Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Chương 24


Tại phòng bếp, Phùng Hiểu Hiểu đứng trên ghế, khuôn mặt nghiêm túc nhìn dâu tây trong nồi.
Phùng Hảo thì lấy một cái cân điện tử nhỏ ở bên cạnh cân đường và bột mì.


Tôn Giai từ cửa ló đầu vào hỏi: “Dì Hảo Hảo, con có thể ở cùng Hiểu Hiểu không?”

Phùng Hảo nhìn thấy Trác Hựu Niên ở phía sau cậu nhóc, anh dường như cũng muốn tham dự, nhưng phòng bếp không lớn, cô và con gái coi như rộng rãi, nếu thêm một lớn một nhỏ tiến vào thế thì rất chen chúc.


Cô quyết đoán nói: “Có thể, nhưng mà anh Trác đừng vào, anh mặc âu phục phẳng phiu, phòng bếp không thích hợp với anh.”

Trác Hựu Niên hơi tiếc nuối nhưng không kiên trì: “Giai Giai thích làm rối, nhờ em để ý tới thằng bé nhiều hơn.”

“Được.” Phùng Hảo nói.


Anh tới ban công gọi điện thoại cho trợ lý Trương.


Sau khi cúp máy anh nhìn mấy chậu hoa trồng ở ban công, đa số là cây xanh, hoa thì có hoa hồng và hoa tường vi, giữa những chậu cây hoa còn trồng xen lẫn cây mọng nước.
Còn có hai chậu lớn chia nhau trồng hành và tỏi.


Lá cây xanh um tùm trông đầy sức sống, hoa hồng nở ra đóa hoa màu đỏ và hồng nhạt.
Hoa tường vi dựa vào vách tường leo lên đã mọc ra nụ hoa, hành và tỏi thì bóng bẩy xanh ngắt.


Anh ngoảnh đầu đưa mắt nhìn phòng bếp rồi quay trở lại, xách lên bình tưới bên cạnh, tưới nước cho hoa và hành tỏi.


Khi anh đứng thẳng dậy thì điện thoại vang lên, anh nhìn người gọi tới, là chị gái của anh Trác Hựu Tư.


Trác Hựu Niên bấm nút nghe, đối phương vừa được nối máy liền hỏi ngay: “Niên Niên, em và Giai Giai đi ăn sáng sao còn chưa về nữa?”

Tuy lời hỏi gấp gáp nhưng giọng điệu rất ôn hòa, còn vô cớ mang theo chút phấn chấn.



Trác Hựu Niên nhớ tới cảnh tượng tối qua chị anh chặn anh ở cửa phòng dành cho khách hỏi “Niên Niên, em không phải đang yêu chứ?”, anh bèn đáp lại, “Em đang ở nhà cô ấy.”

Trác Hựu Tư lập tức biết được cô ấy là ai, chị cất cao giọng: “Ái chà, Niên Niên bé nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng biết chủ động theo đuổi con gái, khi nào cho chị gặp mặt đây?”

Trác Hựu Niên nhìn thoáng qua phía phòng bếp: “Cô ấy còn chưa thích em.”

“Gì cơ?” Trác Hựu Tư có chút khó tin, “Em trai chị ưu tú như vậy, muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng quốc tế, cô gái thế nào lợi hại vậy lại từ chối em? Chị rất muốn gặp cô ấy.”

Trác Hựu Niên im lặng, anh rất sẵn lòng đưa Phùng Hảo đi gặp chị gái, nhưng cô khẳng định không muốn.


Trác Hựu Tư đã quen với tính tình ít nói của em trai, chị còn nói: “Em nói với chị đi, có phải cô ấy xinh đẹp tựa tiên nữ không, tiếp đó gia đình cũng là loại không thiếu tiền, hay là không thiếu những đối tượng theo đuổi giàu có?”

Trác Hựu Niên nhìn hành ở góc ban công nói: “Không phải.”

“Không phải?” Trác Hựu Tư dừng một chút, “Em cố lên, chị vội vàng muốn nhìn xem em trai chị yêu đương trông như thế nào, từ nhỏ em đã mang khuôn mặt than, chị rất muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột bối rối của em vì yêu cuồng nhiệt đấy.”

Trác Hựu Niên bất đắc dĩ nói: “Chị…”

Trác Hựu Tư cười nói: “Được rồi được rồi, không đùa với em nữa, nhất định phải theo đuổi tới tay cho chị, chị đã nói chuyện em yêu đương với mẹ, kết quả em chẳng hăng hái, không nói tới còn chưa theo đuổi được người ta, con gái nhà người ta còn không có thiện cảm đối với em.”

Cũng…cũng không phải không có thiện cảm.
Trác Hựu Niên lại quay đầu nhìn phòng bếp, anh nghĩ rằng tuy rằng Phùng Hảo chưa thích mình, nhưng vẫn có thiện cảm.


Anh cảm thấy Phùng Hảo càng giống như không muốn chấp nhận sự theo đuổi của phái nam.
Nói chính xác hơn, Phùng Hảo hoàn toàn không nghĩ tới chuyện yêu đương và kết hôn.


