Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 100

Ngày hôm sau, chưa đến sáu giờ Khúc Kim Tích đã thức dậy rồi, cô thu dọn xong liền lên xe do đoàn làm phim cử đến rồi đi đến phim trường. Bộ phim "Trúc Sinh Vật Ngữ" đã khai máy từ trước rồi, tất cả bối cảnh đã được sắp đặt xong, chỉ đợi nam nữ chính vào vị trí.

Khúc Kim Tích gặp mặt các nhân viên công tác, sau đó bắt đầu trang điểm và làm tóc.

Sau đó, cô phát hiện ra rằng mình có một phòng thay đồ riêng.

Nói ra thì đây là bộ phim thứ hai của cô. Khi đóng "Mưu trang", cô luôn dùng chung phòng thay đồ với các diễn viên khác, hơn nữa lúc đó danh tiếng của cô cũng không tốt, cho dù cô là nữ hai thì nhân viên công tác muốn đối xử qua loa với cô cũng chẳng sao cả.

Bây giờ, cô không chỉ có phòng thay đồ riêng mà còn có nhà tạo mẫu và chuyên gia phục trang phù hợp, mọi người vây quanh một mình cô, không cần cô phải đợi lâu, ai nấy đều nở nụ cười nhiệt tình gọi cô là "cô Khúc", khiến cô có chút không thoải mái.

Đây cũng là trạng thái bình thường trong giới giải trí.

Mọi người đều biết rằng mặc dù Khúc Kim Tích còn chưa nổi tiếng nhưng trước mắt cô gần như đã tẩy trắng bản thân được rồi, tình thế hiện tại của cô rất tốt.

"Mưu trang" sắp được công chiếu. Khi đoạn phim tuyên truyền ra mắt, trên mạng đã có rất nhiều bình luận bàn về sủng phi do Khúc Kim Tích thủ vai- trọng điểm là cô xinh đẹp, quá phù hợp với vai sủng phi.

Được ký hợp đồng với S&T, được quản lý đỉnh cao Ngũ Lập Thu dẫn dắt, tài nguyên nối tiếp tài nguyên, dốc hết sức lực nâng đỡ cô, nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.

Những người ở trong nghề lâu một chút đều hiểu được cứ nhiệt tình hơn với Khúc Kim Tích khi cô còn chưa nổi tiếng dù sao cũng là chuyện tốt.

Ở thời Trung Hoa Dân Quốc, tạo hình sườn xám là thứ không thể thiếu, sau khi Khúc Kim Tích trang điểm làm tóc và thay áo quần bước ra, trong phòng thay đồ đột nhiên trở nên im lặng.

Trúc Sơ Tâm là Trúc yêu, trên người cô đương nhiên có khí chất thanh tao linh hoạt kỳ ảo, cho nên phục trang chuẩn bị cho cô chủ yếu là lấy sự trang nhã làm chủ đạo.

“Tích Tích, chị quá xinh đẹp đi.” Hai mắt Cổ Nhạc Nhạc sáng lên, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thực xấu xí, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được một cô gái làm sao có thể xinh đẹp đến mức như vậy.

Cô ấy biết bình thường Khúc Kim Tích ăn mặc tương đối tuỳ ý, đi ra ngoài chỉ tô son là xong chuyện, làn da vô cùng đẹp, tìm không ra một lỗ chân lông, khiến cho cô ấy là phụ nữ mà cũng phải ghen tị chết đi được.

Nhưng mà, có lẽ chính vì Khúc Kim Tích khá tuỳ ý nên Cổ Nhạc Nhạc không có khái niệm cụ thể về ngoại hình của cô, chỉ biết là cô xinh đẹp. Không ngờ rằng, cô vừa trang điểm vào đã đẹp đến mức kinh thiên động địa, sau khi Khúc Kim Tích thay quần áo bước ra như thể cô mới từ Trung Hoa Dân Quốc xuyên không đến, mỗi hành động mỗi cử chỉ đều xinh đẹp đến mức làm lòng người bùng nổ.

