Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 128

Edit: HueKhanh92

Beta: RineAnh

Rất nhanh, thánh chỉ sắc phong Lâm Huệ được ban bố, do ngày hai mươi tám tháng chạp là đại lễ sắc phong Hoàng Hậu nên lễ sắc phong của nàng cũng không mấy náo nhiệt. Nhưng cũng chỉ như vậy, đối với nàng mà nói thì cũng đã khiến cho những người khác rất hâm mộ. Các Tiệp dư khác hối hận không thôi, không ngờ là để nàng vô duyên vô cớ được một cái hời. Nếu là các nàng thấy thích khách, cũng sẽ lao ra che chở cho Hoàng Thượng, như vậy hiện giờ cũng sẽ không còn là Tiệp dư.

Hạ Uyển Chi chuẩn bị riêng một phần lễ vật đưa qua. Lâm Huệ còn đang tĩnh dưỡng, nghe nói nàng tới, nằm yên không động. Hoàng Thượng ân chuẩn, trong lúc nàng dưỡng thương có thể không gặp người, vì vậy nàng phân phó: "Cứ nói ta đã ngủ."

"Nương nương, dù sao nàng ta cũng là Hoàng Hậu tương lai, như vậy không tốt cho lắm?" Thái Vi có chút lo lắng.

Lâm Huệ nghe được mấy chữ Hoàng Hậu tương lai thì nhíu mày, dựa vào cái gì nàng ta là Hoàng Hậu, mình lại chỉ là một vị Huệ Phi?

Đối với cái phi vị này, Lâm Huệ cũng không thỏa mãn, nàng cảm thấy nói như thế nào cũng phải là một trong tứ chính phi, ai ngờ chỉ là từ phi. Thật mất công nàng không màng sinh tử nhào lên. Nếu mũi tên kia hướng đến người khác, nhất định nàng sẽ làm bộ không phát hiện, thậm chí hy vọng có thể trúng một mũi tên mà mất mạng. Chỉ tiếc Khang Ninh Vương vẫn không dựa theo yêu cầu của nàng, lại nhắm ngay Hoàng Thượng.

"Mời người vào đây đi." Dù ngàn vạn lần không muốn nhưng hiện giờ nàng kém nàng ta một bậc nên không thể không cung kính, càng không thể chậm trễ, ai bảo nàng ta là Hoàng Hậu tương lai cơ chứ?

Hạ Uyển Chi đi vào liền thấy Lâm Huệ giãy giụa đứng dậy, nếu là trước đây khẳng định nàng sẽ để nàng ta nằm, lần này nàng lại không như thế. Nhìn nàng ta sắc mặt tái nhợt giãy giụa đứng dậy, cũng không có ý để nàng ta bình thân. Nhìn nàng ta cắn môi hành lễ, trên lưng lộ ra vết máu, nàng thờ ơ lạnh nhạt, nói: "Đứng dậy đi, Huệ Phi có thương tích trên người, không cần khách khí như thế."

"Đa tạ nương nương hậu ái, lễ nghĩa không thể phế, là thần thiếp nên làm." Lâm Huệ cười lạnh, chờ nàng làm xong mới nói lời khách khí, trước kia sao lại không nhìn ra Hạ Uyển Chi là cái dạng người này nhỉ?

"Ừ! Huệ Phi hiểu biết lễ nghĩa." Nàng nhìn thoáng qua trà Thái Vi dâng lên, bưng uống một ngụm, không cần lo lắng các nàng sẽ hạ dược. Hiện tại các nàng cũng không dám giở thủ đoạn.

"Là nương nương dạy dỗ tốt." Lâm Huệ nhàn nhạt nói.

"Huệ Phi thật sự nghĩ như vậy?" Nàng nhướng mày, nửa tin nửa ngờ nhìn nàng ta.

Lâm Huệ đón ánh mắt nàng gật gật đầu.

Nàng cười: "Huệ Phi có thể nghĩ như thế thì tốt, không hổ là cùng nhau lớn lên. Huệ Phi muội muội thật không làm người ta thất vọng."

