Lý Chấp nhận được tin, nói rằng hôm nay Hoàng Quý Phi muốn đi ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên.
Lý Chấp là một trong bốn thị vệ thân cận, cần cẩn thận đi theo.
Lý Chấp và một đồng liêu khác tìm được một vị trí bí ẩn ở Ngự Hoa Viên ẩn mình đi.
Hai người còn lại xuất phát từ Tê Phượng Cung, đi theo Hoàng Quý Phi tới Ngự Hoa Viên.
Thật ra trong lòng Lý Chấp có chút nghi vấn, cảm thấy Thịnh Hoàng Quý Phi này quá phô trương.
Hiện giờ, trong thiên hạ này có ai không biết người bệ hạ yêu nhất là vị Hoàng Quý Phi nương nương này.
Mà thủ vệ hậu cung còn nghiêm ngặt hơn tiền triều.
Đừng nói là người, ngay cả một con ruồi cũng rất khó bay vào.
Nhưng lúc này, chỉ tới hậu hoa viên ngắm hoa, chỉ từ Tê Phượng Cung tới Ngự Hoa Viên, ngoại trừ cung nhân nội thị bên cạnh, nàng ấy còn cần bốn thị vệ võ công cao cường đi theo.
Lý Chấp cảm thấy Thịnh Hoàng Quý Phi này chỉ ngắm hoa thôi lại có vẻ hưng sư động chúng.
Khó trách bên ngoài có nhiều lời đồn không tốt về Thịnh Hoàng Quý Phi như vậy.
...
Lý Chấp và đồng liêu trốn sau nóc nhà.
Qua nửa canh giờ, mới có người từ xa tới đây.
Thời điểm những người đó tới, Lý Chấp và đồng liêu giấu mình đi.
Rất nhanh, bọn họ đã tới gần.
Lý Chấp có thể nhìn thấy cung nữ và nội thị đi trước.
Đọc truyện tại || TRUMtru yen.vN ||
Bọn họ đều ăn mặc rất đẹp.
Sau cung nữ và nội thị là một nữ nhân mặc xiêm y màu vàng nhạt.
Gần...!Gần hơn...
Hiện giờ Lý Chấp hoàn toàn không nhận ra rằng mọi sự chú ý của hắn đều dồn về phía người kia, ngay cả hít thở cũng trở nên nhẹ hơn.
Đột nhiên, hắn mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn người đi giữa.
Sao...!Sao có thể?
Tại sao nàng lại ở đây?
Chẳng lẽ nàng là cung nữ của Tê Phượng Cung sao?
Nhưng...
Lúc này, trong lòng Lý Chấp mơ hồ có một phỏng đoán, nhưng hắn lại theo bản năng phủ định.
Có lẽ quá hoang đường, hoang đường đến mức hắn không dám thừa nhận.
"Ngươi làm gì vậy?" Đột nhiên, đồng liêu ở cùng Lý Chấp kéo tay hắn.
Lý Chấp hoàn hồn, phát hiện bản thân thế mà đã bước ra khỏi nơi ẩn thân.
Mà giờ phút này, trong Ngự Hoa Viên bên dưới, đã có người nhận ra sự tồn tại của hắn, nhìn qua hướng này.
Vị Hoàng Quý Phi nương nương kia hình như cũng nhận ra, suy tư nhìn về phía này.
Dù có khoảng cách, ánh mắt của Lý Chấp và nàng vẫn đối diện nhau.
...
Lý Chấp bị biếm đi canh giữ cổng thành.
Hắn không có gì bất mãn.
Bởi vì từ lúc biết được thân phận của người nọ, hoặc là từ lần đầu tiên gặp được nàng, vận mệnh hiện tại của hắn đã chú định.
Hắn không chỉ bất mãn, ngược lại còn rất vui.
Bởi vì hắn cuối cùng cũng tiêu tan.
Hắn gặp được người kia, cũng khiến nàng ấy nhìn thấy mình.
Dù đời này mãi mãi không thể gặp lại, Lý Chấp cũng không thấy nuối tiếc.
Bởi vì hắn biết, người kia hắn không thể có được.
Hắn chỉ hi vọng nàng có thể thật sự vui vẻ.
Ngày ấy ở đình hóng gió, tuy nàng đang cười, nhưng nụ cười kia không sâu vào đôi mắt.
Cho nên người đời đều nói nữ nhân bệ hạ yêu nhất là nàng, thậm chí vì nàng mà ngỗ nghịch Tô Thái Hậu, không tiếc biếm đám đại thần chửi bới Hoàng Quý Phi đến nơi khổ hàn...!Nhưng Lý Chấp lại cảm thấy thật ra nàng rất đáng thương.
Có được sự sủng ái của đế vương, có được quyền lợi và phú quý vô hạn, nhưng nàng như con chim bị nhốt trong cái lồng sắt xa hoa, mất đi tự do.
Hắn hi vọng có một ngày, nàng có thể có được tự do thật sự.
Mãi đến một ngày, hắn ở cổng thành nhìn thấy nàng trong dáng vẻ phụ nhân bình thường đứng cùng thiên tử của mình...
[Hết].