Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Chương 51

“Mẹ ơi, Đoàn Đoàn mở mắt được chưa?” Bàn tay nhỏ bé che mắt của Phùng Hiểu Hiểu mở ra một khe hở, cô bé từ trong khe hở tò mò nhìn hai người, còn tỏ ra đáng yêu.

Phùng Hảo và Trác Hựu Niên đã tách ra, nhưng một tay anh vẫn ôm lấy cô. Nghe con gái hỏi vậy, cô gỡ ra bàn tay của cô bé, véo cái mũi xinh xắn của cô bé nói: “Quả trứng nghịch ngợm.”

Trác Hựu Niên nói: “Không nghịch bằng em.”

Phùng Hảo mở to mắt nhìn Trác Hựu Niên: “Anh Trác, nói chuyện phải dùng chứng cứ đó, con người em đứng đắn như vậy.”

Trác Hựu Niên nhướng mày mỉm cười nhìn cô.

Phùng Hảo tựa vai anh nhìn anh, cô vươn tay chạm vào lông mi của anh, dường như cảm khái nói: “Lần đầu tiên khi em gặp anh, anh vừa mặt than lại ít nói, bây giờ anh không chỉ biết đùa, còn có thể phá vỡ bức tường của em, đàn ông quả nhiên nói thay đổi là thay đổi.”

“Đó là đối với người ngoài.” Trác Hựu Niên nói, tự động lơ đi câu sau.

“Lông mi của anh dài thật.” Phùng Hảo vân vê lông mi vừa dài vừa dày của anh, nói, “Lông mi của Đoàn Đoàn cũng rất dài, điểm ấy giống anh thì tốt hơn.”

Trác Hựu Niên nhìn Phùng Hiểu Hiểu, phát hiện lông mi của con gái quả nhiên rất dài, sau đó anh đành phải nhắm mắt lại, bởi vì Phùng Hiểu Hiểu bắt chước nghịch với lông mi của anh. Anh bất đắc dĩ lấy tay mỗi người ra, sau đó quở trách người lớn bên kia: “Em đừng dạy hư Đoàn Đoàn.” Lọt vào lỗ tai lại cảm thấy chiều chuộng.

Phùng Hảo cười hì hì, thay đổi tư thế nép vào lòng Trác Hựu Niên, cô chuyển sang chơi đùa với ngón tay anh: “Em nghĩ kỹ rồi, nơi này vốn cũng không phải là nhà của em, lúc trước em chọn nơi này là bởi vì không còn sự lựa chọn nào khác, là một nơi ổn định mà Sảng Sảng cho em vào lúc ấy.”

“Nhưng hiện tại Sảng Sảng muốn đến thành phố H, anh cũng ở đó. Con người của em coi như rất trọng cảm tình, một khi ở bên một người thì muốn ở bên nhau cả đời. Vậy nên trong hai người chúng ta nếu cần một người rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, em cảm thấy mình đi thành phố H đáng hơn.”

Trác Hựu Niên nắm tay cô, nghiêng đầu hôn cô: “Cảm ơn em đã hy sinh vì anh.”

Anh hiểu được, một người phải rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc của mình, cùng với vứt bỏ những tài nguyên tích lũy được để đến một thành phố xa lạ bắt đầu lần nữa, việc này phải cần rất nhiều dũng khí. Phần dũng khí này khiến Trác Hựu Niên sinh ra lòng kính nể, đồng thời lại hết sức quý trọng, còn cảm thấy may mắn là vào khoảnh khắc mình rung động với Phùng Hảo anh đã quyết định theo đuổi cô, khiến bản thân không bỏ lỡ những gì mình yêu thích.

“Em cũng là vì mình.” Phùng Hảo nói, “Cứ để anh chạy tới chạy lui, lỡ như có một ngày anh cảm thấy quá mệt mỏi phiền toái, không cần em thì làm sao? Em có thể thất tình, Đoàn Đoàn nhà em không thể không có bố.”

