Editor: Xiao ZiBeta – reader: KumikoNgâm Phong kiên trì, Kỳ không còn cách nào khác mà nhận lấy. Ít nhất hiện tại việc kiếm thức ăn cũng không cần phải lo lắng.
Những lúc đói, Kỳ cũng có thể xuống giường hoạt động, nhờ bóng đêm che giấu, đi xuyên qua hành lang hẻo lánh, tới nơi nô tỳ quét dọn tìm được một chút thức ăn dư thừa còn lại trong bếp. Mặc dù không được bao nhiêu nhưng cơ bản là đủ rồi.
Kỳ thật không ngờ, đứa nhỏ Ngâm Phong này lại có thể giữ bí mật đã được hơn một tháng.
Hiện tại Kỳ đã có thể hoạt động bình thường. Nhưng điều này cũng khiến cho Ngâm Phong vô cùng thắc mắc, nó liên tục hỏi: “Mẫu hậu khỏi bệnh rồi phải không ạ.” Mà Kỳ thì vẫn cố gắng trì hoãn cho có lệ.
…
“Phong nhi, con gần đây rất là nghịch ngợm!”
Ở trữ cung của Ngâm Phong, Lận đang răn dạy nó. Gần đây Ngâm Phong không biết tại sao luôn chạy trốn ra ngoài. Chính mình cùng Vân lại không thể để ý nó, bọn hạ nhân càng không ngăn cản được Ngâm Phong. Chỉ cần không lưu ý một chút là nó chuồn mất rồi. Mặc dù Ngâm Phong đi nơi nào bọn họ liền rất nhanh biết tường tận, nhưng… Lận chung quy vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng… Ngâm Phong gần đây thực sự trông rất vui vẻ…
“Lận phụ thân, Phong nhi chỉ là nhớ mẫu hậu, muốn ở bên mẫu hậu thật nhiều!” Ngâm Phong chớp chớp hai mắt to: “Phụ thân sẽ không trách cứ Phong nhi chứ!”
“… Phụ vương gần đây quốc sự bận rộn nên không có thời gian quản con. Nếu như để phụ vương con biết thì không tránh khỏi bị phạt đâu!” Lận bất đắc dĩ.
“Phụ thân sẽ không đem chuyện này nói với phụ vương đâu…Phải không phụ thân.” Ngâm Phong một chút cũng không sợ.
“Tự hôm nay đã viết xong chưa?” Lận cố nghiêm mặt hỏi.
“Con đã viết xong hết rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngâm Phong lộ rõ vẻ chán ghét.
“Vậy đọc cho Lận phụ thân nghe!” Lận ngồi ở trên ghế, đem Ngâm Phong ôm lên trên đùi.
“…” Ngâm Phong chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Đọc xong hết phụ thân sẽ cho phép con đi thăm mẫu hậu!” Lận dụ dỗ.
“Vâng, vâng! … Phong nhi lập tức đọc!” Ngâm Phong lập tức trở nên vui mừng.
Chờ đọc hết đã gần buổi trưa. Ngâm Phong không thể làm gì khác hơn là ăn hết đồ ăn rồi đi thăm Kỳ.
Ngâm Phong nhai ngấu nghiến, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết cơm trưa. Liền sau đó lập tức chạy đến chỗ Kỳ.
Lận sau khi giúp Ngâm Phong học xong, liền tìm Tề Thị Vân thương thảo một chút quốc sự. Khi hắn quay trở lại thì được bẩm báo là Ngân Phong không biết đã đi đâu.
“Đứa nhỏ này…” Lận biết hắn chắc hẳn nó đã đến Trữ Di cung của Kỳ rồi.
Không ngoài dự kiến, còn chưa đến gần, đã thấy thị vệ của Ngâm Phong đứng ở trước cửa của Trữ di cung. Ngoại nhân vốn không được tiến vào nơi này!
Lận xuất hiện ở chỗ này, thị vệ của Ngâm Phong cũng rất kinh ngạc. Bởi vì một tháng nay, ban ngày rất ít thấy Lận vương một mình tới nơi này, phần lớn đều là cùng Ngâm Phong vương tử đến.
Đang chuẩn bị hướng Lận hành lễ, lại bị Lận phất tay ngăn lại.
Lận nghĩ nhất định phải giáo huấn cho Ngâm Phong một trân. Mặc dù chính mình đã đồng ý cho nó có thể đến đây, nhưng nó như vậy không phải là đã quá tích cực sao.
Khi đến gần, chỉ nghe loáng thoáng thanh âm của Ngâm Phong…
“Mẫu hậu, mẫu hậu… Phong nhi đọc có được hay không?” Thanh âm cao ngạo có vẻ vui mừng.
Đứa nhỏ này… sao ở chỗ này, một mình có thể hăng say như thế…
“Ân… Tốt lắm…” Thanh âm trầm thấp.
‘Bịch’ một tiếng, công văn chưa kịp mở ra của Lận cầm trên tay rơi xuống mặt đất, tâm như bị đánh phải.
Trong phòng, Kỳ mặt xám ngoét… Bên ngoài có người!