Cùng Quân Ca

Chương 46

Hai người bị tình huống bất thình lình như vậy làm cho không hiểu ra sao, mà nữ tử kia đã ôm lấy bắp đùi Mạc Tử Huyền bắt đầu khóc lóc kể lể.

"Công tử người nhất định phải cứu tiểu nữ !" Gương mặt khóc lóc của nữ tử, hoa lê đẫm lệ càng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu.

Mạc Tử Huyền lui về phía sau một bước khéo léo tránh tay của nàng ra, hắn cười nhạt hỏi, "Vị cô nương này, xảy ra chuyện gì sao?"

Lúc này bên cạnh bọn họ đã tụ tập một đám người, mọi người mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lâm Lập Hạ đứng một bên dở khóc dở cười, Mạc Tử Huyền đây coi là cái gì, diễm ngộ?

"Công tử, van cầu huynh cứu ta, đừng cho bọn họ mang ta đi, ta mà đi, ta mà đi nhất định sẽ không còn đường sống!" Nữ tử thanh tú khóc mới thương tâm làm sao, mắt to chớp chớp một cái thì nước mắt lớn liền rơi xuống.

"Bọn họ mà cô nương nói là ai?" Mạc Tử Huyền vừa nói câu này ra, dân chúng xung quanh liền rẽ thành một con đường, "Bọn họ" trong miệng thiếu nữ hoa hoa lệ lệ lên sàn.

Chỉ thấy mấy người mặt mày hung ác, thân trên để trần lộ ra lồng ngực đầy thịt, bước dài đi tới trước mắt hai người.

Lâm Lập Hạ dịch người một chút đứng cạnh Mạc Tử Huyền, hả? Giết heo?

"Ta nói vị công tử này, đừng quản chuyện không liên quan đến mình thì tốt hơn." Một giọng nói ngả ngớn cất lên, tiếp đó một bạch y nam tử dạo bước đi tới, hai chùm râu cá trê trên miệng theo mỗi câu nói của hắn mà không ngừng lay động.

Lâm Lập Hạ nhìn bạch y nam tử một chút lại nhìn sang Mạc Tử Huyền, cuối cùng cảm thán lắc đầu một cái. Bạch y nam tử này rõ ràng muốn mặc áo trắng vào để biểu hiện khí chất phong lưu tiêu sái của mình, chỉ là sự thật so với tưởng tượng thì vô cùng khác nhau, nhìn Mạc Tử Huyền mặc trường sam màu bạc trước mặt, bạch y nam tử kia thấy thế nào cũng giống như một tên hề.

Mạc Tử Huyền chỉ cười nhạt cũng không nói chuyện.

Nữ tử thanh tú sau khi nhìn thấy người tới thì nhích lại gần Mạc Tử Huyền, sợ hãi nói, "Công tử, ta không muốn đi cùng hắn, công tử cứu ta!"

"Tiểu nương tử, lời này của nàng không đúng rồi." Bạch y nam tử tự cho là phong lưu phe phẩy cây quạt, "Tại hạ đã tốn bạc đấy."

"Ngươi còn không biết xấu hổi!" Nữ tử thanh tú phẫn hận chỉ về phía nam tử, "Nếu không phải là ngươi ép cha đến bước đường cùng, cha ta sao có thể bán ta cho tên thiếu gia ăn chơi trác táng như ngươi!"

"Tiểu nương tử cũng đã nói cha nàng đã bán nàng cho ta rồi, nàng còn cầu cứu vị công tử này làm gì nữa?" Lời nói của bạch y nam tử lại xoay chuyển hướng về phía Mạc Tử Huyền vẫn đang đứng yên bên cạnh.

Nữ tử thanh tú tựa như đáp lại lời của hắn lập tức đỏ hốc mắt cầu cứu Mạc Tử Huyền, "Công tử, cầu xin huynh cứu ta, người này thích nhất là ngược đãi nữ tử, ta mà đi nhất định chỉ còn một con đường chết, công tử nếu cứu ta, ta... ta nguyện ý hầu hạ công tử cả đời!"

Dứt lời nữ tử liền liếc mắt đưa tình nhìn Mạc Tử Huyền.

Mạc Tử Huyền vẫn ôn hòa trầm mặc nhìn tất cả trước mắt, mà Lâm Lập Hạ thì vô cùng hứng thú nhướn mày lên, hả?