Phùng Tường Phi nằm trên sô pha kết thúc một ván game thấy Trác Hựu Niên cuối cùng cúp máy, cậu ta đứng dậy chạy đến ban công nói: “Anh rể, anh giúp em đi, chị em thật sự muốn đuổi em đi.”

Ăn sáng xong, Phùng Hảo thấy Phùng Tường Phi nằm trên sô pha, cô chẳng muốn nói nhiều liền chỉ về phía cửa: “Cậu đi cho tôi.”

Phùng Tường Phi đương nhiên không chịu đi, vô cùng thân thiết gọi “Chị”, nói cậu ta không có tiền, là ra đây tìm công việc, đợi khi tìm được việc rồi thì sẽ đi.



Cậu ta giả vờ tủi thân đáng thương nhỏ bé bất lực, hồi nhỏ chỉ cần cậu ta khóc thì chị sẽ đau lòng ngay.
Lớn lên sĩ diện thì không khóc nữa, nhưng lúc này bản thân giả vờ đáng thương, lần nào chị cậu ta cũng thua chiêu này.


Thế nhưng lần này Phùng Hảo cứng rắn hạ quyết tâm, không nhìn tới cậu ta.
Cuối cùng cậu ta nặn ra hai giọt nước mắt, nhưng chị cậu ta vẫn dửng dưng, chỉ muốn cậu ta đi ngay, thậm chí còn động tay đẩy cậu ta ra cửa.


Phùng Tường Phi nương vào tư thế bị đẩy ngã xuống đất, đau một phần bị cậu ta hô thành chín phần, bản thân diễn thành một người què ngã gãy chân.


Diễn xuất vụng về như vậy đương nhiên không thể gạt được Phùng Hảo, nhưng cô vẫn hơi mềm lòng bảo cậu ta chiều nay phải đi.


Trác Hựu Niên nhìn Phùng Tường Phi, đôi mắt của cậu ta giống y như Phùng Hảo, dáng vẻ cầu xin khiến anh không khỏi nhớ tới lúc trước, trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đêm, cô gái rưng rưng nước mắt nhìn anh, xin anh “ra ngoài đi”.


Anh lơ đãng một lúc rồi hỏi: “Có phải cậu đã làm ra chuyện gì khiến Hảo Hảo ghét không?” Tiếng gọi Hảo Hảo của anh có vẻ rất thuận miệng.


“Sao có thể, chị em tốt với em như vậy, sao em có thể làm ra chuyện có lỗi với chị ấy.” Cậu ta nói đúng lý hợp tình, qua một lát lại có chút chột dạ, cười ngượng ngùng, “Nhiều lắm là em đã gạt chị ấy mấy lần để xin tiền.”

Trác Hựu Niên lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không giúp cậu.”

Anh đi qua Phùng Tường Phi tiến vào phòng khách.
Khi Phùng Tường Phi đang muốn đuổi theo thì vang lên tiếng chuông cửa, Trác Hựu Niên lập tức đi mở cửa.


Ngoài cửa, trợ lý Trương mặt mày tươi tắn hô lên chữ “Phùng”, vừa thấy anh là người mở cửa thì lập tức sửa miệng: “Trác tổng.” Đồng thời anh ta dùng hai tay đưa qua văn kiện cho anh, “Đây là văn kiện bên tổng công ty gửi tới, cần cậu phê duyệt.”

Trác Hựu Niên mặt không biểu cảm nhận lấy.


Tầm mắt trợ lý Trương lướt qua anh nhìn vào trong: “Cô Phùng đâu rồi? Hiểu Hiểu cũng không ở đây ư? Ờ, anh chàng kia là ai? Trác tổng cậu có tình địch à?” Câu sau anh ta rõ ràng nói đùa, bởi vì anh ta nhận ra đó là em trai của PHùng Hảo.



Trác Hựu Niên không trả lời anh ta, mà nói: “Cậu đi điều tra một người.”

Trợ lý Trương đột ngột đứng thẳng, nghiêm trang nói: “Trác tổng ngài nói đi.”

Trác Hựu Niên hiếm khi do dự, hai giây sau mới nói: “Không cần.”

Từ dáng vẻ và động tác của anh, trợ lý Trương đoán được anh muốn điều tra việc riêng.
Anh ta nhìn về phía Phùng Tường Phi, ghé sát Trác Hựu Niên nhỏ giọng hỏi: “Có phải muốn tôi điều tra cậu em vợ không? Không thành vấn đề, giờ tôi đi làm ngay.”

“Không phải cậu ta.” Trác Hựu Niên nói.


Trợ lý Trương không tin, nhưng nhìn sắc mặt Trác Hựu Niên biết anh không nói dối.


Trong lòng anh ta tò mò, không phải cậu em vợ thì còn ai nữa? Cô Phùng?

Trác Hựu Niên nhìn thấy biểu cảm của anh ta là biết anh ta suy nghĩ gì, anh lạnh lùng đóng cửa lại.


Trợ lý Trương ngoài cửa: “……”

Tổng giám đốc có người mình thích rồi thì vứt bỏ trợ lý này, anh ta đau buồn thở dài một hơi, xoay người rời khỏi.


