Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Chương 4


Phùng Hảo một tay xách cái giỏ nhỏ đi trên đường nhìn con gái hoạt bát đi đằng trước, trong mắt cô đều là ý cười dịu dàng.


Cũng may năm đó không nghe lời Sảng Sảng bỏ đi đứa bé, bằng không làm sao có được niềm hạnh phúc này.


Ở đằng trước có một chỗ ngoặt, Phùng Hiểu Hiểu bỗng nhiên dừng lại, sau đó xoay người nói với Phùng Hảo: “Mẹ ơi, có hoa này, bông hoa màu trắng đẹp lắm!” Nói xong cô bé không đợi mẹ, quẹo vào chỗ ngoặt không thấy bóng dáng đâu.


Phùng Hảo đi nhanh hai bước, nhìn thấy con gái nhặt hoa dưới tàng cây, khi cô từ từ ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy mấy cây anh đào đang nở rộ, làn gió thổi qua tựa như một trận tuyết.


Phùng Hảo dừng chân dưới một gốc cây anh đào, ngẩng đầu ngắm hoa một lúc, sau đó cô nhẹ nhàng đặt giỏ xuống đất, lấy ra di động ngồi xổm xuống, đối diện với con gái đã nhặt hoa đầy tay mà vẫn còn nhặt, cô nói: “Bảo bối Đoàn Đoàn, đứng thẳng nào, mẹ chụp ảnh cho con.”

Phùng Hiểu Hiểu hơi bối rối: “Con có thể mang theo hoa chụp chung không ạ?”

“Đương nhiên là được rồi!” Phùng Hảo cười, “Nào, cười một cái, bảo bối nhà mẹ đáng yêu nhất.”

Phùng Hiểu Hiểu liền tươi cười hết sức đáng yêu, còn lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, vô cùng phối hợp.


“Ồ ồ ồ, cười cái nào!” Khi cô chụp được không biết tấm thứ bao nhiêu thì phía sau truyền đến âm thanh hơi quen thuộc.


Phùng Hảo quay đầu qua, nhìn thấy trợ lý Trương bên cạnh Trác Hựu Niên đang cầm di động hướng về phía con gái mình.


Đằng sau trợ lý Trương vài bước là Trác Hựu Niên đang khom lưng thả Tôn Giai xuống đất, thế là cậu bé tựa như cây pháo vừa chạy về phía Phùng Hiểu Hiểu, vừa lớn tiếng hô lên: “Hiểu Hiểu, tớ tới rồi!”

Phùng Hảo đứng dậy, ôn hòa cất tiếng chào hỏi hai người, trợ lý Trương cười tươi đến mức như ánh mặt trời rạng rỡ: “À, chào cô Phùng.” Ánh mắt của anh ta lén nhìn sang tổng giám đốc nhà mình.


Sắc mặt Trác Hựu Niên không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt anh dừng tại vầng trán của Phùng Hiểu Hiểu, đã tháo băng gạc rồi, vết thương đã đóng vảy.


Phùng Hảo thấy vậy, ôn hòa nói: “Qua hai hôm nữa là lành rồi.”

Trác Hựu Niên ừ một tiếng.


Phùng Hảo nhìn anh.


Cảnh xuân tháng tư đẹp đẽ, cỏ mọc chim bay, đào trắng liễu xanh, nhưng Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên mà suy nghĩ: người này còn đẹp hơn cả cảnh xuân.



Đáng tiếc, không phải sắc đẹp mà mình có thể thưởng thức.


Vì thế cô định xách lên cái giỏ của mình, mới vừa khom lưng lại bị người ta xách lấy.


Trợ lý Trương tươi cười gần như nịnh nọt nói: “Cô Phùng, khi có đàn ông ở đây thì làm sao có thể để quý cô xách đồ đạc chứ, để tôi xách đi.”

Phùng Hảo mỉm cười nói cảm ơn, ánh mắt dời sang hai đứa trẻ.


Thời tiết cuối tuần rất đẹp, người ra ngoài du xuân rất nhiều.
Sau khi bọn họ đi qua mấy cây anh đào thì quẹo phải, trước mắt mở rộng sáng sủa.


Bên trái là mặt hồ gợn sóng được ánh mặt trời rọi xuống, mặt hồ kéo dài chừng mấy ngàn mét.
Bên phải là từng cái cây nở rộ đầy hoa, có đỏ có hồng có vàng có trắng, được lá cây màu xanh nhạt tôn lên, đặc biệt xinh đẹp.


