Cung Nữ Cấp Thấp

Chương 3

Hắn cũng có suy nghĩ như nàng, hắn bị Thu Nguyệt Khê nhìn suốt cả đêm, đến bây giờ cũng không hồi phục tinh thần được, hắn hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói "Có đẹp không?"

Thu Nguyệt Khê ngơ ngác gật đầu, "Đẹp..."

Nam tử khẽ cười, gương mặt ôn nhu khẽ hiện tia sáng kỳ lạ, giống như mặt hồ đóng băng từ từ tan chảy, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại hoàn toàn kéo Thu Nguyệt Khê trở về hiện tại, "Ngươi nhìn ta cả một đêm, không biết phải tính tiền làm sao mới đúng đây a?"

"Hử..." Thu Nguyệt Khê thu hồi tâm tư, lập tức phản bác, "Cô nương ta cứu ngươi một mạng, vậy sao ngươi không trả tiền cho ta?"

Hắn miễn cưỡng chìa tay về phía nàng mà không nói, Thu Nguyệt Khê khó hiểu bĩu môi, "Ngươi có ý gì?"

Hắn chậm rãi mở miệng, "Ngươi lấy hết đồ đạc của ta, hiện tại nên trả lại cho ta rồi, ta xem cách ăn mặc của tiểu thư cũng không phải người nghèo, nhưng lại khi dễ nam tử nhu nhược như ta, giật sạch tiền còn chưa nói, ngay cả người cũng mang đi, thật sự là đáng xem thường mà!"

"Uy!" Thu Nguyệt Khê nổi trận lôi đình, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà chửi ầm ĩ, "Ông nội ngươi, cô nương ta thấy ngươi bị trọng thương, mới đem ngươi về cứu ngươi một mạng, có cái gì mà đáng bị xem thường a? Còn nữa, rõ ràng là ta thay ngươi bảo quản các vật phẩm quý giá, tại sao ngươi lại nói ta giật tiền của ngươi? Thật sự là lữ tân cắn chuồng chó, không biết phân biệt tốt xấu mà!"

Khóe miệng hắn rụt rụt vài cái, lữ tân cắn chuồng chó là gì vậy? "Nếu là như vậy, tiểu thư cứ việc nói đàng hoàng, tại sao cứ giữ lấy đồ của ta mà không để lại đây cho ta?"

Giờ phút này, Thu Nguyệt Khê bị kích động hoàn toàn, nàng nghiến răng nghiến lợi, cởi lệnh bài đeo bên hông, ném đến cho hắn; lấy đai lưng bảo thạch trong tay áo, ném đến cho hắn; lấy khăn tơ vàng từ trong ngực ra, ném đến cho hắn; còn ngọc thạch trên cổ...cầm lên sờ...rồi lại tiếp tục đeo tiếp.

"Cô nương ta cứu ngươi một mạng, dầu gì thì ngươi cũng phải báo đáp một chút đi chứ, ngươi không có gì hết, chính ta đã phải bỏ ra cả một trăm lượng bạc đó" Thu Nguyệt Khê mặt dày mày dạn nói.

Hắn cũng không nói gì thêm, tùy ý Thu Nguyệt Khê đeo ngọc thạch trên cổ.

Ngọc thạch Thu Nguyệt Khê đeo trên cổ cũng không phải ngọc bình thường, thật ra ngọc thạch đó được gọi là ngọc lưu ly, hình dạng lại óng ánh trong suốt như bình ngọc Thủy Mặc nhỏ, vật nhỏ lung linh tinh xảo khi đeo trên cổ Thu Nguyệt Khê lại lộ vẻ trong sáng thuần khiết.

Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười đó biến mất rất nhanh, làm cho người ta không dễ phát hiện.

"Ngươi nói, ngươi nói, ngoài cái tảng đá này ra, ngươi còn có thể đưa cô nương ta cái gì nữa? Ngươi phải trả ta một trăm lượng!" Thu Nguyệt Khê chìa tay ra trước mặt hắn, lại nói tiếp, "Đợi chút, công tử nè, có thể nói là ta cứu ngươi một mạng a, ngươi thử tính kỹ một chút, xem mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ cần cho ta một nữa là được, ta tuyệt đối không phải người tham lam gì. Hì hì..."

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có, bây giờ thứ đáng giá nhất mà ta có chỉ là chính ta, nếu ngươi nhất định đòi nợ, thì...ta lấy thân báo đáp được không?"

Khuôn mặt nhỏ của Thu Nguyệt Khê đỏ bừng lên, giật giật khóe miệng, lầm bầm một tiếng, rồi liền xoay người bước ra bên ngoài.

Đôi mắt hắc thạch của hắn vậy mà lại lóe lên một tia sáng, nghe được âm thanh có chút bối rối của Thu Nguyệt Khê ở bên ngoài, "A Lực, đưa xe lại đây mau, chúng ta về nhà!"

