Trong game Thu Ý cũng không xếp hạng đầu, thậm chí có thể nói cơ bản không có cảm giác tồn tại, nếu không phải bởi vì anh là bạn của Thời Yên, người tổ công lược căn bản sẽ không lưu ý đến một người chơi như vậy.
Cho nên anh ta nói anh ta có biện pháp đối phó lão hổ, tất cả mọi người đều sửng sốt. Caroline hừ lạnh một tiếng, nhìn anh ta với vẻ không tin: “Anh thì có cách gì? Noi theo Phật Tổ cắt thịt cho hổ ăn sao?”
Thu Ý rất rõ ràng không quan tâm cô ta, trực tiếp làm lơ lời cô ta, đi đến trước mặt Thời Yên nói: “Cái này, là vũ khí trang bị.”
Anh ta nói chính là cái còi vàng treo trêи cổ anh ta, ngày đầu tiên Thời Yên chơi trò này đã thấy anh ta treo ở chỗ đó, nhưng chưa từng thấy anh ta dùng, cô vẫn luôn cho rằng đây là vật trang trí bình thường: “Cái còi này, có ích lợi gì?”
Thu Ý nói: “Sau khi thổi cái còi này có thể triệt tiêu tất cả sóng âm, tỷ như có lời của mấy kẻ đáng ghét nói khiến người ta ghê tởm, chúng ta thổi cô ta một cái, cô ta đã bị tiêu âm.”
Lời này của anh ta không còn là ám chỉ, mà là nói với Caroline, Caroline lập tức đen mặt: “Tôi không nói lời nào……”
Tiếng “lời nào” của cô ta còn chưa rơi xuống, Thu Ý đã thổi còi với cô ta, lúc sau mọi người thấy miệng Caroline không ngừng động, nhưng không truyền đến bất kỳ tiếng nói nào.
“…… Phì.” Thời Yên không nhịn được cười một tiếng, Thu Ý càng không chút che giấu mà chỉ vào cô ta cười ha hả.
Caroline tức đỏ bừng mặt, lắc tay trêи cổ tay chợt lóe, chuẩn bị công kϊƈɦ Thu Ý. Lục Cảnh Nhiên đè tay cô ta lại, đôi mắt hẹp dài tràn đầy cảnh cáo: “Lúc này không cần nội chiến.”
“Rõ ràng là anh ta công kϊƈɦ tôi trước!” Tác dụng của còi qua đi, tiếng nói của Caroline truyền tới như bình thường.
Thu Ý lập tức biện bạch cho mình: “Cái còi này tuy rằng là vũ khí trang bị, nhưng không có lực công kϊƈɦ nào, chỉ có thể tiêu âm mà thôi. Nếu cô không nói lời nào thì nó chẳng hề có tác dụng gì với cô.”
Cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, Thu Ý trước nay không sử dụng cái còi của anh ta, bởi vì thật sự…… rất vô dụng.
“Có điều cái còi này, vừa lúc khắc chế lão hổ.” Thời Yên nhìn Thu Ý, trong mắt lộ ra chút vui sướиɠ, không hổ là khuê mật tốt của cô, thời khắc mấu chốt chưa bao giờ tuột xích!
Hàng mày nhíu chặt của Lục Cảnh Nhiên cũng thả lỏng một ít. Có cái còi này, nói không chừng thật sự có thể thuận lợi lấy được máu lão hổ.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát đi Sơn cảnh đi.” Lục Cảnh Nhiên chỉ Thời Yên, Tiểu Hỉ và Hạ Chanh, mang theo “hack” Thu Ý, hợp thành phân đội tới Sơn cảnh, Vưu Lý và Caroline ở lại canh giữ.
Trước khi xuất phát, Thời Yên muốn đi rút thẻ một lần trước: “Em đi rút thẻ cái đã, lỡ may, rút được trang bị mới thì sao!”
Lục Cảnh Nhiên nhớ tới lần trước bọn họ đi Hoa cảnh, cảnh tượng rút thẻ của cô, không khỏi nhướn môi: “Ừm, đi rút trước đi, miễn cho đến lúc đó lại luống cuống tay chân.”
Phân đội Sơn cảnh đi theo cô tới cửa hàng Nữ Oa, Thời Yên hít sâu một hơi, chọn mười lần liên tiếp. Lần này, cái thẻ đầu tiên là trang bị lấp lánh ánh sáng vàng —— Găng tay phục chế.
“Cái này……” Thời Yên cầm găng tay rơi xuống, bản thân cũng có chút kinh ngạc, “Sau khi đeo, chỉ cần chạm vào đối phương, là có thể phục chế, năng lực của đối phương?”
Còn có bàn tay vàng lớn hơn nữa sao!!! Ánh sáng Âu thần làm tốt lắm!!
Hạ Chanh cũng không bình tĩnh, có được đôi găng tay phục chế này, chẳng khác nào có được khả năng vô hạn! “Đậu xanh! Có phải cô đang mở hack phải không! Còn link không tôi cũng đi download một cái!”
