"Cho ngươi đó...Về sau có đánh chết ta, ta cũng không làm!" Thu Nguyệt Khê đem hà báo ném lên người Nạp Lan Lạc.
Nạp Lan Lạc lúc này đang đứng ở cửa sổ, nhìn thấy mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt, nhíu mày hỏi "Sao vậy?"
"Còn sao nữa chứ? Đều tại cái hà bao này làm hại!" Thu Nguyệt Khê cong miệng nhỏ lên nói.
Nạp Lan Lạc cúi đầu xem hà bao trong tay, khóe miệng rụt rụt, này...là đang thêu cái gì vậy?
"Cái này là hai con gà con phải không?" Hắn dò hỏi.
Thu Nguyệt Khê tức giận mở miệng, "Là phượng hoàng đó! Hừ..."
"Á!" Nạp Lan Lạc mang theo bộ dạng buồn cười lên tiếng hỏi tiếp, "Ngươi xem
ngươi thêu như vậy là sao? Bãi cỏ cùng phượng hoàng phải có vị trí đối
xứng một tý mới đúng chứ"
"Con mắt ngươi bị mù rồi hả, ở đâu thấy được bãi cỏ vậy, rõ ràng là đám mây...đám mây nga, phượng hoàng đang
bay trên trời mà. Hừ...Tức chết ta rồi!"
Thu Nguyệt Khê phất tay
áo chuẩn bị rời đi, lại bị Nạp Lan Lạc bắt lấy cánh tay. Xoay người thấy hắn nhu tình tựa nước nói, "Đi đâu nữa? Để ta bôi thuốc cho ngươi!"
Dứt lời, hắn liền để Thu Nguyệt Khê ngồi vào ghế, chính hắn cũng ngồi
xuống, từ trên bàn cầm lấy bình thuốc, nhẹ nhàng thoa lên tay nàng, cũng nhẹ nhàng thổi thổi.
Thu Nguyệt Khê cảm thấy hơi thở của hắn làm cho nàng cảm thấy hết sức thoải mái, những nơi bị kim đâm lại từ từ trở nên mát mẻ.
Nạp Lan Lạc ôn nhuận cười, lấy băng vải ra, lần nữa nhẹ nhàng đem băng vải quấn quanh trên cánh tay nàng.
Thu Nguyệt Khê sững sờ đưa mắt nhìn người ngồi trước mặt, nghĩ tới người ôn nhuận như ngọc này về sau hoàn toàn thuộc về riêng mình nàng, một bộ
bạch y phong hoa tuyệt đại, ánh sáng trên thân hắn, cũng đủ làm cho thế
nhân quỳ gối.
Thu Nguyệt Khê không khỏi si ngốc cười rộ lên, Nạp
Lan Lạc cũng không ngước mắt, tầm mắt của hắn vẫn động trên ngón tay
nàng như cũ, hỏi, "Cười cái gì?"
"Lạc, có ngươi thật tốt!" Thu Nguyệt Khê cười ha hả.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Nạp Lan Lạc ngước mắt lên, chống lại ánh mắt của nàng, ánh mắt nàng trong
trẻo nhưng nghiêm túc, làm lòng hắn rất vui mừng, cúi đầu tiếp tục băng
bó, "Biết vậy là tốt rồi!"
"Vậy ngươi nói một chút xem, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?"
Nạp Lan Lạc chậm rãi nói, "Thứ nhất, vì ngươi là nữ nhân của gia, gia tự
nhiên sẽ đối với ngươi vô cùng tốt; thứ hai, gia phải làm người nam nhân tốt nhất trên thiên hạ này, có như vậy, khi gia không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng sẽ nhớ tới gia, nghĩ tới gia, rốt cuộc sẽ trở nên chướng mắt đối với các nam nhân khác"
Thu Nguyệt Khê cười một tiếng, "Vậy
không nhất định nga! Vạn nhất lại xuất hiện một nam tử so với ngươi còn
ôn nhu hơn, so với ngươi còn tốt hơn, so với ngươi còn phong hoa tuyệt
đại hơn, ta nhất định sẽ vứt bỏ ngươi"
Nạp Lan Lạc đột nhiên đến
gần Thu Nguyệt Khê, nhẹ nhàng "mổ" một cái trên môi nàng, "Không thể
nào! Trên đời này sẽ không còn một nam tử nào có thể xuất sắc như gia
được!" Thu Nguyệt Khê nở nụ cười, nam nhân này, nàng chưa bao giờ phát
hiện ra hắn cũng rất tự phụ.
