Giang Phong Lâm quay đầu, vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Giang Tự Hành.
Hai người thường ngày nói chuyện gì thế? Muốn sinh con à?
Lúc này Giang Tự Hành mới nhớ ra, lúc trước bọn họ từng gặp hai người đàn ông đùa giỡn nhau, một người trong đó ghẹo người còn lại rằng ngươi không mang thai chín tháng, nhiều nhất là bảy tháng thôi.
Hắn nhất thời mất não, liếc bụng Lâm Tử Nghiên thuận miệng hỏi nam cũng sinh được à?
Tại sao lại nhớ tới chuyện này chứ? Giang Tự Hành hơi lúng túng nói: “Ta giỡn với y thôi.” Cũng không để ý nam tử có sinh được hay không thật đâu.
Lâm Tử Nghiên xoa xoa trán, vẫn có chút choáng váng.
Giang Phong Lâm nhét bình sứ vào tay y: “Lúc đau đầu thì uống một viên, có thể giảm đau.”
Lâm Tử Nghiên nhận lấy bình sứ, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
“Hôm nay cũng mệt rồi.” Giang Phong Lâm đứng lên nói, “Các ngươi nghỉ ngơi sớm đi, những chuyện khác ngày mai nói sau.”
Giang Tự Hành gật đầu, đỡ Lâm Tử Nghiên ngồi xuống giường.
Đêm hôm khuya khoắt, người hầu ngủ hết rồi. Giang Phong Lâm ôm chăn đệm tính đi dọn phòng khác cho Giang Tự Hành ngủ thì Giang Tự Hành lại lắc đầu, nhìn Lâm Tử Nghiên nói: “Không cần phiền vậy đâu, ta ngủ chung với y là được.”
Giang Phong Lâm: “…” Nhưng ta thấy Lâm công tử… Dường như không tình nguyện cho lắm?
Lâm Tử Nghiên không vui, hai tai đỏ bừng: “Ai, ai muốn ngủ chung với ngươi chứ?!”
Giang Tự Hành: “Lúc trước ở nhà ngươi toàn ngủ chung đó thôi.” Ngươi còn ôm ta ngủ.
Lâm Tử Nghiên: “Ta không nhớ nữa, không tính.”
Giang Tự Hành: “…”
Cuối cùng, Giang Tự Hành đành phải trải chăn mền ngủ trên tháp.
Giờ đã tờ mờ sáng, Lâm Tử Nghiên cũng buồn ngủ nhưng nằm trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được.
Y trở mình nhìn Giang Tự Hành ngủ trên tháp cách đó không xa, hơi thất thần.
“Nghĩ gì vậy?” Trong bóng tối, Giang Tự Hành đột nhiên mở miệng, “Còn chưa ngủ à?”
Lâm Tử Nghiên sợ hết hồn, lẩm bẩm: “Ngươi cũng không ngủ.”
Giang Tự Hành trở mình, không lên tiếng.
Lâm Tử Nghiên trầm mặc một hồi, hỏi nhỏ: “Lòng bàn tay ngươi… Bị gì thế?”
Giang Tự Hành im lặng một lát mới đáp: “Ta tự đâm.”
Lâm Tử Nghiên có chút kinh ngạc, “Vì sao…?”
Trong phòng rất yên tĩnh, gió rét gõ cửa sổ vang lên tiếng lạch cạch..
Giang Tự Hành chậm rãi nói: “Ta sợ ta không tỉnh táo sẽ có đứa ngốc chạy theo người khác.”
Hắn quay đầu lại, nhìn người trên giường trong bóng tối, “Nhưng sau đó y vẫn chạy theo người khác mất.”
Lâm Tử Nghiên kéo kéo chăn, chôn mặt vào gối, lẩm bẩm: “Ngươi mới là đồ ngốc.” Đồ đại ngốc.
Trong mắt Giang Tự Hành tràn ngập ý cười, đầu ngón tay giật giật, nắm chặt tay.
Sáng sớm, Lâm Tử Nghiên đang nửa tỉnh nửa mê thì thấy mặt nhột nhột.
Y vô thức giơ tay lên sờ lại không sờ thấy gì. Nhưng tay vừa hạ tay xuống thì dường như có gì đó lướt trên mặt.
Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Giang Tự Hành đang nắm tóc y quét qua quét lại trên mặt y.
“Dậy đi.” Giang Tự Hành nói, “Không đói bụng à?” Hôm qua chưa ăn xong đùi gà đã bị người ta cướp mất gà, không biết có ăn no hay không.
Lâm Tử Nghiên nắm chăn trùm lên đầu, không muốn để ý đến hắn.
“Vậy ta đi ăn điểm tâm nha?” Giang Tự Hành nói, “Ăn bánh bao, sủi cảo, hoành thánh…”
Lâm Tử Nghiên kéo chăn xuống, tức giận nói: “Còn muốn húp cháo.”
Giang Tự Hành nhịn cười, đứng dậy nói: “Vậy nhanh dậy đi.”
Lâm Tử Nghiên đành không tình nguyện dậy đi rửa mặt.
Lúc bọn họ đi ra cửa phòng thì thấy trong viện có một đại nương, mặt mày hiền hậu mỉm cười nhìn bọn họ.