Trác Hựu Niên gãi nhẹ lòng bàn tay cô, mỉm cười nói: “Thật sự chỉ vì Đoàn Đoàn?”

Phùng Hảo hỏi lại: “Bằng không thế nào?”

Trác Hựu Niên hơi cúi đầu nhìn thấy ý cười trong mắt Phùng Hảo, biết cô nói một đường nghĩ một nẻo, anh cũng không vội ép cô nói ra lời thật lòng.

Hai người trò chuyện chơi đùa với con gái một lúc, sau đó Phùng Hảo đứng dậy tới phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Tuy rằng đã quyết định đi thành phố H, nhưng mở cửa hàng cũng không phải chuyện hôm nay quyết định ngày mai có thể khai trương, chọn địa điểm, thiết kế trang hoàng, xác định sản phẩm và định vị, cái nào cũng cần tốn thời gian.

Có sự giúp đỡ của Trác Hựu Niên, cùng với Lâm Sảng rất vui mừng sau khi biết tin, cô ấy giống như sợ Phùng Hảo đổi ý không đi, mỗi ngày đều thảo luận vấn đề liên quan đến cửa hàng với Phùng Hảo. Có hai sếp lớn gia nhập, Phùng Hảo có cảm giác cuộc đời của mình sắp lên đến đỉnh cao.

Nhưng Phùng Hảo vẫn phải thiết thực, khi Phùng Hiểu Hiểu đi học cô ở nhà nghiên cứu các loại sản phẩm mới, cô biết cửa hàng có trang hoàng lộng lẫy cỡ nào, khoe khoang với khách hàng tốt bao nhiêu, thậm chí giá cả thực dụng, cũng không bằng đồ ăn ngon. Khách hàng đều rất thông minh, có thể bị lừa lần đầu, lần thứ hai sẽ không đến nữa, cho nên trong tình huống những thứ khác đã có Trác Hựu Niên giúp đỡ, cô cũng phải cố gắng làm tốt việc này.

Về phương diện khác, Phùng Hảo cảm thấy cũng không cần bỏ hết những khách hàng quen ở thành phố S, sản phẩm bao bọc kín đáo bảo đảm thời hạn sử dụng không ngắn có thể dùng cách gửi qua bưu điện để tiêu thụ, tuy rằng sẽ mất đi phần đông khách nhưng cũng có thể giữ được một số nhỏ.

Đối với cửa hàng mới, cho dù chỉ giữ được một khách hàng cũng là lợi nhuận. Từ trước đến giờ cô không có lòng tham, chưa nghĩ tới lập tức kiếm tiền ngay, tuy nhiên cô không từ bỏ bất cứ hy vọng nào, thế nên dạo này cô làm mỗi một sản phẩm mới đều không bán thẳng, mà dùng cách cho ăn thử trước.

Thời gian trôi qua khi mỗi người đều bận với công việc của riêng mình. Tới ngày Quốc tế Lao động, vào buổi trưa Phùng Hảo mang Phùng Hiểu Hiểu đi tới thành phố S. Cô không muốn làm một người bị động trong tình yêu, cô cho rằng tình cảm là chuyện của hai người, không thể cứ để Trác Hựu Niên đến thành phố S thăm cô, cô cũng phải có lúc chủ động, như vậy mới công bằng.

Không ai nên được chiều chuộng vô điều kiện, huống chi cô cũng không cho rằng mình có điều kiện được Trác Hựu Niên luôn nuông chiều.

Cô không báo cho Trác Hựu Niên biết mình tới thành phố H mà liên lạc với trợ lý Trương, vốn định ở dưới lầu công ty của Trác Hựu Niên chờ anh tan tầm. Kết quả trợ lý Trương nghe được cô đến đây, anh ta nói may mà gọi điện thoại cho anh ta, sếp của anh ta cũng muốn cho Phùng Hảo một bất ngờ, đã đặt hoa trước, định tới giờ tan tầm lái xe đi thẳng đến thành phố S.

Phùng Hảo nghe vậy mỉm cười, Trác Hựu Niên còn nói với cô ngày mai mới đi, thế nên anh định hôm nay đi trước.