Thời Yên cười hì hì hai tiếng, cô xác thật có hack, chẳng qua cái hack này không có link download.
Thời Yên đeo găng tay lên, nhìn xuống phần chú thích. Đeo găng tay chạm vào đối phương, là có thể có được năng lực của đối phương, lúc chạm vào người kế tiếp, sẽ tự động bao trùm lên năng lực của người trước.
Cô xem xong, nói: “Cái găng tay này, một lần chỉ có thể phục chế, một năng lực, giữ lại cái chạm vào gần nhất.” Cô nói, liền đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, chạm khẽ vào anh.
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Thời Yên giơ tay mình nhìn xem, sau đó một cái thoáng hiện, biến mất bên cạnh anh, tiếp theo xuất hiện ở đầu bên kia căn phòng.
Sau khi thành công, cô có chút hưng phấn mà nhìn Lục Cảnh Nhiên: “Thật sự có thể!”
Lục Cảnh Nhiên cười nhẹ một tiếng, gọi cô trở về: “Được rồi, đi Sơn cảnh.”
“Ừm.” Thời Yên tựa như chơi nghiện rồi, còn không cần đi, trực tiếp “vèo” một cái, xuất hiện bên cạnh Lục Cảnh Nhiên.
“Chơi vui nhỉ?” Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, con ngươi mang theo chút bất đắc dĩ, còn có rất nhiều cưng chiều. Thời Yên cười hai tiếng, nói: “Chơi vui lắm.”
Hạ Chanh: “……”
Quả thực cay đôi mắt.
Thời Yên nói xong, phát hiện trêи găng tay lại xuất hiện nhắc nhở, thể hiện thời gian đếm ngược, hiện tại là 01:59:59.
Cô nhíu mi: “Đây là có ý gì? Thời gian cooldown sao?”
Lục Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Chắc thế.”
“A……” Cô vốn đang định trực tiếp phục chế sức mạnh của Thu Ý, như vậy anh ta có thể không cần tới cảnh Hư Vô.
Hiện tại xem ra vẫn chỉ có thể mang theo anh ta đi một chuyến.
Ra khỏi cửa hàng Nữ Oa, năm người lợi dụng Truyền Tống Trận đi tới lối vào cảnh Hư Vô. Lục Cảnh Nhiên và Hạ Chanh ở phía trước mở đường, Thu Ý và Thời Yên đi ở giữa, nắm chặt cánh tay cô.
Thời Yên có chút cạn lời nhìn thoáng qua quần áo bị túm nhăn của mình, nói với anh ta: “Thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy.”
Thu Ý nghe được thanh âm của cô, không chỉ có không thả lỏng, ngược lại càng túm chặt hơn: “Lần đầu tiên tôi tới cảnh Hư Vô, chung quanh sương mù dày như vậy, nếu như đi lạc, một mình tôi không ra được.”
Anh ta vừa dứt lời, liền cảm giác có người túm lấy cánh tay mình, tiếp đến cánh tay đau nhức, anh ta theo bản năng buông lỏng Thời Yên ra: “Ối! Ai vậy!”
“Tôi.” Thanh âm của Lục Cảnh Nhiên từ đỉnh đầu anh ta truyền đến, theo sát, cánh tay của anh ta cũng bị người ta bắt được, “Tôi trực tiếp mang anh đi qua.”
Thu Ý còn không kịp tự hỏi lời anh có hàm nghĩa gì, cả người đã rơi vào trong trận quay cuồng. Thời Yên nghe tiếng thét chói tai đi xa của anh ta, không tự giác mà cong khoé miệng.
Hạ Chanh đi ở phía trước cảm thán một tiếng, nói: “Máu ghen của J lớn như vậy, cuộc sống sau này của cô khổ rồi.”
Thời Yên nói: “Tôi thích, anh quản được, sao?”
“……” Toàn bộ cảnh Hư Vô đều là mùi chua của tình yêu.
Lúc ba người bọn họ đi tới Sơn cảnh, Thu Ý còn ôm một thân cây mà nôn khan. Thời Yên cảm thấy kỳ quái, rõ ràng trước kia cô cũng đi theo Lục Cảnh Nhiên thoáng hiện, không khó chịu như vậy mà.
Như biết cô suy nghĩ cái gì, Lục Cảnh Nhiên mở miệng nói: “Hôm nay lái xe không quá ổn.”
“…… À.”
Thu Ý nôn khan xong, Lục Cảnh Nhiên tập hợp đầy đủ đội ngũ, tìm lợn rừng trong Sơn cảnh. Anh tới nơi gặp được lợn rừng trước đây, vận may tương đối tốt, vừa qua đó thì thấy một con.
“Để tôi đến!” Hạ Chanh không chờ bọn họ ra tay đã tiến lên một bước so tâm với lợn rừng. Dòng điện xẹt xẹt toát ra từ đầu ngón tay anh ta, tiếp đó như tia chớp đánh trúng con lợn rừng đối diện.
Lợn rừng ngã xuống, trong không khí thoang thoảng mùi thịt, nó giống như không chỉ bị điện hôn mê, còn bị điện…… nướng.
