*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Huệ Hoàng HậuBeta: Rine Đức PhiTề Diệp đi sớm về trễ, bận rộn mấy ngày, chạng vạng hôm nay trở về, tâm tình rõ ràng không tệ. Nàng rót một ly trà cho hắn: "Có chuyện gì khiến Hoàng Thượng vui vẻ như vậy?"
Hắn không nói mà vươn tay, nàng cười cười, nắm lấy tay hắn rồi ngồi xuống trên đùi hắn. Mấy ngày này hắn vẫn luôn bận rộn, đã rất lâu bọn họ không nói chuyện thân mật như vậy.
Nàng phe phẩy quạt tròn vừa quạt gió vừa nghe hắn nói: "Ngày mai là có thể khai thông, chỉ cần dẫn nước về thành công, là có thể giảm bớt nạn hạn hán."
"Đều là công lao của Hoàng Thượng." Nàng cười nói.
Tề Diệp chỉ cười, tì cằm lên vai nàng, một hồi sau mới mở miệng: "Chờ việc bên này xong chúng ta liền trở về, biết ngươi nhớ hai đứa nhỏ, trong khoảng thời gian này đã làm Uyển Nhi chịu khổ."
"Hoàng Thượng nói chuyện này để làm gì, thần thiếp cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, nếu không thể theo cùng Hoàng Thượng, thần thiếp ở trong cung cũng sẽ cảm thấy bất an." Nàng nói cực kì tình thâm ý trọng, Tề Diệp xúc động ôm lấy nàng, trong lòng ấm áp. Có thể được một nữ nhân toàn tâm toàn ý như vậy, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
Sáng hôm sau, Hạ Uyển Chi bị Tề Diệp lay tỉnh, tối qua nàng ngủ hơi muộn, hắn hứng thú nhiều nên lăn lộn đến khuya hai người mới chợp mắt. Hiện giờ nhìn hắn tinh thần sảng khoái, nàng có chút ngạc nhiên.
Dùng xong bữa sáng, Quang Thuận công công đến báo xe ngựa đã chuẩn bị tốt, hôm nay có nghi thức nên bọn họ đều ăn mặc rất long trọng. Khi đi ra ngoài trên mặt đất đã có một đám đông đang quỳ. Hạ Uyển Chi liếc mắt qua Chu Vũ Kiều đang quỳ trên mặt đất, nàng ta cảm nhận được ánh mắt của nàng nên ngẩng đầu nhìn tới. Nàng mang biểu tình nhàn nhạt nhưng khiến Chu Vũ Kiều sợ tới mức chết khiếp, vội vàng cúi đầu không dám làm càn.
Chỉ là không nghĩ tới Chu Vũ Kiều còn chưa từ bỏ ý định, trên mặt có dấu vết còn dám lộ diện. Dù là dùng khăn che đậy thì Hoàng Thượng cũng sẽ không chú ý nàng ta.
Ngồi trên xe ngựa, Hạ Bích phe phẩy quạt tròn quạt gió. Mặc dù còn sớm, nhưng nhiệt độ không thấp, nàng mặc cung trang ba bốn lớp cực kỳ oi bức.
Tề Diệp nhìn, đau lòng nói: "Cố kiên trì trong chốc lát, nghi thức xong sẽ để Uyển Nhi trở về ngay."
Hạ Uyển Chi nghe vậy gật gật đầu, khăn tay đã bị mồ hôi thấm ướt.
Xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy, một roi ba bước, bọn thị vệ ngăn cách các bá tánh vây xem. Xe ngựa đi qua, đám đông bá tánh quỳ xuống, hô to "Ngô hoàng vạn tuế".
Bởi vì hạn hán nên theo vết xe ngựa chạy, bụi giăng mù mịt, nàng che mũi miệng lại, khẽ nhíu mày, thật hy vọng có thể có một cơn mưa to.
Ước chừng chạy gần nửa canh giờ, xe ngựa rốt cuộc dừng lại. Sắc mặt Hạ Uyển Chi không tốt lắm, Tề Diệp nhìn nhíu mày: "Không thoải mái sao?"
Nàng lắc đầu, hắn vẫn không yên tâm, gọi ngự y tới xem qua cho nàng. Quang Thuận công công chuẩn bị chuyện khác, ngự y bắt mạch trong chốc lát, lại dò hỏi vài câu, nói không có gì lo ngại, lúc này Tề Diệp mới nhẹ nhàng thở ra.
