Rời phòng Âu Văn Phú, Cung Kiệt nhìn Lâm Khả Khả bên cạnh. Lâm Khả Khả như không phát hiện, lập tức trở về phòng mình, Cung Kiệt tới phòng bếp rót cốc cà phê đã pha, tự mình bưng lên cho Lâm Khả Khả.
Lâm Khả Khả nghe thấy tiếng đập cửa, nhẹ nhàng chau mày, nhưng vẫn đi mở cửa cho người bên ngoài. Trêи mặt Cung Kiệt không có nhiều biểu cảm, bưng cà phê đi vào: “Tôi tới đưa cà phê cho tiểu thư.”
Lâm Khả Khả nhìn anh ta một cái, đóng cửa phòng. Cung Kiệt đặt cà phê lên bàn, quay người lại nhìn cô ta nói: “Khả Khả tiểu thư, bánh ngọt trưa nay là cô trước khi ra ngoài bảo tôi chuẩn bị.”
Lâm Khả Khả dựa vào cạnh cửa, nhìn anh ta nói: “Thì tính sao?”
“Lúc ấy cô nói mình muốn ăn.” Khi đó Cung Kiệt không nghĩ nhiều, nhưng hồi tưởng lời nói vừa rồi Lâm Khả Khả nói với Âu Văn Phú, logic của cô có chút nói không thông, “Chuyện đậu phộng là cô cố ý sao?”
Lâm Khả Khả nói: “Cung quản gia, lời này cũng không thể nói bậy.”
Cung Kiệt nhìn dáng vẻ vô tội của cô ta, mím môi, mở miệng nói: “Mỹ Lệ tiểu thư đã chết một lần, cô vẫn không buông tha cho cô ấy sao?”
Vẻ mặt Lâm Khả Khả đột nhiên trầm xuống, cô ta nhìn Cung Kiệt, không giống đang nhìn một người bạn cùng lớn lên từ bé, mà là một kẻ thù không đội trời chung: “Cung quản gia, anh đang nói cái gì, tôi một chữ cũng không hiểu.”
Tay Cung Kiệt đặt ở bên cạnh người tạo thành một nắm đấm, anh một mực nhìn chằm chằm Lâm Khả Khả, dường như muốn nhìn ra một chút hối hận hoặc áy náy từ trêи mặt cô, nhưng không, trêи mặt cô chỉ có tràn đầy địch ý.
Cung Kiệt buông tay, không nói cái gì nữa, đi về phía cửa. Vào giây phút anh ta sắp mở cửa, Lâm Khả Khả gọi anh ta lại: “Cung Kiệt.”
Cung Kiệt nghiêng đầu, nhìn cô ta. Lâm Khả Khả thay đổi gương mặt nhìn kẻ thù, mang theo chút năn nỉ nói với anh ta: “Anh sẽ không tới trước mặt ông nội tố giác tôi, đúng không?”
Cô ta dùng câu hỏi, nhưng trong lòng cô ta rất rõ ràng, Cung Kiệt sẽ không làm như vậy. Nếu anh ta muốn tố giác cô ta, vậy sẽ không giữ kín như bưng chuyện năm năm trước, hôm nay ở trước mặt Âu Văn Phú, anh ta cũng không lấp ɭϊếʍ giúp cô ta.
Cung Kiệt cứ như vậy nhìn cô ta một lúc lâu, trong ánh mắt chậm rãi bị cảm xúc bi thương lấp đầy: “Khả Khả, vì sao em biến thành như vậy?”
Lâm Khả Khả không đáp lời, Cung Kiệt mở cửa, đi ra ngoài.
Lúc anh ta đi rồi, vẻ mặt Lâm Khả Khả nháy mắt trở nên dữ tợn. Vì sao? Nếu không phải bởi vì Âu Mỹ Lệ, cô ta sẽ biến thành như vậy sao?
Cô ta vừa sinh ra đã được đưa tới Âu gia, từ nhỏ sống ở đây, người Âu gia đối xử với cô ta rất tốt, Âu Văn Phú cũng rất thương cô ta, cho nên dù cô ta biết mình không phải con ruột Âu gia, mỗi một ngày đều sống thật sự vui vẻ.