Tầm mắt của Phùng Hảo luôn đặt trên người con gái vừa chạy vừa dừng ở đằng trước, sau khi thấy con gái ra ngoài cả người trở nên hoạt bát rất nhiều, tiếng cười tựa chuông bạc truyền đến từng tràng, Phùng Hảo lắng nghe tâm tình vui sướng, cô cười dịu dàng ấm áp còn hơn làn gió xuân.


“Hiểu Hiểu thật đáng yêu.” Khi trợ lý Trương thốt ra lời này có vẻ như đang nhìn Hiểu Hiểu ngồi xổm bên hồ ngắm cá ở đằng trước, nhưng khóe mắt của anh ta lại để ý tới tổng giám đốc nhà mình.


Anh ta đã đếm, trong vòng hai phút tổng giám đốc nhà mình nhìn cô Phùng ba lần, có hai lần lộ ra biểu cảm đăm chiêu.


Tổng giám đốc có khả năng thực sự thích cô Phùng rồi.
Anh ta nghĩ vậy: giờ làm sao đây, con người ta đã mấy tuổi rồi.


Phùng Hảo cho rằng anh ta chỉ nói lời khách sáo, cô cười nói: “Trẻ con đều rất đáng yêu.”

“Phải phải phải,” trợ lý Trương nói, “Hiểu Hiểu giống cô Phùng hơn nhỉ? Tôi thấy đôi mắt của hai người quả thực là một khuôn mẫu khắc ra.”

Phùng Hảo khựng lại, ừ một tiếng coi như trả lời.


Trợ lý Trương còn nói: “Bố Hiểu Hiểu nhất định đẹp trai phải không, bằng không thì không sinh ra được một Hiểu Hiểu đáng yêu như vậy.”

Phùng Hảo lén nhìn qua Trác Hựu Niên, đúng lúc đối diện ánh mắt của anh, cô mau chóng dời đi, nghĩ thầm: anh ấy nhìn mình làm gì? Ngày hôm qua không phải giảm xuống độ thiện cảm rồi sao?

Cô dùng âm thanh ngọt ngào của nữ sinh đang trong thời kỳ yêu đương nói: “Anh nhà tôi…quả thật rất tuấn tú.”


Còn không phải đẹp trai bình thường đâu.


“…” Trợ lý Trương nghe được khẽ run, nghĩ thầm phụ nữ kết hôn rồi lúc nhắc tới chồng đều nói chuyện vậy sao? Thật là đáng sợ.


Anh ta nhìn sang tổng giám đốc nhà mình, ý lạnh trên mặt anh lại dường như tan rã một ít.
Anh ta nghĩ xong rồi, thế là đi qua nhẹ giọng khuyên nhủ: “Trác tổng, chân trời nào không có cây cỏ chứ.”

Trác Hựu Niên nhìn trợ lý Trương, dường như không nghe hiểu.


Trợ lý Trương lại kề sát một chút: “Cô Phùng có giọng điệu này rõ ràng là tình cảm giữa cô ấy và chồng tốt lắm, Trác tổng, tôi thấy anh cạy không nổi đâu.”

Trác Hựu Niên nhìn anh ta im lặng một lúc, âm thanh du dương đượm ý lạnh: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Trợ lý Trương trưng ra biểu cảm “tôi hiểu rồi” nháy mắt với Trác Hựu Niên.


Trác Hựu Niên tăng tốc bước chân.


Chờ hai đứa nhỏ chơi mệt rồi, bọn họ tìm một chỗ trên bãi cỏ dưới tàng cây bên hồ ngồi xuống.


Trợ lý Trương mở to hai mắt nhìn tấm vải dã ngoại trải trên mặt cỏ, cùng với những thứ đặt trên đó, hộp bánh ngọt, bánh quy, trái cây đã cắt sẵn đựng trong bát thủy tinh, bắp ngô đã luộc chín, khoai tím, anh ta khen ngợi từ đáy lòng: “Cô Phùng, cô lợi hại quá!”

Anh ta nhìn sếp nhà mình trên tay trống không, có chút xấu hổ: “Chúng tôi không mang theo gì hết.”

Phùng Hảo đang mở ra bình giữ ấm rót nước cho con gái, cô cười nói: “Có lẽ hai người lần đầu trải qua việc này, không có chuẩn bị là bình thường.
Những cái này đều do tôi làm, không ăn được cũng không thể lãng phí.”

“Không có!” Trợ lý Trương nhớ tới bánh quy mình đã ăn hôm trước, “Món cô Phùng làm khẳng định ngon!”