Lâm Huệ cười nhàn nhạt, không đáp.

Hạ Uyển Chi ngồi một lát, nói: "Lần này Huệ Phi cứu giá có công, đã phân phó bên Nội Vụ Phủ rồi, có cái yêu cầu gì ngươi cứ việc phân phó."

"Tạ nương nương hậu ái!" Lâm Huệ nhìn theo nàng rời đi, cắn chặt răng, ghé người vào trên giường, âm thầm siết nắm tay, trong lòng không vui.

_______________

Ban đêm tuyết rơi lớn, trong phòng đốt than sưởi, Hạ Uyển Chi lại được Tề Diệp ôm, ngủ vô cùng thoải mái. Buổi sáng thức dậy phát hiện trên mặt đất một mảnh trắng xoá, tâm tình rất tốt.

Mới vừa rửa mặt chải đầu xong, Nội Vụ Phủ đưa tới giày da hươu, chính là tấm da hươu Tề Diệp săn được trong đợt săn bắn vừa rồi, giày thật ấm, còn có một đôi nhỏ cho Nhị hoàng tử. Hắn thích đi ra bên ngoài chơi, nếu ướt giày sẽ cảm lạnh.

Sau khi hạ triều Tề Diệp lại đây, nàng thay đôi giày da hươu rồi đi vài vòng ở trước mặt hắn. Tề Diệp khen đẹp, nàng nghe vậy vui vẻ, tươi cười đầy mặt.

Sáng sớm Nhị hoàng tử liền làm nũng, không chịu ngoan ngoãn dùng cơm, thế nào cũng phải nàng tự mình đút mới ăn mấy miếng. Nàng phải đút cho Nhị hoàng tử ăn no rồi mới bắt đầu dùng bữa.

Đang dùng, Quang Thuận công công vén rèm lên tiến vào, hành lễ xong thì đứng ở một bên, chờ bọn hắn dùng đồ ăn sáng. Hắn tiếp nhận trà mà Hạ Bích dâng lên đưa Tề Diệp. Tề Diệp uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn hắn: "Chuyện gì?"

"Huệ Phi nương nương không thoải mái thân mình, truyền ngự y qua nhìn một cái, ngự y nói miệng vết thương nứt ra rồi, có chút không tốt."

Hạ Uyển Chi biểu tình không đổi lắng nghe, phảng phất như không có liên quan gì với nàng, xác thật thì đúng là không có liên quan gì.

"Trẫm đi qua nhìn một cái." Tề Diệp có chút lo lắng, đứng dậy nói: "Không bằng Uyển Nhi cùng đi, các ngươi lớn lên bên nhau từ nhỏ, nàng ấy thấy ngươi nhất định cũng rất vui."

"Hoàng Thượng nói phải." Hạ Uyển Chi gật đầu, đứng dậy theo hắn rời đi.

Mới vừa đi ra ngoài, Nhị hoàng tử đang chơi ở một bên thấy bọn họ thì tung ta tung tăng chạy đến, ôm chân nàng: "Mẫu phi!"

"Ngoan, đi theo bà vú chơi, mẫu phi đi một lát liền trở về." Nàng ôm Nhị hoàng tử, dặn dò bà vú cẩn thận chăm sóc, lại sai Hạ Đồng đi nhìn Tứ hoàng tử, chuẩn bị rời đi.

Nhị hoàng tử rất là khôn khéo, biết là phía mẫu phi không thể thực hiện được liền nhảy nhót chạy tới ôm chân phụ hoàng hắn, một đôi mắt sáng long lanh ngập nước nhìn Tề Diệp, ướt dầm dề tựa như con nai.

Tề Diệp dở khóc dở cười thở dài, sờ sờ đầu nhỏ của hắn nói: "Phụ hoàng rảnh sẽ mang Sách Nhi đi xem tuấn mã có được không?"

Nhị hoàng tử rất thích xem ngựa, mà hắn cũng thích cưỡi ngựa. Dù là mùa đông tuyết rơi, lâu lâu hắn cũng sẽ cưỡi tuấn mã đi ra ngoài chạy vài vòng. Hạ Uyển Chi rất lo lắng, tuyết rơi đường trơn, nếu bị ngã cũng không phải là việc nhỏ.