Mãi đến bảy năm trước, Âu Văn Phú đột nhiên mang Âu Mỹ Lệ về, sau đó tất cả đều thay đổi. Sự chiếu cố, lực chú ý của mọi người dành cho cô ta, tất cả đều chuyển dời đến trêи người Âu Mỹ Lệ, Âu Văn Phú cũng cưng chiều cô muôn vàn, cái gì tốt nhất cũng cho cô, thậm chí còn muốn gả cô cho Lục Cảnh Nhiên.
Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là cô ta trước tới, rõ ràng là cô ta quen Lục Cảnh Nhiên trước, chỉ bởi vì cô ta không phải ruột thịt sao?
Cô ta sống ở cái nhà này hai mươi mấy năm, ở chung với người Âu gia từng ly từng tý, trước sau vẫn không bằng huyết thống.
Nghĩ đến đây, Lâm Khả Khả lại có chút điên cuồng cắn chặt môi. Cô ta sẽ không để Âu Mỹ Lệ cướp đi mọi thứ vốn thuộc về cô ta.
Bên kia, Lục Cảnh Nhiên biết được Thời Yên dị ứng đậu phộng, vội vội vàng vàng chạy tới, sau đó bị tàn nhẫn cự tuyệt ngoài cửa.
Âu Văn Phú nghe nói Lục Cảnh Nhiên tới tìm Thời Yên cũng tới đây nhìn xem. Lúc ông đến, Lục Cảnh Nhiên còn đang gõ cửa phòng Thời Yên: “Mỹ Lệ, em mở cửa cho anh đi, em sao rồi?”
“Em không sao, em không muốn gặp (nhìn) ai, anh trở về đi.”
“……” Lục Cảnh Nhiên nói, “Vậy em nhắn mắt lại, em không nhìn anh, anh nhìn em là được.”
Thời Yên: “……”
Người này chơi chữ với cô à?
Âu Văn Phú đi tới, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Sao rồi, Mỹ Lệ cũng không muốn gặp cháu sao?”
Lục Cảnh Nhiên gọi ông một tiếng, thất bại gật đầu: “Ông nội Âu, Mỹ Lệ dị ứng nghiêm trọng không ạ?”
Âu Văn Phú nói: “Bác sĩ nói không nghiêm trọng, có điều trêи mặt nó nổi lên đốm đỏ, cả ông cũng không muốn gặp.”
Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, nếu đây là nhà anh, anh đã sớm mạnh mẽ phá cửa, nhưng đây dù sao cũng là Âu gia, anh không tiện làm càn.
Âu Văn Phú thấy anh nhăn chặt mày, một bộ rất muốn gặp Thời Yên, liền gọi Cung Kiệt cầm chìa khoá dự phòng mang tới, đưa cho Lục Cảnh Nhiên: “Ông chỉ có thể giúp cháu đến đây.”
Mắt Lục Cảnh Nhiên sáng lên, nói cảm ơn Âu Văn Phú rồi cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng Thời Yên. Thời Yên nghe thấy tiếng mở cửa, phản ứng đầu tiên chính là nhấc chăn, trùm kín mặt mình.
Sau khi Lục Cảnh Nhiên tiến vào, đóng cửa lại, đi đến mép giường nhìn một đống chăn trêи giường: “Mỹ Lệ, em sao rồi?”
“Ai cho phép anh tiến vào, đại móng heo!” Tiếng Thời Yên từ trong chăn truyền ra, có vẻ có chút rầu rĩ, Lục Cảnh Nhiên mỉm cười, sờ soạng trêи đống chăn.
Thời Yên né tránh tay anh, lớn tiếng nói: “Anh đi ra ngoài, hiện tại em không muốn gặp bất kỳ ai!”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Còn không phải là trêи mặt nổi lên chút đốm đỏ sao, anh không ngại.”
“Anh đương nhiên không ngại, lại không phải nổi ở trêи mặt anh!”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Nói rất có đạo lý.
