Xét thấy Trác Dụ Bân càng gàn bướng hồ đồ hơn mẹ anh ta, Thời Yên không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, cũng từ chối lời mời ăn tối. Lúc gần đi, Trác Dụ Bân đưa cho cô một cái túi, bên trong một chai rượu vang đỏ: “Mỹ Lệ, không phải em thích rượu vang đỏ sao? Đây là anh nhờ người thay anh thật vất vả tìm được, em cầm mà uống đi.”
Thời Yên nhìn về phía túi giấy, xác thật là một chai rượu vang đỏ: “Thôi, không có công không nhận lộc, tôi không thể nhận đồ của anh.”
Trác Dụ Bân nói: “Mỹ Lệ, dù không thành người yêu, chúng ta cũng là bạn bè mà? Đây cũng không phải đồ gì đắt tiền, coi như là trả túi que cay lúc trước của em.”
“……” Như vậy cô chẳng phải là kiếm lời sao. Dưới cái nhìn chăm chú sáng quắc của Trác Dụ Bân, Thời Yên nhận lấy túi giấy, nói với anh ta: “Vậy cảm ơn, từ nay về sau anh cũng không nợ tôi, quên túi que cay kia đi.”
Trác Dụ Bân muốn nói lại thôi mà nhìn cô, cuối cùng không nói cái gì, đưa mắt nhìn cô trở lại ký túc xá.
Anh ta đi không bao lâu, bạn cùng phòng Thời Yên Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân từ bên ngoài trở lại. Vào ký túc xá, Đoan Mộc Du Du gọi với vào phòng Thời Yên: “Mỹ Lệ, tụi mình về rồi, còn mang que cay cậu thích nhất nữa nè!”
Thời Yên: “……”
Cô từ trong phòng đi ra, đầu tóc lộn xộn, Đoan Mộc Du Du vừa thấy, lập tức quỷ hét quỷ kêu nói: “Sao cậu lại biến mình thành như vậy?”
“Không có gì.” Thời Yên hữu khí vô lực lên tiếng, ngồi xếp bằng trêи sô pha, bóc một túi que cay ra ăn, “Có gì khác ăn không? Mình chưa ăn tối, đói quá đi.”
“Đói sao cậu không gọi cơm, nhà ăn không phải đưa cơm 24 giờ sao?”
“Aizz.” Thời Yên nặng nề thở dài, “Không thấy ngon miệng, hôm nay mình lại đi tìm huấn luyện viên Lục, anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho mình.”
Đoan Mộc Du Du mím môi, đây rốt cuộc là vấn đề không thấy ngon miệng hay là đói hả??? Thư Niệm Chân nghe Thời Yên nói như vậy, nhìn quanh ký túc xá một vòng: “Con nhỏ phản bội Diệp Nhu kia đâu?”
“Không biết, có thể là đi giặt quần áo giúp mình.”
Đoan Mộc Du Du kỳ quái nói: “Cậu ta giặt quần áo cho cậu? Cậu ta có lòng tốt như vậy?”
“Lòng tốt gì chứ! Là cậu ta cố ý đổ nước trà lên người mình, cậu xem, nóng đỏ lên rồi!”
Thời Yên đưa cánh tay mình qua, Đoan Mộc Du Du nhìn vệt đỏ mờ đã không thấy rõ trêи tay cô, phối hợp an ủi: “Đừng tức giận, đến xem ảnh đẹp của huấn luyện viên Lục cho nguôi giận.”
Trêи diễn đàn trường, có một topic đặc biệt mở vì Lục Cảnh Nhiên, mỗi ngày đều có các em gái mê Lục Cảnh Nhiên đăng ảnh chụp Lục Cảnh Nhiên lên đó, đương nhiên, trêи cơ bản đều là chụp lén.
Hiện tại topic này đã hơn ba trăm trang, Đoan Mộc Du Du dùng Ipad nhấn vào topic này, cùng Thời Yên thưởng thức vẻ đẹp của huấn luyện viên Lục.
“A, huấn luyện viên Lục đẹp trai quá đi, nếu anh ấy là bác sĩ phòng y tế, mỗi ngày mình đều bằng lòng đi tiêm để gặp anh ấy!”
Thời Yên liếc cô nàng một cái, hỏi: “Vậy nếu anh ấy là giáo sư Toán học thì sao?”
“……” Đoan Mộc Du Du trầm mặc giây lát, nói, “Vậy, chỉ có thể thưởng thức từ xa!”
Thư Niệm Chân nói với Thời Yên: “Nếu không cậu đi đăng ký lớp võ thuật của huấn luyện viên Lục đi, tuy rằng trước đó nữ sinh đi tham gia hướng về phía anh ấy gãy hai hay ba cái xương sườn? Nhưng tốt xấu còn sống mà.”
Thời Yên: “……”
Đoan Mộc Du Du phối hợp: “Đúng, Niệm Chân nói không sai. Tục ngữ nói không hy sinh trẻ không bắt được sói, muốn đuổi theo huấn luyện viên Lục, cậu phải có giác ngộ xả thân!”
Thời Yên: “……”
Hai người bọn họ thật không phải cố ý chứ?
