Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 67

Edit: Puta Ng

Beta: Yêutinh

Ngự y vội vã mà đến, lúc vào cửa đạp phải vạt áo, thiếu chút nữa té ngã, may tiểu thái giám đỡ được, nếu không cả người Lâm ngự y đã quỳ rạp trên mặt đất rồi.

Tề Diệp không đợi hắn hành lễ lập tức gọi qua “Nhanh lên tới xem một chút!” Hắn nhìn nàng sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi, đầu đầy mồ hôi, vuốt tóc nàng an ủi “Uyển Nhi đừng sợ, ngự y đến rồi. Trẫm sẽ không để cho các ngươi xảy ra chuyện gì, đừng sợ!” Vừa nói hắn vừa ôm lấy nàng, cách một lớp chăn đệm dày cũng có thể cảm nhận được thân thể nàng run rẩy, tim hắn như bị đao cắt, hận không thể thay nàng chịu khổ.

Trên người nàng quấn một lớp chăn đệm thật dày, bên trong không một mảnh vải, Tề Diệp cầm bàn tay nàng để ra ngoài cho ngự y bắt mạch, lại lấy chăn đắp lên cánh tay nàng.

Lâm ngự y hơi có vẻ già nua, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt buông xuống, không dám ngẩng đầu nhìn lên trên để tay lên mạch đập của nàng, nghiêm túc bắt mạch.

Trong phòng nhất thời yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng nàng khó chịu thở dốc, Hạ Uyển Chi cắn môi “Hoàng Thượng, nhất định phải bảo trụ hài tử.”

“Trẫm biết, đừng lo lắng, không có việc gì. Trẫm không cho phép các ngươi xảy ra chuyện!” Tề Diệp ảo não tự trách, hắn không nên mềm lòng đáp ứng, nếu không nàng đã không phải chịu khổ. Hiện tại còn liên lụy tới đứa nhỏ trong bụng. Hắn hối hận không thôi, chỉ có thể ôm nàng chặt thêm một chút.

Hồi lâu, Lâm ngự y lau mồ hôi trên mặt, nói “Hoàng Thượng đừng lo, nương nương là bị lạnh, lại kinh hãi quá độ làm động thai khí, cũng không đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.”

“Không đáng ngại?” Khẽ phào nhẹ nhõm, Tề Diệp vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hạ Uyển Chi, trấn an “Nghe thấy không? Hài tử không có việc gì, Uyển Nhi đừng lo lắng!”

Nàng gật đầu, nhanh chóng trấn tĩnh lại, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, người trước mắt càng ngày càng mơ hồ, rất nhanh liền hôn mê, đầu tựa ở trong ngực hắn.

Tề Diệp kinh hãi “Lâm ngự y?”

Lâm ngự y giật mình, lại bắt mạch xem xét, xác định chỉ là hôn mê bất tỉnh, lúc này mới dám thả tâm.

Hai người cùng rơi xuống nước, Hạ Uyển Chi không sao Tề Diệp mới yên tâm. Quang Thuận công công nói là chuẩn bị nước nóng để hắn đi rửa mặt, Tề Diệp gật đầu, ôm Hạ Uyển Chi bất tỉnh đi sang phòng bên cạnh. Trong thùng tắm đổ đầy nước nóng, lúc này đang bốc hơi nóng. Hắn thả nàng vào trong nước, dựa vào vách thùng. Hạ Uyển Chi vô thức tựa vào thùng. Tề Diệp cởi quần áo, chìm vào trong nước, nước ấm áp rất thoải mái, ngâm trong chốc lát liền cảm thấy toàn thân ấm lên.

Không cần kẻ nào hầu hạ, tự hắn rửa mặt cho Hạ Uyển Chi. Hắn nhìn sắc mặt nàng dần hồng hào, lông mi run rẩy dường như sắp tỉnh lại, hắn liền tới gần trấn an “Ngủ đi! Trẫm ở chỗ này coi chừng nàng!”

Hạ Uyển Chi mơ mơ màng màng nhìn hắn một cái, gối lên trên vai hắn an tâm ngủ.

Rửa mặt xong, Tề Diệp lấy một chiếc váy ngủ bọc nàng lại, đặt nàng nằm thoải mái trên giường. Quang Thuận công công nói “Hoàng Thượng, thái hậu,hoàng hậu tới!”

“Ừ!” Tề Diệp biết chuyện không thể gạt được, xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại chắc hẳn cả hậu cung mọi người đều biết.

