Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Chương 54

Bên trong nhất thời im lặng, mặt trời mới dâng lên theo cửa sổ rộng mở lặng lẽ rọi tia nắng vào từng chút một.

Một lúc lâu sau Phùng Hảo cười mỉa, nói thẳng: “Hiện tại đã không có. Anh tốt như vậy, em làm sao nỡ chia tay với anh.”

Trác Hựu Niên nói: “Em sợ anh sẽ chia tay với em.”

Phùng Hảo nắm chặt hai tay anh, giọng điệu làm như nũng nịu: “Em chắc chắn sợ rồi, em không đủ xinh đẹp, là một người rất bình thường, lỡ như có một cô gái vô cùng xinh đẹp theo đuổi anh, cô ấy có năng lực hơn em, gia cảnh tốt hơn em, nói không chừng anh sẽ rung động.”

“Em đừng tự coi nhẹ mình.” Trác Hựu Niên nghiêm mặt hỏi, “Ở trong mắt em, anh là một người gặp được người khác ưu tú hơn em thì sẽ lập tức thay lòng đổi dạ sao?”

“Không không không, không phải.” Phùng Hảo mau chóng giải thích, “Là em chưa đủ tự tin.”

Trác Hựu Niên nhìn cô hồi lâu, không nói gì nữa. Vì sao Phùng Hảo như vậy, thực ra anh hiểu được. Nhưng anh không có thể bởi vì Phùng Hảo mà bỏ đi mọi thứ có được hiện tại, đây cũng là không tôn trọng đối với cô.

Phùng Hảo đương nhiên cũng không nghĩ tới vì sự yên tâm của mình mà khiến Trác Hựu Niên tách khỏi gia đình bắt đầu lần nữa. Con người anh bỏ đi bối cảnh gia đình, bản thân anh cũng đủ xuất sắc có năng lực, khởi điểm của hai người vẫn không ngang nhau.

Cô chủ động ôm lấy Trác Hựu Niên: “Thực ra như vậy cũng tốt lắm.” Cô bỗng nhiên cười rộ lên, “Nguyện vọng của em lúc trước là chỉ cần có thể mở một cửa hàng đồ ngọt là tốt rồi, nhỏ cũng không sao, không có bao nhiêu khách hàng cũng được, thậm chí em chưa từng nghĩ đến vấn đề có kiếm được tiền không, chỉ muốn dùng tiền làm tròn giấc mơ của em.”

“Nhưng bởi vì anh mà em không nghĩ như vậy. Em trở nên tham lam, muốn làm thật tốt thật lớn, còn muốn mở chi nhánh, em muốn nỗ lực đến gần anh, cho dù chỉ có thể tới gần một chút cũng cảm thấy rất vui.”

“Anh sẽ giúp em.” Trác Hựu Niên nói.

“Không, không cần. Làm vậy cho dù đạt được mục tiêu, em sẽ cảm thấy mình gian lận.” Sắc mặt anh trầm xuống bởi vì bị từ chối, cô bèn cười hì hì nói, “Hơn nữa, loại kinh doanh nhỏ này đâu cần Trác tổng lo tới, anh phải kiếm nhiều tiền nuôi Đoàn Đoàn, để em không vì lo cho con gái mà do dự. Có điều em cam đoan, thực sự tới lúc cần anh giúp đỡ, em nhất định sẽ không tự mình gánh vác.”

Trác Hựu Niên cầm lấy bàn tay cô giơ lên, sắc mặt anh rốt cuộc dịu xuống, bất đắc dĩ nói: “Em chỉ là không muốn ỷ lại vào anh.”

“Sao có thể vậy. Đây quả thật là việc nhỏ, em còn đối phó được.” Phùng Hảo giả vờ tức giận nói, “Hay là anh cho rằng em không có bản lĩnh gì, phải dựa vào anh mới có thể thành công?”

Trác Hựu Niên nói: “Anh không nghĩ như vậy.”

“Em biết, anh cho rằng em có chuyện gì cũng không nói với anh, đúng không? Chuyện em trai, chuyện cửa hàng.” Phùng Hảo vẫn có thể thăm dò tâm tư của Trác Hựu Niên, cũng rất để ý đến thể diện của anh, cô giải thích, “Điểm này em quả thật không đúng, nhưng bắt đầu từ năm năm tuổi, em đã không còn ai có thể ỷ lại, em đã quen lúc gặp được chuyện sẽ tự nghĩ cách đi giải quyết.”

“Vả lại bây giờ em còn chưa gặp phải chuyện gì mà bản thân không thể giải quyết, chờ sau này gặp phải em nhất định sẽ tìm anh giúp đỡ.” Cô nghịch ngợm thè lưỡi nói, “Cơ mà em vẫn hy vọng đừng gặp được thì tốt hơn, cuộc sống yên ổn rất tốt đúng không?”

Trác Hựu Niên không lên tiếng, anh chỉ vuốt tóc Phùng Hảo, đặt cô ở trong lòng mình.