Mọi người bên cạnh sau khi nghe được cuộc đối thoại của bạch y nam tử và nữ tử thanh tú thì trở nên huyên náo.

"Thật là, nữ tử này thật đáng thương mà, tại sao lại bị chính cha của mình bán cho kẻ bại loại như vậy." Người qua đường Giáp lắc đầu một cái nói.

Người qua đường Ất vội vàng gật đầu một cái, "Ngươi xem nàng khóc tội nghiệp biết bao, aizzz."

"Nhìn công tử mặc xiêm y màu bạc có vẻ là người tốt, công tử, huynh hãy cứu cô nương đáng thương này đi." Một người nhìn Mạc Tử Huyền nói.

Những người khác nghe được có người nói như vậy thì cũng bắt đầu phụ họa theo, "Đúng vậy đúng vậy, công tử hãy cứu cô nương đáng thương này đi."

Lâm Lập Hạ đứng bên thì không khỏi cảm thấy buồn cười, thật đúng là một đám người chỉ biết ầm ĩ.

"Các ngươi, các ngươi đừng đụng vào ta!" Nữ tử thanh tú chợt kêu to, sau đó mấy tên tráng hán phía sau liền giơ tay lên chuẩn bị bắt lấy hai cánh tay của nàng.

Đến mức này thì rốt cuộc Mạc Tử Huyền cũng mở miệng, "Vậy phải làm thế nào thì vị công tử này mới có thể bỏ qua cho nữ tử này đây?"

Trong mắt bạch y nam tử xẹt qua tia mừng rỡ, tiếp đó vẻ mặt kiêu căng mở miệng, "Việc này thì…. Tại hạ dùng bạc trên người tiểu nương tử này cũng không phải là ít đâu."

Mạc Tử Huyền cười yếu ớt, "Công tử muốn bao nhiêu bạc đây?"

Bạch y nam tử tựa như khổ não nhíu nhíu mày, cuối cùng giơ năm ngón tay lên,"Ít nhất cũng phải là bằng này."

"Năm lượng?" Người mở miệng hỏi thăm là Lâm Lập Hạ.

Bạch y nam tử liếc nàng một cái, "Vị tiểu công tử này cũng thật biết nói đùa."

"Vậy thì…” Lâm Lập Hạ tiếp tục nói, "50 văn?"

Bạch y nam tử tức đến không kịp lấy hơi nghẹn đỏ mặt, "Công tử thật vui tính!"

"Chẳng lẽ..." Lâm Lập Hạ ngạc nhiên mở to mắt.

Bạch y nam tử thấy thế cho là rốt cuộc thiếu niên này cũng hiểu được là bao nhiêu bạc, lúc vừa định cười trả lời thì lại bị lời của nàng chọc tức đến nội thương.

"Chẳng lẽ là năm văn!" Lâm Lập Hạ hô lớn, Mạc Tử Huyền bên cạnh không nhịn được giật giật khóe môi, lộ ra nụ cười vô cùng thanh nhã.

"Công tử chớ có nói đùa!" Thật ra thì nàng muốn nói tiểu tử chết toi ngươi đừng có quấy rối nữa!

Một tiếng quát lớn vang lên, mọi người nhìn lại, người lên tiếng lại là nữ tử thanh tú vừa rồi còn ra vẻ đáng thương.

Nữ tử thanh tú thấy ánh mắt của mọi người đều chuyển sang nàng thì khí thế lại đột nhiên yếu đi, nàng khép hờ mắt, vẻ mặt bi thương nói, "Công tử, dù sao nếu ta đi thì cũng không sống nổi mấy ngày, còn không bằng hôm nay ta chết ở chỗ này!"

Nói xong đứng dậy lao vào vách tường bên cạnh, hai người một tả một hữu bên cạnh vội vàng xông lên bắt được cánh tay nàng, một người trong đó còn cố ra vẻ hung ác nói, "Hả? Muốn chết? Ngươi vẫn còn là người của thiếu gia nhà chúng ta đấy!"

"Năm mươi lượng!" Bạch y nam tử vừa bị Lâm Lập Hạ làm cho tức giận đến choáng váng cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt hắn kiên quyết nói, "Năm mươi lượng, chỉ cần ngươi đưa ta năm mươi lượng thì tiểu nương tử này tùy ngươi xử lý!"

Tầm mắt của mọi người lại đồng thời nhìn về phía Mạc Tử Huyền vẫn đang trầm mặc, "Công tử, nhìn huynh có vẻ cũng là người có tiền, vậy hãy mua tiểu nương tử này đi."

"Này, ta nói," Lúc này Lâm Lập Hạ đột nhiên tiến lên lưu manh kéo Mạc Tử Huyền ra phía sau mình, không cho hắn cơ hội lên tiếng, "Các ngươi thật là thú vị, lôi kéo người hầu của ta bảo hắn mua nữ nhân?"

Người hầu?

Nhất thời cằm rơi đầy đất, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn hai người trước mắt, đặc biệt vẻ mặt của nữ tử thanh tú cùng tên bạch y nam tử lại càng thêm không dám tin, nam tử khí chất cao quý này lại là người hầu của vị thiếu niên áo lam nhỏ tuổi kia?

Mạc Tử Huyền nghe vậy, trong mắt xẹt qua ý cười thật sâu, trên mặt lại vẫn không biến sắc.

"Công tử, huynh là người hầu của hắn?" Nữ tử thanh tú không nhịn được mở miệng hỏi.

Mạc Tử Huyền hơi mỉm cười một cái, "Đúng vậy." Nếu Giản Chi đã muốn diễn tuồng, vậy hắn liền phối hợp cùng thôi.

"Đ~con mẹ ngươi, có lầm hay không vậy!" Bạch y nam tử tức giận chửi tục, lần này hắn lại có thể nhìn lầm?

Lâm Lập Hạ phun xuống đất một cái, phách lối nói, "Hôm nay bản thiếu gia mang theo người hầu ra ngoài dạo phố, nào biết lại đụng phải các ngươi, đụng phải tiểu nương tử xinh đẹp này thì thôi, nhưng vấn đề là..."

"Mấy tên mắt chó đui mù lại không lôi kéo bản thiếu gia, ngược lại đi lôi kéo người hầu của ta! Mẹ nó, đầu óc bị lừa đá rồi hả? Không nhìn ra ta là chủ tử của hắn sao?"

(-.-!!! Em cũng không nhìn ra~)

Mấy người bị chửi thì sửng sốt, Ặc, bây giờ nhìn lại thì thấy thiếu gia này có chút khí thế nha.

"Thật là, thật là tức chết ta mất!" Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái thật mạnh, "Tiểu Huyền Tử, đi thôi!"

Dứt lời ống tay áo hung hăng phất một cái, thân thể chuyển một cái đi ra phía bên ngoài đoàn người.

"Dạ vâng, thưa thiếu gia." Mạc Tử Huyền bỏ lại một câu, sau đó lưu lại một đám người vẫn còn đang choáng váng, tiêu sái rời đi.

Lâm Lập Hạ ban đầu chỉ bước nhanh đến cuối cùng trở thành chạy gấp, lúc chạy vào một cái ngõ hẻm thì rốt cuộc không nhịn được phá lên cười, ha ha, thật là buồn cười quá.

Một âm thanh trầm thấp nho nhã hòa cùng với tiếng cười của Lâm Lập Hạ, nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mạc Tử Huyền đứng trước mặt nàng, trong môi mỏng không ngừng phát ra tiếng cười.

Lâm Lập Hạ thấy thế càng thêm sung sướng, nàng tiến lên vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Huyền, chế nhạo nói, "Tiểu Huyền Tử, huynh thật là diễm phúc không cạn nha."

Mát phượng Mạc Tử Huyền láp lánh, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ nghi hoặc, "Chỉ là Giản Chi biết bọn họ có vấn đề từ lúc nào vậy?"

Lâm Lập Hạ cười gian mấy tiếng, "Còn không phải là ánh mắt nữ tử kia nhìn huynh sao, ngay từ đầu nàng đã khóc vô cùng hăng say, nhưng về sau vẫn còn có ý muốn liếc mắt đưa tình với huynh? Bị chính phụ thân của mình bán mà còn có thể có tâm trạng rảnh rỗi như vậy, muốn không nghi ngờ cũng khó. Lúc nữ tử đó kêu một tiếng ‘đừng đụng vào ta’, khi đó mấy tên đại hán kia còn đang đứng ở phía sau nàng, nghe thấy câu nói của nàng mới tiến lên phía trước bắt lấy cánh tay nàng, hơn nữa lúc tóm nàng còn vô cùng cẩn thận, nếu hôm nay không phải đụng phải hai chúng ta, đoán chừng lại có người bị làm thịt. Vậy Tử Huyền làm sao nhìn ra được?"

"Trước khi ta tới Tô Châu thì ở dọc đường thành trấn có nghe nói có một nhóm người thường dùng phương thức này gạt người, người bị lừa đều cứu nữ tử như vậy về nhà, đến ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì đồ đạc quý giá trong nhà đã bị trộm hết, mà nàng kia đã không thấy bóng dáng. Quan phủ tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy người, không ngờ là đang ở Tô Châu." Mạc Tử Huyền rủ rỉ nói.

"Thì ra là một nhóm người à." Lâm Lập Hạ sáng tỏ mở miệng, "Những người đó đoán chừng cũng là mấy tên công tử có tiền, nhất thời bị bộ dáng đáng thương của nàng ta gợi lên lòng thương hương tiếc ngọc, hơn nữa người bên cạnh còn ồn ào, lúc này mới rơi vào bẫy."

Mạc Tử Huyền đưa tay vén sợi tóc tán loại của Lâm Lập Hạ ra sau tai, "Chẳng qua ngược lại ta không ngờ Giản Chi lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy."

Lâm Lập Hạ khẽ lùi về phía sau một bước, "Vừa rồi ta cũng chỉ là tâm huyết dâng trào thôi Tiểu Huyền Tử."

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, hai người không khỏi lại bật cười .

"Tiểu Huyền Tử, thiếu gia nhà ngươi đã đói bụng, nhanh dẫn đường cho bản thiếu gia!" Lâm Lập Hạ vung tay lên lấy thái độ cực kì đáng đánh đòn nói.

Mạc Tử Huyền nghe vậy nhỏ giọng đáp được một tiếng, nhìn bóng lưng Lâm Lập Hạ thì hiện lên một nụ cười thật sâu.

* * *

Chờ sau khi Mạc Tử Huyền và Lâm Lập Hạ chơi đùa trở về thì mặt trời cũng đã sắp lặn rồi, hai người thong thả dạo bước trên đường, nhìn đám người ít ỏi trên đường thì bước nhanh hơn một chút.

"Tử huyền, hôm nay thật sự cám ơn huynh." Lâm Lập Hạ thở dài nói, rất lâu không cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái như vậy rồi.

Mắt phượng của Mạc Tử Huyền híp lại, "Ta cũng rất lâu không được thoải mái như vậy."

Hai người vừa đi vừa cười, ở đầu đường lại gặp được một bé trai đang khóc thút thít, bé trai kia ước chừng khoảng năm sáu tuổi, giọng nói non nớt vẫn đang thút tha thút thít .

Lâm Lập Hạ thấy thế liền tiến lên ngồi xổm xuống nhìn bé trai hỏi, "Tiểu đệ đệ, đệ bị làm sao vậy?"

Bé trai nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn thiếu niên trước mặt, nước mắt trong hốc mắt vẫn không ngừng nhỏ xuống, "Nương... Hu hu... Nương..."

Lâm Lập Hạ nhìn bé khóc đỏ con mắt thì xoa đầu bé một cái, "Sao vậy, bị lạc khỏi nương sao?"

Bé trai khóc đến nấc cục, khe khẽ gật đầu.

"Tiểu đệ đệ," Mạc Tử Huyền cũng ngồi xổm xuống, giọng nói so với thường ngày càng thêm dịu dàng, trong con ngươi màu trà tràn đầy sắc màu ấm áp, "Đừng khóc nữa, chắc chắn nương đệ sẽ nhanh chóng tìm được đệ."

Bé trai hít mũi một cái, đại ca ca trước mắt này thật dịu dàng, nếu mẫu thân cũng như thế này thì thật là tốt, nhưng cho tới bây giờ mẫu thân cũng chưa từng cười như vậy với bé.

"Tiểu Đông!" Một nữ tử khoảng chừng hai mươi chạy về phía bọn họ.

Bé trai lộ ra nụ cười vui vẻ chạy tới bên cạnh nàng, "Nương!"

Lâm Lập Hạ cùng Mạc Tử Huyền đứng dậy cũng cười cười, nào biết cảnh tượng kế tiếp lại làm nụ cười chưa kịp nở hết của bọn họ cứng lại ở bên môi.

"Bốp!"

Một cái tát hung ác của nữ tử rơi trên mặt bé trai, bé trai bị đánh cả người ngã sang một bên.

"Không phải ta đã bảo ngươi không được chạy loạn sao!"
Bình Luận (0)
Comment