Chờ bóng dáng Thu Nguyệt Khê khuất dạng, Hoa cô cô đột nhiên đi đến trước mặt hắn, cung kính quỳ xuống, "Gia, đã để ngài chịu khổ rồi!"

Nạp Lan Lạc liếc mắt về phía nàng nói, "Không sao, nhưng trước tiên ngươi nên giúp gia giấu giếm hành tung trước, tạm thời không được để người của Nhật Lạc các tìm được gia!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Hoa cô cô tựa như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại không thể nói thành lời.

Nạp Lan Lạc lạnh lùng nói, "Có chuyện gì?"

"Ngũ hoàng tử điện hạ hôm qua đã đến trú ngụ tại Thu phủ!"

"À, vậy thì theo dõi hắn cho tốt, nhìn xem hắn đang giở trò gì!" Khóe miệng Nạp Lan Lạc khẽ nhếch, ý tứ của hắn giống như có chút kịch vui để xem rồi.

Một nam tử mặc cẩm y màu lam chầm chậm bước trong sân Thu phủ, vừa nhìn liền cảm thấy hắn ôn tồn nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, ngũ quan hắn nhu hòa mang đến cho người ta một loại cảm giác ấm áp, lông mi thon dài, cánh mũi thẳng tắp, vừa nhìn liền biết không phải người tầm thường.

Hắn thưởng thức bối cảnh xung quanh, nơi đây không trưng bày nhiều vật phẩm quý trọng, nhưng hoa cảnh cùng bình phong ở đây, biểu lộ rằng chủ nhân nơi này là người nho nhã. Vốn trước mắt là một cảnh tốt đẹp, nhưng lại bị âm thanh cao vút của một nữ tử đánh vỡ.

"Ngươi là người phương nào?"

Lý Minh xoay người đưa mắt nhìn, trong phút chốc, hắn cho rằng nàng kia là Thu Nguyệt Lạc, nàng mặc bộ quần áo màu trắng, tuy cũng có khí chất ưu nhã của người tiểu thư khuê các, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ hoạt bát, vì vậy hắn đoán được rằng nàng chính là Thu gia nhị tiểu thư trong truyền thuyết...

Lý Minh buồn cười nhìn nàng, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy có ánh sáng từ trên người nàng phảng phất bắn thẳng vào hắn, làm cho hắn không khỏi mờ mắt.

"Ta là khách của Thu phủ!"

"Khách? Vì sao ta lại không biết?" Thu Nguyệt Khê giật nhẹ miệng, "Mà tại sao ngươi lại ở trong viện của ta?"

Thì ra chỗ này là nơi ở của nàng, Lý Minh cười nhạt, "Sáng sớm ta ra đây tản bộ, đi đến nơi này thì bị lạc đường"

Nàng gật đầu liên tục, con ngươi đảo một vòng, thản nhiên nói, "Uy, ngươi biết rõ cô nương ta là ai không?"

Lý Minh cũng không vội vạch trần nàng, làm bộ lắc đầu

Thu Nguyệt Khê lập tức vui vẻ đến nỗi hận không thể tìm được cái đuôi mà vểnh lên, "Ta nhìn ngươi cũng chó dạng hình người, rõ ràng tự ý xông vào nhà dân phải không? Ta đây vẫn là một nữ nhân khuê phòng, tính như vầy đi, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ngươi lấy một ngàn lượng đưa cho ta, cô nương ta sẽ thả ngươi đi, coi như chưa từng phát sinh ra chuyện gì hết, thế nào?'

Lý Minh nhướn mày, "Nếu ta không đưa thì sao? Có phải ta nên chịu trách nhiệm với ngươi phải không?"

Lời vừa dứt, ai ngờ nàng lại nghiến răng nghiến lợi phất tay, "Di, chịu trách nhiệm không phải là quá dễ dàng cho ngươi sao, ngươi không có tiền mà cũng đòi cưới ta, ngươi nghèo kiết xác, lấy ta thì tiện nghi cho ngươi rồi!"

Hắn mở miệng cười, cảm thấy nàng thật thú vị, nhưng mà...sao lúc này nàng lại kéo tóc loạn cả lên, rồi còn kéo loạn cả y phục nữa? Sau đó....nàng đột ngột bắt lấy cánh tay của hắn, hướng ra ngoài viện la to, "Người đâu, có người vô lễ với ta, cứu mạng, có ai không! Nếu không thì tiểu thư ta sẽ bị người ta vô lễ á..."

"Cô nương, ngươi thả ta ra đi, làm như vậy không hợp lý đâu a!" Lý Minh có chút rối, sớm biết nàng trả thù rồi thì xong đi, nàng cần gì phải làm cho chính mình chật vật như vậy?

"Có người vô lễ, cứu mạng, cứu..." Thu Nguyệt Khê cũng không đếm xỉa gì đến hắn, miệng vẫn cứ lẩm bẩm lời nói cũ.