Thứ lỗi cho Cổ Nhạc Nhạc vì cô ấy thực sự không thể tìm được từ ngữ đẹp đẽ và phù hợp để hình dung, chỉ có thể biểu đạt nội tâm của mình một cách đơn giản và thô bạo như vậy.

Chuyên gia trang điểm cũng không nhịn được nhìn vào đôi tay mình, chưa bao giờ cảm thấy kỹ năng trang điểm của mình tốt đến như vậy!

Khúc Kim Tích rất hài lòng với phản ứng của mọi người, cô khá tự tin vào ngoại hình của mình.

Quay người lại, cô nhìn mình trong gương.

Mái tóc dài mềm mượt của cô được vén ra sau đầu và cố định bằng một chiếc kẹp tóc màu xanh ngọc. Bộ sườn xám màu lục lam nhạt hoàn toàn phù hợp với vóc dáng chuẩn của cô, trang phục xẻ tà, thấp thoáng đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn. Mỉm cười nhẹ, ánh mắt khẽ đung đưa, như một thiếu nữ không hiểu thế sự, sạch sẽ và trong suốt như lưu ly.

Cổ Nhạc Nhạc lặng lẽ chụp một bức ảnh gửi cho Ngũ Lập Thu: [Dì nhỏ, Tích Tích thật sự là cô gái xinh đẹp nhất mà cháu từng nhìn thấy, có một không hai!]

Lúc này, Ngũ Lập Thu đang ở trong văn phòng của Thẩm Thính. Chị ấy đang nói chuyện với anh thì nhận được bức ảnh, chị ấy nhướng mày, đột nhiên nói: "Cậu có muốn xem tạo hình của vợ mình trong phim không?"

Ánh mắt Thẩm Thính chuyển động, dựa trên sự hiểu biết của anh về người nào đó, cô không thể nào chủ động gửi ảnh cho anh xem.

“Xem ra là không có hứng thú rồi.” Ngũ Lập Thu lắc đầu.

Vừa dứt lời, giọng nói thờ ơ của Thẩm Thính vang lên, "Gửi qua đây."

“Được rồi.” Ngũ Lập Thu nhịn cười, “Chuyện nói đến đây thôi. Tôi phải đi gặp gỡ các nhà đầu tư, đi trước nhé.”

Sau khi Ngũ Lập Thu rời đi, Thẩm Thính gọi thêm hai cuộc điện thoại và ký vào hai tập tài liệu nữa, lúc này anh mới cầm điện thoại lên và nhấn vào bức ảnh mà Ngũ Lập Thu đã gửi cho mình.

Trong ảnh, cô gái mặc sườn xám mỉm cười khéo léo và xinh đẹp. Thẩm Thính đột nhiên nhận ra được ý nghĩa của cái gọi là một ngày không gặp tựa ba thu.

Thế là Thẩm Thính giải quyết công việc của công ty một cách nhanh nhất có thể và gia nhập vào đoàn phim vào ngày thứ ba sau khi "Mưu trang" được công chiếu.

Doanh thu phòng vé của "Mưu trang" đã đạt gần một trăm triệu trong giai đoạn trước khi công chiếu, và đã phá vỡ con số hai trăm triệu vào ngày công chiếu.

Lúc đầu tình tiết có chút nhàm chán, nhưng sau mười phút đầu tiên, tình tiết đột nhiên trở nên chặt chẽ.

Trong phim, trang phục lộng lẫy, bối cảnh chân thực, kỹ năng diễn xuất của diễn viên tự nhiên, mỗi khung hình đều là sự thưởng thức của cái đẹp.

Bộ phim kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, hiện ra một thế giới hùng vĩ của cuộc tranh giành quyền lực, tình yêu, tình thân, tình bạn và sự lựa chọn được thể hiện một cách tinh tế và sống động. Khiến người ta sau khi xem xong vẫn còn thổn thức.

Sau khi xem xong một bộ phim hay, tự nhiên người xem sẽ giới thiệu nó cho những người xung quanh.

Hàng triệu nhà phê bình phim sau khi xem xong đã viết bình luận một cách thành thực. Trong số đó có một blogger có id là [Đẩy Phim Bằng Cả Trái Tim] đã viết một bình luận dài, bình luận này trực tiếp lên hot search.