Những chuyện khác hắn đều nghe lời nàng, riêng về việc cưỡi ngựa thì hắn lại rất kiên trì. Nàng khuyên vài lần hắn đều không nghe, nàng cũng chỉ có thể dặn dò hắn cẩn thận một chút, hoặc là không yên tâm đi theo, ngồi ở một bên nhìn.

Nhị hoàng tử vừa nghe vậy, không tình nguyện buông tay ra, thấy phụ hoàng sắp đi rồi còn không yên tâm cường điệu nói: "Phụ hoàng, cưỡi tuấn mã!"

"Yên tâm, phụ hoàng sẽ không quên." Tề Diệp nhéo nhéo cái má phúng phính trên khuôn mặt nhỏ, sai bà vú ôm người trở về, miễn cho bị cảm lạnh.

Hắn tiếp nhận áo khoác lông cừu trắng choàng lên cho nàng, xoa xoa tay nàng, cảm thấy ấm áp mới an tâm, hai người ngồi trên kiệu, đi Đức Sang Cung.

Lâm Huệ nghe nói Hoàng Thượng giá lâm, trên mặt vui vẻ, nhưng khi nghe thấy Uyển Quý Phi giá lâm, tươi cười cứng đờ, lập tức thay đổi sắc mặt.

Hạ Uyển Chi cùng Tề Diệp đi vào, nhìn Lâm Huệ ghé vào trên giường giãy giụa muốn đứng dậy, biểu tình nhàn nhạt tiến lên nói: "Nếu Huệ Phi không thoải mái thì không cần đứng lên."

"Đa tạ Uyển Quý Phi hậu ái, chỉ là quy củ hậu cung không thể phế, nương nương dạy dỗ qua, thần thiếp không dám làm càn." Đại khái tác động đến miệng vết thương, nàng cắn môi sắc mặt trắng bệch, dưới sự nâng đỡ của Thái Vi, đang muốn ngồi dậy thì Tề Diệp tiến lên ấn bả vai nàng. Hạ Uyển Chi nhướng mày, nhìn chằm chằm tay hắn đặt ở trên vai nàng.

"Trẫm nói không cần đứng dậy, nằm xuống đi!" Lâm Huệ liếc nhìn Hạ Uyển Chi một cái, nhu thuận gật gật đầu ghé vào trên giường, nghiêng đầu nhìn bọn họ.

"Ngự y nói như thế nào?" Hắn hỏi Thái Vi.

Thái Vi nói đúng sự thật: "Ngự y nói tác động đến miệng vết thương có chút nghiêm trọng. Hiện giờ nương nương rất yếu, đang phát sốt. Ngự y đã kê phương thuốc, nói là uống vào sẽ tốt lên. Nhưng nương nương sốt quá cao, nô tỳ thật lo lắng..."

"Thái Vi!" Lâm Huệ đánh gãy lời nàng ta, nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp không có việc gì, đều do hạ nhân không hiểu chuyện, chút việc nhỏ lại kinh động Hoàng Thượng, còn để cho Hoàng Thượng lại đây khi trời lạnh, thần thiếp thực áy náy."

"Đừng tự trách, trẫm lại đây nhìn một cái cũng yên tâm." Hắn thăm dò trán Lâm Huệ, lòng bàn tay nóng bỏng, xác thật sốt rất cao.

Lâm Huệ dùng khóe mắt ngó qua Hạ Uyển Chi, thấy nàng biểu tình bình tĩnh, lập tức có chút thất vọng, tròng mắt vừa chuyển, nắm tay Tề Diệp, nói: "Có những lời này của Hoàng Thượng, thần thiếp đã thấy đủ. Hoàng Thượng đừng lo lắng, thần thiếp thật sự không có việc gì, uống thuốc sẽ tốt thôi. Có điều Hoàng Thượng có thể tới thăm thần thiếp, thần thiếp thật sự rất vui."

