Cung Nghiệt

Chương 81

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Mấy ngày bình yên đã quá, cuối cùng cũng đến lúc bạo phát. Công việc của Lận cũng lu bù, một mình phải ứng phó với áp lực khắp nơi, chưa kể những chuyện quan trọng như tiếp tế quân lương…. Kỳ cũng không có tâm tình chơi cùng Ngâm Phong và Y nhi, cả ngày cứ yên lặng nhìn Thiên Tượng cung.

Đang ở tiền tuyến, Tề Thị Vân ngày nào cũng bận bịu, đến ngủ cũng không đủ, ban đêm thì cùng các vị tướng quân nghiên cứu chiến lược. Nhưng mỗi khi có chút rảnh rỗi, là trong lòng y lại nhớ tới người nọ…

“Bệ hạ… phía trước chính là Dạ Xoa cốc nổi danh giang hồ.”

“Ừ, tối nay ở đây hạ trại đi.” Dạ Xoa cốc, địa thế thẳng dốc, đường mòn nhỏ hẹp, nơi hẹp nhất chỉ có thể chứa được vài người. Song bây giờ bên nào cũng không dám vượt qua chỗ này, vì sợ trúng mai phục của đối phương… Cho nên mấy lần chiến đấu cũng chỉ ở quy mô nhỏ mang tính chất dò xét, chứ chưa biểu lộ hết thực lực…

Tề Thị Vân nhìn bồn nước đầy tro bụi, tự dưng lại nhớ tới Kỳ, dù bất cứ lúc nào, Kỳ cũng luôn thanh nhã thuần khiết, Tề Thị Vân khó có thể tưởng tượng nổi cái thời hắn ra chiến trường trông như thế nào. Kỳ, ngươi có nghĩ tới ta bằng một phần mười ta nhớ về ngươi không, hay chỉ cần một phần trăm thôi cũng được…

“Bệ hạ, có sương mù!”

Tề Thị Vân vén rèm lên nhìn, trong màn đêm, y chỉ có thể thấy được cây đuốc đang bốc lửa, nhưng lát sau, thị lực đã nhìn tốt hơn, sao tự dưng lại có sương mù? Tề Thị Vân cùng mấy vị đại tướng đều giật mình, trong lòng thầm kêu không ổn…

“Tử Khê, ý ngươi thế nào?”

“…Bẩm bệ hạ, thiên ý khó dò, chỉ có thể cẩn thận gấp đôi.”

Lặng yên trong chốc lát, Tề Thị Vân phân phó: “Truyền lệnh đi xuống, mười bước một người, trăm bước một trạm canh gác, cứ nửa nén hương là phải báo cáo một lần, nếu quá thời gian mà không có tin tức báo về, lập tức chuẩn bị chiến đấu… Phải cố thủ đến khi mặt trời mọc…”

“Rõ.”

———————-

“Phong nhi… thế nào?” Vẫn một bộ bạch y như cũ, nam nhân thở dài nhìn lam y thiếu niên.

“…Hừ, nếu không như vậy, làm sao ta đồng ý để ngươi tới đây.”  Thanh âm tràn ngập không muốn vang lên.

“Phong nhi! Ngươi còn so đo việc này hả…”

“Đương nhiên, nơi này rất nguy hiểm, ngươi không có võ công, vạn nhất chuyện gì xảy ra, ngươi bảo ta phải làm sao?”

“Này… ngươi đó, dù sao ta cũng là sư phụ của ngươi, ngươi quá coi thường ta rồi đó.” Bạch y nhân bị hắn nói, cảm thấy có chút xấu hổ.

“Mấy thứ kia của ngươi không bảo vệ được ngươi, trên chiến trường đao kiếm vô tình, hay là nghe lời ta, mau hồi cung đi!”

Bạch y nhân cắn cắn môi: “Phong nhi, ngươi rõ ràng đáp ứng ta, nếu như ta đoán đúng, ngươi phải để ta ở lại… Ngươi xem, rõ ràng có sương mù còn gì…”

“…Ta là muốn tốt cho ngươi thôi…” Lam y thiếu niên ôn nhu làm cho người khác không thể kháng cực được, đáng tiếc bạch y nhân đã sớm quen với điều đó.

“Nếu ngươi nuốt lời, ta sẽ ở trong núi luôn, không xuống nữa.” Lời nói của nam nhân cũng đã mang theo uy hiếp.

Lam y thiếu niên bất đắc dĩ cười cười: “Rồi rồi, ta không đuổi ngươi về, nhưng ngươi phải ở bên ta, không được chạy loạn. Ta không hy vọng để người khác biết, bách lý thần toán quý giá của chúng ta – Bạch Tể Thanh đang ở đây…”

“Quý giá gì chứ…” Bạch y nhân lắc lắc đầu, không khỏi cảm thán hắn quá khoa trương.
Bình Luận (0)
Comment