Hắn sửa sang lại áo bào, đi qua bức rèm che ra ngoài. Thái hậu nghiêm mặt, hoàng hậu vẻ mặt lo lắng, Đức phi ngồi một bên cũng là vẻ mặt khẩn trương, trông thấy hắn bình an vô sự xuất hiện, đều thở phào nhẹ nhõm.

Thái hậu nói “Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?”

“Thái hậu đừng lo lắng, hết thảy đều tốt!” Tề Diệp trấn an, liếc nhìn Quang Thuận.

“Đều là nô tài sơ sẩy. Con thuyền ở Ngọc hồ kia bị gió táp mưa sa mấy ngày nay, boong thuyền hơi lỏng lẻo nên mới bị rò nước. Nô tài đã trách phạt người phía dưới. Nô tài biết sai, cầu xin Hoàng Thượng trách phạt!”

“Quang Thuận công công thật sự là càng ngày càng làm việc bất lợi. Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, sao còn có thể hầu hạ bên cạnh hoàng thượng?” Hoàng hậu nhíu mày, nói “Hoàng Thượng, chuyện lần này hung hiểm như vậy, nếu không phải Hoàng Thượng cát nhân thiên tướng, phúc lớn mạng lớn, còn không biết sẽ như thế nào. Người thủ làm việc vô dụng thì đừng giữ bên người. Thần thiếp nhìn cũng không yên tâm. Không bằng khác tìm một người đắc lực, cũng không để xảy ra chuyện lớn như vậy.”

Quang Thuận hoảng hốt, nếu hắn không ở bên cạnh hoàng thượng, còn có thể đi đâu?

“Trẫm đều biết, chuyện lần này xác thực là Quang Thuận sơ sẩy, khấu trừ nửa năm bổng lộc. Nếu không biết hối cải, trẫm cũng sẽ không lưu người vô dụng bên cạnh!” Tề Diệp lạnh lùng lên tiếng.

Quang Thuận là một tay hắn cất nhắc đi lên, sao có thể dễ dàng thả người. Nhưng nếu không trừng phạt một phen, khó có thể chặn miệng hoàng hậu.

Quang Thuận mừng rỡ trong lòng, cam tâm tình nguyện nhận trừng phạt “Nô tài biết sai! Sau này không dám sơ sẩy!”

Quang Thuận không ngốc, biết rõ hoàng hậu có ý kiến với hắn. Hắn là nô tài thiếp thân hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Đối với một ít chuyện không thể nói của Hoàng Thượng, hắn rõ như lòng bàn tay, lời nói của hắn cũng có phân lượng.

Nhưng hắn không phải người của hoàng hậu. Nếu hắn không hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, sẽ có người khác thay thế hắn, người kia có thể là người của hoàng hậu. Hiện tại hắn đúng là cái đinh trong mắt hoàng hậu. Quang Thuận rất rõ ràng thân phận của mình, ở hậu cung vài chục năm, những chuyện này hắn biết rõ.

Đồng thời, Quang Thuận cũng biết, thuyền kia không có vấn đề. Hôm qua hắn mới kiểm tra một phen, hôm nay lại xảy ra chuyện rò nước, hẳn là không đơn giản như vậy. Trong hậu cung tranh đấu gay gắt như chuyện ngày ba bữa, ai biết là vị phi tần nào ngấm ngầm động tay động chân?

“Hạ chiêu nghi không sao chứ?” Thái hậu hỏi.

“Thật may là cứu chữa kịp thời, cũng không đáng lo ngại, chỉ là động thai khí, cần tĩnh dưỡng.” Tề Diệp nhàn nhạt đáp lời.

“Vậy là tốt rồi, dù sao cũng đang mang long chủng.” Thái hậu hỏi thăm vài câu, lại dặn dò một lát mới rời đi. Thái hậu đi, hoàng hậu tự nhiên sẽ theo sau. Lúc rời đi nàng ta nhìn thoáng qua bức rèm che, mặt không chút thay đổi.

Đức phi rời đi cuối cùng, nói “Hoàng Thượng cũng rơi xuống nước, thần thiếp đã phân phó phòng bếp chuẩn bị canh trừ lạnh. Hay là Hoàng Thượng uống một chén, miễn cho hàn khí nhập vào cơ thể, cảm lạnh!”

“Ái phi có lòng!” Tiếp nhận canh nóng, Tề Diệp chậm rãi uống.

Đức phi giống như vô tình nói ra “Sao tự dưng thuyền rò nước? Người phía dưới lá gan thật không nhỏ. Thật ra khiến Hoàng Thượng sợ hãi là phải bị trách phạt. Dứt khoát Hạ chiêu nghi không được xảy ra chuyện gì, không phải vậy...” Nhìn hắn cau mày, Đức phi biết hắn nghe lọt lời mình, tiếp lời”Hoàng Thượng bị sợ hãi, hay là nghỉ ngơi nhiều một chút, thần thiếp cáo xin lui.”