"Như chúng ta đều biết, những năm gần đây phim hay càng ngày càng ít, đặc biệt là những bộ phim lấy mưu quyền làm chủ đề, sắc thái huyền ảo càng ít thấy. Ngoài ra, bộ phim này do Thẩm Thính đóng chính, lúc tuyên truyền tôi đã bắt đầu mong chờ rồi. Tới sau khi chính thức xem xong, quả nhiên Thẩm Thính không khiến người ta thất vọng, nhân vật quốc sư do anh ấy thủ vai không có gì phải bàn cãi, nếu như thật sự phải bàn cãi thì đó chính là anh ấy quá đẹp trai.

Ngược lại là nữ chính Khương Thiện Vi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với nhân vật này, luôn cảm thấy cô ta rất thừa thải, không có cảm giác tồn tại. Thành thật mà nói, tôi đã rất mong chờ vào Từ Nam Nam... Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói một cách công bằng, cô ta không có cảnh nào đẹp mắt cả.

Điều khiến tôi thực sự ngạc nhiên là nhân vật Tạ Trường Tịch này. Sau khi xem xong phim, tôi đặc biệt chú ý đến nữ diễn viên Khúc Kim Tích, người thủ vai Tạ Trường Tịch. Trước đó, Khúc Kim Tích chỉ đóng một vài vai phụ có sức ảnh hưởng nên một lời khó tả hết. Nhưng trong phim, Khúc Kim Tích đã đóng vai Tạ Trường Tịch một cách rất sống động.

Tạ Trường Tịch là nữ nhi được sủng ái nhất trong gia đình và là mỹ nhân số một thiên hạ, nàng ấy có một vị hôn phu là thanh mai trúc mã, có một sư huynh thương yêu nàng, có tài năng phép thuật xuất sắc. Cuộc đời này của nàng lẽ ra phải được sống phóng khoáng tuỳ ý, nhưng kết cục lại bị ép buộc cuốn vào vòng xoáy hoàng quyền, tình thân, tình bạn, tình yêu... phần sau đề cập đến cốt truyện, tạm thời tôi sẽ không nói nữa. Tóm lại, hãy mạnh mẽ quảng bá cho "Mưu trang" và xem nó bất cứ khi nào có thời gian!!!"

...

Khúc Kim Tích chắc chắn là đã lên hot search, cụm từ hot search: # Kỹ năng diễn xuất của Khúc Kim Tích #

"Tạ Trường Tịch thực sự là do Khúc Kim Tích đóng sao? Chết tiệt, vừa đẹp vừa ngầu, nhất là trong hai trận đánh, đẹp quá!"

"Khi Tạ Trường Tịch bước ra, tôi thậm chí còn không nhận ra đây là Khúc Kim Tích. Diễn xuất tốt quá."

"Thành thật mà nói, khi Tạ Trường Tịch chết trong vòng tay của cẩu hoàng đế, tôi đã khóc rất nhiều."

"Người xấu xa nhất là hoàng đế, hu hu hu Dụ Đồng, diễn xuất của anh quá tốt rồi, tôi muốn thoát fan mấy phút."

"Cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Thính lại ký kết với Khúc Kim Tích, kỹ năng diễn xuất của cô ấy thực sự rất tốt, khả năng chuyên môn quá tuyệt vời! Hoan hô Khúc Kim Tích!"

"Xin lỗi, tôi từ chối tình huynh đệ giữa Tạ Trường Tịch và quốc sư."

"Huhuhu, em gái bảo bối của chúng ta cuối cùng cũng được phát hiện rồi, hot cho tôi!"

Khi Cổ Nhạc Nhạc nghỉ ngơi, việc mà cô ấy thích làm nhất chính là chụp ảnh màn hình những bình luận tốt về Khúc Kim Tích trên Internet, sau đó cho cô xem trong lúc nghỉ ngơi.

“Tích Tích, đêm nay không có cảnh quay, chúng ta đi xem“ Mưu trang ” đi.” Cổ Nhạc Nhạc đề nghị, cô ấy biết rằng Khúc Kim Tích rất quan tâm đến phim ảnh.

