Tách... Tách
Bồn tắm nước bị tràn ra bên ngoài nhỏ từng giọt nhỏ trên sàn nhà, hai cái nam nhân cao quá 1m8 kỳ quái ngồi chen chúc trong đó.
Bởi vì bồn tắm kích thước quá nhỏ, Bách Dạ liền không chút do dự kéo Ôn Hàn còn đang ngơ ngác ngồi lên người mình.
Quần áo cả hai lúc này còn chưa kịp thay ra bị nước trong bồn nhấn cho ướt sũng như chuột lột, Bách Dạ vì thế có cơ hội khoe cơ bụng tám khối ẩn ẩn sâu lớp áo trắng sơ mi làm đốn tim bao thiếu nữ.
Hắn tóc mái ướt dầm dề, lười biếng vuốt ngược ra về sau làm lộ rõ ngũ quan anh tuấn thường ngày bị đám tóc dài che giấu. Hoocmôn nam tính chầm chậm chầm chậm lan toả đều ra khắp phòng mang theo hơi thở cường giả của chủ nhân bức người khác không nhịn được quỳ xuống ngã mũ.
Một giọt nước tinh nghịch trượt một đường từ cằm xuống dần yết hầu của hắn rồi mất hút ở xương quai xanh tinh xảo.
"... " Ôn Hàn bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc đến nỗi vô ngữ thoát ra, nuốt một ngụm nước bọt lại tới ngụm thứ hai, mặt cũng bắt đầu có xu hướng đỏ lan dần đều.
Để tránh tình huống xấu hổ có thể xảy ra, y cật lực nhích mông chạy trốn trói chết nhưng chung quy vẫn bị giam lại trên người Bách Dạ, có thể nói dù y có chạy đằng trời cũng chạy không thoát khỏi lồng bàn tay hắn.
Bách Dạ vốn không định ăn y ngay, ai biết tên ngốc kia không những không quý mạng mà còn ngây thơ cọ mông y cọ đến ra lửa trên người hắn.
" Đừng nháo... " Hắn một tay chế trụ được eo của Ôn Hàn, giọng nói bởi vì dục vọng bùng phát mà khàn đặc.
Nháo nữa liền xảy ra án mạng có biết không hả?
Ôn Hàn dưới mông lúc này cảm giác được bên dưới cộp lên một vật vừa cứng vừa nóng, dần hiểu ra được vấn đề Bách Dạ muốn nói.
Đệch, vật kia hình như còn lớn nữa a!!!
Ôn Hàn hoảng hốt giãy dụa muốn đứng lên, mặt chính thức đỏ như tôm luộc " A...anh, anh bảo tôi đừng nháo nhưng... Nhưng mẹ nó anh cũng đừng lớn nữa mới đúng chứ! "
Bách Dạ nhắm mắt lại nhịn xuống rên rỉ, nắm eo của Ôn Hàn ghì xuống làm mông y càng áp gần tính phúc bên dưới của hắn.
Đại não lúc này của hắn " oành " một tiếng nổ lớn, sợi dây lí trí cuối cùng cũng bị cắt đứt. Lúc hắn chịu mở mắt ra đã là một màu đỏ ngầu ghê người, gầm lên một tiếng đã đem Ôn Hàn trói tới bên người.
" Ôn Hàn, ai kêu em đốt lửa lên giờ chịu trách nhiệm dập lửa đi! "
Dứt lời không cho Ôn Hàn lời nào để phản bác, giơ tay lên ghì đầu y xuống hôn ngấu nghiến như hổ đói lâu năm.
...
Hiện tại đã là nửa đêm, trên chiếc giường rộng lớn vẫn thi thoảng " kẻo kẹt " lên án kết quả vận động mạnh của hai con người dính chặt nhau trên đó.
" Bách... Dạ, mẹ nó anh có thôi đi không hả! A... Tê, nhẹ chút đừng cắn rớt mà! "
Ôn Hàn liều mạng cái đầu đen chôn ở ngực mình không rời bỏ, nước mắt sinh lí chảy dài theo hai bên má. Không phải y yếu đuối mà rơi lệ, mẹ nó đều do tên khốn nạn trên người hết dày dò bên dưới y lại còn tàn độc không buông tha luôn hai đoá hoa nhỏ trên ngực y, nhây cắn chúng nó cũng hơn mấy giờ liền rồi không nhả.
