Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 29

Thời gian hồi tưởng hoàn chỉ có một viên, một viên chỉ có thể dùng một lần. Một lần duy nhất này chính là chơi cô như thế ư???

“Lục phu nhân?” Văn Đồng Quang lại gọi cô một tiếng. Thời Yên hoàn hồn, nói với anh ta: “A, là, chồng tôi qua đó trước, nói là muốn chuẩn bị một chút.”

Văn Đồng Quang cười một tiếng: “Người trẻ tuổi chính là thích lãng mạn.”

Thời Yên cười ha ha hai tiếng, trong lòng vội vã bàn tính nên làm cái gì bây giờ. Đã lên xe tặc, chỉ có thể hành động trước khi đối phương ra tay.

Tóm lại trước hết nghĩ biện pháp xuống xe đã.

Cô che miệng mình, nôn khan. Văn Đồng Quang nhìn cô một cái, hỏi: “Làm sao vậy, Lục phu nhân?”

Thời Yên có chút suy yếu nói: “Tôi mới vừa đạp xe, hiện tại lại ngồi điều hòa, một lạnh một nóng, có chút váng đầu buồn nôn.”

Văn Đồng Quang nói: “Trong xe tôi có dịch Hoắc Hương Chính Khí, cô muốn uống một lọ hay không?”

“……” dịch Hoắc Hương Chính Khí không hổ là ánh sáng nhân loại. Thời Yên lại nôn khan vài cái, nói với Văn Đồng Quang: “Không được, tôi buồn nôn, thầy Văn có thể dừng xe lại không, tôi không nhịn được.”

Văn Đồng Quang thả chậm tốc độ xe, Thời Yên đau khổ che dạ dày, làm bộ muốn nôn lên người Văn Đồng Quang. Theo bản năng, Văn Đồng Quang giẫm phanh lại, Thời Yên không đợi xe ổn định, vội vã cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xe đi xuống.

Vừa xuống xe, Thời Yên liền hưng phấn chạy như điên về phía trước, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi chính là Lục Cảnh Nhiên. Cô ấn gọi điện, sau đó nghe được phía sau truyền đến tiếng ô tô chạy, cô nhìn thoáng qua phía sau, Văn Đồng Quang lái xe tới đuổi cô.

“……” Cái hệ thống ngu ngốc, mỗi lần đều lừa cô! Ngọt văn như đã nói đâu, ngọt văn đâu! Này đều biến thành vận tốc sinh tử rồi!

【……】

Thời Yên chạy đến gần đường cái, thả người, nhảy khỏi đường cái, chạy vào trong núi. Điện thoại của Lục Cảnh Nhiên cũng vào lúc này kết nối được, Thời Yên hét lên hỏi: “Chồng ơi, anh ở đâu?”

“Vợ…… Anh…… Trong núi……” Đầu kia điện thoại vẫn là tạp âm rất lớn, Thời Yên không nghe rõ anh đang nói cái gì. Tiếng phanh xe ô tô từ nơi không xa truyền đến, Văn Đồng Quang từ trong xe đi xuống, cũng chạy vào trong núi.

Bước chân Thời Yên chạy càng mau, cô không cúp điện thoại, lớn tiếng kêu cứu mạng. Cô nhớ rõ Đàm Ninh từng nói, Lục Cảnh Nhiên có mang theo vệ sĩ lên núi, lần trước lúc cô tỉnh lại, Lục Cảnh Nhiên hẳn là cùng vệ sĩ chia ra tìm cô, cho nên đi một mình, hiện tại vệ sĩ hẳn là còn ở bên cạnh anh.

Cô không biết cô cách vị trí của bọn họ có xa lắm không, chỉ có thể cầu nguyện bọn họ có thể thấy tiếng của cô.

Văn Đồng Quang từng bước ép sát, tiếng của Lục Cảnh Nhiên từ di động đứt quãng truyền đến, tựa hồ đang gọi tên cô. Cô lấy bình xịt chống nắng trong túi ra, nghĩ chờ lát nữa nếu Văn Đồng Quang đuổi theo cô, cô sẽ phun vào mắt anh ta, hẳn là còn có thể tranh thủ chút thời gian.