"Nha đầu chết tiệt, ngươi cút ra đây cho ta."

Đột nhiên một đôi giày bay mạnh tới, Thu Nguyệt Khê nhanh chóng đẩy Lý Minh ra, vừa lập tức ngồi xổm xuống tránh đôi giày, vừa quay đầu nhìn lại nơi giày rơi xuống mặt đất phía sau, chấn kinh vỗ vỗ ngực, thuận tiện chỉ tay vào mặt đối phương chửi ầm lên, "Ngươi lỗ mũi to, ngươi không biết chân ngươi thối à, nếu không phải cô nãi nãi ta cơ trí, thì ta lại ngất vài ngày rồi!"

Thu Nguyệt Khê càng nghĩ càng thấy giận, nàng đã nhiều lần bị Thu Đang ném giày như thế này, kết quả là tới tận vài ngày sau nàng vẫn còn ngửi thấy loại mùi hương ngáy mũi này, haiz, chân của vị phụ thân đại nhân này, không hiểu sao mẫu thân nàng lại có thể chịu đựng được trong ngần ấy năm.

Thu Đang tức giận đến đỏ mặt tía tai, mắng xối xả, "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi lại dám một đêm hôm qua không về nhà, làm hại gia gia ngươi một đêm không ngủ, làm hại mẫu thân ngươi không ngủ một đêm, quan trọng nhất là làm hại cha ngươi là ta, phải quỳ cả một đêm trên từ đường, hôm nay cho dù ngươi có mọc cánh, lão tử cũng sẽ nhất định đánh ngươi gãy cánh!"

A Lực cùng tiểu Hồng nhanh chóng chạy tới, còn chưa kịp giải thích với Thu Đang vì sao tiểu thư nhà mình đêm qua không về nhà, lại chứng kiến Thu Chính đại nhân cường tráng lại cởi xuống một đôi giày nhắm hướng Thu Nguyệt Khê mà ném tới.

Nàng lần nữa may mắn tránh được cuộc tập kích của đôi giày, nhưng bất hạnh thay, giày lại bay đến mặt của a Lực, a Lực toàn thân cứng đơ, kìm nén bực bội mà nhỏ giọng, "Tiểu Hồng, cứu ta"

Thu Nguyệt Khê một lần hết sức cảm khái, vô cùng bội phục võ công mà Thu lão tướng quân truyền thụ cho nàng, nếu không phải nhờ lão nhân gia, chỉ sợ nàng không bị đánh chết thì cũng bị ngạt hơi thối mà chết, trong nội tâm, nàng mặc niệm cả trăm ngàn lần, Thu lão tướng quân người quá tốt.

"Uy, lỗ mũi to, lão tử ta ngày hôm qua cứu người, nên mới có chuyện một đêm không về nhà, ngươi vì sao không để cho lão tử giải thích rõ ràng chứ? Lão tử đây là đang làm chuyện tốt, ngươi dựa vào cái gì mà ném giày vào người lão tử?

"Nha đầu chết tiệt, ngươi không biết lớn nhỏ thì thôi đi, bây giờ còn nói hươu nói vượn, ngươi cứu người, hừ, ngươi chỉ cần đừng hại người, toàn bộ Tần Hoài, từ lớn đến bé đều nguyện ý ở trước cửa Thu phủ nhà ta mà thả pháo ăn mừng rồi" Thu Đang lửa giận ngút trời "Ngươi mau đến kho hàng úp mặt vào tường sám hối cho ta!"

Thu Nguyệt Khê tựa hồ như bị kích thích, đứng chết lặng, lắc đầu liên tục, vừa nghĩ đến chính mình lại phải đi đến kho hàng úp mặt vào tường sám hối, đó là một hình phạt đẳng cấp tàn khốc đến cỡ nào, ở đó, nàng tính đi tính lại bao nhiêu bạc, bao nhiêu bảo bối cả nửa ngày trời, nhưng rốt cuộc những thứ đó đều không phải của nàng,để nàng làm việc này, không bằng giết nàng còn tốt hơn.

Lý Minh nhìn trò hay một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói, "Thu tướng quân, không bằng ngài nể mặt Minh, hãy bỏ qua cho Nhị tiểu thư lần này đi"

Thu Đang sững sờ, lúc này mới chú ý đến Ngũ hoàng tử điện hạ đường đường đứng trước mặt mình, hơn nữa, còn nhìn đến bản thân mình cử chỉ hành động lại bất nhã như vậy, nét mặt già nua đỏ lên, ngượng ngùng nói, "Lý....Lý công tử, ngài....sao ngài lại ở đây?"

"Thì ra là như vậy! ha ha...." Thu Đang lúng túng cười, đều tự trách mình quá nóng giận, mà không để ý đến Ngũ hoàng tử cũng ở chỗ này, haiz, hôm nay thật sự là đã bêu xấu trước mặt hắn rồi.
Bình Luận (0)
Comment