Sau khi tay Thu Nguyệt Khê được băng bó kỹ càng, nàng bĩu môi, nhíu mày hỏi, "Lạc, ngươi đem tay ta bao lại
thành cái dạng này, về sau ta phải ăn cơm như thế nào đây?"
"Kia có làm sao đâu, gia uy ngươi ăn là được rồi!" Nạp Lan Lạc nhẹ giọng bên tay nàng.
"Chúa thượng, thuộc hạ có chuyện cầu kiến!"
Âm thanh lạnh lùng của Mộc Băng truyền vào phòng, sắc mặt Nạp Lan Lạc tối
sầm, tư vị bị người khác quấy rầy thật sự là không tốt, đen mặt nói,
"Vào đi!"
Mộc Băng tiến vào phòng thấy Thu Nguyệt Khê thì ngẩn người ra, sau đó cung kính nói, "Chủ mẫu!"
Khóe miệng Thu Nguyệt Khê rụt rụt, khi nào thì nàng trở thành chủ mẫu rồi?
Nạp Lan Lạc thì ngược lại, ngoác miệng cười tới mang tai, "Thu Nguyệt Khê, ngươi đi trước đi, một chút nữa ta đến tìm ngươi!"
Thu Nguyệt Khê lúng túng cười một tiếng, "Ta đi trước!"
Nạp Lan Lạc nhìn bóng dáng Thu Nguyệt Khê biến mất trong tầm mắt của mình
rồi mới mở miệng, "Có chuyện gì mà lại hoảng hốt như vậy?"
"Lý
Tranh phái người đến Tần Hoài nói trước, ngày mai cửa thành cũng sẽ bị
phong tỏa. Nếu hôm nay không rời đi, chúa thượng có muốn đi cũng không
đi ra ngoài được" Mộc Băng nói.
Nạp Lan Lạc yên lặng không nói, âm thanh Mộc Mộc cũng truyền vào, "Chúa thượng, thuộc hạ có chuyện cầu kiến!"
"Vào đi!"
"Chúa thượng, không xong rồi, thất đại trưởng lão của Nhật Lạc các toàn bộ đều hôn mê bất tỉnh, có người làm phản rồi."
Lời nói của Mộc Mộc lập tức đi thẳng vào trong lòng Nạp Lan Lạc, tuy nói
rằng hắn không ưa gì thất đại trưởng lão, nhưng nếu không có bọn họ,
Nhật Lạc các sẽ như rắn mất đầu, những năm này Nhật Lạc các đều là do
bọn họ hỗ trợ quản lý, tình hình hiện thời làm cho hắn thật sự là không
đi không được.
"Chúa thượng, chúa thượng, việc lớn không tốt!"
Mộc Hỏa nóng vội tiến vào trong phòng, đột nhiên nhớ đến chính mình còn
chưa thỉnh lễ chúa thượng, lập tức lui ra khỏi phòng, "Chúa thượng,
thuộc hạ có chuyện cầu kiến!"
Nạp Lan Lạc tức giận nói, "Lăn vào đây!"
Lúc này Mộc Hỏa mới vội vàng tiến vào trong phòng, "Chúa thượng, Mộc Vân
làm phản rồi, hiện thời Sơ Nguyệt các đã phối hợp với Nhật Lạc các bắt
người, đang chờ chúa thượng trở về xử lý, hơn nữa thất đại trưởng lão
đều hôn mê bất tỉnh, không người nào có thể chủ trì đại cục"
Nạp
Lan Lạc đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói, "Còn ngây ngốc làm cái gì?
Không mau chuẩn bị, thông báo cho người Nhật Lạc các tiếp ứng gia, sau
khi trời tối...ra khỏi thành!"
Nạp Lan Lạc giấu một tia ảm đạm
trong mắt, đột nhiên lại có sự việc phát sinh, quấy rầy cuộc sống của
hắn và Thu Nguyệt Khê. Mấy ngày sống chung cùng nàng, đã làm cho hắn
quên, trên vai hắn còn có chuyện trọng yếu hơn để làm.
"Dạ!" Ba người trăm miệng một lời nói.
Nạp Lan Lạc đứng dậy ra khỏi phòng, sau đó Mộc Thổ hổn hển chạy vào, "Chúa thượng, không xong...không xong..."