“Cứu mạng!” Thời Yên ở trong núi quỷ khóc sói gào, đứng ở trung tâm thế giới kêu gọi cứu mạng. Rốt cuộc, trời xanh không phụ người có lòng, phía trước! Sáng lên một vệt sáng!

“Vợ ơi!” Lục Cảnh Nhiên cầm đèn pin, chạy về phía Thời Yên, Thời Yên thấy anh, nhảy lấy đà trực tiếp bổ nhào vào người anh. Lục Cảnh Nhiên đón được cô, bị cô đâm cho lùi sau hai bước, đèn pin cũng đi theo rơi xuống đất: “Không sao, không sao.”

Tim Lục Cảnh Nhiên đập còn nhanh hơn Thời Yên, anh nghe thấy Thời Yên vẫn luôn ở đầu kia điện thoại kêu cứu, ước gì có thể mọc ra một đôi cánh, lập tức bay đến bên người cô.

Anh một bên ôm Thời Yên trấn an, một bên cảnh giác nhìn Văn Đồng Quang phía sau cô. Hai vệ sĩ từ phía sau theo kịp, che trước người bọn họ, Thời Yên như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với bọn họ: “Cẩn thận, trêи người anh ta có dao.”

Văn Đồng Quang thật đúng là lần mò được con dao bên người ra, Lục Cảnh Nhiên thuê hai vệ sĩ đều là thân kinh bách chiến, loại thời điểm này cũng vẫn mặt không đổi sắc: “Yên tâm đi, thường thôi.”

Thời Yên: “……”

Cổ vũ nhiệt tình cho vệ sĩ đại ca.

Kế tiếp chính là một trận võ thuật đầy đủ, Văn Đồng Quang không hổ là người giành được quán quân võ thuật, trước hai vệ sĩ đại ca còn chống cự một thời gian, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được vận mệnh bị ấn sát mặt đất. Thực mau, cảnh sát cũng tới đây, áp giải Văn Đồng Quang đi, cũng bảo Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên hỗ trợ điều tra.

Lúc xuống núi, Thời Yên bỗng nhiên thấy đom đóm.

Cô kinh hỉ túm cánh tay Lục Cảnh Nhiên, chỉ cho anh xem: “Chồng ơi mau xem, đom đóm!”

Lục Cảnh Nhiên theo tay cô, thấy điểm điểm ánh huỳnh quang.

“Thật là đẹp.” Thời Yên cười nói với anh. Lục Cảnh Nhiên nắm chặt tay cô, gật gật đầu: “Ừ.”

Nếu Đàm Ninh sớm biết rằng xem đom đóm có thể xem thành đêm khuya kinh hồn, anh đánh chết cũng sẽ không để Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên ra ngoài. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh, sau khi cảnh sát giải Văn Đồng Quang đi, lại đào được ở núi Trúc Khê một bộ xương trắng, bước đầu giám định người chết là một cô gái 28 tuổi.

Theo Văn Đồng Quang nói, người chết là bạn gái cũ anh ta, Hứa Thiến. 6 năm trước bởi vì anh ta hút thuốc phiện loạn trí, lỡ tay giết chết cô ấy, sau đó chôn cô trêи núi Trúc Khê.

Anh ta nghiện ma túy là vào hai năm sự nghiệp đi xuống nhất, Hứa Thiến vẫn luôn khuyên anh ta cai nghiện, nhưng anh ta vẫn lén hút sau lưng Hứa Thiến. Sau đó Hứa Thiến vì giúp anh ta tỉnh lại, đặc biệt cùng anh ta tới Vân Thôn du lịch, cô ấy nói trước kia cô ấy vô tình ở núi Trúc Khê thấy đom đóm, cảm thấy rất đẹp, hy vọng anh ta nhất định phải tới nhìn một lần.

Không nghĩ tới nơi này, cuối cùng trở thành phần mộ của cô ấy.