Đài tế lễ cũng đã chuẩn bị xong, canh giờ cũng không sai biệt lắm, bọn họ đi lên trên đài cao, phóng tầm mắt nhìn xuống. Hàng ngàn hàng vạn bá tánh có vẻ ngăm đen, biểu tình kích động quỳ trên mặt đất không dám nhìn thẳng bọn họ, thường thường lại có vài đứa trẻ nghịch ngợm sẽ không màng lời dặn dò của phụ mẫu mà e dè lén nhìn bọn họ.
Nhạc khúc hiến tế vang lên, nàng nhìn nhìn ánh mặt trời chói mắt có hơi chút choáng váng. Lễ hiến tế trang trọng, hơn nữa có bọn họ ở đây, ngoại trừ nhạc khúc cùng tiếng Tư Thiên Giám ngâm xướng, căn bản không có một tạp âm nào khác.
Sau khi nhạc khúc dừng, mọi người bắt đầu dâng hương cầu phúc, nàng đi theo Tề Diệp, nhất cử nhất động vô cùng thành kính. Nàng cùng Tề Diệp tiếp nhận chén rượu Quang Thuận bưng lên, tế thiên xong thì rãi trên mặt đất. Thị vệ đẩy dê bò xuống sông, pháo trúc vang lên, hiến tế xem như bắt đầu rồi.
Kế tiếp đó là khai thông mương máng, nàng nhìn Tề Diệp cầm cái xẻng tự mình cạy ra cục đá chặn ngang, nước sông rầm một tiếng từ cửa động theo đường mương uốn lượn mà đi, hắn đứng ở một bên khí phách hăng hái, biểu tình sung sướng.
Thấy thế, các bá tánh hoan hô không thôi, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu. Hạ Uyển Chi đứng ở trên đê ngắm Tề Diệp khóe miệng mỉm cười nhìn nước sông uốn lượn chảy xuôi, trong lòng có chút vui vẻ. Hắn vất vả hơn mười ngày rốt cuộc thành công, nghĩ đến ngày về, nàng có chút chờ mong.
Chỉ là không nghĩ tới, cứ tưởng rằng tất cả đều sẽ êm đẹp, lại có việc bất ngờ xảy ra. Nàng không kịp chuẩn bị, đám ngựa đứng một bên có vẻ bị sợ hãi, hí lên bắt đầu chạy loạn, các bá tánh thấy thế sợ bị thương tổn nên liên tục tránh đi.
Tề Diệp thấy thế trong lòng căng thẳng: "Người tới, che chở Hoàng Hậu." Hắn vừa nói vừa đi về phía nàng. Đúng lúc này, mưa tên bay lại đây, không ít thị vệ bị thương, những mũi tên đều vọt tới nàng. Hạ Uyển Chi vừa trốn tránh vừa nhìn lại, chỉ thấy hơn mười người bịt mặt kéo cung bắn tên, nhắm về hướng nàng.
Các bá tánh cũng bị kinh ngạc, cuống cuồng tránh né, chen chúc ở bên nhau căn bản đi không được. Hạ Bích che chở Hạ Uyển Chi một bước cũng khó đi, các nàng vừa vặn đứng ở trên đê, mắt thấy một mũi tên thế như chẻ tre bay đến, nàng mở to hai mắt.
Hạ Bích cũng thấy, đẩy Hạ Uyển Chi một phen, dùng thân mình chống đỡ mũi tên. Hạ Uyển Chi thấy Hạ Bích bị thương vội vàng tiến lên, cánh tay nàng bị ai đó bắt lấy, nàng quay đầu lại nhìn thấy Tề Diệp thì lập tức nhẹ nhàng thở ra: "Hoàng Thượng!"
"Đừng sợ, sẽ không có việc gì." Tề Diệp gắt gao ôm lấy nàng, vừa an ủi vừa mang theo người rời đi. Tình trạng quá mức hỗn loạn, hắn quản không được nhiều như vậy, chỉ cần nàng không bị thương là đủ rồi.
"Nhưng còn Hạ Bích." Nàng không yên tâm, Hạ Bích vì nàng mà bị thương.
