Cùng Quân Ca

Chương 78

Editor: Bồ CôngAnh

"Giao dịch?" Lý Huyền thản nhiên nói, trong mắt phượng lại nhiều hơn mấy phần sắc bén.

Đột nhiên Lý Dục cười thành tiếng, nhìn nam tử ôn nhã này nói, "Trước kia là do ánh mắt của ta vụng về, thế mà lại cho rằng Tứ ca thật sự không màng danh lợi, bây giờ mới biết Tứ ca mới đúng là hoàng tước."

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng rình đằng sau. Trước kia hắn và Bát thúc ngầm đấu gay gắt, còn không phải là toàn bộ tiện nghi cho Tứ ca?

Lý Huyền nghe vậy mặt không đổi sắc, "Lời nói này của Cửu đệ cũng không hoàn toàn đúng, tình trạng bây giờ không phải Cửu đệ cũng thu hoạch được rất nhiều sao."

Hắn và hoàng thúc náo loạn như vậy, Lý Dục thân là người ngoài cuộc nhất định chính là ngư ông.

Lý Dục tựa như tiếc hận mở miệng nói, "Chỉ do Tứ ca quá hấp tấp."

Lý Huyền chỉ cười chứ không đáp lại. Sao hắn lại không biết mình quá hấp tấp, nhưng ngày đó Lý Triệt một lần nữa lại xin phụ hoàng tứ hôn với Lập Hạ, nếu như không phải cấp báo ở biên quan đúng lúc đến, nói không chừng phụ hoàng đã đồng ý.

Dịch Giản Chi, Lâm Lập Hạ, không nói tới việc nàng là Tử Thần chi nữ, chỉ bằng nàng là thiên hạ trên đầu quả tim của hắn thì sao hắn có thể để nàng gả cho người khác được.

"Ván cờ này của Tứ ca cũng thật khéo léo tuyệt diệu, ta và Bát thúc đều bị ngươi che mắt. Nếu không phải ta vẫn luôn âm thầm theo dõi thị vệ kia của ngươi, sao có thể đoán được thích khách đó thế mà lại cùng một đường với ngươi? Mà càng ngạc nhiên hơn chính là Thừa Tướng mới đúng là chủ tử của bọn họ." Thừa tướng quyền cao chức trọng lại chính là Các chủ của Diêm Vương các, thủ lĩnh Ám Môn, điều này thật sự là ngoài dự đoán mọi người.

Mấy lần bọn họ bị đuổi giết đều tới từ Diêm Vương các, ban đầu hắn còn hoài nghi Bát thúc giở trò quỷ, nhưng mãi đến bây giờ hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Thừa Tướng ngoài sáng ủng hộ Tứ ca, trong tối cũng dốc hết sức mình diệt trừ những phe đối lập. Lần hắn và Bát thúc bị ám sát ở Lạc Dương cũng là do Tứ ca gây nên, mà lần du hồ đó mới đúng là người Bát thúc phái đi.

Vẻ mặt của Lý Huyền vẫn không có nửa phần khác thường, hắn nhấp một ngụm nước trà nói, "Như nhau, không phải lần này Cửu đệ cũng làm người khác vỗ tay tán thưởng sao?"

Mặt ngoài thì xem như là hắn dùng đạo thánh chỉ của tiên đế hài Bát thúc, nhưng nếu như không có Lý Dục âm thầm kiềm chế Đàm Thiên Dạ, việc này có thể thành công dễ dàng như vậy sao?

Nói trắng ra, chuyện Lý Triệt này, là Lý Huyền ngoài sáng làm cho Hoàng đế ra oai, Lý Dục trong tối âm thầm thúc đẩy. Bàn về mưu kế, ai cũng không thua ai. Chẳng qua là bây giờ cái tội danh này để cho Lý Huyền cõng mà thôi.

"Bây giờ Lâm Lập Hạ đã biết được tất cả, Tứ ca chuẩn bị làm thế nào đây?" Lý Dục lười biếng híp mắt hỏi.

Ngón tay thon dài của Lý Huyền nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, "Những lời này ta nên hỏi Cửu đệ." Hắn cố ý để cho Lâm Lập Hạ biết được tất cả, là vì cái gì?

"Ta?" Lý Dục nhíu mày, "Ta chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với Tứ ca mà thôi."

"Cửu đệ không ngại nói nghe một chút." Lý Huyền vẫn mang giọng điệu thản nhiên như cũ, làm người nghe như tắm trong gió xuân.

"Ta sẽ không tranh cái vị trí đó với ngươi, ngược lại sẽ giúp ngươi ổn định phái bảo thủ trong triều." Lý Dục nhẹ nhàng nói, "Điều kiện là chuyện của Bát thúc dừng lại ở đây, Tứ ca dừng tay thả cho bọn họ một con đường sống. Mà nữ tử Lâm Lập Hạ này, cho dù Tứ ca thích nàng thì cũng không thể cho nàng danh phận, các đại thần sẽ không đồng ý, phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý, về phần đi hay ở, do chính bản thân nàng quyết định."

Trong lòng Lý Huyền dao động nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc, "Nói như vậy thì chẳng phải Cửu đệ sẽ chịu thua thiệt sao?"

Lý Dục không sao cả cười cười, "Tứ ca không có Tử Thần chi nữ thì cũng chẳng khác gì ta, ta không tranh vị trí kia với Tứ ca cũng chỉ là bởi vì nhất thời hứng khởi. Có lẽ chờ khi ca ngồi lên vị trí đó rồi ta lại có hứng thú. Khi đó liền xem Tứ ca có thể ngồi vững hay không."

Cái chuyện không có đạo lý như vậy lại từ trong miệng Lý Dục nói ra trôi chảy như thế, Lý Huyền cúi đầu im lặng, tựa như đang suy tư.

Một lúc lâu sau Lý Dục mới nghe được hắn nói một chữ "Được".

Trong con mắt màu trà của Lý Huyền tràn đầy nhuệ khí, vị trí này, cũng không phải chỉ có thể dựa vào Tử Thần mới có thể đoạt được. Hắn muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình mà ngồi lên, đợi đến lúc đó, hắn muốn đường đường chính chính nghênh nàng vào cung, cùng hắn cùng hưởng thiên hạ.

Lúc Lý Dục ra khỏi Tứ hoàng phủ thì đã xế chiều, hắn nhìn hoàng hôn nơi chân trời, trong mắt đều là ảm đạm.

Mẫu hậu, nếu như người biết hôm nay ta phá hỏng toàn bộ sách lược tỉ mỉ của người, sẽ thế nào đây?

Thế cục trong triều đã có nhiều thay đổi, cách ngày xử tử người trong phủ Bát Vương gia càng ngày càng gần, đảng Bát Vương gia khổ tâm tính toán cứu người như thế nào, lúc này lại xảy ra chuyện lớn hơn, làm tất cả mọi người đều không kịp ứng phó.

Minh Đế Lý Minh Đạt đột nhiên băng hà trong lúc đang lâm triều, hưởng thọ bốn mươi ba tuổi.

Mọi người ngoài việc vô cùng chấn động sợ hãi thì lại không khỏi suy đoán vị hoàng tử nào sẽ là quân chủ mới, lúc này nội thị tâm phúc của Lý Minh Đạt - Cừu công công lấy ra thánh chỉ Lý Minh Đạt đã sớm chuẩn bị xong. Minh Đế truyền ngôi cho Tứ hoàng tử Lý Huyền.

Lần này sắc mặt mọi người không giống nhau, đỏ thẫm xanh đen trông rất đẹp mắt, chỉ có vẻ mặt của Lý Dục và Lý Huyền là bình thường, không hề kinh ngạc hay vui mừng.

Hôm đó, hoàng hậu đập vỡ tất cả mọi thứ trong điện đồng thời triệu Lý Dục vào cung.

Lý Dục vừa mới vào cửa liền nguy hiểm tránh được một ly trà bay tới, hắn nhàn nhã dạo bước đi vào, nhìn gương mặt tức giận của hoàng hậu nói: "Mẫu hậu làm cái gì vậy?"

"Làm cái gì?" Hoàng hậu cao giọng hỏi, "Ngươi có biết đến cùng ngươi đã làm cái gì hay không!"

Lý Dục bật cười, "Dĩ nhiên nhi thần biết, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng."

Con mắt nhỏ dài của hoàng hậu đỏ bừng, bà chợt tiến lên tát Lý Dục một cái, "Ngươi lại có thể dám sửa lại thánh chỉ! Ngươi lại có thể sửa lại! Ngươi lại có thể, lại có thể làm ra chuyện như vậy!"

Trên gương mặt tinh tế của Lý Dục xuất hiện vết năm ngón tay, hắn chậm rãi ngước mắt nhìn về phía hoàng hậu nói: "Tại sao lại không thể?"

"Ngươi cái tên khốn khiếp này!" Hoàng hậu lại hung hăng tát một cái, "Chẳng lẽ ngươi bị lừa đá rồi hả! Ngươi...ngươi, ngươi!"

"Mẫu hậu, người cảm thấy, bằng cách đó để tới được ngôi vị hoàng đế thì nhi thần muốn ngồi sao?" Lý Dục khẽ liếm khóe môi bị rách.

Hoàng hậu hơi sững sờ, tiếp đó lại hừ lạnh một tiếng, "Có mấy ai là sạch sẽ ngồi lên vị trí đó, huống chi thánh chỉ này là phụ hoàng ngươi tự tay viết xuống, còn có cái gì không đúng?"

"Tự tay viết xuống? Phụ hoàng có nhớ được bản thân từng viết thánh chỉ này?" Lý Dục cười lạnh, "Người tìm nhà thôi miên Tây Vực làm cho phụ hoàng viết xuống thánh chỉ, nhưng lại sợ tạm thời có biến cho nên dứt khoát độc chết phụ hoàng, mẫu hậu, có được ngôi vị hoàng đế như vậy ta không chịu nổi."

Hoàng hậu tức giận toàn thân phát run, "Bổn cung làm như vậy là vì ai, là vì ai! Ngươi tên khốn khiếp này, tên khốn khiếp!"

Lý Dục không để ý tới sự tức giận của bà mà phối hợp mở miệng nói, "Mẫu hậu luôn vì tốt cho ta, khi còn bé giết chết con mèo ta yêu quý là vì tốt cho ta, sau khi lớn lên giết chết tâm phúc của ta cũng là vì tốt cho ta, bây giờ độc chết phụ hoàng vẫn như cũ là vì tốt cho ta."

Lý Dục dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Mẫu hậu này, người có từng nghĩ tới những thứ này hay không, bản thân ta có cảm thấy tốt hay không?"

"Người giết mèo của ta là dạy ta không thể bỏ quá nhiều tình cảm vào một thứ, người giết tâm phúc của ta là dạy ta không thể dễ tin người khác, người hại chết phụ hoàng là vì để ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng mẫu hậu, tất cả những thứ người cảm thấy tốt, ta thật sự không hiếm lạ gì."

"Ta vốn có thể tranh cao thấp một hồi với Tứ ca, ngôi vị hoàng đế này cuối cùng cũng sẽ là của ta, nhưng bây giờ lại muốn người giết chết phụ thân của ta mới có thể đi lên, mẫu hậu, ngôi vị hoàng đế như vậy, ta muốn để làm cái gì?"

"Ngươi... Chẳng lẽ ngươi không biết gần đây phụ hoàng ngươi xem trọng Lý Huyền cỡ nào hay sao!" Hoàng hậu run rẩy mắng.

"Phụ hoàng xem trọng Tứ ca cũng bởi vì Tứ ca có bản lĩnh, nếu ta thật sự vô dụng thua bởi Tứ ca như vậy, không có ngôi vị hoàng đế này cũng là lẽ phải, nhưng hôm nay người làm như vậy, ngôi vị hoàng đế này chính là tặng cho ta ta cũng khinh thường!" Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Dục tràn đầy lạnh lùng.

Hoàng hậu nghe xong thì sửng sốt, cuối cùng oán hận nở nụ cười, "Được, được, được, hoàng nhi tốt của Bổn cung, Bổn cung làm nhiều chuyện vì ngươi như vậy, hôm nay lại đổi được một câu không hiếm lạ và khinh thường của ngươi! Bổn cung, Bổn cung, Bổn cung,…" Hoàng hậu nói tới chỗ này thế mà lại khóc lên.

"Bổn cung cũng là vì ai! Vì ai!"

Lý Dục lạnh lùng nhìn hoàng hậu nói: “Mmẫu hậu, người không phải vì ta, người làm như vậy là vì vinh quang nhà họ Chân của người, là vì những ngày vinh hoa phú quý của chính người."

Hoàng hậu ngây người.

"Nếu như người thật sự vì tốt cho ta thì không nên tự tiện phá hủy những thứ mà ta yêu quý, nếu như người thật sự vì tốt cho ta cũng không giết chết phụ thân của ta để ta có được vị trí đó!" Lý Dục bỏ lại mấy câu đó liền quay người bỏ đi, chỉ chừa lại một mình hoàng hậu trơ trọi trong điện.

"Ta không chỉ để cho Tứ ca kế vị, ta còn sẽ ổn đinh vị trí này của Tứ ca."

Hoàng hậu loáng thoáng nghe được Lý Dục nói như vậy, bà ngã ngồi thành một mảnh xốc xếch trên mặt đất, che mặt nhỏ giọng khóc, "Bổn cung suy cho cùng là vì cái gì..."

Bảy ngày sau Lý Huyền lên ngôi, lấy niên hiệu là Cảnh đế, vì chúc mừng Tân Đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, một nhà Lý Triệt cuối cùng thoát khỏi tử hình, chỉ là cởi hoàng tịch, bị giáng chức rời kinh, cả đời không được trở về.

Lúc Lâm Lập Hạ nghe được tin này thì trong lòng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, tất cả những thứ này không phải đã sớm ở trong dự liệu sao, chỉ là không nghĩ đến lại nhanh như vậy, Lý Huyền đã thành Hoàng đế, người thiên hạ chí tôn đó.

Nàng suy nghĩ một chút vẫn là đến cửu hoàng phủ một chuyến, hỏi thẳng Lý Dục, "Có phải Lý Triệt ở trong tay ngươi hay không?"

Lý Dục sửng sốt, hồi lâu sau mới giật mình kinh ngạc nói, "Làm sao ngươi biết?"

Lâm Lập Hạ cũng dứt khoát trả lời, "Đoán."

Lần này, thật sự là nàng đoán.

Lý Dục duỗi ngón tay ra day day mi tâm của mình, đây là lần đầu tiên hắn làm động tác như thế.

"Hiện tại Lý Triệt bọn họ cũng đã được xá miễn, có phải ngươi có thể thả hắn ra rồi hay không hả?" Lâm Lập Hạ nói.

"Bát thúc đã đi hoàng cung." Lý Dục xoay người trở lại trước bàn.

Hoàng cung?

Lâm Lập Hạ vội vàng hỏi, "Ngươi không sợ sẽ xảy ra chuyện hả?"

"Sẽ không." Lý Dục thản nhiên nói ra, giọng điệu chắc chắn.

Lâm Lập Hạ hơi nhíu mày, rốt cuộc giữa Lý Dục và Lý Huyền đã xảy ra chuyện gì?

"Vậy ta cáo từ trước." Dứt lời liền muốn xoay người rời đi.

"Ngươi không muốn biết đến cùng ta và Tứ ca đã nói cái gì à?" Con mắt dài của Lý Dục híp lại hỏi.

Lâm Lập Hạ cười nhạt, "Không muốn."

Nàng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết, bởi vì cũng không còn quan hệ gì với nàng rồi.

Nàng sạch sẽ nhanh nhẹn xoay người đi, chỉ để lại cho Lý Dục một bóng lưng.

Lại mấy ngày trôi qua, trong kinh đã là cảnh sắc mùa đông, Mạch Tuệ đưa cho Lâm Lập Hạ một mảnh giấy.

Lâm Lập Hạ siết chặt mẩu giấy, đó là Lý Triệt viết, bảo nàng chiều mai gặp nhau trong đình ở ngoại thành, hoặc phải nói là, đưa tiễn.

Ngày hôm sau nàng từ sớm đã đến trong đình ở ngoại thành, sau khi thấy dáng vẻ mệt mỏi của người nam tử anh tuấn đó, trong lòng nàng nổi lên thương tiếc và áy náy.

"Lý Triệt."

Lý Triệt đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm vào nữ tử sắc mặt chợt tái nhợt kia, trong lòng có thứ gì tranh nhau tràn ra.

"Lập Hạ." Đây có lẽ là lần cuối cùng hắn gọi nàng như vậy, về sau, không bao giờ gặp nhau nữa.
Bình Luận (0)
Comment