Cô vỗ lồng ngực của mình: may mà liên lạc với trợ lý Trương trước, không ngây ngốc chờ dưới lầu, bằng không hai người sẽ bỏ lỡ nhau.

Trợ lý Trương xem thời gian nói: “Không kịp tạo ra một sự bất ngờ đặc biệt rồi, Trác tổng sắp tan tầm, hai người đi theo tôi.”

Phùng Hảo được anh ta dẫn xuống bãi đỗ xe ngầm, trợ lý Trương mở ra cửa xe bảo hai người đi lên: “Hai người trốn bên trong, đợi lát nữa Trác tổng ngồi vào thì cho cậu ấy một bất ngờ.”

“Tôi cảm thấy có thể là kinh hãi đấy.” Phùng Hảo không tán thành.

“Thì cũng là kinh động, không khác mấy.” Trợ lý Trương còn có chút hưng phấn nói, “Tôi rất muốn xem dáng vẻ Hựu Niên bị dọa.”

Cho nên anh căn bản là vì thỏa mãn lòng riêng của mình thôi. Phùng Hảo hơi do dự có cần phối hợp với anh ta không.

“Tới đây tới đây.” Trợ lý Trương ra hiệu bọn họ trốn cho kỹ, sau đó đóng cửa xe lại, anh ta đi qua đặc  biệt nịnh nọt theo sát Trác Hựu Niên ôm một bó hoa hồng tươi mới nói, “Trác tổng, thật sự không cần tôi đưa cậu đi sao?”

Trác Hựu Niên nhìn anh ta, cảm thấy hôm nay anh ta hơi lạ, anh lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

“Hay là để tôi đưa cậu đi đi.” Trợ lý Trương nhìn anh, gần như nịnh bợ nói, “Cậu xem cậu làm việc vất vả cả ngày, lại chạy xe mấy tiếng đồng hồ, mệt lắm đó.”

“Tôi không cần bóng đèn.” Trác Hựu Niên chìa tay về phía anh ta.

Trợ lý Trương không tình nguyện đưa chìa khóa cho anh, hờn tủi nhìn anh: “Hựu Niên, cậu yêu đương rồi thì không cần trợ lý thân ái của mình.”

Trác Hựu Niên xoay người muốn đi mở cửa xe, dường như không muốn ở thêm giây nào nữa. Sau khi anh ngồi vào xe thì tốc độ đóng cửa cũng rất nhanh, khi anh đặt bó hoa trên ghế lái phụ thì khóe mắt thấy được phía sau có gì đó chợt lóe qua.

Anh nhìn ra sau.

Phùng Hảo ở phía sau hàng ghế ló đầu ra, lên tiếng chào anh: “Hi ~ bất ngờ không?”

Phùng Hiểu Hiểu tưởng đang chơi trò trốn tìm chui ra dưới cánh tay mẹ, cô bé vui vẻ hô lên: “Bố.”

Trác Hựu Niên sửng sốt hai giây sau đó bật cười, anh duỗi cánh tay dài ôm hai người một cái rồi thả ra, anh tựa vào lưng ghế nói: “Bất ngờ.” Anh nhìn Phùng Hảo qua kính chiếu hậu, trên mặt là nụ cười phát ra từ đáy lòng.

Trợ lý Trương ở bên ngoài gõ cửa kính xe, Trác Hựu Niên hạ cửa xuống, anh ta bám vào cửa xe đang muốn tranh công thì nhìn thấy nụ cười trên mặt Trác Hựu Niên trước, anh ta hết sức ngạc nhiên: “Hựu Niên, thật sự rất nhiều năm rồi tôi chưa từng thấy cậu vui vẻ như vậy, lần gần nhất vẫn là hồi chúng ta còn bé.”

Phùng Hảo xen vào hỏi: “Cho nên trợ lý Trương và Hựu Niên thực ra là thanh mai trúc mã hả?” Lúc trước cô chỉ cho rằng hai người có quan hệ riêng tốt thôi.