“Hai vị công tử.” Đại nương nói, “Đại nhân tới vương phủ, dặn dò ta hầu hạ hai vị.”
Giang Tự Hành nghe vậy thì chau mày, đại ca hắn rốt cuộc ở lại Bắc Kỳ để làm gì? Vì sao không quay về?
Trên bàn đá trong viện có một hộp đựng thức ăn, đại nương đi tới mở hộp dọn bánh bao và hai bát mì ra bàn.
“Hai vị công tử, mời ăn điểm tâm trước.”
Giang Tự Hành gật đầu, kéo Lâm Tử Nghiên ngồi xuống bên bàn.
“Đại nhân nói mấy ngày nay trong thành rất hỗn loạn.” Đại nương đưa đũa cho Lâm Tử Nghiên, “Hai vị tạm thời không nên ra ngoài.”
Giang Tự Hành cũng biết hiện tại bên ngoài đều đang truy bắt bọn họ, không nên ra ngoài.
Hắn có chút phiền não, cầm bánh bao cắn một cái, lại thấy đại nương vẻ mặt hiền lành nhìn Lâm Tử Nghiên.
Giang Tự Hành: “…” Tại sao vừa nhìn vừa gật đầu?
Lâm Tử Nghiên đang ăn mì bỗng nghe đại nương hỏi, “Công tử hẳn là người đọc sách nhỉ?”
Lâm Tử Nghiên tròn mắt nhìn, quay đầu lại hỏi Giang Tự Hành, “Ta có học chữ à?”
Giang Tự Hành: “… Biết.” Nghe nói còn ra ngoài cầu học mấy năm.
Đại nương cười càng vui vẻ hơn, “Ta nói rồi, công tử đẹp mắt như vậy, nhất định đọc qua không ít sách.”
Giang Tự Hành: “…” Hai chuyện đó thì liên quan gì đến nhau?
Đại nương lại hỏi: “Công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lâm Tử Nghiên quay đầu đi hỏi Giang Tự Hành, “Ta bao nhiêu tuổi?”
Giang Tự Hành: “Hình như là… Hai mươi mốt?”
Đại nương: “Nhà có mấy người?”
Lâm Tử Nghiên lại quay đầu nhìn Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành: “Ngươi và cha ngươi.”
“Thế…” Đại nương còn muốn hỏi cái gì đó, Giang Tự Hành cắt đứt lời bà, “Phòng bếp có cháo không?”
“Sáng nay còn chưa nấu.” Đại nương nói, “Công tử muốn ăn cháo à? Để ta đi nấu.”
Giang Tự Hành gật đầu.
Đại nương lại mỉm cười nhìn Lâm Tử Nghiên một cái nữa rồi mới rời đi.
Giang Tự Hành cắn bánh bao, hỏi Lâm Tử Nghiên: “Muốn ăn cháo gì?”
Lâm Tử Nghiên suy nghĩ một chút, “Cháo đậu đỏ.”
“Được.” Giang Tự Hành nói, “Ta đi xem một chút, ngươi ăn trước đi.”
Hắn đứng dậy đi tới phòng bếp, tò mò không biết vì sao bà lại hỏi Lâm Tử Nghiên như vậy.
Đại nương đang vui vẻ hớn hở vo gạo trong bếp, thấy Giang Tự Hành đi tới thì hỏi: “Công tử có dặn dò gì thêm ạ?”
Giang Tự Hành nói: “Có đậu đỏ không?”
Đại nương: “Có.”
“Vậy nấu cháo đậu đỏ đi.” Giang Tự Hành nói, “Nấu mềm chút.”
“Được.” Đại nương xoay người đi lấy đậu đỏ. Giang Tự Hành đang suy nghĩ nên làm sao để hỏi chuyện vừa rồi thì nghe bà bật thốt: “Ôi chao, quên hỏi công tử kia lấy vợ chưa rồi!”
Giang Tự Hành: “… Chưa lập gia đình.”.
“Tốt quá.” Đại nương cao hứng nói, “Tí nữa ta kêu Lăng nhi tới gặp chút.”
Mặt Giang Tự Hành đầy mờ mịt: “Lăng nhi?”
“Lăng nhi là con gái ta.” Bà nói, “Nó thích người đọc sách lắm, nói tương lại phải gả cho người biết ngâm thơ, đối thơ. Vị công tử kia đẹp mắt thế, chắc chắn nó sẽ thích.”
Giang Tự Hành: “…”
Bà thấy Giang Tự Hành không nói gì, lại nói: “Con gái ta cũng đẹp lắm, công tử kia cũng sẽ thích.”
Bà bỏ gạo vào trong nồi, vui mừng hớn hở: “Hay là ăn điểm tâm xong gọi nó đến luôn…”
Giang Tự Hành: “Không được!”
Đại nương sửng sốt, “Tại sao?”
Giang Tự Hành cũng không biết nên nói cái gì, “Y… Con gái ngươi sẽ không thích y.”
Đại nương không tin, “Lăng nhi thích nhất người tuấn tú có học.”
“Nhưng y…” Giang Tự Hành dừng một chút, linh quang chợt lóe, “Y là nữ giả nam!”
- -----oOo------