Anh ta lén ngửa đầu nhìn sang tổng giám đốc đứng bên cạnh, phát hiện sau khi mình nói xong anh thế mà gật đầu.


Thôi rồi thôi rồi.
Trợ lý Trương suy nghĩ: tổng giám đốc không phải muốn học theo cậu Trần bạn tốt của mình chứ, muốn giành vợ của người khác?

Tôn Giai ngồi trên tảng đá bên hồ hồi lâu chưa vớt được con cá nào cũng không ủ rũ, cậu bé từ bên hồ chạy tới, lúc còn cách hai ba bước thì nhảy qua quỳ gối bên tấm trải, cậu bé thấy có rất nhiều món ăn ngon, nhất thời cảm thấy đói bụng, nhưng vẫn nhớ nghiêng đầu hỏi Trác Hựu Niên: “Cậu ơi, con có thể ăn không?”


Trác Hựu Niên còn chưa lên tiếng, Phùng Hảo đã đưa qua một hộp sữa Vượng Tử, ánh mắt cũng nhìn sang Trác Hựu Niên: “Tôi thấy các anh không mang nước cho thằng bé, thằng bé biết uống cái này không? Hiểu Hiểu nhà chúng tôi rất thích.”

Trác Hựu Niên nhìn thoáng qua bốn người ngồi trên tấm trải, cuối cùng anh cũng ngồi xuống theo.
Anh nói cảm ơn trước, cầm lấy sữa mở ra cho Tôn Giai uống: “Con có thể ăn bánh ngọt, nhưng mà phải nói cảm ơn trước.”

Tôn Giai lập tức nói “Con cảm ơn dì”.
Cậu nhóc uống sữa xong, bên mép dính một vòng sữa trắng.
Trác Hựu Niên nhìn trợ lý Trương, trợ lý Trương khó xử chìa ra hai tay.


Anh một người bạn gái cũng không có, cũng chưa từng ra ngoài ăn dã ngoại, làm sao biết dẫn một đứa trẻ ra ngoài đi dã ngoại sẽ phiền phức như vậy.


Phùng Hảo nhìn thấy rất thú vị, khăn giấy ướt trong tay không đưa ra đúng lúc, cho đến khi Trác Hựu Niên nhíu mày cô mới đưa qua.


Ý cười trong mắt cô sáng chói, còn có chút gian xảo không hề che giấu, Trác Hựu Niên mím môi, thấp giọng nói cảm ơn mới nhận lấy.


Khi anh đang lau miệng cho Tôn Giai, trợ lý Trương ở bên cạnh sùng bái dựng lên ngón tay cái cho Phùng Hảo: ngay cả tổng giám đốc núi băng nhà mình cũng dám trêu đùa, lá gan của cô Phùng thật sự không lớn bình thường đâu.


Anh ta lại nghĩ: chẳng lẽ bởi vì chưa từng gặp người như vậy nên sếp liền rơi vào tay giặc?

Trợ lý Trương tự biên tự diễn trong đầu, tổng giám đốc nhà mình mang khuôn mặt lạnh lùng cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phùng Hảo nói: “Người phụ nữ đáng chết, em dám trêu đùa tôi, tôi sẽ cho em biết kết cục trêu đùa tôi!” Sau đó liền hôn Phùng Hảo.


Dừng lại! Trợ lý Trương lắc đầu thật mạnh, vứt đi hình ảnh kinh hoàng trong đầu ra ngoài.
Kết quả phát hiện tổng giám đốc đang nhìn anh ta, ánh mắt hơi lạnh lẽo.


Trợ lý Trương giật mình, mau chóng ngồi đàng hoàng, trong lòng đang kêu rên: thảm rồi thảm rồi thảm rồi, hôm nay sau khi tạm biệt khẳng định sẽ bị sếp trừng phạt, nói không chừng phải cuốn gói rời khỏi.


Trợ lý Trương tự biên tự diễn đến mức tâm trạng thảm thương, một lần ăn một cái bánh quy biến thành một lần ăn hai cái.


Đang ăn được một nửa thì di động của Phùng Hảo vang lên.
Cô liếc nhìn biểu hiện cuộc gọi, sắc mặt dịu dàng chợt thay đổi, cô bấm nút từ chối nhận máy.


Nhưng điện thoại lại gọi qua nữa, sau ba lần từ chối, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Hiểu Hiểu có vẻ lo lắng mà tuổi cô bé không nên có: “Là bà ngoại ạ?”

Phùng Hảo gật đầu, sau khi đứng dậy mới bấm nút nghe máy, cô đi tới một chỗ xa bắt máy.