Nhìn hắn như có điều suy nghĩ, Đức phi cao hứng trong lòng,bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Các nàng vừa đi, Tề Diệp lạnh giọng “Đi tra xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nếu không tra ra cái gì thì không cần lưu lại bên cạnh trẫm!”

Quang Thuận gật đầu “Nô tài tuân mệnh!”

Không muốn rời đi nhưng Tề Diệp cũng cảm thấy mệt mỏi, nằm xuống bên cạnh Hạ Uyển Chi. Trong phòng đót hương an thần, hắn rất nhanh liền ngủ mất. Hạ Hà thăm dò nhìn, rón rén tiến đến cạnh giường, rồi lặng lẽ lui ra ngoài coi chừng.

Hạ Bích hỏi “Hoàng Thượng đâu?”

“Ở bên trong ngủ thiếp đi rồi!” Hạ Hà hỏi “Khá hơn chút nào không?”

“Khá hơn nhiều! Không ngờ chỉ là bơi thuyền trong hồ mà thôi, cũng có thể gặp phải chuyện kinh tâm động phách như vậy. Cũng may nương nương thân thể không đáng ngại, nếu không thật không biết nên làm sao bây giờ!”

“Không sao, đã qua rồi!” Hạ Hà an ủi.

Hạ Bích gật đầu, như nghĩ tới điều gì, nói “Về sau chúng ta chăm sóc nương nương càng phải thêm cẩn thận. Hiện tại còn không có biết bao nhiêu con mắt ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nương nương!”

“Ừ!” Hạ Hà gật đầu, nói nhỏ “Ta luôn cảm thấy chuyện hôm nay có chút quỷ dị, thuyền rất tốt mà, làm sao lại...”

“Hừ, nhất định là có người muốn hại nương nương chúng ta. Thật đúng là âm độc.” Hạ Bích hừ lạnh một tiếng.

Thục phi nghe nói chuyện đã xảy ra, biết được Hạ Uyển Chi không ngại, cái thai trong bụng cũng bình yên vô sự, lập tức có chút bực mình “Làm việc kiểu gì vậy? Một chút tác dụng cũng không có!”

“Nương nương, nếu không phải Hoàng Thượng ở đó, cho dù nàng ta lắp cánh bay lên cũng khó trốn. Ai biết nàng ta phúc lớn mạng lớn thế, lại tránh được một kiếp.” Mộc Hương ảo não.

“Còn dám ngụy biện, rõ ràng chính ngươi làm việc bất lợi, thiếu chút nữa làm hại Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng có chuyện không hay xảy ra, bản phi cũng sẽ không giữ lại ngươi!” Hung hăng đá Mộc Hương một cước, Thục phi vẫn còn chưa hết giận, đập vỡ bình hoa, nhìn mảnh vụn đầy đất, cười lạnh “Nàng ta đúng là mệnh lớn. Như vậy vẫn có thể bảo trụ đứa nhỏ trong bụng, chỉ động thai khí mà thôi.”

“Việc này nhất định sẽ khiến người hoài nghi. Ngươi đi xử lý một chút, gán tội cho Đức phi, gần đây bản phi nhìn nàng ta rất không vừa mắt.” Phát tiết xong, Thục phi không đếm xỉa tới nữa, sửa lại móng tay cho sạch sẽ chỉnh tề, nước ép từ hoa nhuộm ra màu trắng nhạt.

“Vâng!” Mộc Hương gật đầu, nàng đã sớm bố trí xong, chỉ cần tra xuống, sớm muộn sẽ tra được đến người Đức phi.

Tề Diệp ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy động tĩnh bên cạnh, giựt mình tỉnh lại đã thấy Hạ Uyển Chi toàn thân đổ mồ hôi, miệng lẩm bẩm, kinh hoảng kêu “Hoàng Thượng, cứu ta, cứu ta, cứu ta...”

“Uyển Nhi tỉnh lại, trẫm đây, trẫm ở đây, tỉnh lại Uyển Nhi...” Nhẹ nhàng xoa mặt nàng, lấy tay áo lau đi mồ hôi đầy đầu nàng, nhìn nàng từ từ mở mắt, ôm nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve lưng nàng “Đừng sợ, đã không sao. Không sao!”