Anh sửa lời: “Anh sẽ không ghét bỏ em.”
Thời Yên ở trong chăn hừ một tiếng: “Nếu hôm nay nổi đốm đỏ trêи mặt anh, anh đồng ý cho em xem sao?”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Không muốn.
Anh thở dài một hơi, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh nhắm mắt lại, được chưa nào? Em ra trước đã, đừng khiến mình ngạt thở.”
Thời Yên vẫn không thuận theo: “Ai biết liệu anh có nhìn lén em không.”
Lục Cảnh Nhiên bất đắc dĩ nói: “Vậy em nói làm sao bây giờ? Dù sao anh sẽ không đi ra ngoài.”
Thời Yên cảm thấy tính tình Lục Cảnh Nhiên rất cố chấp, cô ngẫm nghĩ, lấy một cái bịt mắt chỗ gối đầu, vén chăn đưa cho anh: “Anh đeo cái này lên, không có sự cho phép của em không được tháo xuống.”
Cô nói xong, vội rụt tay mình lại như sợ bị Lục Cảnh Nhiên bắt lấy.
Lục Cảnh Nhiên cầm lấy cái bịt mắt hồng nhạt cô đưa, bên trêи vẽ một đôi mắt to, lông mi cũng trông đáng sợ, một cặp mắt to lông mi dài kỳ quái sinh động.
“……” Mỹ Lệ nhà bọn họ có gu thẩm mỹ gì vậy.
“Đeo lên chưa?”
Lục Cảnh Nhiên còn đang nhìn kĩ cái bịt mắt mắt to kỳ quái này, Thời Yên đã ở trong chăn thúc giục. Lục Cảnh Nhiên mím môi, không thèm đếm xỉa đeo lên mặt: “Đeo rồi, em có thể đi ra.”
Thời Yên thật cẩn thận xốc chăn lên một góc, chỉ lộ ra đôi mắt, trước quan sát một chút, thấy Lục Cảnh Nhiên thành thật đeo bịt mắt lên mới lộ cả cái đầu ra: “Không có sự cho phép của em anh không được tháo xuống đâu đấy, bằng không nửa đời sau em không để ý đến anh.”
“…… Yên tâm đi, vì hạnh phúc nửa đời sau, anh sẽ không.”
Thời Yên: “……”
Anh thật sự không phải đang lợi dụng hài âm tiếng Trung chiếm tiện nghi của cô chứ?
Cô ngồi dậy nhìn chằm chằm anh một lúc, không nhịn được “phì” một tiếng bật cười: “Lục Cảnh Nhiên, anh như thế, thật sự rất chi là phong tao và quyến rũ.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Anh đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy bên tai truyền đến “tạch” một tiếng, là tiếng chụp ảnh. Anh nhíu mày, hỏi Thời Yên: “Vừa rồi có phải em chụp ảnh không?”
Thời Yên thưởng thức tác phẩm lớn của mình, giấu kỹ điện thoại đi: “Không có, anh nghe nhầm rồi.”
Lục Cảnh Nhiên mím môi, cảnh cáo: “Âu Mỹ Lệ, anh nhắc nhở em một chút, trêи tay anh cũng có ảnh troll em.”
“Ồ, em sợ quá đi mất.” Xí, ảnh troll của Âu Mỹ Lệ, liên quan gì đến Thời Mỹ Lệ cô.
“…… Em có tinh thần như vậy, xem ra dị ứng thật sự không có trở ngại.”
“Ai nói không có, tâm hồn em bị tổn thương.”
“Vậy em còn ăn đậu phộng? Không biết mình dị ứng sao?”
Thời Yên bĩu môi: “Em làm sao biết bên trong có đậu phộng, em cũng là ăn một miếng mới phát hiện.”
Lục Cảnh Nhiên trầm ngâm một chút, hỏi cô: “Anh nghe nói bánh kem là Lâm Khả Khả mang về?”
“Ừ.”
Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, lần này trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Về sau em cách Lâm Khả Khả xa một chút, tốt nhất đừng ở riêng với cô ta, đồ cô ta cho em, em cũng đừng đụng.”
Thời Yên con ngươi xoay chuyển, khẩu khí này của Lục Cảnh Nhiên phòng bị Lâm Khả Khả như vậy, anh biết nội tình gì sao?
Cô cố ý nói: “Vì sao chứ? Khả Khả cũng không phải cố ý, lại nói quan hệ tụi em vẫn luôn rất tốt.”
Lục Cảnh Nhiên nâng tay, Thời Yên trốn theo bản năng, thấy anh muốn xoa đầu mình, lại ngoan ngoãn đưa tới. Lục Cảnh Nhiên nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô, mở miệng nói: “Nhưng con người sẽ thay đổi.”
Trước kia anh cũng không có nhiều khúc mắc với Lâm Khả Khả, nhưng chuyện mấy năm nay khiến anh không thể không một lần nữa xem kỹ người này.
Thời Yên nhìn ra anh không tính nói nhiều với mình, bèn gật đầu nói: “Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận.”
Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc hơi nhướng môi, lộ ra một nụ cười: “Ông nội Âu bảo em chọn địa điểm nghỉ phép, chọn được chưa?”
Thời Yên nói: “Em vốn dĩ chọn được ba cái, định bảo anh chọn một cái, có điều hiện tại nghỉ phép cũng ngâm nước nóng.”
“Ai nói?” Lục Cảnh Nhiên nói, “Em chỉ là dị ứng, chờ đốm đỏ trêи mặt em tiêu đi, chúng ta lại đi, vừa vặn trong khoảng thời gian này có thể bàn kỹ kế hoạch một chút, miễn cho quá gấp.”
“Ý, vậy cũng đúng, em lại nhìn kỹ xem chỗ nào ăn nhiều nhất.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Anh cười nhẹ một tiếng, chậm rãi sờ soạng cầm tay Thời Yên, Thời Yên cúi đầu nhìn thoáng qua mười ngón tay hai người đan vào nhau tay, đỏ hồng mặt, nhưng không hất ra.
Lục Cảnh Nhiên đi rồi, tâm trạng Thời Yên cũng tốt hơn rất nhiều, cô vui rạo rực lấy điện thoại, nhìn tấm ảnh vừa chụp. Trêи gương mặt góc cạnh hoàn mỹ Lục Cảnh Nhiên đeo một cái bịt mắt hồng nhạt hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh, đôi mắt to trêи bịt mắt, quyến rũ phóng điện với màn ảnh.
Thời Yên cười một tiếng, đăng ảnh lên vòng bạn bè: “Chia sẻ một đại móng heo hồng nhạt, hy vọng mọi người cho anh nhiều like, giúp anh debut ở vị trí C.”
Vòng bạn bè của Thời Yên có rất nhiều người Âu gia và người Lục gia, sau khi bức ảnh này đăng lên, không chỉ có nhanh chóng dẫn tới đông đảo quần chúng vây xem, còn bị người nhiều chuyện lưu lại đăng trong nhóm người nhà, tựa hồ sợ người trong nhà không nhìn thấy.
Số like vòng bạn bè của Thời Yên cũng không ngừng tăng lên, tất cả bình luận tất là một mảnh “Ha ha ha ha ha ha ha ha” và “Lục Cảnh Nhiên anh cũng có hôm nay”.
Lục Cảnh Nhiên còn chưa về Lục gia đã thấy ảnh của mình trong các nhóm, quá đáng nhất chính là Lục Nguyên còn chỉnh tấm hình này thành gói biểu tượng cảm xúc, chữ bên trêи là “Mắt tôi to trăm nghìn Vôn”.
“……” Lục Cảnh Nhiên click mở trò chuyện riêng Thời Yên, chuẩn bị tìm tên đầu sỏ gây tội tính sổ, lại phát hiện avatar của cô mới cập nhật, biến thành gói biểu tượng cảm xúc mà Lục Nguyên chỉnh sửa.
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Cái nhà này có vẻ đã không chứa chấp anh.