Cùng Quân Ca

Chương 75

Editor: Bồ CôngAnh

Lâm Lập Hạ nghe vậy thì hơi sững sờ, đáy lòng nổi lên một dự cảm xấu, nhưng mà trên mặt vẫn mang nụ cười nhạt nói: "Điện hạ, lời này của ngươi cũng thật là thú vị, ngươi đều đã mở miệng gọi ta là Lâm Lập Hạ, vậy thì ta còn có thể là ai?"

Ngón tay thon dài của Lý Dục xoa nhẹ lên nắp trà, nắp trà bằng sứ men xanh tôn lên ngón tay trắng nõn lại sinh ra một tia quyến rũ, "Vậy ngoại trừ cái thân phận Lâm Lập Hạ thì sao?"

Nụ cười của Lâm Lập Hạ hơi trầm xuống, "Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì với ta?"

Lý Dục cười khẽ một tiếng, "Thật đúng là không có kiên nhẫn, bây giờ biết nóng nảy rồi sao?"

Tròng mắt đen của Lâm Lập Hạ điềm tĩnh, đối với loại người như Lý Dục, càng như lọt vào trong sương mù thăm dò thực hư thì càng khó lấy được kết quả, còn không bằng nói trắng ra.

Lý Dục thấy nàng không nói gì liền nhìn nàng một cái, nào biết vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, trong mắt cũng không thấy vẻ lo lắng. Hắn chợt có chút khẩn cấp, khẩn cấp muốn thấy sự bình tĩnh của nàng bị đánh nát, "Trong các thế hệ Đại Minh Vương Triều chúng ta vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết, cứ mỗi một trăm năm sẽ xuất hiện một nữ tử, nữ tử này thiên tư thông tuệ, kiến thức độc đáo, phẩm hạnh không giống như nữ tử tầm thường."

Lý Dục khẽ nhấp ngụm nước trà, giọng nói mị hoặc chậm rãi tuôn ra, "Người đời đều biết chân mệnh thiên tử là Đế Tinh*, mà mỗi khi Đế Tinh hiện ra sẽ luôn có một viên Tử Tinh** cùng xuất hiện. Tử Tinh giấu đi bóng dáng Đế Tinh, cũng khiến cho con người không cách nào phá vỡ được huyền diệu trong đó. Mà nữ tử đặc biệt kia, chính là đại biểu cho Tử Tinh này."

*Đế Tinh: Ngôi sao hoàng đế

**Tử tinh:Ngôi sao màu tím

Lâm Lập Hạ mặt không chút thay đổi nghe hắn nói, nàng đại khái biết hắn muốn nói gì, không phải nói nàng chính là nữ tử đặc biệt kia sao?

Lý Dục tiếp tục nói, "Năm Đế Tinh và Tử Thần cùng hiện ra, thiên hạ nhất định sẽ đổi chủ. Mà tử thần chi nữ* lại càng vô cùng quan trọng." Con mắt nhỏ dài của Lý Dục nhìn chằm chằm vào nàng gằn từng tiếng, "Đắc tử thần giả đắc thiên hạ**."

*Tử thần chi nữ: Con gái của tử thần (Tử ở đây là màu tím, không phải là chết)

**Đắc tử thần giả đắc thiên hạ: Kẻ có được tử thần chắc chắn sẽ có được thiên hạ

"Hoang đường." Lâm Lập Hạ cười nhạt một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi mà cũng tin tưởng giang sơn này lại kí gửi trên người một cô gái?"

Lý Dục lơ đễnh, "Đại minh vương triều từ khi khai quốc đến nay đã hơn 400 năm, mặc dù không thể nói là thiên tai không ngừng, nhưng cũng là khói lửa chiến tranh. Cứ mỗi mười năm sẽ xuất hiện một lần rung chuyển, lần rung chuyển này có thể phá hủy đi thành quả gần hai mươi năm. Mà chỉ trong vài thập niên có tử thần xuất hiện, quốc gia gió êm sóng lặng, không hề rung chuyển."

"Điều này cũng chỉ có thể nói vận mệnh của Đại Minh Vương Triều các ngươi không tốt." Trong nội tâm Lâm Lập Hạ không ngừng cười nhạo, tử thần chi nữ? Nàng còn là chân mệnh Thiên nữ!

Lý Dục híp con mắt dài, môi mỏng nhẹ câu, "Hai vị tử thần chi nữ từng xuất hiện đều giống ngươi, đều là linh hồn dị thế."

Khi Lâm Lập Hạ nghe được câu này thì cuối cùng cũng có chút phản ứng, sau khi nàng kinh ngạc liền hoài nghi nhìn Lý Dục, "Làm sao ngươi biết?"

Lý Dục đứng dậy, "Làm sao ta biết thì ngươi không cần thiết phải biết, ngươi chỉ cần biết, thân là Tử Thần chi nữ, đều sẽ trở thành hoàng hậu."

Lý Dục đã đứng trước mặt Lâm Lập Hạ, hơi cúi đầu cẩn thận nhìn nàng. Lông mày nhỏ dài, con mắt câu hồn, sống mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng hơi mím. Tay hắn chạm nhẹ lên khuôn mặt của nàng, thấy nàng không chút nào sợ hãi hay khủng hoảng đối diện với ánh mắt của mình.

"Dung mạo như vậy... Vẻ mặt quật cường như vậy... Lâm Lập Hạ, lấy được ngươi liền có thể có được thiên hạ, ngươi nói, bọn họ yêu ngươi, hay là thân phận của ngươi?" Giọng nói hắn vô cùng dịu dàng nhưng lại mang theo cố ý hỏi.

Trái tim Lâm Lập Hạ như bị thứ gì đó hung hăng va vào, bọn họ... ?

"Cái này thì có quan hệ gì với ngươi." Lâm Lập Hạ quay mặt đi lạnh lùng nói.

Lý Dục lại đưa ngón trỏ thon dài ra điểm điểm lên cánh môi của nàng, "Sao ngươi có thể nói như vậy chứ, phải biết, lúc vừa mới bắt đầu ta đối với vị trí kia cũng vô cùng có hứng thú."

Lâm Lập Hạ ngước mắt nhìn vào gương mặt tà mị của hắn, hắn nói, vừa mới bắt đầu... ?

"Lập Hạ ngoan, nàng thật thông minh." Lý Dục cười khuynh quốc khuynh thành, "Ta phát hiện, so ngôi vị hoàng đế thì nàng càng làm cho ta cảm thấy hứng thú hơn."

Nàng là thứ đầu tiên làm cho hắn khó có được dục vọng tìm tòi gì đó.

Lâm Lập Hạ không tức giận như trong dự liệu của hắn, mà là nở nụ cười vô cùng vui vẻ. Đúng, vô cùng vui vẻ.

"Cửu điện hạ, như vậy xem ra, ta có phải cảm tạ được ngươi ưu ái hay không?" Thật ra trong lòng nàng vô cùng hốt hoảng vô lực, nhưng lại không muốn để lộ trước mặt hắn nửa phần.

Trong tròng mắt đen của Lý Dục là sâu không thấy đáy.

Lâm Lập Hạ mỉm cười dịu dàng, "Nếu như điện hạ đã nói xong, như vậy Lập Hạ có thể đi trước một bước hay không?"

Lý Dục nghe xong chỉ nhìn nàng không nói lời nào.

Lâm Lập Hạ lại hỏi một lần nữa, không chiếm được câu trả lời của hắn liền tự cho rằng hắn ngầm đồng ý. "Vậy Lập Hạ đi trước." Dứt lời xoay người đi, động tác nhanh chóng nâng vạt váy lên.

Lý Dục cũng không lên tiếng ngăn cản nàng, chỉ là trong mắt u ám không thấy rõ vẻ mặt.

Một ngày này, lần đầu tiên kể từ khi Lục Lung và Thất Xảo hầu hạ Lý Dục nhìn thấy gương mặt tuấn tú luôn mang vẻ lười biếng nhàn nhã của chủ tử mình trở nên âm u.

Gương mặt âm u giống như vậy còn có Lâm Lập Hạ trở lại Lâm phủ.

Nàng đuổi Mạch Tuệ ra ngoài, bản thân một mình ngồi vào bên cạnh bàn. Nàng đưa tay muốn rót cho mình ly trà, lúc này mới phát hiện tay của mình run lợi hại. Nàng chán nản buông tay xuống, trong đầu dâng lên vô số nghi ngờ.

Lý Dục nói, nàng là Tử Thần chi nữ.

Lý Dục còn nói, người có được tử thần chắc chắn sẽ có được thiên hạ.

Lý Dục còn hỏi, bọn họ yêu nàng, hay là thân phận của nàng.

Bọn họ, Lý Huyền, Lý Triệt. Nói cách khác, Lý Triệt cũng có lòng đoạt vị. Ba người bọn họ đều mơ tưởng đến vị trí đó, vì vậy âm thầm lục đục đấu đá, càng muốn có được cái gọi là tử thần chi nữ.

Tử Thần chi nữ? Lâm Lập Hạ cẩn thận ngẫm lại, lập tức xem thường, nếu đúng như Lý Dục đã nói, hai nữ tử xuyên qua trước có bản lĩnh như vậy, sao còn cần Hoàng đế làm cái gì! Chính nàng ta liên quan đến mấy chục năm yên ổn của quốc gia, cần gì phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung mà cùng nhiều nữ nhân như vậy chia sẻ một trượng phu? Dứt khoát lật đổ trượng phu mình lên làm nữ hoàng là được, vừa bớt lo vừa tiết kiệm sức! Cái gì? Không cho phép nữ tử cầm quyền? Cả giang sơn còn có thể gửi trên người một cô gái thì còn có cái gì là không thể đây! Cổ nhân thật là một đám ngu muội, ngu muội!

Lâm Lập Hạ biết quan niệm của mình quá mức cực đoan, dù sao tư tưởng của cổ nhân vốn bảo thủ, lại truy sùng mê tín, sự hạn chế cực kỳ nhỏ, hơn nữa những thứ này lại không có sự phân tích của khoa học. Nhưng nàng vẫn không cách nào kiềm chế được cơn giận của mình. Nàng chợt đấm lên mặt bàn, vốn nàng đã rối tinh thành một đống rồi, tốt lắm, bây giờ càng loạn hơn rồi.

Nàng nhớ tới những hắc y nhân ám sát nàng kia, nhớ tới hắc y nhân cứu nàng, nhớ tới Mạch Tuệ, Mạch Tuệ, lại là ai đây? Thời gian ở chung của nàng và Mạch Tuệ cũng không coi là ngắn, từ lúc mới bắt đầu phòng bị đến bây giờ đã yên tâm, nàng tin Mạch Tuệ không có ác ý gì với nàng, nhưng bây giờ, nàng lại chỉ muốn biết rõ nàng là do ai phái tới.

Lý Huyền? Lý Dục? Lý Triệt? Hay là người khác? Mục địch phái nàng tới là gì? Bảo vệ? Hay là giám thị? Còn nữa, Lý Huyền và Lý Triệt rốt cuộc có biết nàng là đồ bỏ Tử Thần chi nữ này hay không?

Nàng không hề có một chút đầu mối, hơn nữa cũng không ai có thể nói cho nàng biết chân tướng sự việc, nàng chỉ có thể nghẹn ở trong bụng như vậy, nghi ngờ tầng tầng lớp lớp.

Cái nghẹn này, chính là nửa tháng.

Trong nửa tháng, nàng chỉ gặp mặt Lý Huyền một lần, gần đây Lý Huyền bởi vì chuyện phiên bang mà vội vàng không thấy bóng dáng, vài ngày sau nàng nghe Mạch Tuệ nói Lý Minh Đạt phái Lý Triệt đi biên cảnh đánh giặc, không biết vì sao mà, lúc nàng nghe được tin tức này cảm thấy có chuyện muốn xảy ra.

Dự cảm của Lâm Lập Hạ không sai, một tháng sau cả trong kinh cũng truyền khắp, một trận đánh ở biên cảnh Bát vương đã thua, làm mất hai tòa thành trì, chỉ vì có nội gián. Trong quân có người báo lên, Bát vương cấu kết với quân địch, cố ý thua trận đánh này. Mà sau khi Bát vương bị tố giác thì cả đêm lẻn trốn, không rõ tung tích. Tất cả mọi người trong Bát vương phủ bị quan giải đến Thiên Lao, tất cả những người bình thường hay tiếp xúc với Bát vương cũng đều bị bắt, nhất thời trong kinh thành lòng người sợ hãi, Bát vương anh tuấn nghiêm cẩn này lại là loại người bán nước như vậy!

Sau khi Lâm Lập Hạ nghe được Mạch Tuệ nói ra tin này thì ly trà trong tay rơi xuống vỡ nát, nàng run rẩy phân phó Mạch Tuệ đi chuẩn bị kiệu, nàng biết bây giờ bản thân muốn tìm, có thể tìm, chỉ có Lý Dục.

Lý Dục đối với việc nàng tới chơi cũng không thấy kinh ngạc, hắn đang cau mày cẩn thận nhìn quyển số gấp, nàng cũng không chào hỏi, tiến lên liền cầm lấy quyển sổ gấp xem qua.

"Những điều nói trên này đều là sự thật?" Sắc mặt Lâm Lập Hạ chợt tái nhợt mở miệng.

Lý Dục nghiêm túc một cách hiếm có trả lời, "Lần này hoàng thúc đúng là có hiềm nghi, nhưng làm sao mà phụ hoàng lại có thể hạ chỉ qua loa như vậy? Đại thần trong triều liều chết thượng tấu, nhưng phụ hoàng cũng không quan tâm mà khư khư cố chấp, lần này phụ hoàng thật sự khác thường!"

Cả người Lâm Lập Hạ lảo đảo không đứng vững, nàng nghe được âm thanh suy yếu mờ mịt của mình vang lên, "Ta nghĩ, ta biết được tại sao."

Lý Dục chợt ngẩng đầu nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt khác thường này, ánh mắt u ám.

Trong mắt hạnh của Lâm Lập Hạ là một mảnh hoang vu, lại dường như có mấy phần yếu ớt, nàng gian nan mở miệng nói với hắn, "Lý Dục, giúp ta."
Bình Luận (0)
Comment