“Để mình về phòng nghĩ lại.” Thời Yên ôm hai túi que cay, lại vơ thêm một hộp bánh quy, trở về phòng mình.
Ngồi trước cửa sổ vừa ăn vừa lướt topic ảnh đẹp của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên dần dần nghĩ thông suốt…… Còn không phải chỉ gãy mấy cái xương sườn sao! Cái này tính là gì!
Cô đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà bước lên trang web, đăng ký lớp võ thuật của Lục Cảnh Nhiên, sợ giây tiếp theo mình sẽ sợ hãi.
Sau khi đăng ký xong, trái tim cô còn đập “thịch thịch thịch” không ngừng, cô cảm thấy tham gia lớp võ thuật của Lục Cảnh Nhiên còn kϊƈɦ thích hơn từ chối Trác Dụ Bân năm trăm tỷ!
Chuyện lớp võ thuật cứ như vậy chứng thực xuống, sáng sớm hôm sau, Thời Yên bắt đầu rửa mặt trang điểm, chuẩn bị đi tham gia lớp võ thuật của Lục Cảnh Nhiên.
Mỗi ngày Lục Cảnh Nhiên đều là người tới võ quán sớm nhất, sau khi tới anh quét dọn đơn giản, sau đó đá chân làm nóng người. Lúc Diệp Nhu tới, thấy đang đá chân bên trong, trông anh cũng không dùng bao nhiêu sức, nhưng từng chân đá ra lại như mang gió.
Diệp Nhu không khỏi có chút nhìn ngây ngốc, huấn luyện viên Lục thật là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ta từng gặp, đẹp hơn Trác Dụ Bân Tô Thừa Duyệt Chương Hướng Bạch gì đó một vạn lần.
Lục Cảnh Nhiên thấy Diệp Nhu đứng ở cửa cũng không có nhiều phản ứng, thay đổi một phương hướng lại tiếp tục đá chân. Diệp Nhu đi lên, dịu dàng gọi anh một tiếng: “Huấn luyện viên Lục, buổi sáng tốt lành.”
Giọng Lục Cảnh Nhiên thường thường nói: “Không phải đã nói cô không phải đến võ quán nữa sao?”
Diệp Nhu hơi mím môi, dường như có chút khổ sở: “Em chỉ muốn xem có cái gì giúp được anh không.”
“Không có.”
Diệp Nhu: “……”
Cô ta hạ mắt an tĩnh một lát, lấy điện thoại trong túi, click mở diễn đàn trường: “Huấn luyện viên Lục, đêm qua tổng giám đốc Trác thị Trác Dụ Bân lại tới tìm Thời Mỹ Lệ ký túc xá chúng em, hai người ở trong xe rất lâu. Mỹ Lệ thật sự rất đẹp, khó trách tổng giám đốc Trác thích cậu ấy như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.”
Động tác đá chân của Lục Cảnh Nhiên dừng một chút, sau đó thu chân đi đến một bên, cầm khăn lông lau mồ hôi trêи đầu mình.
Ngày hôm qua anh nghe nói, Thời Yên từ chối mẹ Trác Dụ Bân năm trăm tỷ, không nghĩ tới đảo mắt lại gặp lén Trác Dụ Bân ở trong xe? A, con gái.
Diệp Nhu thấy ánh mắt tối nghĩa không rõ của anh, cúi đầu nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thời Yên đi học, đặc biệt tới trước nửa tiếng. Lúc cô đến, võ quán chỉ có lác đác hai ba người. Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên đứng một mình một bên, cười nhẹ nhàng đi lên chào hỏi anh: “Chào buổi sáng huấn luyện viên Lục, em tới báo danh.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn thoáng qua cô, mở miệng nói: “Đi thay quần áo trước đi.”
“Dạ.” Thời Yên lĩnh quần áo từ trợ giảng, sau đó vội đi tới phòng thay đồ thay, lúc đi ra còn đặc biệt buộc tóc đuôi ngựa. Cô đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, trung khí mười phần gọi anh một tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên, em đã thay xong!”
Lục Cảnh Nhiên ngước mắt đánh giá cô, biểu cảm bình thản trước sau như một: “Hôm nay ngày đầu tiên em tới học, tiến độ kém học viên khác rất nhiều, luyện từ cơ bản nhất trước đã.”
“Vâng thưa huấn luyện viên!”
“Chạy quanh võ quán một trăm vòng đã.”
“…… Bao nhiêu vòng?”
“Hai trăm vòng.”
“???”
“Ba trăm vòng.”
Thời Yên một giây cũng không dám trì hoãn mà đi chạy vòng.
Ở thế giới này, Thời Yên chính là tiểu thư quý tộc nuông chiều từ bé, ngày thường vận động duy nhất chính là tiết thể ɖu͙ƈ. Đừng nói chạy ba trăm vòng quanh võ quán, lúc chạy tới vòng thứ ba, Thời Yên đã không chạy nổi.
Lục Cảnh Nhiên ở bên cạnh nhìn cô, lạnh mặt thúc giục: “Ai bảo em dừng lại?”