Trong nhà, khi Phùng Tường Phi muốn sáp lại nói chuyện nữa thì Trác Hựu Niên nhìn cậu ta một cái, cậu ta không dám nói chuyện.
Anh đi tới sô pha ngồi xuống, nghiêm túc xem văn kiện.


Phùng Tường Phi không ngồi trên sô pha, cậu ta ngồi bên bàn ăn chơi game của mình.


Khi nồi mứt dâu đầu tiên nấu xong thì bánh dâu ngàn lớp của Phùng Hảo cũng vừa làm xong.
Cô cầm một hũ mứt dâu đi ra khoe với Trác Hựu Niên: “Xem này, mứt dâu do con gái tôi làm, ngon lắm đấy.”

Cái hũ ở ngay trước mặt, Trác Hựu Niên có cận thị hai trăm độ cũng thấy được, huống chi thị lực của anh còn rất tốt.


Nhưng anh không nhìn cái hũ, mà là khuôn mặt Phùng Hảo bởi vì tự hào mà trở nên sinh động, anh không biết làm thế nào nghĩ tới đứa nhỏ được giấy khen đòi bố thưởng, anh sửng sốt một chút, khóe miệng nhếch lên, ngay cả đuôi mắt cũng hơi cong lên, toàn thân trở nên sinh động tựa như tháng ba mùa xuân, những nụ hoa mới nhú đột nhiên lần lượt nở rộ, mang vẻ đẹp làm rối lòng người.



Phùng Hảo nhất thời nhìn ngây người, sức lực trên tay buông lỏng, cái hũ sắp rơi xuống.


“Cẩn thận.” Trác Hựu Niên ném đi văn kiện và cây bút trong tay, anh nhanh tay giữ lại cái hũ, đồng thời một tay của Phùng Hảo cũng cùng anh giữ lại cái hũ, anh còn chưa ý thức được, chỉ biết cái hũ không rơi xuống, khi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cô cúi đầu hơi ngượng ngùng, anh cũng cúi đầu theo mới biết được mình chiếm lời của người ta.


“Tôi xin lỗi.” Anh lễ phép nói xin lỗi, đồng thời thu tay lại, kết quả mới buông lỏng ra thì cái hũ lại rơi xuống, hai người theo bản năng bắt lấy.


Khi một tiếng “Ôi” vang lên, đổi thành Phùng Hảo bắt lấy tay Trác Hựu Niên, cô mau chóng buông ra, xoa cái trán bị Trác Hựu Niên đụng vào, nhỏ giọng nói: “Đầu anh cứng quá.”

Trác Hựu Niên nhìn thấy cô đau đến mức mặt mày nhăn nhó, anh hỏi: “Đau lắm ư?”

Thực ra chỉ đau một chút, nhưng khi Phùng Hảo ngẩng đầu, thấy trên khuôn mặt ít có biểu cảm của anh phát hiện vẻ lo lắng và đau lòng khó mà nhận ra, cô nhớ tới ban nãy anh vừa mỉm cười, bỗng nhiên muốn xem trên khuôn mặt anh còn có thể xuất hiện biểu cảm khác không.


Cô giả vờ choáng váng, cố tỏ ra uất ức lại đáng thương nói: “Đau quá đau quá, anh khẳng định cố ý mà.”

“Không phải.” Âm thanh của Trác Hựu Niên rất bình tĩnh.
Anh vươn tay gỡ ra bàn tay Phùng Hảo xoa trán, nghiêm túc nhìn xem, “Đỏ một chút.” Sau đó anh lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa trán cho cô, sắc mặt cực kỳ chuyên chú nghiêm túc, gần như thành kính.


Phùng Hảo nhìn gương mặt tuấn tú của anh gần kề, trong đầu rõ ràng không suy nghĩ gì cả, nhưng khuôn mặt cô từ từ nóng lên, không gian dường như ngày càng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được nhịp tim mình đập thình thịch, nhanh hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa tần suất đập không hề theo trình tự, nai con trong đầu đụng loạn xạ, khiến trái tim cô hoang mang.


“Còn đau không?” Giọng nam lành lạnh nhưng không mất đi vẻ dịu dàng phảng phất vang bên tai.


Phùng Hảo giương mắt chạm vào tầm mắt Trác Hựu Niên, ánh mắt đối phương dịu dàng lại thân thiết, trong con ngươi đen láy phản chiếu hai chính mình nhỏ bé.
Mặt cô đỏ lên, cúi đầu, cơ thể lùi ra sau nửa mét, không dám nhìn Trác Hựu Niên.


“Không đau, cám ơn anh.
Hũ mứt dâu kia là Đoàn Đoàn muốn tặng cho anh, lúc anh đi nhớ mang theo.” Nói xong cô bỏ chạy về phòng bếp.


Trác Hựu Niên nhìn theo bóng dáng cô biến mất tại phòng bếp, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay giúp Phùng Hảo xoa trán, mấy giây sau anh đặt hũ mứt dâu nằm ở sô pha lên bàn trà, sắp xếp lại văn kiện nằm tán loạn rồi tiếp tục nghiêm túc làm việc.



.

Bình Luận (0)
Comment