Lâm Huệ lại nói không ít lời cảm kích cùng thổ lộ tình cảm. Hạ Uyển Chi nhẫn nại ngồi ở một bên nghe, mãi đến khi rời đi, nàng cũng chưa từng lộ ra biểu tình không vui, thật làm Lâm Huệ ngạc nhiên.

Hai người mới ra khỏi Đức Sang Cung, liền thấy Quý Tiệp dư từ đối diện đi tới. Nàng ta thấy là kiệu của Hoàng Thượng vội vàng hành lễ. Tề Diệp nhìn thẳng phía trước, tựa hồ như nhớ tới cái gì, bắt lấy tay Hạ Uyển Chi, cảm thấy lạnh lẽo vì vậy phủ bàn tay to ấm áp của hắn ở bên ngoài sưởi ấm cho nàng. Hạ Uyển Chi cười cười, phát hiện ánh mắt Quý Tiệp dư nhìn qua, nàng mặt không thay đổi biểu tình, vẫn tươi cười rời đi.

Quý Tiệp dư nhìn người rời đi, tức giận đến tái mặt, Mộc Hương nói: "Nương nương, trời rất lạnh, trở về đi thôi."

"Trở về làm cái gì?" Quý Tiệp dư hậm hực, Mộc Hương rụt rụt cổ không dám trả lời.

Thái Vi nhìn thấy Quý Tiệp dư tới, có chút ngạc nhiên: "Nô tỳ thỉnh an Quý Tiệp dư, nương nương đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy. Quý Tiệp dư nên đến vào ngày khác đi."

"Chỉ mới làm phi mấy ngày mà thôi, Huệ Phi nương nương liền biết làm bộ làm tịch rồi sao?" Quý Tiệp dư cố ý lớn tiếng nói vọng vào trong.

Lâm Huệ còn chưa ngủ, nàng đang nhìn những y phục nhỏ chuẩn bị cho hài tử, chỉ tiếc là rốt cuộc không có cơ hội dùng đến. Nếu không phải tại Hạ Uyển Chi, nàng cũng sẽ không mất đi hài tử. Không chỉ một lần, nàng nguyền rủa Hạ Uyển Chi chết không được tử tế.

Nghe thấy giọng Quý Tiệp dư, nàng nhíu nhíu mày, gọi Thái Vi tới: "Quý Tiệp dư ở bên ngoài?"

"Vâng! Nói là muốn gặp nương nương. Nương nương thân mình không khoẻ, nô tỳ từ chối, nhưng nàng ta không đi, ngược lại nói mấy lời không dễ nghe." Thái Vi oán hận nói.

"Để nàng ta vào đi."

"Nương nương, người như vậy hà tất phải để ý tới. Hiện giờ nương nương chính là Huệ Phi, nàng ta chỉ là Tiệp dư nho nhỏ." Thái Vi khó hiểu.

"Chính vì nàng ta là Tiệp dư, ta là Huệ Phi, mới cho nàng ta tiến vào. Lúc trước chịu khổ không ít từ nàng ta, hiện giờ ta xoay người, sao có thể để nàng ta quá thoải mái đây?"

Thái Vi hiểu ý, cười gật gật đầu. Khi Quý Tiệp dư tiến vào, nàng kêu vài vị thái giám ở bên ngoài chờ.

Quý Tiệp dư nhìn phòng ốc hoa lệ, so với cung điện trước kia của mình thì khẳng định kém hơn. Có điều so với nơi ở hiện tại của mình lại khá hơn nhiều.

"Huệ Phi nương nương thật đúng là khổ tận cam lai, không nghĩ tới chịu một mũi tên lại lấy được một cái phi vị, thật đúng là chó ngáp phải ruồi."

"Có vẻ Quý Tiệp dư rất hâm mộ?" Lâm Huệ dựa nửa bả vai vào đầu giường, nói: "Có điều hình như Quý Tiệp dư đã quên, hiện giờ nhìn thấy bổn phi là phải hành đại lễ. Đừng quên cái hậu cung này đã không còn Thục phi nương nương, có thì cũng chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ mà thôi."