"Quang Thuận sẽ chăm sóc." Nhìn qua theo ánh mắt hắn, Quang Thuận công công đã đỡ Hạ Bích đi về phía bọn họ, nàng nhẹ nhàng thở ra, nâng làn váy đuổi kịp bước chân hắn.
Đi trong chốc lát, đất dưới chân đột nhiên sạt lở, nàng còn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì, cả người đã rơi xuống nước. Tề Diệp cũng ngã xuống, may mà bọn họ đều biết bơi, cũng không lo chết đuối.
Chỉ là trên người mặc hơi nặng nên cũng không tiện, hai người đang muốn lên bờ, một mũi tên bắn lại bắn tới đây. Nàng ngẩng đầu liền thấy một tên bịt mặt kéo cung bắn về hướng Tề Diệp, lập tức vội vàng lôi kéo Tề Diệp trầm mình xuống nước.
Dù như thế cánh tay Tề Diệp vẫn trúng một mũi tên. Không ngờ có người tập kích bọn họ giữa ban ngày ban mặt, nàng kinh hãi không thôi. Nước sông bắt đầu chảy xiết, bọn họ muốn lên bờ, những kẻ kia lại vẫn nhìn chằm chằm như hình với bóng, không ngừng bắn tên về hướng này. Thị vệ bị các bá tánh ngăn cản, nhất thời khó có thể đuổi theo.
Bơi trong chốc lát nàng bắt đầu cảm thấy hết sức. Sợ bị bắn trúng, khi bọn họ bơi tới lòng sông, nước sông ào ào chảy xiết, Tề Diệp nói: "Cố kiên trì thêm một lát, bơi tới bờ đối diện đi."
"Ừ!" Nàng gật gật đầu, nhìn máu tươi của hắn hòa vào nước sông vẩn đục mà không khỏi đau lòng: "Hoàng Thượng, người bị thương."
"Không đáng ngại." Hắn không để bụng nhìn nàng một cái, trước mắt có chút choáng váng.
Hạ Uyển Chi không yên tâm, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn. Mặt sông rộng, muốn bơi sang bờ bên kia, nói thật là Hạ Uyển Chi có chút lo lắng. Hiện tại nàng đã thấy đuối sức lắm rồi.
"Hoàng Thượng, ngươi làm sao vậy?" Bơi trong chốc lát, nàng thấy Tề Diệp trầm xuống, vội vàng kéo hắn lên. Hai người bị nước sông đẩy cách xa không ít. Chờ khi nàng thấy rõ biểu tình của hắn thì kinh hoảng không thôi, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh tím, đôi môi đen nhánh.
"Uyển Nhi?" Tề Diệp bị nàng gọi tỉnh mở mắt ra, có chút mơ hồ: "Làm sao vậy?"
"Hoàng Thượng, người làm sao vậy?" Nàng sợ tới mức nôn nóng không thôi, tay vội quạt nước bơi hướng về phía bờ, chỉ tiếc dòng nước chảy xiết, quá sức của nàng.
Tề Diệp đã nhận ra khác thường, nâng nâng tay, phát hiện cánh tay đã xanh tím một mảnh, máu loãng chảy ra là màu đen, hắn biết chính mình trúng độc.
"Không có việc gì." Hắn trấn an: "Chúng ta mau lên bờ."
Hạ Uyển Chi sao có thể tin tưởng, thần sắc hắn cũng không phải là không có việc gì, có điều nàng không quản được nhiều như vậy, có chuyện gì chờ lên bờ lại nói.
Bơi thêm một hồi, nàng cảm giác Tề Diệp không theo kịp, quay đầu nhìn lại căn bản không còn nhìn thấy hắn, nàng sợ tới mức tim muốn ngừng đập. Nhìn quần áo phồng trên mặt nước, nàng vội vàng tiến tới kéo hắn lên. Tề Diệp đã hôn mê bất tỉnh. Nàng xem xét thấy hắn còn thở mới nhẹ nhàng thở ra.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người làm sao vậy?" Nàng nôn nóng lên tiếng, vỗ vỗ mặt hắn. Tề Diệp nhíu nhíu mày, ho khan ra tiếng. Tình huống thật không tốt, nàng thấy khóe miệng hắn tràn ra máu tươi.
Không hề nghĩ nhiều, một tay nàng vòng cổ hắn, để hắn không đến mức bị nước nhấn chìm, quần áo trên người quá mức nặng nề, nàng cởi váy áo, đồ trang sức ra, tháo luôn giày, cả người nhẹ nhàng hơn nhiều. Dù là như thế, nàng còn mang theo một người, lúc tới bờ bên kia cả người đã bắt đầu choáng váng.