Ba người Mộc Băng nhìn Mộc Thổ một cái, trong nội tâm cảm thán, vĩnh viễn
cũng sẽ có người cản trở bọn họ. Mộc Thổ hỏi, "Di...chúa thượng đâu?"
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
*************
"Cái gì? Hôm nay phải đi liền?"
Nạp Lan Lạc đứng ở trong viện của Thu Nguyệt Khê, gõ gõ đầu nàng, nói,
"Ngươi có biết trên người ta đang gánh vác ngàn cân nặng, ta...không thể không đi!"
Thu Nguyệt Khê đột nhiên trầm mặc, Nạp Lan Lạc nhìn
thẳng nàng, nhẹ nhàng đè hai vai nàng, "Thu Nguyệt Khê, ngươi có biết,
khi ra đi ta sợ nhất là việc gì không?"
Nàng còn chưa kịp mở
miệng, Nạp Lan Lạc lại nói tiếp, "Chính là ngươi đối với ta tình vẫn
chưa nồng, nhưng ta đối với ngươi đã trọn vẹn mười phần. Ngươi quên đi
những chuyện mà chúng ta đã đi qua, quên ta trong suốt mười hai năm vừa
qua, nhưng ta...trong mười hai năm đó, chuyện của ngươi ta đều biết rất
rõ ràng rành mạch. Mặc dù mấy ngày bên nhau ngắn ngủi có thể làm cho
ngươi ái mộ ta, nhưng trong một năm này, chuyện xảy ra lại quá nhiều,
nếu như ngươi yêu người khác, thì ta phải làm như thế này đây?"
Nạp Lan Lạc cười khổ, hắn chưa từng nghĩ chính hắn cũng sẽ bị nhi nữ thường tình hành hạ, lúc không thấy nàng thì lại muốn gặp nàng dù chỉ một lần, đến khi thấy nàng là lúc biết được nàng đã sớm quên mất hắn, rồi lại sợ hãi phải xa nàng lần nữa, hắn chậm rãi thả tay xuống xoay người rời đi.
Thu Nguyệt Khê nhìn bóng dáng hắn đi xa, sâu kín thở dài, nghĩ thầm, Lạc,
trên thế gian này ngoại trừ ngươi ra, còn ai có thể làm cho ta nhớ tới
chứ?
Phòng khách
Thu Đang chau mày, "Thời gian quả thực có chút vội vàng, thần phải đi chuẩn bị ngay cho chúa thượng một ít lương
khô dùng trên đường"
"Không cần!" Nạp Lan Lạc ngồi ở một bên, mặt không chút thay đổi, "Hiện tại lo lắng duy nhất của Lạc chính là Thu
Nguyệt Khê, chuyện của Lạc cùng nàng mấy trước đây hết sức huyên náo,
nếu Lý Tranh có thể tìm ra đầu mối, chắc chắn có thể tìm được tung tích
của Lạc!"
"Thần hiểu! Thần sẽ nhanh chóng giải thích hiểu lầm!"
Nạp Lan Lạc khoát khoát tay, "Thu tướng quân, ý của Lạc không phải vậy, Lạc chỉ muốn Thu tướng quân tuyên cáo ra ngoài một tý, rằng Thu Nguyệt Khê
sớm đã đính hôn, vị hôn phu chính là nam tử kia, còn những thứ khác
không tiện tiết lộ!"
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng Thu lão tướng quân gầm vang, "Xú nha đầu, người đã làm gì với lão tử? Ngươi lại dám nhổ hết râu của lão tử, lão tử thấy ngươi chán sống rồi...Ngươi
chết ở đâu, lăn ra đây cho lão tử..."
Nạp Lan Lạc nhíu mày cười cười, thời gian này mà nàng còn có tâm tư để làm những chuyện này à?
Thu Đang tối mặt nói, "Nha đầu Nguyệt Khê này thường ngày coi trời bằng vung, nhưng đầu óc vẫn là rất tốt, ha ha..."
"Xú nha đầu, ngươi lăn ra đây cho lão nương, bảo bối của lão nương mà ngươi cũng dám trộm, ngươi không muốn sống rồi!" Âm thanh Thu phu nhân cũng
truyền vào.