Phùng Hảo ngoan ngoãn không nhúc nhích, còn cọ cọ trên vai anh dịu dàng nói: “Tuy rằng em không ỷ lại vào anh, nhưng sự xuất hiện của anh đã khiến em thay đổi, khiến em không còn nỗi lo về sau, khiến em có lòng phấn đấu vả lại không sợ thất bại. Còn nữa, có anh đứng ở chỗ cao tại điểm cuối, em sẽ không dám buông lỏng bản thân.”

“Anh Trác, đừng bị em đuổi kịp đó.” Phùng Hảo nói.

Đôi mắt Trác Hựu Niên trở nên ấm áp, anh nói: “Không đâu, khi em tiến lên anh sẽ không đứng yên, càng không thể lùi về phía sau.”

Phùng Hảo hỏi: “Khẳng định vậy à?”

Trác Hựu Niên ừ một tiếng.

Hai người ôm nhau trong nắng sớm lờ mờ một lúc, sau đó Phùng Hảo đi làm bữa sáng, Trác Hựu Niên đi gọi con gái còn mê ngủ thức dậy, kết quả Phùng Hảo làm xong bữa sáng rồi phát hiện Trác Hựu Niên lại ôm con gái cùng nhau ngủ.

Cô dở khóc dở cười cất lại bữa sáng, bản thân dứt khoát cũng bò lên giường đi ngủ. Thời tiết tháng năm thích hợp ngủ nướng nhất.

——

Vào buổi chiều, Trác Hựu Niên lái xe đưa Phùng Hảo đến một quán net, quả nhiên tìm được Phùng Tường Phi đang chơi game ở bên trong.

Phùng Hảo thanh toán tiền dùng mạng cho cậu ta, biết cậu ta chưa ăn cơm cô lại mua đồ ăn cho cậu ta ở một quán ăn bên cạnh, chờ cậu ta ăn xong mới đưa về nhà.

Trong tin tức mà Trác Hựu Niên điều tra được, cậu ta cứ ăn ở trong quán net. Phùng Hảo thấy cậu ta như vậy quả thật trông giống người đã lâu không ngủ một giấc thật ngon, trong lòng ngược lại không bực bội, chỉ cảm thấy ba mẹ cô để tâm thế lại nuôi ra một đứa con không biết tiến tới, sống ngây ngô qua ngày, cô không khỏi hơi mất mát và cảm thấy tủi thân cho mình.

Nhưng mất mát và tủi thân cũng chỉ thoáng qua, cô cũng không phải lần đầu tiên thấy Phùng Tường Phi như thế này. Cô điềm tĩnh nói: “Cậu về nhà đi, lần này tôi đưa cậu về.”

Phùng Hảo không dám để Phùng Tường Phi tự về nhà nữa.

“Em không về.” Phùng Tường Phi nói, “Chị, không phải chị mở cửa hàng tiện lợi à? Em qua làm thu ngân cho chị, chị không cần phát lương cho em, chỉ cần lo bữa cơm là được.”

“Tôi không định làm tiếp cửa hàng tiện lợi.” Phùng Hảo nói, “Sau này cậu cũng không cần tới đây tìm tôi, qua mấy hôm nữa tôi không còn ở thành phố S.”

Phùng Tường Phi hỏi: “Chị đi đâu? Tính kết hôn với anh rể à? Anh rể, anh là người ở đâu thế?”

“Không liên quan tới cậu.” Phùng Hảo thấy Trác Hựu Niên muốn đáp lại, cô giành nói trước, “Cậu gọi điện thoại cho mẹ đi, bà ấy đang lo lắng cho cậu.”

Phùng Tường Phi chìa tay ra: “À, vậy cho em dùng di động của chị đi.”

Phùng Hảo nhìn cậu ta: “Di động của cậu đâu?”

“Bán rồi.” Phùng Tường Phi gãi ót, “Hết tiền xài cho nên…”

Phùng Hảo nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu không nói gì. Cô nhớ lại mẹ cô vì mua di động mới cho Phùng Tường Phi, không biết đã gọi cô bao nhiêu lần để đòi tiền, lần nào cũng mắng cô một trận, còn gián tiếp làm hại cô nhất thời không để ý khiến Đoàn Đoàn ăn xoài bị dị ứng.

Phùng Hảo không thể nói rõ cảm xúc của mình, cuối cùng cô chỉ nhoẻn miệng cười: “Cậu rất có triển vọng, Phùng Tường Phi.”



Phùng Hảo định chờ sau khi Trác Hựu Niên về thành phố H, thứ hai cô mang theo Phùng Hiểu Hiểu đích thân đưa Phùng Tường Phi về quê, cô đã xin nghỉ cho con gái, nhưng Trác Hựu Niên không đồng ý, anh muốn đi cùng.

Phùng Hảo không muốn Trác Hựu Niên làm lỡ công việc bởi vì chuyện của mình, anh biết được nguyên nhân bèn xụ mặt: “Em coi anh là người ngoài.” Nói xong anh nhìn Phùng Hảo một cái rồi dẫn con gái xoay người ra cửa.