Bờ sông có không ít cây cối, một tán phù dung rũ xuống mặt sông, nàng nắm một nhánh cây cắn răng cố sức để đẩy Tề Diệp lên trên bờ. Nàng nhìn người kia sắc mặt xanh tím, muốn nói cái gì cũng đã không còn sức lực, cả người nàng rã rời trầm trong nước, nhoáng một cái, hôn mê bất tỉnh.
Tề Diệp tỉnh lại đã là tối hai ngày sau, phòng chỉ có chút ánh nến, hết sức tối tăm. Hắn mở mắt ra nhìn màn giường quen thuộc, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thì là mơ thấy ác mộng.
Nghiêng đầu nhìn thấy trống trơn, hắn kinh hoảng ngồi dậy, ngay sau đó lại ngã xuống, giọng nghẹn ngào không giống như chính hắn: "Uyển Nhi!"
Thanh âm không lớn, Quang Thuận công công đang chờ lại bị bừng tỉnh, thấy hắn tỉnh lại thì nhẹ nhàng thở ra, quỳ trên mặt đất thiếu chút nữa khóc lóc thảm thiết: "Hoàng Thượng!"
Tề Diệp nhíu mày, không quan tâm các chuyện khác, hỏi: "Hoàng Hậu đâu?"
Quang Thuận công công thay đổi thần sắc: "Hoàng Thượng tỉnh rồi, nô tài đi kêu ngự y." Nói rồi đi gọi ngự y tiến vào, hắn bưng một chén nước: "Hoàng Thượng uống nước đi."
Tề Diệp dùng một tay hất văng, hỏi lại: "Hoàng Hậu đâu?" Cánh tay bị đau, hắn nhìn qua cánh tay bị băng bó, sắc mặt đại biến: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hoàng Thượng, đều là nô tài sai, không bảo vệ tốt Hoàng Thượng Hoàng Hậu, cầu Hoàng Thượng ban tội..."
Không đợi hắn nói xong, Tề Diệp liền gào thét chặn ngang hắn: "Hoàng Hậu đâu?"
Quang Thuận công công biết giấu không được, cúi đầu nói: "Hoàng Hậu nương nương... mất tích rồi!"
"Uyển Nhi!" Tâm căng thẳng, hắn giãy giụa muốn xuống giường, Quang Thuận công công ôm chân hắn không buông.
"Hoàng Thượng hiện tại thân thể ngài làm sao chịu được bôn ba. Hoàng Hậu nương nương cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì. Hoàng Thượng vẫn nên bảo trọng thân thể của mình."
Tề Diệp tức giận đến sắc mặt biến đổi, muốn đá văng hắn ra lại phát hiện mình vô cùng suy yếu: "Cút..." Lời còn chưa dứt, khóe miệng tràn ra máu tươi, Quang Thuận công công hoảng hốt, ngự y vội vàng tiến lên cứu giúp.
"Hoàng Thượng, bờ sông gió lớn, thân thể Hoàng Thượng suy yếu, vẫn nên trở về dưỡng thương đi." Quang Thuận công công nhìn Tề Diệp lung lay sắp đổ có chút lo lắng hắn sẽ ngã xuống giữa sông. Đã nhiều ngày hắn ta phái vô số người đi dọc theo con sông tìm kiếm nhưng không có một chút tin tức nào.
Tuy rằng không dám nói nhưng Quang Thuận công công biết, Hoàng Hậu nương nương đã lành ít dữ nhiều. Tuy rằng không vớt được thi thể, nhưng con sông này có một loại động vật hung ác, đó chính là cá sấu. Trước kia chỉ là nghe nói, nhưng từ hôm qua sau khi hắn thấy một con cá sấu cắn chết con trâu nhỏ đang tắm sông, hắn liền không nói chuyện nữa.
Nghe nói trước kia còn có không ít bá tánh bị cá sấu tập kích, người sống sót không nhiều lắm, dù còn sống cũng là thiếu tay thiếu chân, huống chi là Hoàng Hậu nương nương da thịt non mịn?