Sắc mặt Thu Đang trở nên không thể bình tĩnh, mà chỉ
còn có thể ẩn nhẫn, "Ha ha...Nguyệt Khê có bệnh ái tài, chúa thượng cũng biết rồi"
"Thu Nguyệt Khê, ngươi mau đi ra cho ta, ngươi lấy đèn hoa sen của ta đi đâu rồi" Âm thanh "dịu dàng hào phóng" của Thu Nguyệt Lạc cũng vang lên.
Thu Đang rốt cuộc nghiêm mặt, vỗ bàn.
Trùng hợp thay, Thu Nguyệt Khê phồng má đi vào phòng khách, phất phất tay với Nạp Lan Lạc, "Lại đây!"
Lúc này Thu Đang mới nhớ tới việc Nạp Lan Lạc vẫn còn ở đây, lập tức dập tắt cơn giận.
Nạp Lan Lạc cười tủm tỉm, nhìn tay nàng bị băng bó thành một cục nho nhỏ,
cho nên bộ dạng phất phất tay thật là đáng yêu, hắn đứng dậy đi theo
nàng.
Thấy bọn họ rời đi, Thu Đang còn đang muốn vỗ bàn phát
giận, ai ngờ Thu phu nhân còn có Thu Nguyệt Lạc và Thu lão tướng quân
cùng nhau đi vào phòng khách, trăm miệng một lời, "Nha đầu chết tiệt kia đâu?"
"Ách...đang ở chung với chúa thượng rồi!"
Ba người vốn đang hừng hừng hỏa khí, trong nháy mắt liền sụp đổ...
Trong nội viện Thu phủ có một con sông nhỏ, ngày thường chỉ dùng để nuôi cá,
lại có một ít hoa sen, bất quá đều bị Thu Nguyệt Khê đem ra ngoài bán
hết, hiện thời cũng chỉ là một con sông nhỏ bình thường. Đương nhiên, có được tiền cũng chỉ nhét hết vào bên trong túi tiền của nàng mà thôi.
Tiểu Hồng cầm lấy hai ngọn đèn hoa sen, trong tay a Lực cầm giấy bút, hai
người cười ha hả nhìn Thu Nguyệt Khê cùng Nạp Lan Lạc đi đến.
"Tiểu thư, các người tới rồi" Tiểu Hồng nói.
"Biến đi!" Thu Nguyệt Khê tức giận nói, tiểu Hồng nháy mắt cùng a Lực, hai người lui xuống.
Nạp Lan Lạc cười khẽ, "Làm gì vậy?"
"Mẫu thân ta kể Lễ thất tịch, đem nguyện vọng của mình viết ra giấy, nhét
vào đèn hoa sen, rồi thả vào trong sông thì nguyện vọng liền có thể thực hiện được" Thu Nguyệt Khê chậm rãi nói.
"A? Có chuyện này nữa sao?"
"Đúng vậy, nguyện vọng ở đèn hoa sen năm ngoái của ta còn chưa thực hiện, cho nên hôm nay ta liền thực hiện, tránh cho việc nguyện vọng sau không
linh nghiệm"
Nạp Lan Lạc sờ đầu nàng, ôn nhu hỏi, "Là nguyện vọng gì? Có thể nói ta nghe một chút không?"
"Chính là đem toàn bộ râu ria của xú lão đầu nhổ sạch"
Nạp Lan Lạc vừa nghe liền cười ha hả, Thu Nguyệt Khê bĩu môi, "Có gì buồn
cười chứ, năm ngoái hắn cười nhạo ta trong tương lai khẳng định không ai thèm lấy, ta liền có ước nguyện này, hôm nay coi như là báo thù được
rồi"
Nạp Lan Lạc gật đầu cười, "Làm tốt lắm! Không hổ là nương tử tương lai của gia"
"Ai là nương tử tương lai của ngươi, ta với ngươi...nửa điểm quan hệ cũng không có! Hừ..." Thu Nguyệt Khê cong miệng nói.
Nạp Lan Lạc đột nhiên đen mặt, kéo cánh tay nàng lạnh lùng nói, "Thu Nguyệt Khê, không cho ngươi nói như vậy nữa, có nghe không? Gia vì ngươi mà
giữ gìn tình cảm suốt mười hai năm, giữ mình trong sạch suốt mười hai
năm, bây giờ từ trong miệng ngươi nói ra, lại nửa điểm quan hệ cũng
không có hả?"