Trợ lý Trương nhìn tổng giám đốc nhà mình, sau đó nhìn sang Phùng Hiểu Hiểu.


Trác Hựu Niên lắc đầu.


Trợ lý Trương liền chơi cùng Phùng Hiểu Hiểu luôn nhìn Phùng Hảo nói chuyện, anh ta cầm đồ ăn đút cho cô bé, dời đi sự chú ý của cô bé.



Phùng Hiểu Hiểu dường như hiểu mục đích của anh ta, hỏi gì cô bé sẽ đáp, đưa đồ ăn qua thì ăn.


Lúc trợ lý Trương dùng cây tăm cắm một miếng xoài đưa qua thì suy nghĩ: cô bé này hiểu chuyện quá đi.
Anh ta lại tò mò tại sao Phùng Hảo không nhận điện thoại của mẹ mình.


Khác với vẻ dịu dàng thường ngày, lúc này khuôn mặt Phùng Hảo lạnh băng, hờ hững nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi không có khả năng cho nó tiền nữa, các người cũng đừng hòng đòi tiền từ tôi.”

Trong điện thoại, bà Phùng hết sức tức giận: “Phùng Hảo, chị không có lương tâm, chị kiếm tiền tại sao không để cho em trai chị xài hả? Chị thậm chí còn không cần cha mẹ mà.
Tôi nuôi con chó còn hiếu thảo hơn chị đấy.”

Phùng Hảo bình tĩnh nói: “Vậy mẹ đi nuôi chó đi.”

“Chị…chị muốn chọc tức tôi chết à!” Bà Phùng bắt đầu gào to, “Con gái nhà người ta, gặp dịp lễ tết là đưa tiền lì xì cho cha mẹ, mua vòng tay vàng, còn tôi nuôi đứa con gái, ba nó bị ốm nằm viện cũng chưa trở về nhìn một cái.
Tôi đã tạo nghiệt gì hả!”

Phùng Hảo mặt không biểu cảm lắng nghe bà ta mắng mình trong điện thoại, nào là Phùng Hảo không có lương tâm, nuôi con gái không bằng nuôi chó; hoặc là sớm biết vậy năm đó tặng cô cho người khác, những lời kia nói tới nói lui từ lâu đã không còn kích động tới chút phẫn nộ của Phùng Hảo nữa rồi.


Thậm chí khi nhìn thấy trợ lý Trương chọc con gái cười, cô cũng cong khóe miệng theo.


Chờ bên kia nói xong một tràng mệt rồi, trong thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị đợt nữa thì Phùng Hảo nói: “Mẹ nói với Phùng Tường Phi, tôi sẽ không cho cậu ta một phân tiền.” Sau khi nói xong cô liền cúp máy.


Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng của mình xong mới trở về.


Trác Hựu Niên và trợ lý Trương đều nhìn về phía cô.
Trác Hựu Niên vẫn là khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm, trợ lý thì giống như không nhìn thấy cái gì, cầm hộp dâu tây đưa cho cô: “Cô Phùng, nếu cô muộn chút nữa thì không còn trái nào nữa đâu.”

“Vậy cảm ơn anh Trương để lại trái cuối cùng cho tôi.” Cô cầm lấy, khi định lấy thìa thì nghĩ thầm hôm nay sao Đoàn Đoàn không ôm mình một cái? Trước kia mỗi lần biết bà ngoại gọi điện đến, tâm trạng của cô sẽ không vui, lúc này sẽ nhận được một cái ôm của con gái.


Phùng Hảo nghiêng đầu nhìn con gái, kết quả phát hiện cô bé đang vươn tay gãi mặt, trên đó có vài nốt đỏ.
Cô giật mình quay đầu nhìn cái hộp đựng trái cây: “Hiểu Hiểu đã ăn xoài?”

Sắc mặt của cô rất nghiêm trọng, trợ lý Trương sửng sốt, dè dặt nói: “Có ăn một chút.”

Phùng Hảo lập tức bồng con gái, đè lại bàn tay con gái muốn gãi mặt, cô dịu dàng nói: “Đoàn Đoàn đừng gãi, nhịn một tí đi con, mẹ đưa con tới bệnh viện!”

Trợ lý Trương nhìn thấy Phùng Hảo chẳng nói câu nào bế con gái bỏ chạy, anh ta quay đầu hỏi Trác Hựu Niên: “Hiểu Hiểu cũng…dị ứng với xoài?”

Trác Hựu Niên nói: “Cậu chăm sóc Giai Giai.” Sau đó anh nhanh chóng đuổi theo.



.

Bình Luận (0)
Comment