Nghĩ vậy, Quang Thuận công công liền cảm thấy khó chịu không thôi. Hoàng Hậu đối với hắn không tệ, không ngờ cuối cùng lại rơi vào tình huống thân xác cũng không còn, sao có thể không khiến người ta đau lòng.
"Ở đâu?" Tề Diệp nhìn nước sông chậm rãi chảy xuôi, một mình nàng rơi xuống nước, nếu không có ai cứu...
Hắn không dám nghĩ!
Quang Thuận minh bạch ý tứ của hắn, bảo thị vệ chèo thuyền đưa đến nơi tán cây phù dung kia, nói: "Nô tài tìm được Hoàng Thượng tại đây."
"Hoàng Hậu đâu?" Nếu không phải cứu hắn, nếu nàng ích kỷ chỉ lo chính mình, khẳng định sẽ không biến mất như vậy. Nhìn tán cây kia, tim như bị đao cắt, hắn siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch.
Quang Thuận nhìn thấy không thích hợp, vội vàng đỡ hắn: "Hoàng Thượng, xin ngài bảo trọng long thể. Nếu nương nương biết Hoàng Thượng tự tổn hại long thể như thế, sẽ không được..." Hai chữ "nhắm mắt" còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã bị một ánh mắt liếc tới kinh hồn táng đảm, Quang Thuận công công vội vàng sửa miệng: "Nương nương sẽ rất đau lòng." Nếu như Hoàng Hậu nương nương còn có thể trở về.
"Hoàng Thượng như thế nào rồi?" Chu Vũ Kiều nhìn tỳ nữ trở về liền gấp gáp không chờ nổi, vội hỏi.
Chuyện phát sinh hôm đó nàng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy. Chu phu nhân không cho nàng đi theo cùng, sợ gió lớn không tốt đối với thân thể của nàng. Nếu thật sự bị hủy dung, về sau làm sao gả chồng?
Bởi vậy nàng cũng là nghe nói mà thôi. Nói thế nào thì Hoàng Hậu mất tích là may mắn của nàng. Nàng hết sức vui vẻ, rốt cuộc nếu không có Hoàng Hậu, vị trí Hoàng Hậu trống không, nàng liền có cơ hội lên làm rồi.
Có điều nói những cái đó còn quá sớm, hiện tại nàng cần phải làm là chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng. Chỉ tiếc nàng đi vài lần đều bị tên thái giám đáng ghét kia ngăn cản trở về. Đừng nói đến niềm vui của Hoàng Thượng, ngay cả mặt còn không thấy, làm sao còn mơ mộng gì?
Vì thế, Chu Vũ Kiều rất lo lắng, mỗi ngày sai người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động ở phía Đông, muốn tìm một cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng, nếu có thể tự mình chăm sóc thì càng tốt.
Chỉ là từ khi xảy ra vụ hành thích, phía Đông thủ vệ nghiêm ngặt, không có lệnh căn bản không được tới gần. Ngay cả phụ thân nàng cũng không giúp được. Không có cách nào, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Nghe nói Hoàng Thượng biết Hoàng Hậu mất tích thì thương tâm muốn chết, hộc máu té xỉu. Nàng thật hâm mộ Hoàng Hậu nương nương kia, có thể được Hoàng Thượng đối xử chân tình. Đồng thời, nàng cũng hy vọng có thể trở thành nữ nhân hậu cung, được sủng hơn cả Hoàng Hậu.
"Nghe nói Hoàng Thượng lại hôn mê bất tỉnh, ngự y đang điều trị." Tỳ nữ thổn thức nói: "Nghe nói là Hoàng Thượng đi tới bờ sông, chắc là nhìn cảnh thương tâm, Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu thật đúng là tình thâm ý trọng."
"Hừ!" Chu Vũ kiều không vui cười nhạo một tiếng, tỳ nữ tự biết nói lỡ, cúi đầu im miệng: "Dù được sủng ái thì có thể như thế nào, người đều đã chết cũng không có phúc mà hưởng."
Tỳ nữ phối hợp gật gật đầu: "Tiểu thư nói phải."
Chu Vũ Kiều liếc nàng ta một cái, âm thầm tính toán làm như thế nào để có thể đến chăm sóc Hoàng Thượng. Bệnh kì quái của nàng coi như đã khỏi, trừ dấu vết nhàn nhạt trên mặt, căn bản nhìn không ra cái gì.