"Ngươi..." Sắc mặt Quý Tiệp dư biến đổi, ngay sau đó cười nói: "Dù là Tiệp dư cũng tốt hơn Huệ Phi nương nương. Một nữ nhân nếu không thể sinh hài tử, thật đúng là bi ai. Ít nhất ta còn có thể sinh hạ hoàng tử cho Hoàng Thượng, mà Huệ Phi thì không làm được."

Hài tử vẫn luôn là chỗ đau của Lâm Huệ, nàng nghe vậy tái mặt, lớn tiếng quát: "Im miệng!"

"Như thế nào, bị đâm trúng chỗ đau?" Quý Tiệp dư cười khanh khách nói: "Cho dù ngồi ở vị trí Huệ Phi thì như thế nào, không có hoàng tử, công chúa, ngươi chỉ là kẻ đáng thương mà thôi. So với Uyển Quý Phi - Hoàng Hậu nương nương tương lai, ngươi thật đúng là thất bại vô cùng. Người ta chính là có hai vị hoàng tử, hai vị đó nha. Huệ Phi thì một vị công chúa cũng không có. THẬT - CAY - ĐẮNG - QUÁ!" Mấy chữ cuối cùng, nàng ta thốt ra với giọng điệu vui sướng khi người gặp họa.

Lâm Huệ tức giận đến mất lý trí, bất chấp miệng vết thương trên vai, nhào lên muốn xé rách miệng Quý Tiệp dư. Nàng không muốn nghe thấy những lời nói làm người thương tâm đó.

Quý Tiệp dư cũng không phải người đứng im chịu đòn. Rất nhanh, Đức Sang Cung loạn thành một đoàn, một chút giáo dưỡng đều không có, thô lỗ tựa như những mụ bà ngoài chợ.

Tề Diệp nghe nói chuyện ở Đức Sang Cung, nhíu mày không vui, phân phó xuống cho Quý Tiệp dư cấm túc một tháng, phạt lương bổng ba tháng. Quý Tiệp dư biết tin, tức giận đến dậm chân, muốn tìm hắn biện giải, đáng tiếc đã chậm. Ma ma canh giữ ở cửa căn bản không cho nàng đi ra ngoài, mặc kệ nàng lấy ra thân phận Tiệp dư, hay là thân phận mẫu phi của Tam hoàng tử cũng không hữu dụng, các ma ma đều không bị dao động. Dù sao cũng là người Hạ Uyển Chi phái đi, các nàng cũng không dám đắc tội Hoàng Hậu nương nương tương lai.

Nói đến Lâm Huệ, hai người đánh một trận, nàng cũng bị thương không nhẹ. Tề Diệp đi tới nhìn thoáng qua, nhìn trên mặt nàng bị móng tay cào vài đường, nhìn nàng bộ dáng điềm đạm đáng yêu, Tề Diệp có chút mềm lòng, mềm giọng an ủi vài câu rồi mới rời đi.

Bữa tối Tề Diệp dùng bữa ở Thọ Ninh Cung. Thái Hậu nói: "Hiện giờ hậu cung phi tần điêu tàn, năm sau liền đến đợt tuyển tú ba năm một lần. Ai gia thấy lần này không ít giai lệ tri thư đạt lễ, đức hạnh đầy đủ. Nếu có thể tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng, ai gia cũng an tâm rồi."

"Để Thái Hậu lo lắng. Có điều tuyển tú hao tài tốn của, trẫm cảm thấy hậu cung phi tần đã đủ rồi, tuyển tú năm sau vẫn nên từ bỏ đi."

"Sao có thể từ bỏ?" Thái Hậu nhướng mày: "Phi tử trong hậu cung, một cái bàn tay cũng có thể đếm hết. Chẳng lẽ Hoàng Thượng còn thiếu một chút bạc để tuyển tú sao?"

"Thái Hậu! Năm nay tuyết lớn, khẳng định không ít người bị đông lạnh, trẫm cảm thấy chuyện tuyển phi không gấp, không bằng đem những bạc đó dùng ở..."