Vào ngày công chiếu phim, Khúc Kim Tích đang ở thành phố điện ảnh, đương nhiên không xem được, hơn nữa mấy ngày nay bận rộn cũng không có thời gian xem. Bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, tối nay không có cảnh quay, cuối cùng cũng có thể đi xem rồi.

Trong lòng Khúc Kim Tích ngứa ngáy, cô vừa định trả lời thì chuông điện thoại vang lên.

Cổ Nhạc Nhạc liếc nhìn dòng chữ "lão nam nhân" hiển thị trên màn hình.

Cô rất tò mò không biết lão nam nhân sẽ là ai.

Khúc Kim Tích nhìn chằm chằm vào điện thoại, suy nghĩ có chút mông lung.

Cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Thẩm Thính có chút kỳ diệu, không thể nói rõ được. Cô bận rộn với công việc, đôi khi quên báo với Thẩm Thính trên WeChat là mình vẫn bình an.

――Khoảng thời gian này cô không biến thân.

Nếu như là trước đây, quên cũng đã quên rồi, bình thường Thẩm Thính sẽ không chủ động gửi tin nhắn WeChat cho cô. Bây giờ Thẩm Thính cũng sẽ không nhắn, nhưng mà anh lại gọi điện thoại.

Tối nào anh cũng gọi điện đến, có đôi khi chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản, sau đó cúp máy.

Cuộc gọi được kết nối--

"Mở cửa."

“Hả?” Khúc Kim Tích buột miệng nói ra, “Anh đến rồi sao?”

Cô chạy đến kéo cửa ra, một người đàn ông mặc vest đứng thẳng tắp ở hành lang, trong tay kéo theo một chiếc vali đơn giản.

Khúc Kim Tích cầm điện thoại di động nhìn phía sau anh hỏi: "Tang Tang đâu?"

Thẩm Thính không trả lời, kéo hành lý lướt qua cô và bước vào căn phòng, bỏ lại Khúc Kim Tích đang đứng nhìn sững sờ.

Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy Cổ Nhạc Nhạc, lông mày của Thẩm Thính khẽ nhúc nhích. Cổ Nhạc Nhạc vốn đang sững sờ bỗng trở nên tỉnh táo, cuối cùng cũng hiểu được "lão nam nhân" là ai rồi.

Thẩm Thính! Ôi trời! Cô ấy đã gặp Thẩm Thính rồi!

“Thẩm, tổng giám đốc Thẩm.” Cổ Nhạc Nhạc vội vàng chào hỏi

Cổ Nhạc Nhạc đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi bước tới trước mặt Thẩm Thính, vừa nãy cô và Khúc Kim Tích đã nằm trên ghế sofa vừa ăn đồ ăn nhẹ vừa nghịch điện thoại.

Thẩm Thính gật đầu, Cổ Nhạc Nhạc đột nhiên phản ứng lại: "Tích Tích, em về phòng trước đây, có chút chuyện riêng."

Cô nói xong thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, nhất thời trong căn phòng chỉ còn lại hai người.

Khúc Kim Tích: "..."

Cô theo bản năng tránh sang một bên.

Thẩm Thính buông va li ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Lại đây."

Khúc Kim Tích bước tới chỗ anh, đi được hai bước rồi dừng lại, tại sao cô phải qua đó chứ?

Thẩm Thính nhíu mày, đôi chân dài bước tới, trực tiếp kéo cô qua, đè lên ghế sô pha, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái.

Ba phút sau, anh buông cô ra, hơi thở gấp gáp, gò má ửng hồng, giọng nói khàn khàn: "Đã ăn gì chưa?"

"……Đồ nướng."

Thẩm Thính: "..."

Đầu óc Khúc Kim Tích đang sụp đổ chợt khởi động lại. Cô đẩy Thẩm Thính ra, rồi chạy sang bên kia: "Anh anh anh không được phép làm loạn!"

Thẩm Thính dựa vào sô pha, khóe môi nhếch lên vui vẻ, bĩnh tĩnh nói: "Nếu như em cho rằng tôi ức hiếp em thì em có thể đáp trả lại."

