện! Tôi vừa rồi còn đặc biệt lấy tạp chí ra xem, chính là mẫu mới nhất của Bunny, phải hơn hai mươi nghìn tệ!”

Elle nhìn áo khoác của Thời Yên đang khoác trêи ghế, trả lời trong nhóm: “Đâu chỉ váy áo, áo khoác của cô ấy cũng là mẫu mới nhất của Bunny.”

“Mợ nó Thời Yên trúng xổ số sao!”

Elle: Đại khái là trúng một cái xổ số tên là Lục tổng đi [ ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc.jpg]

“Ấy, là hương vị bát quái.”

Trong nhóm còn đang tám Thời Yên, Thời Yên đã đứng ở phòng tài vụ chờ tài vụ phê duyệt chi trả.

“Ba người ăn nhiều như vậy ư?” Tài vụ một bên làm sổ sách, một bên lơ đãng nói.

Thời Yên nghẹn họng, cười gượng hai tiếng: “Ha hả, đúng vậy.”

Không cần thiết nói cho tài vụ đây là một mình ăn.

Sau khi trở lại văn phòng, Thời Yên thấy trêи di động có một tin nhắn mới, là Lục Cảnh Nhiên gửi tới.

Lục Cảnh Nhiên: Buổi tối sau khi tan làm cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài

Thời Mỹ Lệ hy vọng của toàn thôn: Dạ, Lục tổng [ đáng yêu ]

Không biết vì sao, loại cảm giác này rất giống đang ngầm yêu đương với tổng giám đốc.

Lúc tan làm, Thời Yên đi cùng với Lục Cảnh Nhiên, tuy rằng bên cạnh vẫn có Kiều Vũ đi theo, nhưng sức tưởng tượng của mọi người đã không thể khống chế.

“Lục tổng, trong nhóm đều đang đoán anh và Thời Yên ở chung.” Kiều Vũ buông di động, lái xe ra ngoài.

Lục Cảnh Nhiên phản ứng thường thường: “Đó không gọi ở chung, đó gọi là thu nhận.”

Kiều Vũ: “……”

Được thôi, thu nhận!

Thời Yên tò mò lấy di động, hỏi Kiều Vũ hàng phía trước: “Cái nhóm nào, sao tôi không thấy?” Sau khi cô vào công ty, chỉ thêm một nhóm công ty, chính là nhóm Lục Cảnh Nhiên thêm cô vào. Trong nhóm này một chút động tĩnh cũng không có, tin nhắn cuối cùng, vẫn là cảm ơn Lục Cảnh Nhiên phát bao lì xì.

“Trong nhóm của cô có tổng giám đốc ở bên trong, khẳng định sẽ không có người nói bọn họ còn có rất nhiều nhóm nhỏ.”

Lục Cảnh Nhiên ngước mắt nhìn Kiều Vũ một cái: “Cậu tham gia bao nhiêu nhóm nhỏ?”

Kiều Vũ ha ha cười hai tiếng: “Tôi không phải vì đột nhập vào bên trong bọn họ, giúp tổng giám đốc thu thập tình báo sao.”

Thời Yên chớp chớp đôi mắt: “Sao tôi cảm thấy, anh chỉ là muốn bát quái đấy nhỉ?”

Kiều Vũ: “……”

Anh không phải, anh không có!

Xe một đường chạy đến Thiên Hạ cư, Lục Cảnh Nhiên mang Thời Yên đi ăn cơm tối trước, chờ cô ăn uống no đủ, mới bảo Kiều Vũ lái xe tới ngõ Thanh Nam. Thời Yên ngồi ở ghế sau, khó hiểu hỏi: “Lục tổng, chúng ta lại muốn đi tham quan phòng thí nghiệm sao?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Hôm nay không tới phòng thí nghiệm, đi gặp một người.”

“Gặp ai? Khách hàng sao?”

“Thám tử tộc Nopfler.”

Trong một ngách nhỏ ở ngõ Thanh Nam, Thời Yên gặp được “Thám tử tộc Nopfler” trong miệng Lục Cảnh Nhiên. Nhìn thân hình anh ta thì là một người đàn ông, vóc dáng nho nhỏ, mặc một cái áo khoác như áo choàng màu đen, mặt bị che đi hơn nửa. Lúc nói chuyện, anh ta cũng không nhìn thẳng đối phương, mà là cúi đầu, như sợ đối phương thấy rõ mặt mình: “Hoắc Kỳ còn ở thành phố A, tạm thời còn không tìm được chỗ ẩn mới của anh ta, nhưng hẳn là nhanh, sau khi có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh trước tiên.”

“Được.” Lục Cảnh Nhiên đồng ý, người nọ liền vội vã thoắt biến, giống con chuột linh hoạt.

Kiều Vũ một lần nữa khởi động xe, Thời Yên nhìn phương hướng người nọ biến mất, hỏi Lục Cảnh Nhiên: “Đây là thám tử anh nói sao? Quả nhiên thực thần bí.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Tộc Nopfler chính là như vậy, bọn họ khác với các tộc ma cà rồng khác, sau khi bọn họ bị ‘sơ ủng’, tướng mạo sẽ trở nên càng ngày càng xấu xí, cho nên bọn họ luôn trốn đi, không thích gặp người. Nhưng cũng bởi vì tính chất đặc biệt này, bọn họ quen thuộc tất cả hẻm tối cùng góc ngách trong thành thị, tin tức nhanh nhạy nhất.”

Thời Yên “à” một tiếng, nghe hiểu: “Chính là huyết tộc Cái Bang hả.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”
Bình Luận (0)
Comment