Hạ Uyển Chi nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh. Không cần phải nói cũng biết, nàng vẫn còn sợ hãi. Nằm trong ngực hắn, Hạ Uyển Chi nhắm mắt, khóc thút thít hồi lâu”Hoàng Thượng, tần thiếp gặp một cơn ác mộng, mơ thấy tần thiếp và Hoàng Thượng cùng rơi xuống nước, thuyền chìm, nước rất lạnh, tần thiếp thật sợ hãi!”

“Được rồi được rồi, đừng sợ đừng sợ, không sao rồi. Là mơ thôi, là ác mộng, không cần lo lắng, trẫm sẽ không để Uyển Nhi có việc gì!”

Vừa nhẹ giọng dỗ dành, hắn vừa lau đi nước mắt trên mặt nàng, đợi tâm tình nàng ổn định mới hỏi “Còn sợ không?”

“Có Hoàng Thượng ở đây, tần thiếp không sợ hãi!” Nàng nói lí nhí.

Tề Diệp nhìn nàng bộ dáng ỷ lại, đau lòng không ngớt, tới gần hôn lên hai mắt sưng đỏ của nàng

“Được rồi, trẫm sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi, mãi mãi!”

“Quân vô hí ngôn!” Hạ Uyển Chi ngạc nhiên mừng rỡ nhìn hắn, hắn gật đầu, Hạ Uyển Chi ỷ lại tiến lên ôm eo hắn, cằm đặt trên vai hắn “Hoàng Thượng, tần thiếp chỉ cần cần Hoàng Thượng!”

“Trẫm biết!” Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng trả lời.

Rất nhanh Hạ Bích bưng một chén thuốc đi vào, Tề Diệp bưng lên cho nàng uống. Chén thuốc nhiệt độ thích hợp, hương vị đắng ngắt, uống hai ngụm nàng liền nhíu mày, dứt khoát bưng qua uống một hơi cạn sạch. Mới vừa uống hết một lát, dạ dày khó chịu, cúi đầu tất cả đều phun ra, làm bẩn hết long bào trên người Tề Diệp. Hắn cũng không quan tâm, khẽ vuốt lưng nàng, lại móc ra khăn tay cho nàng lau miệng, phân phó thái giám đi gọi ngự y.

Thu thập một chút, Hạ Bích lại bưng một chén thuốc khác đi lên. Nàng uống từng muỗng từng muỗng. Vị thuốc đắng ngắt làm nước mắt của nàng cũng chảy ra. Tề Diệp vừa an ủi, vừa lau đi lệ trên khóe mắt nàng”Uống xong sẽ tốt hơn, đừng sợ.”

Nàng gật đầu, cố nén khổ sở, cố gắng uống đến khi chén thuốc thấy đáy. Nàng tựa trên người Tề Diệp không dám lộn xộn, sợ lại phun ra, Tề Diệp cũng không dám động, ngồi thẳng người cho nàng dựa vào.

Không bao lâu Lâm ngự y đến, hỏi thăm một phen và chẩn mạch, bảo Hạ Uyển Chi thoải mái, buông lỏng tinh thần, vì đứa nhỏ trong bụng, không thể quá khẩn trương.

Nàng gật đầu, cầm tay của Tề Diệp không buông, cho đến lúc ngủ vẫn nắm thật chặt.

Nhìn nàng ngủ say, Tề Diệp chậm rãi thu lại tay ở trong chăn, vuốt lên chân mày nàng đang nhíu chặt buồn bực, yêu thương nhìn ngắm trong chốc lát, rồi xuống giường đi ra ngoài, dặn dò bọn Hạ Bích coi chừng cho tốt. Nếu nàng hỏi thì nói hắn phải đi ngự thư phòng, rất nhanh sẽ trở lại, còn nói bữa tối dùng cùng nàng.

Quang Thuận đi tra xét, đến trưa không thu hoạch được gì, đem người chịu trách nhiệm trông giữ thuyền bè và Ngọc hồ cho kiểm tra, bắt lại người có hiềm nghi. Bằng thủ đoạn của hắn, khẳng định không đến ngày mai là có thể tra ra một vài thứ hữu dụng.

Tề Diệp đi ngự thư phòng không bao lâu, Thục phi liền xách theo hộp cơm đến vấn an hắn. Tề Diệp trong lòng bực bội, không muốn gặp ai, sai Quang Thuận đuổi trở về. Thục phi cũng không cố chấp, cho Quang Thuận công công đem canh hầm cách thủy của nàng đưa vào rồi rời đi.

Quang Thuận xách theo hộp cơm đi vào, nói “Hoàng Thượng, Thục phi đưa canh bổ đến, nói là để Hoàng Thượng bồi bổ thân thể!”