Phùng Hảo chẳng ngờ anh lại tức giận bỏ đi, cô đứng ngây ra hồi lâu mới có phản ứng đuổi theo, nhưng Trác Hựu Niên đã vào thang máy xuống lầu. Khi cô đến bãi đỗ xe thì anh đã khởi động xe, cô mau chóng chạy lên nhưng không biết là anh không thấy cô hay là thấy cũng chẳng để ý, chiếc xe chưa từng dừng lại.

Phùng Hảo hơi bối rối lúng túng. Sau khi cô và Trác Hựu Niên ở bên nhau, hai người chưa bao giờ cãi vã, thậm chí ngay cả chút mâu thuẫn nhỏ cũng không chưa từng xảy ra. Trác Hựu Niên trông lạnh lùng nhưng tính cách thực ra rất ôn hòa, bản thân cô cũng không thích cãi cọ, thế nên chưa từng nghĩ tới hai người sẽ có lúc như vậy.

Cô không biết nên làm gì, phản ứng đầu tiên là tìm Lâm Sảng. Kết quả điện thoại vừa nối máy, cô chưa kịp nói đã khóc trước.

Trong lòng Lâm Sảng rất kinh ngạc đã xảy ra chuyện gì rồi, cô ấy vội trấn an: “Sao vậy Hảo Hảo? Đã xảy ra chuyện gì, cậu nói với tớ trước đi, tớ giúp cậu giải quyết.”

Lâm Sảng vừa lên tiếng, Phùng Hảo bèn bình tĩnh lại. Chỉ là trong phút chốc sự bối rối và sợ hãi lên tới đỉnh điểm nên cô không thể khống chế cảm xúc. Lúc này cô hít mũi, mau chóng lau nước mắt, cô nhìn xung quanh phát hiện chỉ có một mình cô bèn thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra mình sợ xa anh ấy đến vậy, anh ấy chỉ giận bỏ đi, mình đã hoảng hốt lo sợ thành như vậy.

Phùng Hảo hít sâu một hơi để chính mình tỉnh táo lại, cô kể lại ngắn gọn với Lâm Sảng về nguyên nhân và kết quả của sự việc, sau cùng nói: “Tớ chỉ không muốn vì chuyện của mình mà làm phiền anh ấy.”

“Tớ có thể hiểu suy nghĩ của cậu.” Lâm Sảng nói, “Mấy năm nay cậu vì Hiểu Hiểu mà ép mình trở nên mạnh mẽ và kiên cường, cũng quen với độc lập, hơn nữa cậu cảm thấy đây là chuyện nhỏ nhặt, không đáng để Trác Hựu Niên làm lỡ công việc quan trọng vì chuyện này.”

“Nhưng tớ hiểu được, Trác Hựu Niên cũng không nhất định hiểu được. Hoặc là nói anh ta hiểu nhưng không đồng ý. Anh ta bảo vệ cậu, hy vọng cậu vào lúc gặp phải bất cứ chuyện gì sẽ nghĩ đến anh ta là chỗ dựa đầu tiên.”

“Tớ…” Phùng Hảo muốn nói xen vào.

Lâm Sảng không cho cô cơ hội mà nói tiếp: “Sự ỷ lại này không phải muốn cậu trở nên yếu đuối, mà hai người là người yêu thậm chí là bạn đời sau này, khi cậu gặp phải chuyện gì, anh ta nên có quyền biết cùng với quyền lựa chọn, nói đơn giản là anh ta cảm thấy chuyện có liên quan tới cậu còn quan trọng hơn công việc. Ặc, sao tớ cảm thấy mình tự nhét thức ăn chó cho mình nhỉ.”

Phùng Hảo bị câu cuối cùng của cô bạn chọc cười, tâm trạng trở nên tốt hơn: “Anh ấy giận tớ không hỏi anh ấy tiếng nào, lấy công việc làm lý do gạt bỏ anh ấy sang một bên, đúng không? Giống như có một kiểu lạnh gọi là mẹ cậu cho rằng cậu lạnh phải không?”

“Phụt,” Lâm Sảng phì cười, “So sánh này của cậu… cơ mà gần như là ý này, có lẽ anh ta muốn cùng cậu trở về, dù sao người nhà cậu đối với cậu tệ như vậy, anh ta lo lắng cậu trở về sẽ bị mẹ mắng, sẽ chịu ấm ức, nhưng cậu không hỏi tiếng nào, bảo anh ta trở về làm việc, đổi là tớ, tớ cũng giận, cảm giác một trái tim chân thành bị chó ăn.”

“Không nghiêm trọng vậy chứ.” Phùng Hảo ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cảm thấy có khả năng thật sự rất nghiêm trọng, cô cúp máy gọi điện cho Trác Hựu Niên.

Lần thứ nhất gọi không được, giọng nữ máy móc nhắc nhở đường dây đang bận, sau khi Phùng Hảo cúp máy đang muốn gọi lại thì di động của cô vang lên. Cô định từ chối nhận thì thấy người gọi tới là Trác Hựu Niên, cô mau chóng bấm nút nhận, kết quả vì quá cuống cuồng mà bấm thành cúp máy.
Bình Luận (0)
Comment