Khúc Kim Tích nghiến răng: "Anh đang giở trò lưu manh!"

Thẩm Thính ưu nhã vắt chéo đôi chân dài lên nhau: "Chúng ta có giấy chứng nhận hợp pháp."

"Ly hôn, chúng ta có thể ly hôn!"

"Tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý."

"..."

Trong khi cô đang thở hổn hển, Thẩm Thính lại tỏ ra như không có chuyện gì nói: "Thay quần áo đi, chúng ta đến một nơi."

"Không."

Thẩm Thính bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên đứng lên nói: "Tôi sẽ thay đồ cho em."

Cô gái chạy tán loạn vào phòng ngủ giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.

Thẩm Thính nhếch miệng cười, anh hiểu những phương pháp nhẹ nhàng không có tác dụng gì với cô, phải “uy hiếp” thì cô mới có thể ngoan ngoãn.

“Đi đâu?” Khúc Kim Tích thay quần áo xong bước ra, “Anh vừa đến đoàn phim, không đi gặp đạo diễn sao?”

Thẩm Thính đang định nói thì có tiếng gõ cửa.

"Kim Tích, là tôi."

——Túc Hướng Địch.

Thẩm Thính nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái lộc cộc chạy tới mở cửa.

“Chúng ta vẫn chưa đến giờ diễn mà.” Khúc Kim Tích có chút kinh ngạc. Cô đã hẹn với Túc Hướng Địch. Nếu như ngày hôm sau có cảnh quay của bọn họ thì sẽ đến phòng họp để diễn thử.

Túc Hướng Địch mặc áo khoác, đôi chân anh ta rất dài, anh ta còn cố ý đeo một cặp kính không tròng, giơ điện thoại lên, cố nén cảm giác căng thẳng trong lòng nói: "Tối nay tôi có thời gian. Nghe nói" Mưu trang "rất hay. Cô có muốn đi xem cùng nhau không?"

“Ha, ủng hộ phim của tôi, đúng là anh trai tốt.” Khúc Kim Tích lộ ra vẻ khó xử, nếu như Thẩm Thính không tới, cô chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng mà...

“… Thầy Thẩm?” Túc Hướng Địch đột nhiên nhìn về phía sau cô, sắc mặt anh ta thay đổi.

Khúc Kim Tích quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Thính đã đi đến đằng sau cô không biết từ khi nào, cầm chiếc cốc màu hồng của cô trên tay.

“Anh Túc.” Thẩm Thính ngước mắt lên, đôi mắt đen trong veo và sâu thẳm như có thể nhìn thấu trái tim người đối diện, Túc Hướng Địch theo bản năng không dám nhìn anh.

“Kim Tích, anh Túc mời em đi xem phim thì em cứ đi đi, tôi sẽ đợi em quay về.” Anh nhẹ nhàng nói với Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích: "..."

Túc Hướng Địch hít sâu một hơi, sau đó nói với giọng điệu đùa giỡn: "Thầy Thẩm, cuối cùng anh cũng đến rồi, Kim Tích đã có người đi cùng, tôi không thể nào làm bóng đèn được."

Anh ta giải quyết sự bối rối của mình bằng một cách khéo léo, nói xong liền lịch sự rời đi.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

“Đi thôi.” Thẩm Thính quấn khăn quàng cổ cho Khúc Kim Tích rồi nói.

Cuối cùng cũng đến nơi, lúc này Khúc Kim Tích mới biết được nơi mà Thẩm Thính muốn đưa cô đến là rạp chiếu phim, vé cũng đã mua sẵn rồi, chính là phim "Mưu trang".

“Như vậy sẽ bị phát hiện.” Khúc Kim Tích căng thẳng chết đi được, không hiểu tại sao Thẩm Thính lại to gan đến như vậy.

“Em quấn lại như quả bóng vậy, ai mà nhận ra được chứ?” Thẩm Thính dừng xe, thấy cô còn chưa xuống xe thì trực tiếp mở cửa bế cô xuống.

Khúc Kim Tích: "..."

"Tôi đã nhờ Tần Tang đặt trước một hộp riêng, bên trong chỉ có hai chúng ta."

Khúc Kim Tích chỉ đành lén lút núp sau lưng anh rồi bước vào hộp riêng, Thẩm Thính bị cô giày vò cũng không phát cáu— đưa con gái đến rạp xem phim là một trong những điều mà các cặp đôi phải làm.

Đây cũng là lời mà Tần Tang đã nói với anh. Vì vậy vừa xuống máy bay, anh liền nhờ Tần Tang đặt chỗ tại một rạp chiếu phim gần khách sạn.

Kết quả……

Chỗ ngồi trong hộp riêng là một chiếc ghế màu đỏ hình trái tim, Khúc Kim Tích đỏ mặt ngồi xuống, cô luôn cảm thấy kỳ lạ.

Cũng may đèn trong phòng tối mờ, Thẩm Thính không nhìn thấy sắc mặt của cô!

Đầu óc Khúc Kim Tích có chút choáng váng, luôn lo rằng Thẩm lưu manh sẽ làm những hành động không đàng hoàng với mình, đâu có ngờ rằng lo lắng cả nửa ngày, Thẩm Thính cũng không làm gì cả, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào màn hình. Khúc Kim Tích từ từ thư giãn và tập trung vào bộ phim.

Xem bộ phim do mình đóng, cảm giác rất khác. Khúc Kim Tích xem đến nửa đoạn sau bỗng cảm thấy có gì đó không ổn: "Cảnh quay của Khương Thiện Vi... sao lại ít như vậy?"

Đây không phải là ảo giác của cô, cô phát hiện ra số cảnh quay của Tạ Trường Tịch và Khương Thiện Vi trong phim không kém nhau là mấy!

Thẩm Thính nhẹ buông một câu: "Một số cảnh quay của cô ta đã bị nhà đài lượt bớt để tiết kiệm thời gian."

Khúc Kim Tích nói: "Vậy cô ta không phải sẽ rất tức giận sao?"

“Em quan tâm đến cô ta sao?” Thẩm Thính quay đầu lại.

Trong lòng Khúc Kim Tích thầm nghĩ tôi mới thèm lo lắng cho Từ Nam Nam. Cô lắc đầu, thế là đề tài này dừng lại ở đây, Khúc Kim Tích cũng không suy nghĩ sâu xa.

Sau khi xem phim xong, Thẩm Thính hỏi cô: "Có muốn đến chỗ nào chơi không?"

Khúc Kim Tích cảnh giác, Thẩm Thính lại có thể nói ra từ "chơi", cô liền nói: "Đã muộn như vậy rồi, chúng ta trở về khách sạn đi. Anh đã vào đoàn phim, ngày mai chúng ta chắc chắn là có cảnh quay, chúng ta trở về tìm cảm giác trước đi."

Thẩm Thính làm theo ý cô.

Trở lại khách sạn, Khúc Kim Tích không chịu cùng đi vào với Thẩm Thính. Cô chạy vào thang máy trước, tình cờ có người bưng một chiếc hộp đựng thú cưng từ bên trong bước ra.

Khúc Kim Tích liếc nhìn, hình như là một con nhím nhỏ đang cầm một quả hồng ăn rất ngon.

Nuôi nhím không đâm vào tay sao?

Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu Khúc Kim Tích một giây, sau đó liền chuyển đến hiện trường phim, Thẩm Thính đã tới rồi, có nghĩa là nhiệm vụ của cô càng nhiều hơn.

Trở về phòng, nhìn thấy chiếc vali của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Không lâu sau, dự cảm chẳng lành này đã trở thành sự thật. Thẩm Thính hoàn toàn không lấy thẻ phòng của căn hộ khác, anh muốn trực tiếp sống trong cùng một căn hộ với cô.

Khúc Kim Tích kiên quyết không đồng ý: "Không được, đây là ở đoàn phim! Sống chung chắc chắn sẽ bị phát hiện!"

“Vậy thì sao chứ?” Thẩm Thính nói xong liền cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Khúc Kim Tích: "..."

Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm hồi lâu.