Tập kϊƈɦ Thời Yên là bởi vì anh ta coi Thời Yên trở thành Hứa Thiến, tưởng Hứa Thiến trở về tìm anh ta báo thù. Cảnh sát tiến hành xét nghiệm nước tiểu của Văn Đồng Quang, kết quả là dương tính, chứng tỏ anh ta mới vừa hút thuốc phiện cách đây không lâu.

Một chuyện lớn như vậy căn bản không giấu được, ngày hôm sau tin tức này đã khϊế͙p͙ sợ toàn hệ thống, tất cả truyền thông đều đưa tin “Văn Đồng Quang hít thuốc phiện giấu xác”, đầu đường cuối ngõ đều có thể nghe thấy tên “Văn Đồng Quang”.

Trước đó Thời Yên nghĩ không sai, dưa của cô và Lục Cảnh Nhiên chưa đến bao lâu đã bị dưa lớn hơn nữa thay thế.

Nhưng đạo diễn Uông Chính rất không vui, ông cảm thấy bộ phim của bọn họ phong thuỷ thật không tốt.

Bắt đầu quay còn không đến một tháng, liên tục xảy ra nhiều tin tức như vậy, đạo diễn quyết định ngừng quay một ngày, mang theo thành viên đoàn phim tới miếu cúng bái. Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên cũng đi, buổi tối cúng bái ở miếu xong, Thời Yên mơ một giấc mơ.

Trong mơ Lục Cảnh Nhiên nói gì đó với Văn Đồng Quang, Văn Đồng Quang bảo đảm với anh, nói cho anh ta thêm một chút thời gian, để anh ta tự mình đi giải thích, đừng tố giác anh ta hút thuốc phiện. Lục Cảnh Nhiên đáp ứng, không nghĩ tới ở cùng ngày Văn Đồng Quang lại động tay động chân với dây cáp của Lục Cảnh Nhiên.

Nhìn đến đây, Thời Yên hiểu ngay đây là tình cảnh đời trước, Văn Đồng Quang sợ chuyện mình hút thuốc phiện sẽ liên lụy án giết người 6 năm trước, cho nên mặt ngoài ổn định Lục Cảnh Nhiên, sau lưng xuống tay với anh. Hình ảnh vừa chuyển, lại biến tới bờ biển mình xảy ra chuyện.

Lần này Thời Yên đứng ở bên thứ ba, thấy rõ ràng người đẩy cô xuống —— xác thật là Văn Đồng Quang. Anh ta nói dối mình là người biết chuyện, lừa cô ra ngoài, kỳ thật là muốn cùng diệt khẩu, khiến cô không có biện pháp tiếp tục điều tra chân tướng cái chết của Lục Cảnh Nhiên. Bởi vì không có nhân chứng, chuyện Thời Yên rơi xuống biển cũng bị quy kết thành ngoài ý muốn, bên ngoài nói cô là bởi vì Lục Cảnh Nhiên mất nhất thời luẩn quẩn trong lòng, cùng đi theo anh.

Thời Yên nhìn đến nơi này lập tức tức giận mà tỉnh, tỉnh lại,  lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà khách sạn.

“Vợ à, em cũng ngủ không được sao?” Thanh âm của Lục Cảnh Nhiên từ bên cạnh truyền đến, Thời Yên quay đầu, thấy anh đang nhìn mình. Cô xích lại bên cạnh anh, đầu dán vào ngực anh: “Sao muộn vậy rồi anh còn chưa ngủ?”

Lục Cảnh Nhiên bắt tay đặt trêи eo cô, ôm cô vào lòng: “Không dám ngủ, vừa ngủ sẽ gặp ác mộng.”

Mấy ngày nay Lục Cảnh Nhiên đều gặp ác mộng, trong mơ anh nghe thấy Thời Yên không ngừng cầu cứu anh, nhưng làm thế nào anh cũng không chạy được đến bên cạnh cô. “Vợ à, anh rất sợ, anh rất sợ em sẽ xảy ra chuyện.”

Thời Yên biết sự tình lần trước làm anh sợ hãi, cô hơi hơi ngẩng đầu lên, hôn lên cằm anh: “Chồng à, đã không sao rồi, Văn Đồng Quang đã bị bắt, người xấu đều sẽ chịu trừng phạt.”