Thời Yên hai tay chống đầu gối, thở hổn hển nói: “Em, em chạy, không nổi.”
“Lúc này mới vòng thứ ba đã chạy không nổi? Thể lực em kém như vậy, xem ra chỉ có thể tăng cường huấn luyện thể lực cho em.”
“……” Thời Yên sợ ngày mai tới Lục Cảnh Nhiên bắt cô chạy bốn trăm vòng, cắn răng lại chạy tiếp.
Vòng thứ tư cơ bản là lết đi, chạy xong vòng thứ năm, Thời Yên “loảng xoảng” một tiếng, ngã xuống số đất.
Bạn nhỏ bên cạnh chỉ vào cô, gọi Lục Cảnh Nhiên: “Huấn luyện viên, chị xinh đẹp này ngất rồi!”
Lục Cảnh Nhiên đi qua, ngồi xổm bên cạnh nhìn cô một lúc, sau đó nói: “Không phải ngất đi, đại khái là đột tử rồi, chúng ta kéo cô ấy ra ngoài chôn đi.”
“…… Em cảm thấy, em còn có thể cứu giúp, một chút.” Thời Yên giãy giụa nâng lên một ngón tay, mở mắt ra nhìn Lục Cảnh Nhiên.
Trong nháy mắt mở mắt, cô thấy khóe miệng Lục Cảnh Nhiên vương nụ cười nhạt không kịp thu hồi.
Thấy Lục Cảnh Nhiên cười tựa như thấy một đóa hoa tươi nở rộ, Thời Yên lập tức cảm thấy chạy năm vòng quá đáng giá.
Lục Cảnh Nhiên thấy cô mở mắt ra, lại khôi phục thái độ lạnh nhạt như thường: “Tỉnh thì chạy tiếp đi.”
Thời Yên nằm rạp trêи mặt đất, đáng thương nhìn anh: “Huấn luyện viên, chúng ta có thể đổi cái khác không?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Có thể, kế tiếp nhảy cóc đi.”
Thời Yên: “…………”
Nhảy cóc tuyệt đối mệt hơn chạy, Thời Yên nhảy một cái vừa đi vừa về đã cảm giác chân không phải của mình nữa rồi.
Cũng may lúc này Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc tuyên bố nghỉ ngơi, Thời Yên nhẹ nhàng thở ra thật dài.
Cô ngồi dựa vào tường, vừa uống nước vừa đấm chân mình, không được, ngày mai nhất định phải đi thẩm mỹ viện mát xa toàn thân.
Lục Cảnh Nhiên đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: “Chờ tiết học lát nữa, còn muốn tiếp tục tham gia không?”
“Đương nhiên muốn!” Thời Yên trả lời chém đinh chặt sắt.
Lục Cảnh Nhiên ném cho cô một cái khăn lông sạch sẽ, nói: “Vậy được, hy vọng em có thể kiên trì.”
…… Những lời này nghe có vẻ không tốt lắm.
Nghỉ ngơi kết thúc, Lục Cảnh Nhiên triệu tập học sinh, chia hai hàng, bản thân đứng ở giữa nói: “Kế tiếp chúng ta học bài tiếp theo, phân tích giải thích động tác quẳng ngã qua vai, vì để hình tượng sinh động hơn, chúng ta tìm một học viên tới làm mẫu.”
Các bạn học đều nóng lòng muốn thử giơ tay, Lục Cảnh Nhiên bước từng bước qua trước mặt bọn họ, cuối cùng ngừng lại trước mặt Thời Yên: “Vậy chọn bạn học hôm nay mới tới làm mẫu cho mọi người.”
Thời Yên: “……”
Huấn luyện viên, quan báo tư thù cũng không làm như vậy đâu.
Lục Cảnh Nhiên chỉ điểm Thời Yên, sau đó quay người nói với cô: “Ôm lấy tôi từ phía sau.”
“?”Ấy, phúc lợi tốt như vậy sao? Thời Yên cười hì hì một tiếng, đi lên ôm lấy eo Lục Cảnh Nhiên từ phía sau.
Dáng người Lục Cảnh Nhiên nhìn qua không tráng, nhưng lúc ôm có thể rõ ràng cảm giác cơ bắp cứng rắn dưới lớp vải, rắn chắc mà tràn ngập sức mạnh. Cô dựa đầu vào lưng Lục Cảnh Nhiên, nghe tiếng tim đập truyền tới từ lồng ngực anh.
“Không bảo em nâng đỡ, ôm từ trêи vai.”
Tiếng Lục Cảnh Nhiên đánh vỡ bong bóng màu hồng trong lòng Thời Yên, cô à một tiếng, kiễng chân ôm vai Lục Cảnh Nhiên.
Còn chưa kịp chạm vào anh, cánh tay đã đột nhiên bị người kéo, sau đó một lực mạnh mẽ kéo bản thân một trận trời đất quay cuồng, cuối cùng, là “viu bụp” một tiếng.
A, có phải xương cốt gãy rồi không?
Khi Thời Yên nằm ngửa trêи cái đệm nhìn chằm chằm trần nhà võ quán đã nghĩ như thế.