Hạ Chanh soái khí thu hồi tay, chờ nhận lời ca ngợi của mọi người. Lần đầu tiên Thu Ý chứng kiến thực lực của tổ công lược, nhìn có chút mắt trừng chó ngốc, Thời Yên vỗ tay cổ vũ Hạ Chanh, hỏi anh ta: “Trước khi phóng điện, cần phải bày tư thế, lẳng lơ như vậy không?”
Hạ Chanh: “……”
Đó là anh ta cố ý tạo poss cool ngầu bá chảnh được không! Thật là không biết nhìn hàng!
Lục Cảnh Nhiên tiến lên xem xét tình huống lợn rừng một chút, quay đầu lại bảo Hạ Chanh: “Có thể điện nướng một tý nữa không? Tốt nhất có thể mùi thơm bốn phía.”
“……” Cho nên đây là coi anh ta là đầu bếp đấy hả?
Tuy rằng trong lòng rất bất mãn, nhưng anh ta đánh không lại J, cho nên anh ta thành thật mà dựa theo lời J nói mà làm.
Tiểu Hỉ ngửi mùi thịt nướng nồng đậm trong không khí, ánh mắt hài hước mà nhìn Hạ Chanh: “Ở hiện thực không phải anh là đầu bếp đấy chứ?”
“Hớ hớ.” Hạ Chanh lấy cười lạnh trả lời. Thời Yên nhìn lợn rừng ngoài vàng ruộm trong mềm trước mặt, ngẩng đầu nói với Lục Cảnh Nhiên nói: “Ngày mai chúng ta ăn, móng heo nướng đi.”
“Được.” Lục Cảnh Nhiên không chút suy nghĩ mà đồng ý.
Hạ Chanh: “……”
Trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến tiếng “sàn sạt” rất nhỏ, mọi người lập tức cảnh giác. Tiểu Hỉ hỏi: “Là lão hổ tới sao?”
Lục Cảnh Nhiên hết sức chăm chú nhìn chằm chằm địa phương truyền ra tiếng động, mở miệng nói: “Không chắc, Sơn cảnh có nhiều mãnh thú, mọi người chuẩn bị ứng chiến bất kỳ lúc nào.”
Thời Yên rút súng bên thắt lưng ra, để Thu Ý đứng ở phía sau cô. Ở trước ánh mắt cực nóng của mọi người, một con hổ lớn màu trắng chậm rì rì từ bụi cây đi ra.
Lục Cảnh Nhiên lui về sau một bước, kêu lên: “Thu Ý, tùy thời chuẩn bị.”
“Hả, ờ.” Thu Ý khẩn trương đến nỗi đầu lưỡi cũn có chút cứng lại, tay cầm còi chảy đầy mồ hôi. Lão hổ trước nhìn thoáng qua lợn rừng nướng thơm lừng dưới mặt đất, sau đó mới nhìn về phía năm con người đối diện.
Nó há miệng thở dốc, lộ ra bốn cái răng nanh thật dài trong khoang miệng. Thời điểm này thần kinh Thu Ý căng chặt tới cực hạn, anh ta không chịu khống chế mà “tuýt ——” thổi còi.
Lục Cảnh Nhiên nhăn mày, cảm thấy sắp có chuyện xấu. Cũng may lão hổ cũng bị tiếng còi bất thình lình dọa hoảng, trực tiếp gầm lên một tiếng.
Chẳng qua dưới tác dụng của tiếng còi, mọi người chỉ nhìn thấy nó há mồm, không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
“Thừa dịp này!” Tiếng Lục Cảnh Nhiên vừa dứt, liền thoáng hiện tới bên cạnh lão hổ. Lão hổ tạm thời không thể dùng hổ gầm, nhưng răng nanh và vuốt sắc của nó hết sức lợi hại. Lục Cảnh Nhiên ỷ vào bản thân biết thoáng hiện, lát xuất hiện ở chỗ này, lát xuất hiện ở nơi khác, chọc lão hổ tính tình càng thêm táo bạo.
Thời Yên bắt một khoảng cách cực chuẩn, đánh lén từ phía sau, bắn ba phát súng về phía lão hổ. Lão hổ phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, vậy mà tránh thoát hai viên đạn của cô, một viên cuối cùng xẹt qua da lông của nó.
Máu màu đỏ từ từ da lông màu trắng chảy ra, rất rõ nhận thấy, lúc Thời Yên còn đang tự hỏi phải lấy máu này như thế nào, Tiểu Hỉ vẫn luôn vận sức chờ phát động đã mang theo vậy chứa điều khiển cách không tiếp được một giọt máu của lão hổ nhỏ xuống.
Thao tác của cô nàng cực kỳ chuẩn xác, giọt máu vừa lúc chạm vào trong bình, nhỏ xuống vật chứa. Sau khi lấy được máu, cô ấy lại vung tay lên, cái bình lập tức bay vào trong tay cô.
Lục Cảnh Nhiên thấy cô thành công lấy được máu, liền lớn tiếng nói: “Lui lại!”