"Nếu Hoàng Thượng không muốn tuyển phi, ai gia cảm thấy lập hậu cũng hơi sớm. Hoàng Thượng một lòng vì nước vì dân, ai gia minh bạch, ai gia cũng ủng hộ. Tất nhiên như vậy chuyện lập hậu vẫn nên từ bỏ đi, một cái đại lễ sắc phong tiêu phí bạc cũng không ít. Hoàng Thượng có tâm lấy ra giúp đỡ dân sinh cũng tốt."

"Việc lập hậu không thể từ bỏ!" Tề Diệp kiên định nói.

"Việc tuyển phi cũng không thể từ bỏ!" Thái Hậu một bước cũng không nhường, sao bà có thể nhìn Hạ Uyển Chi kia một tay che trời ở hậu cung đây?

"Thái Hậu!" Tề Diệp nhíu mày.

"Hoàng Thượng, ai gia cũng là muốn tốt cho Hoàng Thượng. Những phi tần đó không chỉ có riêng là nữ nhân của Hoàng Thượng, các nàng đại biểu cho một gia tộc. Cho đến hôm nay, nữ nhân ở hậu cung một người rồi lại hai người rời đi, nếu muốn triều đình vững vàng, Hoàng Thượng lại độc sủng Uyển Quý Phi, chỉ sợ các đại thần sẽ không đáp ứng."

"Nếu Hoàng Thượng không tin, cứ việc sắc phong, cứ việc hủy bỏ tuyển tú." Thái Hậu nói.

Tề Diệp lại nhíu mày, lập tức cảm thấy tâm tình không vui.

Thẳng đến khi rời khỏi Thọ Ninh Cung hắn cũng chưa đưa ra quyết định chắc chắn, nhưng Thái Hậu biết, hắn đang suy xét.

Hạ Uyển Chi nhìn trời đã tối, sai Hạ Bích đi ra ngoài nhìn xem. Hạ Bích nhanh chóng trở về, nói: "Hoàng Thượng đã rời khỏi Thọ Ninh Cung, nhưng Hoàng Thượng đi đến chuồng ngựa rồi."

"Sao lại đi chuồng ngựa?" Nàng nhíu mày.

"Nô tỳ cũng không biết, đã cho người đi Thọ Ninh Cung hỏi thăm." Nàng ấy nói.

Đút no cho Tứ hoàng tử, nàng vẫn không yên tâm, sửa sang lại quần áo, khoác thêm áo lông cừu, ôm lò sưởi tay đi đến chuồng ngựa. Từ rất xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa, nàng đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát. Từ xa, một bóng đen chạy tới gần, thẳng đến khi đi ngang qua trước mắt, nàng vẫn chưa quấy rầy, chỉ là đứng ở bên ngoài chờ.

Tề Diệp chạy vài vòng, thở ra một hơi dài, cả người đều ấm áp lên, xoay người xuống ngựa, vừa lòng vỗ vỗ cổ ngựa rồi cho quản sự dắt đi xuống chăm sóc.

Hắn sải bước đi đến chỗ Hạ Uyển Chi, nắm tay nàng. Đôi tay nóng hầm hập bắt lấy tay nhỏ hơi lạnh lẽo, cười hỏi: "Lạnh hay không?"

"Không lạnh!" Nàng rút ra một bàn tay, cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn, nói: "Sao Hoàng Thượng lại cưỡi ngựa vào buổi tối? Thần thiếp rất lo lắng."

"Không có gì, trẫm tự biết đúng mực, bên ngoài lạnh lẽo, trở về rồi nói sau." Nàng gật gật đầu, hắn cười nói: "Đêm nay đi Phượng Hoàng Cung được không? Chỗ đó có suối nước nóng, ngâm trong chốc lát có thể giảm mệt mỏi."

Nàng nghe được trên mặt nóng lên, gật gật đầu. Mỗi lần đi Phượng Hoàng Cung cũng không chỉ là ngâm suối nước nóng, ngày hôm sau nàng luôn mệt đến không chịu nổi, đây đều là công lao của hắn.
Bình Luận (0)
Comment