Thu Nguyệt Khê hổ thẹn cười cười, "Ta không phải có ý này!" Ánh mắt nàng vọt tới bên hông mình nói, "Lạc...Ngươi lấy một
vật ở trên eo bên này của ta"
Nạp Lan Lạc nghe lời cúi đầu xuống, sờ sờ bên hông Thu Nguyệt Khê, lấy ra một nhúm tóc đã tết, được buộc
lại bằng dây đỏ, đột nhiên sửng sốt, nội tâm vô cùng vui sướng, run rẩy
hỏi, "Thu Nguyệt Khê, ngươi có biết nữ tử đưa nam tử vật này là có ý gì
không?"
Thu Nguyệt Khê gật gật đầu, "Biết...Chính là đời này kiếp này đều thuộc về người nam nhân đó!" Tiện đà bổ sung nói, "Chính là
không phải quân không lấy chồng!"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc nở ra nụ cười toe toét, thiếu chút nữa thì hắn rớt nước mắt, hắn còn tưởng Thu
Nguyệt Khê đối với hắn chỉ là vừa mới động tình, nhưng hóa ra lại sâu
đậm như vậy. Đột nhiên, hắn thật sự muốn ôm nàng vào trong ngực, kết quả là bị đồ trong tay nàng chen ngang.
"A.." Nạp Lan Lạc nhảy qua một bên, "Thu Nguyệt Khê, ngươi đang muốn làm gì? Mưu sát phu quân sao?"
Chỉ thấy trong tay Thu Nguyệt Khê có thêm một cây kéo, nàng mãnh liệt trợn
mắt nhìn hắn, "Nạp Lan Lạc, ngươi nhát gan quá vậy, cô nương ta hảo tâm
cắt tóc đưa ngươi, ngươi không trả lại ta sao?"
Nạp Lan Lạc cười
ha ha một tiếng, lúc này mới đến gần nàng, tiếp nhận cây kéo trong tay
nàng rồi cắt một dúm tóc sau tai, đưa cho nàng.
Thu Nguyệt Khê liếc mắt nhìn hắn, "Mắt ngươi cũng mù rồi à, không thấy tay bị thương sao? Làm sao tự mình buộc dây đỏ đây?"
Nạp Lan Lạc cười cười, nương tử tương lại thật thô lỗ a! Hắn đến gần cổ
nàng, lấy ra bình ngọc lưu ly, mở nắp bình nhỏ, đem tóc của hắn bỏ vào
bên trong.
Thu Nguyệt Khê chấn động, còn tưởng đây là một loại
bảo thạch có hình dạng bình mà thôi, ai ngờ lại có chỗ kỳ diệu như vậy.
Còn muốn tán dương một phen thật to, khi phục hồi tinh thần đã thấy hắn ở trên mặt bàn viết chữ.
Nàng muốn đi nhìn lén, vừa vặn bị hắn cản trở, lại thấy hắn đem tờ giấy kia nhét vào bên trong chiếc đèn hoa sen, sau đó ném xuống sông, khiến cho nó xuôi theo dòng chảy đi.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Thu Nguyệt Khê oa oa kêu to, "Đợi chút, ta còn chưa thấy ngươi viết cái gì mà!!!"
Nạp Lan Lạc sâu xa "A" một tiếng, lấy một đèn hoa khác, mở chụp đèn, lấy tờ giấy bên trong mở ra xem, Thu Nguyệt Khê nổi trận lôi đình, nhưng tay
lại bị thương, nên bất đắc dĩ chỉ có thể gọi mà không thể làm gì được,
"Không được xem...không được xem...ngươi để xuống cho ta, Nạp Lan
Lạc!!!"
"Nạp Lan Lạc không cưới Thu Nguyệt Khê thì sẽ biến thành
thái giám!" Khóe miệng hắn rụt rụt, nhướn mày nói, "Thu Nguyệt Khê,
ngươi dám rủa ta???"
"Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi viết cái gì?" Thu Nguyệt Khê phản bác.
Nạp Lan Lạc cười khẽ, "Không nói ngươi biết!" Dứt lời, đem tờ giấy nhét vào đèn hoa sen, cũng làm cho nó xuôi dòng chảy đi.
Sau khi hắn làm xong, đi đến trước mặt nàng hung hăng gõ đầu nàng một cái,
nàng lại một lần nữa oa oa quát to một tiếng, "Gõ ngốc luôn rồi!"
Nạp Lan Lạc rì rầm nói, "Thu Nguyệt Khê, ngươi là nữ nhân ngốc không tim không phổi!"