“Anh biết, nhưng anh vẫn rất sợ……” Lục Cảnh Nhiên nói, cúi đầu hôn lên môi cô, tiếp xúc như vậy tựa hồ xa xa không đủ, anh dứt khoát xoay người đè cô ở dưới thân.

Một đêm này, anh ôm Thời Yên làm rất nhiều lần, chỉ có không ngừng muốn cô, mới có thể giảm bớt bất an trong lòng anh.

Ngày hôm sau, Thời Yên không tới phim trường, ở khách sạn ngủ một ngày.

Bởi vì Văn Đồng Quang xảy ra chuyện, nhân vật anh ta diễn chỉ có thể chọn diễn viên khác rồi quay lại, hai ngày này đoàn phim bận tối mày tối mặt. Thời Yên nằm lì ở khách sạn, đúng là rất nhàn nhã, thậm chí nhờ vệ sĩ đại ca ra ngoài mua giúp cô lọ sơn móng tay, ngồi ở trêи sô pha sơn móng tay.

“Lúc thấy tin tức làm chị sợ muốn chết! Em đừng nhìn ngày thường bố mẹ lãnh khốc vô tình, em mà thật xảy ra chuyện gì, bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sẽ đau lòng bao nhiêu!”

“Vâng vâng, biết rồi ạ.” Thời Yên kẹp di động, một bên sơn móng tay một bên nghe Thời Xảo quở trách mình.

“Đã biết thì mau về thăm họ, bọn họ ngoài miệng không nói, kỳ thật đã sớm nhớ em.”

Thời Yên nghĩ ngợi, nói với cô ấy: “Chờ ngày nào đó đoàn phim nghỉ, em dẫn Lục Cảnh Nhiên cùng qua đó thăm bọn họ.”

Đời trước, cô và Lục Cảnh Nhiên song song bị giết, cũng chưa kịp hàn gắn quan hệ với gia đình, đời này thật vất vả hóa nguy thành an, cô phải đền bù tiếc nuối này mới được.

Thời Xảo nói: “Như vậy cũng được, nhưng Lục ảnh đế nhà em bận rộn như vậy, có thời gian qua đây sao?”

“Gặp bố mẹ vợ, không có thời gian cũng phải có. Chị cũng biết chồng em rất dính em, nếu em nói với anh ấy muốn một mình về nhà, anh ấy khẳng định không đồng ý.”

Thời Xảo: “……”

Ba năm trước cũng không thấy em tới phim trường, cậu ấy còn không phải chịu đựng sao? Có điều vợ chồng trẻ mới vừa trải qua kiếp nạn sinh tử, dính người cô cũng có thể lý giải: “Vậy em nhớ nói với Lục ảnh đế, bảo cậu ấy mau chóng sắp xếp thời gian đấy.”

“Dạ dạ, đã biết!”

Lúc rạng sáng Lục Cảnh Nhiên trở lại khách sạn, Thời Yên nghe được tiếng mở cửa thì đi lên, đem bộ móng tay mới sơn của mình cho anh xem: “Chồng ơi anh xem đi, em tự sơn đấy, đẹp không?”

Lục Cảnh Nhiên cười hôn lên tay cô một cái, nói: “Đẹp.”

“Hí hí.” Thời Yên cười hai tiếng, rướn lên muốn ôm anh. Lục Cảnh Nhiên đè cô lại, nói với cô: “Chờ anh tắm rồi lại ôm.”

“Em không chê anh!”

“Anh chê.” Trêи người anh toàn là mùi mồ hôi, mới không cần vợ ôm anh như vậy, “Chờ anh nhé.”

Lục Cảnh Nhiên mở cửa phòng tắm, đi vào tắm rửa, Thời Yên dựa vào cạnh cửa, nhìn anh nói: “Đúng rồi, hôm nay chị lại gọi điện thoại cho em, bảo chúng ta mau chóng tìm thời gian trở về gặp bố mẹ.”
Bình Luận (0)
Comment