Đáng nói tên cầm thú nào đó bị y mắng còn hết sức vui vẻ chơi đùa ngực người ta đến quên hết sự đời, có lẽ xuất phát từ áy náy giày vò đã lâu nên tạm thời buông tha hai nụ hoa đáng yêu kia của y.
Phốc...
Ôn Hàn hận không thể đào một lỗ xuống chôn đầu vào bên dưới, ngực bị hắn ngậm quá lâu lúc buông ra ái muội tạo nên một tiếng động khác thường, một mảng ngực trắng nõn đáng thương dính nhớp một tầng nước.
Bách Dạ thè lưỡi liếm môi đỏ tươi một vòng, nắm eo y bắt đầu một cuộc chinh phạt mới ác liệt hơn.
Chỗ kết hợp giữa hai người sớm đã thấm ướt ra một mảng ga giường, mỗi khi ra vào phát ra âm thanh " ba ba phốc ba " làm người nghe được tim đập nhanh, mặt đỏ bừng bừng.
" Tiểu Hàn, có thoải mái không hửm? " Bách Dạ tà ác cố ý ưỡn người đỉnh thật mạnh vào chỗ gồ lên bên trong y, nghe được y rên rĩ thành một chuỗi bén nhọn hài lòng không thôi.
Ôn Hàn bấu víu ga giường, vặn vẹo cơ thể đón nhận từng đợt ra vào mãnh liệt như cuồng phong bão tố của Bách Dạ nức nở không kiềm được khóc lớn.
" Thoải cái con khỉ, A... Có giỏi đổi chỗ đi! Ha... Tôi trên anh dưới... Hya ~ "
Bách Dạ cười cười không nói, một trận trời quay cuồng đem Ôn Hàn đặt ngồi ở trên người. Tư thế này càng khiến cho vật kia đi vào bên trong y sâu hơn mấy kiểu truyền thống khác, từ đầu đến đuôi đều toàn bộ đâm sâu hết.
" A... A... Không!!! "
Ôn Hàn cong đầu ngón chân, nào chịu được rất nhanh buông súng đầu hàng trước đổ gục lên người Bách Dạ.
Bách Dạ đuôi mắt lẫn chân mài đều nhiễm ý cười, hai tay như xiềng xích đem y vào trong lòng khoá chặt lại
Sủng nịnh ấn giữa mi tâm của y một nụ hôn, hắn rầm rì nói: " Tiểu Hàn, anh hình như yêu em rồi! "
Đáng tiếc người được hắn thổ lộ lại chẳng nghe được, mệt nhọc quá độ mà ngủ say mất rồi. Nhưng hắn tin thời gian bọn họ còn dài, hôm nay không thổ lộ cảm xúc được thì ngày sau cũng không muộn.
Ngủ cũng đã ngủ rồi còn sợ y chạy khỏi hắn nữa sao?
...
Ngày hôm sau mặt trời sớm treo đến đỉnh, Ôn Hàn vẫn không dậy nổi trên giường. Y nằm sấp trên giường, nghiến răng nghiến lợi đem Bách Dạ cái tên này mắng trên dưới hơn một ngàn lần.
Mà cái vị y một lòng nhớ thương kia cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Cạch...
" Tiểu Hàn, còn khó chịu sao? " Bách Dạ cả người năng lượng tràn đầy bước vào, tay bưng thêm một khay cháo nóng thơm lừng cùng ly sữa bò đi đến bên giường.
Ôn Hàn mông còn đau ê ẩm, " hừ " lạnh ngoảnh mặt quay sang hướng khác tránh để muốn liều mạng đánh với hắn một trận sống mái.
Bách Dạ biết y đang giận dỗi, vội đặt khay thức ăn lên bàn nhào tới ôm lấy eo y không buông tay.
Là nam nhân co được dãn được, hắn không cảm thấy bản thân dỗ người yêu sai chỗ nào cả.
" Bảo bối nhi ~ đừng giận, sau này anh sẽ tiết chế mà! "
Ôn Hàn bị hắn kêu như vậy ghê tởm không chịu được, một tát đánh bay mống heo trên người. Chính mình quần áo chưa khoác lên đã đứng dậy đi xuống giường.
Nhưng có lẽ y xem nhẹ thực lực của hắn rồi.
Rầm...
Đi chưa quá hai bước, chân y nhũn ra như cọng búng lung lay vài cái liền ngã chỏng vó ra sàn.
Ôn Hàn nằm chỏng vó trên sàn nhà: "... "