“Hảo Hảo à cô đừng dùng từ loạn.” Trợ lý Trương kêu to, “Giữa tôi và Hựu Niên tuyệt đối trong sạch.”

Anh ta vịn cửa sổ xe không buông, còn thay đổi tư thế thoải mái hơn, tỏ vẻ muốn nói lâu: “Cô đừng xem tôi hiện tại là trợ lý của Hựu Niên, hồi nhỏ tôi cũng coi là một cậu ấm, quen với Hựu Niên từ hồi nhà trẻ, chỉ là sau này ba tôi kinh doanh thất bại, tôi trở thành tùy tùng của cậu Trác.”

Trác Hựu Niên đúng lúc nói với Phùng Hảo: “Em có thể gọi cậu ấy là A Hòa.”

Phùng Hảo gọi một tiếng, trợ lý Trương vui vẻ hất cằm với Trác Hựu Niên, anh ta hớn hở đầy hứng thú muốn kể chuyện thú vị hồi nhỏ của Trác Hựu Niên với Phùng Hảo. Cơ mà anh ta còn chưa kịp nói thì cửa kính xe đã từ từ nâng lên ngăn chặn bên ngoài.

Phùng Hảo thấy trợ lý Trương chỉ trỏ mắng Trác Hựu Niên trên xe cô cảm thấy buồn cười, cô thu hồi tầm mắt nhìn anh đang nghiêm túc lái xe: “Anh ấy rất thú vị.”

Trác Hựu Niên nói: “Cậu ấy có bạn gái rồi.”

Qua một hồi lâu Phùng Hảo mới hiểu được ý tứ của lời kia: “Anh Trác, anh đang ghen hả?”

Anh Trác không nói chuyện, đem hoa hồng đỏ tươi trên ghế lái phụ đưa cho…Phùng Hiểu Hiểu.

Cô bé nhìn bó hoa sắp cao bằng mình chớp mắt: “Bố ơi, Đoàn Đoàn thích hoa màu hồng phấn.”

Phùng Hảo bật cười: “Anh Trác, anh làm bố không được rồi, ngay cả con gái thích hoa gì cũng không biết.”

Trác Hựu Niên không bị kích thích, anh chuyên tâm lái xe.

Phùng Hảo tưởng rằng Trác Hựu Niên sẽ đưa hai người tới biệt thự nhà họ Trác, kết quả anh lại đưa cô ra ngoài dùng cơm, sau khi ăn xong thì cùng cô đến bờ sông đông người ngắm cảnh đêm.

Phùng Hiểu Hiểu hết sức phấn khởi, cô bé đeo một băng đô phát sáng trên đầu, trong tay cầm một trái bóng phát ra hai màu tím và xanh, cô bé không ngừng uốn éo trong lòng Trác Hựu Niên, miệng không biết ngâm nga bài hát tiếng nước nào, nhìn thấy có bạn nhỏ ở phía dưới giẫm chân lên ánh đèn rọi xuống, cô bé lập tức bỏ trái bóng, cũng chạy tới giẫm lên chơi cùng; sau đó lại thấy có một cô bé mang đôi giày phát sáng, Phùng Hiểu Hiểu xoay người ôm lấy đùi mẹ hỏi: “Mẹ ơi, con cũng muốn giày biết phát sáng.”

Bờ sông ở đâu có tiệm giày dép, Phùng Hảo hứa ngày mai mua cho con gái, tuy rằng cô bé dẹt miệng, cuối cùng không khóc để mẹ mua, cô bé chỉ vươn ra ngón út.

Đây là lời hẹn ngầm của hai mẹ con, ngoắc tay rồi thì không thể đổi ý. Phùng Hảo vừa vươn ra ngón út thì Trác Hựu Niên giành nói trước: “Bố mua cho con.”

Phùng Hảo thấy Phùng Hiểu Hiểu phấn chấn hôn Trác Hựu Niên một cái, cô cảm thấy địa vị của mình ở trong lòng con gái có thể không giữ được rồi.
Bình Luận (0)
Comment