Quang Thuận công công nhìn thoáng qua người trên giường, ý bảo ngự y đi ra ngoài nói chuyện: "Thân thể Hoàng Thượng như thế nào?"
Ngự y lắc đầu, nói: "Nếu không buông tâm để tập trung điều dưỡng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn. Vốn dĩ Hoàng Thượng đã trúng độc, hiện giờ lại bi thương quá độ, nếu không thả lỏng tâm tình được chỉ sợ sẽ tích tụ thành..." Câu nói kế tiếp không cần hắn nói Quang Thuận cũng minh bạch. Hắn cũng không thể làm gì, chuyện Hoàng Hậu hắn đã sai người đi xử lí, chỉ tiếc sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng lại chẳng thấy được gì.
"Đã biết, ngự y đi nhìn Hạ Bích chút đi." Hạ Bích cũng trúng mũi tên, trên mũi tên cũng có độc. Đám người đó là có chuẩn bị mà đến, chỉ tiếc tất cả đều đã chết, một chút manh mối cũng không còn. Là ai ám sát bọn họ cũng không biết, cái này làm cho Quang Thuận công công đau đầu vô cùng. Hoàng Thượng mà giận chó đánh mèo thì hắn sẽ không có ngày lành nữa.
Quang Thuận công công cho người đáng tin hầu ở bên giường, mình đi phòng bếp. Gần đây Hoàng Thượng ăn uống không tốt, có thể nói là không nuốt vào hạt gạo nào, cứ như thế thân mình làm sao chịu đựng được, hắn chỉ có thể tự mình xuống bếp làm những món Hoàng Hậu thường xuyên làm cho Hoàng Thượng ăn.
Quang Thuận ra khỏi phòng bếp liền thấy có nữ tử đứng ở cửa viện, bị thị vệ ngăn cản không cho tiến vào. Hắn nhìn liếc mắt nhìn một cái vẫn chưa nói gì, nàng có tâm tư gì làm sao hắn không rõ. Muốn leo lên cành cao Hoàng Thượng, chính là mộng tưởng của rất nhiều người.
Hắn còn chưa đi vào, tay áo đã bị bắt lấy, quay đầu lại liền đối diện với một ánh mắt cầu xin. Chu Vũ Kiều điềm đạm đáng yêu nói: "Công công, cầu ngươi, nghe nói thân mình Hoàng Thượng không khoẻ, thần nữ thật lo lắng. Không biết hiện giờ Hoàng Thượng như thế nào? Bên người Hoàng Thượng không ai chiếu cố, thần nữ rất lo, nếu có thể tự mình chăm sóc..."
"Chu tiểu thư trở về đi!" Quang Thuận lạnh mặt nói, dứt lời không chút lưu tình ném tay nàng ta ra, đi vào, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.
Chu Vũ Kiều hít vào một hơi, áp xuống phẫn nộ trong lòng, thầm nghĩ về sau có rất nhiều cơ hội đối phó hắn, hiện tại quan trọng nhất là trở thành người bên cạnh Hoàng Thượng.
Nàng nhìn tỳ nữ ra vào khẽ nhíu mày, ngay sau đó hai mắt tỏa sáng, kích động đến mức không màng sự tức giận với Quang Thuận công công khi nãy, rời đi thật nhanh.
Sau khi Tề Diệp tỉnh lại, Quang Thuận công công vội vàng tiến lại gần: "Hoàng Thượng tỉnh rồi, nô tài chưng canh trứng gà, chắc Hoàng Thượng đã đói bụng, ăn một chút đi."
"Có tin tức chưa?" Tề Diệp phảng phất như không nghe thấy hắn nói cái gì, chờ mong hỏi.
Quang Thuận biểu tình buồn bã, lắc đầu quỳ trên mặt đất, nói: "Nô tài vô dụng, người phái ra vẫn chưa truyền tin tức gì về. Hạ nguồn sông chảy vào sông Hồng, mặt sông quá rộng, chỉ sợ rất khó tìm kiếm."
"Khó cũng phải tìm, các ngươi đều đáng chết. Hoàng Hậu của trẫm sẽ bình an không có việc gì." Tề Diệp kích động nói, phảng phất như nàng thật sự có thể trở về ngay.
Kỳ thật trong lòng hắn làm sao không có tính toán thực hư, chỉ là hắn không dám nghĩ, không tiếp thu được mà thôi.