“Cầm lấy đi!” Mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, hỏi “Chuyện tra đến đâu rồi?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài đã cho vớt người chống thuyền lên, phát hiện tấm ván gỗ kia tựa hồ có người động tay, nếu không sẽ không bị gãy rồi rò nước.”

“Có người muốn hại trẫm?” Tề Diệp nhướn mi, cười khẽ.

“Nô tài không biết. Chỉ là nô tài phát hiện thuyền rò có điểm kỳ quặc. Về phần là muốn hại Hoàng Thượng hay Hạ chiêu nghi, chỉ có thể chờ nô tài bắt được hung thủ mới biết được.”

“Hừ, bất kể là hại ai, chuyện hôm nay trẫm sẽ không bỏ qua dễ dàng!” Ánh mắt rét lạnh, Tề Diệp âm thầm nắm tay thành quả đấm, nghĩ tới nàng nằm mơ vẫn còn sợ, kêu hắn cứu nàng, lòng hắn như đao cắt.

Bữa tối Hạ Uyển Chi khí sắc đã tốt hơn nhiều. Tề Diệp không để cho nàng xuống giường, bắt nàng nằm yên trên giường, hơn nữa còn cẩn thận bưng cháo đút cho nàng.

Hạ Uyển Chi có chút thụ sủng nhược kinh, nhất định không chịu, bị hắn không vui trừng mắt, liền ngoan ngoãn há mồm, ăn non nửa chén liền không còn khẩu vị. Tề Diệp thấy nàng ăn được không nhiều lắm, không yên tâm “Ăn nhiều một chút, há mồm.”

Nàng há mồm ăn một miếng, thật lâu mới nuốt xuống. Nhìn nàng miễn cưỡng ăn, hắn cũng không cưỡng cầu nữa, cầm lấy khăn tay lau miệng cho nàng, hỏi “Muốn ăn gì thì phân phó xuống, đừng để mình đói bụng.”

Nàng suy nghĩ một chút, nói “Tần thiếp muốn ăn dưa chua! Trong miệng nhạt nhẽo không có hương vị!”

“Không được, ăn dưa chua không tốt, ăn cái khác đi!” Tề Diệp lắc đầu.

Nàng rất thất vọng, trầm mặc không nói, mắt to hắc bạch phân minh đáng thương nhìn hắn.

Chỉ như vậy nhưng lại khiến Tề Diệp muốn bỏ qua cũng không được, huống chi đây là hắn lên tiếng, đâm lao phải theo lao. Chỉ đành phải phân phó xuống, bưng lên một ít dưa chua cho nàng.

Nàng nghe vậy, nước miếng tràn lan. Nhưng hắn cũng không cho nàng ăn nhiều, gắp một miếng nhỏ đặt bên môi nàng. Nàng ăn cảm thấy quá ít, đáng thương hề hề nhìn hắn.

“Ngoan, bây giờ ngươi phải dưỡng thân thể. Cái này tính hàn, ăn nhiều bụng sẽ không thoải mái, ăn một chút là đủ rồi. Nghe lời trẫm!” Hắn đưa tay xoa đầu nàng, khuyên bảo.

Nàng gật đầu, ăn một chút rồi thôi, tiếp nhận nước trắng uống một ngụm, vẻ mặt thỏa mãn “Đêm nay Hoàng Thượng còn định xem tấu chương sao?”

“Ừ! Đã chồng chất không ít công sự!” Hắn vuốt ve mặt nàng, thấy nàng có chút thất vọng, nói “Yên tâm, trẫm đến Hỉ Lai điện xem tấu chương, nhìn ngươi ngủ còn không được sao?”

“Thật sự?” Nghe được câu nói hợp lòng vừa ý, đôi mắt to của nàng vụt sáng lên khiến gương mặt trắng bệch sinh động lên không ít.

Hắn gật đầu.

Buổi tối quả nhiên hắn đến Hỉ Lai điện giải quyết công sự. Hạ Uyển Chi uống thuốc rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ, mở mắt có thể trông thấy người ngồi một bên nghiêm túc xem tấu chương. Tựa hồ phát giác ánh mắt của nàng, hắn nhìn nàng ôn nhu cười một tiếng.

Trước kia, hắn chưa từng đối đãi với mình ôn nhu như vậy. Hôm nay, nàng chỉ cần làm kế nhỏ, cố ý nịnh nọt, ỷ lại, làm nũng, sợ hãi, liền có thể làm hắn bị ảnh hưởng bởi mình.

Nàng còn có gì chưa đủ, tâm người nam nhân này, nàng đã đi tiến vào, sẽ không trở ra.

Về phần là ai động tay động chân trên thuyền, nàng nhất định sẽ không tha thứ dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment