Sáng sớm, giọt sương
còn động trên lá trúc không chịu rơi xuống, sương trắng lượn lờ ở rừng
trúc như một tiên cảnh u nhã tinh mỹ.
Ngôi đình nhỏ sâu trong
rừng trúc, một người nam tử mặc y phục màu trắng tao nhã đang đứng trên
lan can, cây tiêu bằng ngọc trắng kề sát môi mỏng, ngón tay nhãn nhụi
thon dài linh hoạt, tiếng tiêu như thiên âm chậm rãi phát ra. Tiếng tiêu linh động mà trong trẻo giống như một thanh âm hùng dũng đánh vào nội
tâm người nghe, làm cho thần kinh người ta run lên.
“Điện hạ.” Một thanh y nam tử không biết xuất hiện bên ngoài đình từ lúc nào, chắp tay hành lễ với nam tử trong đình.
“Ngươi đã đến rồi.” Tiếng nói ôn nhuận phát ra, bạch y nam tử chậm rãi xoay người lại.
Mái tóc đen dài của bạch y nam tử dùng một sợi dây màu bạc buộc lên một
phần, số tóc còn lại thả tùy ý lên bộ y phục bằng gấm màu trắng, màu đen cùng màu trắng tạo thành hai hình ảnh đối lập nhau. Khuôn mặt đẹp như
ánh trăng tỏa sáng rực rỡ, đôi mắt phượng hẹp dài màu nâu trà lóe lên
nhiều điểm sáng, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn hóa, tựa như thần tiên.
Dù đã ở bên hắn mười mấy năm nhưng Mạc Bất Phá vẫn nhìn đến ngay người.
“Bất Phá?” Lí Huyền nhẹ giọng gọi một tiếng, không biết thuộc hạ khôn khéo nhất của mình tại sao đột nhiên lại phát ngốc.
Lúc này Mạc Bất Phá mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu, trong lòng
thầm mắng bản thân không đủ định lực, “Điện hạ, thuộc hạ có việc cần bẩm báo.”
Lí Huyền đứng dậy đi ra khỏi đình, áo khoác lục trắng phát ra tiếng vang “Soạt soạt” , “Chuyện gì?”
“Hôm nay Cửu điện hạ muốn đến phủ Thượng Thư cầu hôn.” Mạc Bất Phá cúi đầu
nói, thám tử trong phủ Cửu hoàng tử vừa dùng bồ câu đưa tin nói Cửu
hoàng tử đã chuẩn bị đầy đủ sính lễ, hôm nay chuẩn bị sẽ đi phủ Thượng
Thư cầu hôn.
Lí Huyền nghe vậy nở nụ cười khinh thường, tốc độ
của Cửu hoàng đệ cũng thật nhanh nhỉ, chẳng lẽ thật sự muốn hành động
trước chiếm lợi thế? (Tiên hạ thủ vi cường)
“Điện hạ, kế tiếp
chũng ta sẽ làm như thế nào?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Mạc
Bất Phá không gợn sóng không sợ hãi giống như một câu trần thuật vậy.
Lí Huyền không trả lời, chỉ là đi đến trước một câu trúc nhỏ bé yếu ớt,
bàn tay trngắ nhợt nhẹ nhàng xoa thân trúc, trầm giọng lẩm bẩm một câu,
“Cánh chim không gặp gió, sao đủ gây sợ hãi.”
Bàn tay hơi dùng
lực, cây trúc gãy đôi. Lí Huyền thu tay, trên mặt vẫn mang một nụ cười
ấm áp làm co người khác cảm thấy là từ tận đáy lòng, ngẩng đầu nhìn về
phía bầu trời, mắt phượng hơi tối lại, cả người thoáng chốc tỏa ra một
cỗ khí thế kinh người.
Tử thần chi nữ, cuối cùng đang ở nhà ai?
Cửa sau của Lâm phủ.
“Trương Đại, hôm qua đi Túy Hương Lâu à?” Thủ vệ Vương Nhị bên trái bỡn cợt
nháy mắt với người đang đứng bên phải, Trương Đại này sáng sớm đã không
ngừng ngáp, cả người đều không có tinh thần. Khẳng định là đêm qua rất
“Dùng sức”. Nghĩ đến đây, Vương Nhị lại nở một nụ cười đáng khinh.
Trương Đại nghe vậy, đôi mắt nhắm chặt khẽ mở to như hai hạt đỗ xanh, cố gắng
lấy tinh thần nói, “Nếu được như ngươi nói thì đã tốt! Hôm qua bà vợ ta
tra hỏi tiền lương tháng này đi nơi nào, giằng co cả một buổi tối. Làm
ông đây khốn đốn đến chết.”
Vương Nhị nghĩ đến người vợ “Cường tráng” của Trương Đại thì nuốt nuốt nước bọt, “Tẩu tử sao thế?”
Trương Đại bất đắc dĩ nhìn thân hình gầy gò như cây sào trúc của mình, aizz,
có trách thì cũng chỉ tự trách mình kém cỏi, chỉ có thể để người phụ nữ
nhà mình ức hiếp.
Hai người đang nói chuyện, cửa bị người từ bên trong mở ra.
“Chào hai vị đại ca.” Thiếu niên mặc một bộ ý phục bằng vải bố màu lá cọ chào hai người đang nói chuyện.
Vương Nhị nhìn vị thiếu niên, cảnh giác hỏi, “Ngươi là người trong viện nào? Sao ta chưa từng nhìn thấy người?”
Trên mặt thiếu niên đầu ý người ngu ngốc, “Ta là sai vặt mới của thiếu gia,
hai vị đại ca chưa từng nhìn thấy mặt tôi cũng đúng.”
“A? Vậy
sao?” Trương Đại quan sát thiếu niên từ trên xuống dưới. Thiếu niên này
ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan có vẻ đầy sức sống,
nhưng mà ở bên miệng có một nốt ruồi đen lớn làm cho buồn cười không
thôi. Cả người mặc một bộ màu lá cọ, làn da rám nắng cùng màu với quần
áo làm tăng thêm vẻ u ám, tóc cũng dùng một sợi vải màu nâu buộc lên,
vừa nhìn liền biết là hạ nhân của Lâm phủ.
“Ha ha, ta cũng chỉ
thay thiếu gia đi làm chút công chuyện, hi vọng hai vị đại ca không gây
khó dễ.” Thiếu niên Lâm Lập Hạ đi lên phía trước nhét vào tay hai người
ít bạc vụn, trên mặt tươi cười hớn hở như không có chuyện gì xảy ra.
“Không dám không dám.” Vương Nhị lập tức bạc nhét vào trong lòng, “Đã là việc của thiếu gia thì chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi.”
“Vậy xin đa tạ hai vị đại ca!” Lập Lập Hạ nói xong thì chạy nhanh ra ngoài.
Trương Đại nhìn bạc trong tay, cười ngoác cả miệng, “Đúng là là người bên cạnh thiếu gia có khác, ra tay thật hào phóng!” Còn đang lo không có bạc đi
kĩ viện chứ, giờ thì tốt quá rồi!
Đi xa một đoạn, Lâm Lập Hạ lấy
một tập giấy từ trong tay áo ra, “Ừ, đến hiệu thuốc thì rx đường này,
sau đó đi thẳng, sau đó lại rẽ.” Lâm Lập Hạ lẩm bẩm nhớ lại bản đồ Mạch
Tuệ vẽ cho nàng, bước chân đi vội vàng.
Càng đi người trên đường
càng nhiều, Lâm Lập Hạ nhìn thấy những sạp hàng rong đầy đường thì trong lòng cảm thấy thật thân thiết, thật sự vô cùng hoài niệm trước kia
thường cùng đám bạn tụ tập ở các quán vỉa hè.
“Ông chủ, cho tôi
một bát mỳ.” Lâm Lập Hạ nhớ tới bản thân còn chưa ăn sáng, dù sao cũng
vẫn còn sớm, ăn no trước rồi lại đi tiếp.
Ông chủ đang cầm cái môi nhiệt tình nói lớn một tiếng, “Được, tiểu ca chờ một chút, lập tức sẽ có ngay.”
Lâm Lập Hạ cầm đôi đũa trúc trong chiếc ống đũa trên bàn nhẹ nhàng lau, tâm tình có chút kích động. Đây chính là đường phố cổ đại đó, chút nữa nhất định phải ngắm nhìn thật kĩ.
Lúc này, một chiếc xe ngựa từ phía
xa chạy lại, Lâm Lập Hạ không tụ chủ được ngồi quan sát. Lúc nàng nhìn
thấy chiếc xe ngựa trong lòng liên trầm trồ một tiếng. Một người đánh xe ngựa, hai con ngựa trắng như tuyết kéo xe. Tuy Lâm Lập Hạ không hiểu về ngựa, nhưng nhìn bộ lông trắng không hề có chút tạp chất nào của hai
con ngựa kia liền biết, ngựa này thật sự là ngựa tốt. Bao quanh xe ngựa
là gấm thêu những đóa hoa màu xám bạc, tua rua rực rõ đung đưa theo nhịp chạy của ngựa. Xe ngựa độc đáo lại tôn quý như vậy quả là làm cho mắt
người ta sáng ngời.
Lâm Lập Hạ không khỏi hiếu kì, là dạng người gì mới xứng ngồi lên chiếc xe ngựa như vậy?
Ông trời giống như nghe được nghi vấn của nàng, bất chợt nổi lên một trận gió, rèm xe màu bạc nhấc lên một góc.
Lâm Lập Hạ mơ hồ nhìn được một nam tử mặc bạch y nằm nghiêng trên xe ngựa,
mái tóc đen thật dài tùy ý xõa tung, khuôn mặt nghiêng không nhìn rõ
được dung mạo, chỉ cảm thấy quanh người hắn tràn đầy hơi thở yên tĩnh.
Gió dừng lại rất nhanh, xe ngựa cung đã biến mất trên đường từ lâu. Lâm Lập Hạ nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, trong lòng gật đầu tán thưởng. Tuy nàng không thấy được diện mạo của nam nhân kia, nhưng mà người có khí
chất cao quý như vậy, thật sự rất xứng với chiếc xe ngựa kia. (-.-!!!
Amen, tỷ chắn là đang nói người xứng với xe chứ không phải xe xứng với
người hả???)
“Tiểu ca, mỳ của ngươi đây!” Ông chủ bưng bát mỳ nóng lên, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy nụ cười hồn hậu.
Lâm Lập Hạ nhìn ông cười nói, “Cám ơn.”, sau đó lập tức vùi đầu vào ăn. Sợi mỳ dai mềm, đầy một bát, nước canh đậm đà mê người, Lâm Lập Hạ thỏa mãn mở miệng, “Tay nghề ông chủ thật tốt.”
Câu nói khích lệ chân
thành làm cho chủ quá mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn Lâm Lập Hạ cũng thêm
vài phần thân thiết, “Tiểu ca chắc mới đên nhỉ? Ơ phố Hoa Vân này ai chả biết quán của ta. Nước dùng của quán ta là có bí quyết gia tuyền đấy!”
“Dạ dạ dạ!” Lâm Lập Hạ vừa nuốt một miếng to vừa gật lấy gật để. Ở Lâm phủ, thức ăn đều rất nhạt, lại còn ít, cô đã sắp muốn chết rồi, mỗi đều phải ăn từng tí từng tí một, phải chú ý hình tượng nếu không sẽ dọa đến Mạch Tuệ. Hiếm lắm mới có được một bữa ăn sảng khoái như hôm nay, thật sự
cảm thấy hương vị vô cùng đặc biệt!
“Đúng rồi, ông chủ, người
trong chiếc xe ngựa vừa rồi là ai?” Nghẹn một hồi, Lâm Lập Hạ cuối cũng
vẫn mở miệng hỏi, nàng đối với nam nhân cực phẩm như vậy thật sự rất
hiếu kì.
“A, người đang nói tới chiếc xe kia sao?” Ông chủ đã
ngồi xuống ghế tán gẫu với nàng, “Xem ra ngươi thật sự là người bên
ngoài đến, ngay cả xe ngựa của Tứ hoàng tử mà cũng không biết.”
Lâm Lập Hạ nghẹn nghẹn, “Hoàng tử?” Khó trách có thể dùng loại xe ngựa hoành tráng như vậy.
Ông chủ gật đầu, “Nói đến vị Tứ hoàng tử này, thật sự là không ai không biết, không ai không hiểu.”
“Tứ hoàng tử rất lợi hại sao?” Tốc độ ăn mỳ của Lâm Lập Hạ chậm lại, vểnh tai lên nghe người đối diện nói chuyện.
Gương mặt ông chủ bắt đầu kích động, “Tứ hoàng tử này, chính là con của đương kim Vân quý phi. Tám năm trước sứ phiên ban phái sứ giả vào kinh nói là muốn tiến hành nghiên cứu học thuật gì đó với vương triều Đại Minh
chúng ta, cuối cùng ngay cả đệ nhất học sĩ cũng bị bại dưới tay tên sứ
giả đó.”
Lâm Lập Hạ nghe xong ngay cả ăn cũng quên mất, trời ạ, đây chính là quốc gia khiêu khích với quốc gia đó, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó chính là Tứ hoàng tử lúc đó mới có mười ba tuổi đã giả được
cái đề khó của tên sứ giả kia, hắn liền mặt mày xám xịt trở về nước,
thật sự là hả giận!” Tiếng cười hùng hậu của ông chủ vang lên, tiếp đó
lại mở miệng, “Cái gì mà đòi so học thuật với chúng ta, có giỏ thì so
xem ai làm mỳ ngon hơn!”
Lâm Lập Hạ nghe vậy khóe miệng giật giật cười gượng hai tiếng, ông chủ này cho đi thi Master Chef được đó!
“Vậy thái tử của vương triều Đại Minh của chúng ta là ai?” Lâm Lập Hạ lại mở miệng hỏi.
Ông chủ dùng một loại ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Lâm Lập Hạ,
“Ngươi không biết hoàng thượng còn chưa có lập thái tử sao?”
“A?
Cái này…” Đôi mắt Lâm Lập Hạ đảo vòng quanh vội vàng nói, “Thật ra thì,
không dối gì ông chủ, ta ở trong núi từ nhỏ, cho nên cái gì cũng không
biết, hôm nay là ngày đầu tiên rời núi.”
“Vậy à?” Lúc này mặt ông chủ mới trở lại bình thường.
“Nghe ông nói như vậy, Tứ hoàng tử rất có khả năng tương lai sẽ thành thái tử sao?” Lâm Lập Hạ nhìn xung quanh, xác định không có ai mới thấp giọng
hỏi.
Mặt ông chủ cũng như kẻ trộm, ghé lại gần nàng rồi nói, “Cũng không nhất định là như vậy.”
“Chẳng lẽ vương triều chúng ta còn có hoàng tử xuất sắc hơn?”
“Tứ hoàng tử là người hoàn mỹ nhất, nhưng vẫn còn một Cửu hoàng tử nữa.”
Cửu hoàng tử? Lâm Lập Hạ hỏi nhanh, “Cửu hoàng tử là người như thế nào?”
“Chậc chậc chậc.” Ông chủ cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, “Nói đến Cửu
hoàng tử, thật không ai không biết, không ai không hiểu.”
Mặt Lâm Lập Hạ hiện đầy vạch đen (-.-!!!), đại thúc à, thúc không thể đổi lời
thoại khác được sao, những lời này lúc nãy rõ ràng là để chỉ Tứ hoàng
tử.
“Cửu hoàng tử là do đường kim hoàng hậu sinh ra, cũng là
hoàng tử được hoàng thượng yêu thương nhất. Nghe người ta đồn so với nữ
nhân còn xinh đẹp hơn.”
Lâm Lập Hạ nghĩ, không biết cái người xinh đẹp hơn cả nữ nhân này xinh đẹp tới mức nào.
“Còn có, Cửu hoàng tử là một người xa xỉ vô độ, yêu thích mỹ nhân, hành động không theo lẽ thường.”
Lâm Lập Hạ nghe ông nói như vậy trong lòng liền dựng lên một hình tượng nhị thế tổ* ác liệt, Lâm đại tiểu thư đời này coi như bị hủy trong tay mẫu
thân của nàng, bắt nàng đi câu một con rùa X như vậy.
*Nhị thế tổ:
Chỉ đời thứ hai của nhà giàu có, thường ăn chơi trác táng trên tài sản
của cha mẹ, không biết lo lắng cho sự nghiệp, giống như Tần Nhị Thế đã
phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau ba năm lên ngôi.
“Ông chủ, theo như ông nói thì Cửu hoàng tử cũng không so được với Tứ hoàng tử nha.”
Lâm Lập Hạ cắt đứt lời lải nhải của ông chủ.
“Tiểu ca.” Biểu cảm của ông chủ đột nhiên sâu xa, ý vị thâm sâu nói, “Việc này cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”