Trong phút chốc, cô nhớ đến ý chí không vững của đêm đó, mặt cô đỏ bừng lên, quyết định không quan tâm nữa. Cho dù Thẩm Thính ở đâu, điều cô cần làm là không được để Thẩm Thính dụ dỗ!

Khúc Kim Tích lao vào phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại,. Suy nghĩ một lát, cô lại khoá trái cửa. Làm xong tất cả những chuyện này, cô có vẻ nhẹ nhõm hơn, sau đó chui lên giường trùm chăn bông lên đầu.

Một lúc sau, cô đột nhiên mở chăn bông ra, xoắn xuýt trên giường vài giây mới lặng lẽ xuống giường, mở khoá ra.

Mình đang làm cái gì vậy?

Khúc Kim Tích tự hỏi trong lòng.

Không được, không được, cô vội vàng khóa trái cửa lại.

Nhưng mà khóa cửa để đề phòng ai chứ, chẳng lẽ nghĩ Thẩm Thính sẽ làm gì đó với cô, suy nghĩ này quá không đúng rồi.

Khúc Kim Tích cắn ngón tay, đi tới đi lui tại chỗ vài bước, cuối cùng quyết định mở khoá.

Có lẽ nghĩ rằng Thẩm Thính sẽ không làm gì cả mới là điều bình thường.

Cho nên chỉ cần đóng cửa lại, không cần khóa trái, tránh để lạy ông tôi ở bụi này.

Cuối cùng Khúc Kim Tích cũng bình tĩnh lại.

Ngay khi cô định quay lại giường, giọng nói trầm ấm của Thẩm Thính ở ngoài cửa vang lên: "Không phải muốn diễn sao?"

Khúc Kim Tích do dự hai giây rồi mở cửa ra, Thẩm Thính mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc hơi ướt, anh cầm tập kịch bản trong tay, ngang nhiên bước vào.

“Bắt đầu đi.” Khúc Kim Tích vừa muốn nói đến phòng khách diễn thì Thẩm Thính đã ngồi xuống bên giường, lật kịch bản ra, “Cảnh đầu tiên của ngày mai là tập bảy…”

Dưới ánh đèn, hàng lông mày của Thẩm Thính mang theo vẻ lịch sự và dịu dàng khiến người ta động lòng. Trái tim Khúc Kim Tích đập thình thịch, cơ thể muốn tiến lại gần hơn nhưng lý trí đã ngăn cô lại.

“Lại đây.” Thẩm Thính ngẩng đầu lên nói.

Khúc Kim Tích bước qua.

“Ngày mai, lời thoại của em tương đối nhiều…” Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, giọng nói đột ngột dừng lại, một lúc sau, ngón tay mảnh mai của người đàn ông đóng kịch bản lại, tỏ ra nguy hiểm rồi lặng lẽ bước đến.

Bầu không khí bỗng dưng thay đổi.

Thẩm Thính tháo kính không độ trên sống mũi xuống, gấp lại đặt nó ở trên bàn đầu giường, gọng kính chạm vào mặt tủ phát ra một tiếng "ting" nhẹ nhàng. Cuối cùng Khúc Kim Tích cũng hoàn hồn.

Nhận thức được có gì đó không đúng, cô quay người muốn bỏ chạy, nhưng đã chậm một giây, trên eo có một bàn tay to lớn với mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô.

Không được, không được, Khúc Kim Tích liều mạng chống lại sự cám dỗ của nam sắc.

"Ngày mai phải dậy sớm, anh..." Lời sau bị khóa chặt lại.

Ngọn lửa bùng cháy một chút rồi lập tức lan ra toàn thân, trong cơn mơ màng, Khúc Kim Tích cảm thấy mình bị anh bế lên giường, sau đó luồng nhiệt quen thuộc từ cơ thể tràn ra, cô thầm nói không hay.

Trong giây tiếp theo, Thẩm Thính dừng lại tất cả động tác của mình, nhanh chóng buông tay ra, từ từ nhìn xuống--

Trên tấm trải giường trắng như tuyết là một con nhím... to bằng bàn tay.

Còn là loại toàn thân đầy gai.

".................."

Thẩm Thính chậm rãi giơ tay lên, trên lòng bàn tay xuất hiện vài vết máu nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment