Lục gia và Âu gia cách nhau không xa, trước khi Âu Văn Phú mắc bệnh, hai ông cụ còn thường tới thăm nhà nhau, hẹn câu cá uống trà gì đó. Lần này tới Lục gia, Âu Văn Phú cũng chuẩn bị quà cho Thời Yên, bảo cô mang tặng ông nội Lục Cảnh Nhiên.
Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên ngồi trêи xe, có chút không xác định hỏi anh: “Tôi thật sự thường xuyên thắng ông nội Lục tiền?”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, khẽ cười nói: “Sao thế, thắng tiền thì chối?”
“Ờ……” Thời Yên mím môi, “Chuyện trước kia tôi cũng không nhớ hết.”
Nói tóm lại, nhật ký của Âu Mỹ Lệ không viết, Âu Thế Xuyên lại không nói với cô, cô đều không “nhớ rõ”.
Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng: “Thật đúng là biết chọn chỉ nhớ kỹ thứ có lợi với mình.”
Thời Yên: “……”
Trêи đường, Lục Cảnh Nhiên nói chiến tích của cô và ông nội anh một chút. Kỳ thật kỹ thuật đánh bài của Lục lão gia tử cũng không cao siêu bảo nhiêu, chẳng qua người ngồi chơi bài với ông, nếu không có việc muốn nhờ ông thì là tiểu bối trong nhà, không một người dám thắng ông.
Vừa mới bắt đầu ông vẫn rất thanh tỉnh, nhưng bị tâng lâu như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút tự mãn, cho nên sau đó lại gặp Âu Mỹ Lệ không tim không phổi, Lục lão gia tử hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lúc còn trẻ ở trêи chiến trường oai phong một cõi, lúc về già ở trêи bàn bài oai phong một cõi, ông lại bại trong tay cô gái trẻ?
Đám tiểu bối Lục gia thấy Lục lão gia tử bị thiệt, trong lòng còn vụng trộm vui sướиɠ, nghĩ thầm cuộc sống cuối cùng cũng xuống tay với ông.
Sau đó lúc ông nội Lục Cảnh Nhiên và Âu Văn Phú câu cá, từng oán giận chuyện này, chỉ trích bạn học Âu Mỹ Lệ còn nhỏ, không chuyên tâm đọc sách, lại giỏi chơi mạt chược như vậy, thật sự là quá không nên.
Thời Yên nghe đến đó, không nhịn được được cười lên tiếng: “Ông nội Lục không thắng được tôi thì nói xấu tôi trước mặt ông nội.”
Lục Cảnh Nhiên cười, nói: “Tóm lại hôm nay em nhường ông một chút, miễn cho ông lại đi báo cáo em.”
“À.”
Thời Yên đáp ứng sảng kɧօáϊ, nhưng chân chính ngồi ở trêи bàn, cô rất nhanh không khống chế được chính cô.
Khác với Lục lão gia tử, kỹ thuật đánh bài của cô rất tốt, cô cũng mấy năm nay mới giải khóa năng khiếu này.
Trước đây cô chưa từng đánh mạt chược, không biết bản thân đánh giỏi như vậy, sau đó có một lần nhận một đơn của quán mạt chược, liền thuận lý thành chương đi học một phen, không nghĩ tới bỗng nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ở trêи bàn bài đại sát tứ phương.
Thiếu chút nữa đánh tới quán quân cả nước.
Nghĩ thân phận của cô cần khiêm tốn, sau khi tiến vào top 18 thì cô tự mình rút lui.
Nhìn ra được ông nội Lục vì thắng cô, cũng dốc lòng tu luyện kỹ thuật đánh bài, nhưng hàng năm bị người chung quanh nhường, cũng không thể chân chính rèn luyện năng lực của ông. Lục lão gia tử đánh ra một quân bài, Thời Yên đẩy bài đến trước mặt mình: “Ù!”
Lục lão gia tử: “……”
“Khụ khụ.” Lục Cảnh Nhiên ngồi bên cạnh Thời Yên quan sát ho khan hai tiếng, cúi người thấp giọng nói bên tai cô, “Đủ rồi.”
Thời Yên lúc này mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười với Lục lão gia tử: “Xin lỗi ông nội Lục, vừa không cẩn thận thì ù bài.”
Lục lão gia tử: “……”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
“Nếu không chúng ta đi chơi trò khác đi, hôm nay Quyển Quyển mua trò chơi mới, không bằng chúng ta chơi game với nó một lát.”
Quyển Quyển trong miệng Lục Cảnh Nhiên là con trai chị cả anh, Lục Nguyên, năm nay đã học tiểu học. Lục lão gia tử vừa nghe đề nghị của anh, liền giơ tay tán thành: “Đúng đúng, chúng ta cũng đánh lâu rồi, nghỉ ngơi một chút.”
Chắt ngoại Lục Nguyên này ngày thường ông không thiếu mắng cậu, bởi vì cậu thích chơi game. Nhưng cậu chơi game rất giỏi, mỗi ngày ồn ào lớn lên muốn vào đội quốc gia, thi đấu, làm vẻ vang cho nước nhà.
Lục lão gia tử thật sự từ chỗ cậu lần đầu biết, chơi game cũng có thể vì nước làm vẻ vang, ông hỏi thư ký một chút, hiện tại thật sự có chuyện này. Từ đó về sau, tuy rằng ông vẫn nói cậu, nhưng không nói nhiều như trước kia.
Lúc này, càng lôi nó ra làm cọng rơm cứu mạng —— Mỹ Lệ quét hết uy phòng của ông trêи bàn bài, ông để chắt ngoại kiếm lại hết mặt mũi trong game!
Âu Mỹ Lệ am hiểu chơi mạt chược, lại không biết chơi game, đặc biệt là Lục Nguyên chơi còn là trò chơi có tay cầm, rất khảo nghiệm thao tác. Thời Yên cũng là như thế, cô mới chơi một ván với Lục Nguyên, Lục Nguyên đã bắt đầu ghét bỏ cô: “Sao chị đã chết rồi! Lần sau chị có thể sống quá mười phút không!”
Thời Yên: “……”
Thêm một ván nữa, Thời Yên thao tác nhân vật vẫn có vẻ hơi vụng về, Lục Nguyên tiếp tục ghét bỏ cô: “Bọn họ chém tới vì sao chị không né! Chị chạy sang bên kia, xem bản đồ kìa!”
“……” Thật muốn lấy tay cầm đập vào trán nó.
Sau khi Thời Yên lại lần nữa bị chém chết, Lục Nguyên không chơi nữa: “Cháu không chơi với chị ấy nữa, chị ấy chơi kém quá, cháu muốn chơi với cậu út!”
Thời Yên ở bên cạnh lườm cậu một cái, xem cậu là học sinh tiểu học, không so đo với cậu. Lục Cảnh Nhiên đi lên, lấy tay cầm chơi game trong tay Lục Nguyên, nói: “Ồ, vậy cậu chơi với cô ấy.”
Lục Nguyên ngây người: “Không phải, là cháu muốn chơi với cậu út!”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Nhưng cậu út không muốn chơi với cháu.”
Lục Nguyên: “……”
Cậu nhìn ra được, cậu út trọng sắc kinh bạn.
Lục Cảnh Nhiên nhận vị trí của Lục Nguyên, lại đánh một ván tiếp, nói với Thời Yên: “Em đi theo phía sau anh là được, đừng đi lên đấu tranh anh dũng.”
“Ồ, được!” Bị một học sinh tiểu học ghét bỏ lâu như vậy, lòng hiếu thắng của Thời Yên nổi lên, cô mà không được tiếp, cô còn không qua được trò chơi này.
Không biết là bởi vì kỹ thuật của Lục Cảnh Nhiên giỏi hơn Lục Nguyên hay bởi vì Thời Yên hấp thụ kinh nghiệm mấy lần thất bại trước, tóm lại một ván này cô đánh thuận rất nhiều, đã vượt qua số ải mà Lục Nguyên sáng lập trước đó.
Lục Nguyên cũng ôm khoai tây chiên, ngồi bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình trò chơi. Tinh thần Thời Yên tập trung cao độ, thao tác thuần thục hơn trước rất nhiều, nhưng càng cửa ải về sau độ khó càng cao, boss cũng càng khó dây, Lục Cảnh Nhiên cứu cô vài lần, cuối cùng cô vẫn bị một đại chiêu của boss đánh chết.
Tim Thời Yên lập tức trầm xuống, thua ở chỗ này, cô sẽ bị Lục Nguyên cười nhạo một trận cả năm!
Như phát hiện tâm tư của cô, Lục Cảnh Nhiên bên cạnh mở miệng nói: “Ổn định, chúng ta có thể thắng.”
Thời Yên: “……”
Sau khi Thời Yên hy sinh, Lục Cảnh Nhiên không cần phân thần chiếu cố cô, hình như ngược lại đánh càng thuận hơn, cái này làm cho Thời Yên trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nhìn số ải vượt qua không ngừng tăng lên, lập tức sắp qua hết các ải rồi, tâm trạng Thời Yên vừa kϊƈɦ động vừa khẩn trương.
“Ổn định, tôi quạt gió giúp anh!” Thấy Lục Cảnh Nhiên bởi vì quá nhập cuộc, trêи trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Thời Yên lập tức lấy cây quạt nhỏ phẩy phẩy cho anh. Xong rồi, cô lại bóc một túi khoai tây chiên của Lục Nguyên, cầm một miếng đưa đến trước miệng Lục Cảnh Nhiên: “Vị cà chua anh thích ăn nhất!”
Lục Cảnh Nhiên há mồm, cắn khoai tây chiên cô đút tới. Anh ngậm khoai tây chiên ở trong miệng, lại không ăn, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt quyết chiến với BOSS, anh không muốn phân tâm.
Dưới cái nhìn chăm chú sáng ngời của ba người, nhân vật Lục Cảnh Nhiên thao tác rốt cuộc cho Boss một kϊƈɦ cuối cùng, hết sạch thanh máu của nó. Boss ngã xuống đất, trêи màn hình xuất hiện hình động chiến thắng, Lục Cảnh Nhiên lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ăn khoai tây chiên.
“Oa, chúng ta thắng!!” Thời Yên vui sướиɠ kêu lên, ôm chặt Lục Cảnh Nhiên bên cạnh. Lục Nguyên cắn một miếng, mắt trợn trắng với cô: “Chị hưng phấn cái gì, đều là chú út em một mình vượt qua!”
Thời Yên nói: “Ai bảo anh ấy là đồng đội của chị, em hâm mộ không được!”
Lục Nguyên: “……”
A, người lớn!
Lục Cảnh Nhiên nhìn Thời Yên ôm mình, cong môi cười: “Em còn nhớ rõ anh thích ăn khoai tây chiên vị cà chua?”
Hơi thở của anh trực tiếp dừng trêи cổ Thời Yên, Thời Yên quay đầu lại, thấy hai người gần như thế, mới ý thức được hành động hiện tại của cô mập mờ bao nhiêu.
Cô vội buông Lục Cảnh Nhiên ra, ngồi xuống một bên: “Ai nhớ anh thích ăn cái gì, tôi thuận miệng nói mà thôi.”
Lục Cảnh Nhiên cười không lên tiếng, trong lòng Thời Yên lại bởi vì những lời này của Lục Cảnh Nhiên mà rối loạn. Chưa từng có ai nói với cô Lục Cảnh Nhiên thích ăn khoai tây chiên vị cà chua, vì sao cô lại buột miệng thốt ra một câu như vậy?
Mẹ Lục Nguyên đi tới, thu hồi hết khoai tây chiên trong tay bọn họ: “Sắp ăn cơm rồi, đừng ăn đồ ăn vặt.”
Thời Yên nhìn thời gian, mới phát giác bất tri bất giác đã qua lâu như vậy, đã sắp đến giờ ăn tối.
Lục Nguyên ngồi trêи sô pha, nói Thời Yên chơi game ngốc như thế nào, cậu út lại anh minh thần võ như thế nào, dựa sức của một mình ngăn cơn sóng dữ với Lục lão gia tử. Thời Yên ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, Lục Cảnh Nhiên cầm cái kẹo, còn bóc vỏ cho cô: “Cũng không phải dựa vào sức một mình cậu, Mỹ Lệ vẫn có tác dụng mấu chốt.”
Lục Nguyên không tin: “Hả? Chị ấy có tác dụng gì, cổ vũ cậu cố lên sao?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Bởi vì đồng đội là cô ấy, cậu mới ra sức như vậy, nếu đồng đội là cháu, thua thì thua đi.”
Lục Nguyên: “……”
Từ sau khi chị Mỹ Lệ trở về, cậu út của cậu liền thay đổi!
Mẹ Lục Nguyên sờ đầu cậu, cười nói với Thời Yên: “Em đừng chấp nhặt Quyển Quyển, nó sùng bái cậu út nó nhất.”
Thời Yên mỉm cười nói: “Không đâu ạ.”
Mẹ Lục Nguyên nói: “Thời gian qua thật nhanh, nhoáng cái Quyển Quyển đã lớn như vậy. Em và Cảnh Nhiên cũng nên kết hôn rồi? Cảnh Nhiên đợi em 5 năm, đừng để nó lại tiếp tục chờ.”
Thời Yên: “……”
Mặc kệ là ở Âu gia hay là Lục gia, đều trốn không thoát vận mệnh bị thúc giục kết hôn.
Lục lão gia tử cũng nói: “Đúng vậy, chuyện này ông phải bàn bạc với ông cụ Âu, chuyện kết hôn của hai đứa nhất định phải làm thật tốt.”
Lục lão gia tử thuộc phái hành động, nghĩ đến đây lập tức đi gọi điện thoại cho Âu Văn Phú. Hai ông cụ trò chuyện gần nửa tiếng mới ngừng. Lâm Khả Khả rót nước ấm cho Âu Văn Phú, đi lên đi đưa cho ông: “Ông nội, ông và ông nội Lục nói cái gì vậy ạ, hiếm khi thấy hai người nói chuyện lâu như vậy.”
Âu Văn Phú nhận cốc nước, đầy mặt tươi cười nói: “Còn có thể nói cái gì, đương nhiên là chuyện kết hôn của Mỹ Lệ và Cảnh Nhiên, Lục lão đầu còn gấp hơn ông!”
Ánh mắt Lâm Khả Khả trầm trầm, ngồi xuống bên cạnh Âu Văn Phú: “Ông à, cháu cảm thấy chuyện này vẫn không thể nóng vội, Mỹ Lệ lúc này mới vừa trở về, khẳng định còn cần thời gian thích ứng một chút.”
Âu Văn Phú nói: “Ông cũng lo lắng vấn đề này, cho nên bàn bạc với Lục lão đầu một chút, chúng ta chuẩn bị để nó và Cảnh Nhiên đi ra ngoài nghỉ phép, chỉ có hai đứa nó. Chờ bọn nó nghỉ phép trở về, tình cảm khẳng định sẽ tiến bộ vượt bậc.”
Mấy lãng mạn của người trẻ tuổi, ông già bọn họ vẫn hiểu một ít, ai không từng có tuổi trẻ?
“Khả Khả, cháu nói bọn nó đi đâu thì tốt? Mùa hè hay là đi biển nhỉ……” Âu Văn Phú nhắc mãi, gọi thư ký tới, bảo anh ta đi thu thập tư liệu.
Lâm Khả Khả khẽ mím môi, siết chặt nắm tay. Không được, cô ta không thể để Thời Mỹ Lệ và Lục Cảnh Nhiên đi nghỉ phép.