Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Kumiko, Băng Tiêu
Thân thể uể oải làm cho Kỳ ngủ rất sâu. Lúc tỉnh lại cũng vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà hắn mở mắt ra, lại tuyệt đối thanh tỉnh rồi.
Vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt gần sát phóng đại của Tề Thị Vân, có thể nào không tỉnh?! Lận không biết đã đi nơi nào, ngủ ở bên cạnh lại là Tề Thị Vân, Kỳ càng thêm hoảng sợ!
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhưng như thế nào cũng không cử động được. Cúi đầu nhìn xuống, cánh tay Tề Thị Vân vòng qua lưng mình, chẳng trách chính mình dùng sức thế nào cũng không thể ngồi dậy. Hắn nhẹ nhàng đẩy ra, cánh tay vẫn không nhúc nhích, Kỳ ngược lại mệt thở dốc.
Động tác sơ ý tác động đến nửa người dưới, Kỳ khó chịu nhũn ra, cơ hồ muốn ngã. Đột nhiên nhớ tới không nên để người bên cạnh tỉnh dậy. Nhìn kỹ, hắn cư nhiên còn chưa tỉnh lại.
Không ngồi dậy được, Kỳ bắt đầu quan sát Tề Thị Vân. Đây là lần đầu tiên Kỳ nhìn kỹ hắn. Hắn còn đang ngủ say, Kỳ có thể không cần phòng bị gì đó đánh giá hắn. Đảo qua lông mày của hắn, mũi thẳng, đường môi rõ ràng. Kỳ không thể không thừa nhận, hắn đúng là một đế vương hoàn mỹ, ngay cả trưởng thành cũng tuấn khí mười phần. Kỳ biết, đôi mắt này khi mở ra càng thêm thâm trầm không thấy được đáy, lại còn mang theo tà khí làm người ta khiếp sợ.
Kỳ thật ra rất hâm mộ hắn, mặc dù lãnh khốc, đứng ở góc độ khác, hắn thật sư là quân chủ tốt… Kỳ không khỏi vươn tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt hắn. Ngay cả như vậy nam nhân này tướng mạo cùng thân thể đều là chính mình không thể với tới… Ngón tay mơn trớn cằm, đi tới cổ… Kỳ có thể nhìn thấy rõ mạch máu đang di chuyển, mạch máu màu xanh hữu lực nằm dưới làn da màu mật. Kỳ nghĩ nếu mình bóp chặt năm ngón tay, chậm rãi… Nếu như vậy dùng sức làm cho người đang ngủ này biến mất… Trong đầu dần hiện lên gương mặt tròn tròn, khí lực liền toàn bộ biến mất, Kỳ thở dài thu hồi tay lại.
Kỳ thật tiếc đã bỏ lỡ cơ hội tốt này, lại chớp mắt một cái, “A.” Kỳ giật mình hô lên. Tề Thị Vân mới vừa rồi ngủ âm thầm mở mắt nhìn hắn. Hắn đem con ngươi đen láy thẳng nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ, Kỳ không khỏi nắm chặt hai tay vừa muốn hành hung người kia.
“Nhờ ta tham gia vào tranh đoạt đế vị, ta liền trải qua vô số ám sát cùng chính đấu. Đã trải qua vô số lần bên bờ vực sinh tử, ta luôn luôn ngủ không sâu… Nói cách khác, ta ngủ đều là nửa tỉnh nửa mê… Cái này là thói quen cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng từ bỏ…” Tề Thị Vân chậm rãi nói, từng chữ từng chữ, tận lực nói rõ ràng cho Kỳ..
Kỳ ngẩng cằm, giống như chính mình vừa rồi cái gì cũng chưa làm, cho dù làm cũng không có sai. Nhưng mà không yếu thế không có nghĩa là hắn không sợ hãi! Kỳ thật ra tâm bất ổn, hoàn toàn không yên.
Lúc Tề Thị Vân hung hăng đè lên, hắn chỉ kịp thở gấp rên rỉ một tiếng đã bị cuồng bạo xỏ xuyên qua. Tề Thị Vân phát tiết chính là ở hoa nha phía trước, nơi mà đêm qua đã bị Lận tẩy lễ qua, bây giờ vẫn còn mềm mại ướt át. Tề Thị Vân liền dễ dàng xuyên qua đi vào, dường như thịt bích mỏng manh chịu không nổi điên cuồng như vậy. Cảm giác đau đớn hoàn toàn chiếm lấy. Cơ thể vốn đã rất suy yếu, tiến công như vậy muốn đập nát chính mình làm cho Kỳ đến khí lực kêu to cũng biến mất. Chỉ có thể giống như tắt thở mà thở dốc, nhăn mi rên rỉ…
Hành động quất xuyên lặp đi lặp lại làm cho Kỳ cảm giác được chính mình như bị thanh đao bửa làm đôi. Muốn bất tỉnh nhưng trong nháy mắt lại bị Tề Thị Vân kéo tóc mà tỉnh lại. Phía trước bị xỏ xuyên, thân thể đong đưa, đầu bị nâng lên, Tề Thị Vân dùng môi bao trùm lấy môi Kỳ, đầu lưỡi va chạm rồi đi vào, hấp duẫn tân dịch trong miệng Kỳ.
“…Ưm…ư…” Vô lực khép miệng, nước miếng hai người dây dưa chảy xuống, Tề Thị Vân liền nhẹ liếm lấy nó…
Cảm giác được Kỳ hô hấp không thông, đã không thể tiếp tục nữa, Tề Thị Vân buông hắn ra. Đỡ hắn nửa người trên trở lại giường, bắt đầu khiêu khích thân thể hắn. Hai điểm bị Lận đùa bỡn sung huyết vẫn chưa tiêu tan, bị Tề Thị Vân ngậm lấy, lập tức đứng thẳng lên… Tề Thị Vân dùng sức đẩy vào, tận lực tìm kiếm điểm mẫn cảm của Kỳ. Đương nhiên hắn cũng không quên chạm đến tính khí chưa có phản ứng của Kỳ. Cho đến khi Kỳ rên rỉ đầy khoái cảm, phía trước cũng bắt đầu có phản ứng thì Tề Thị Vân mới dần dần chấm dứt trận hành hạ này…