Lý Huyền nghe vậy thì thân thể cương cứng một chút, nhưng lập tức lại tiếp tục động tác vừa rồi, dưới tay cũng tăng thêm sức lực giam nàng vào trong ngực.
Lâm Lập Hạ dĩ nhiên không chịu, vươn tay chống lên lồng ngực của hắn muốn né tránh, nhưng hắn lại như hình với bóng làm nàng không có chỗ để trốn.
Hắn liếm mút triền miên lại quyết đoán, cảm giác đau nhói trên cổ không ngừng truyền đến, âm thanh mập mờ lúc trầm lúc bổng.
"Lý Huyền, ngươi điên rồi hả!" Lâm Lập Hạ dùng sức nện lên ngực hắn một cái, nghe thấy hắn rên lên một tiếng thật thấp.
Hắn giận quá hóa cười, môi mỏng nhợt nhạt cong lên ôn nhã nói, "Điên? Lập Hạ, ta đã sớm phát điên rồi, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã điên rồi."
Người thiếu niên lần đầu tiên gặp mặt chuyện trò vui vẻ khi ấy, sau này gặp lại thiếu nữ lúc nhàn nhã lúc phóng khoáng, đến cuối cùng trở thành một cái nhăn mày một nụ cười cũng có thể tác động đến cảm xúc của hắn.
Hắn điên rồi, chỉ vì hắn thật sự yêu một người, một người sẽ không ở lại bên cạnh hắn.
Hắn không nỡ buông ra, đó là người duy nhất hắn có thể trút xuống tất cả tình cảm chân thật, nàng làm cho hắn cảm thấy bản thân thực sự tồn tại, nàng làm cho hắn cảm thấy cuộc sống thì ra có thể vô cùng đơn giản nhu vậy.
Hắn sao có thể buông tay để cho nàng được tự do, từ đó về sau dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn, dùng nụ cười đó hướng về phía người khác, trao thứ tình cảm đó cho người khác.
Hắn chán ghét loại khả năng này, hắn bài xích loại suy đoán này, hắn chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy không cách nào tha thứ được.
Nàng là của hắn, hiện tại, tương lai, đều sẽ như vậy.
Ngón tay thon dài của Lý Huyền vén sợi tóc bên má nàng ra, ánh mắt tinh tế quấn quanh nàng, lông mày cong cong, mắt hạnh câu hồn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mềm mại, đây chính là nàng.
Hắn vô cùng rõ ràng tâm ý của mình.
Hắn yêu nàng, nữ tử độc nhất vô nhị này.
Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng thở ra, thật may là hắn dừng lại, nàng ngước mắt nhìn vào ánh mắt của hắn, thử bình tĩnh hòa nhã nói nói, "Lý Huyền ta ưmh…"
Lời còn chưa dứt, đã bị hắn liên tiếp chặn lại, làm nàng tức giận không thôi.
Đây, đây, đây là người nào vậy!
Nàng gắt gao đóng chặt hàm răng không cho hắn được như ý, nhìn hắn dịu dàng tiến công nhưng không được tiến triển, đáy lòng âm thầm bật cười. Nào biết mắt phượng người nọ chỉ lóe lóe, tiếp đó dọn ra một tay dời đến hông nàng?
Lý Huyền đột nhiên cười không có ý tốt. Lâm Lập Hạ cảm thấy có cái gì không đúng, tiếp đó một loạt động tác bên hông đã nói cho nàng đáp án.
Cho dù đáy lòng thê lương vô hạn, bên hông truyền tới nhột ngứa vẫn làm nàng mở miệng muốn cười to, chỉ là hàm răng vừa buông lỏng thì đầu lưỡi mềm nhũn liền lưu loát tiến vào, không chút khách khí bắt đầu gây sóng gió.
Lý Huyền mặc sức hôn môi, không có một tia khắc chế. Đâu lưỡi của nàng bị mút đến phát đau, vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ theo hắn cùng nhau múa động quấn quanh như cũ.
Có vài sợi tơ bạc dâm mỹ từ bên môi chảy xuống, con ngươi hắn âm u nặng nề, lè lưỡi chậm rãi liếm đi tơ bạc này.
Đầu Lâm Lập Hạ nổ ầm một tiếng.
Lý Huyền, Lý Huyền, Lý Huyền ở đây, quyến rũ nàng.
Nam tử tuấn mỹ nhĩ nhã khép hờ con ngươi cười cười, khuynh quốc khuynh thành.
Lâm Lập Hạ ngơ ngác thầm nghĩ, yêu nghiệt, thật sự là yêu nghiệt.
Lý Huyền thấy thế bàn tay quấn lên eo nhỏ của nàng, hơn nữa cơ trí mở nút áo của nàng ra. Nữ tử còn đang ngẩn người cũng không phát hiện động tác của hắn, cho đến khi bàn tay hơi lạnh của hắn chạm vào da thịt của nàng mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Lý Huyền! Buông tay!" Nàng nhíu mày bắt được cổ tay hắn, dùng hết sức lực tách rời bàn tay của hắn với da thịt của mình. Nhưng bắp thịt người kia không nhỏ, cứ thế nửa phần cũng không di chuyển được, chỉ có thể mặc hắn chậm rãi vuốt ve qua lại mảng da thịt này, kích thích từng đợt run rẩy.
Nàng hít một hơi thật sâu, mắt hạnh mở thật to, "Lý…"
Lại bị hắn chặn lại, gắt gao ngậm chặt cánh môi. Khuôn mặt ngày thường tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc nhiễm sắc hồng, bàn tay to dao động bên hông thuận thế mà tiến lên, toàn thân nàng giãy giụa kịch liệt, miệng càng muốn lớn tiếng quát lớn, làm gì... Aizzz, không nói cũng được.
Lâm Lập Hạ chưa bao giờ cảm thấy nhạy cảm như bây giờ, ngón tay thon dài kia lưu luyến trên lưng của nàng, sau đó tiếp tục chậm rãi hướng lên đến bả vai của nàng, hắn vươn ngón trỏ ra giống như trêu chọc vẽ vòng tròn, làm nàng ngoại trừ kinh hãi còn thêm mấy phần trầm luân, nàng thiếu chút nữa thì quên sự không vui giữa bọn họ vừa rồi, cho đến khi hắn dùng lực lớn kéo quần áo của nàng xuống lộ ra vai trần bóng loàng.
Nàng rốt cuộc không để ý gì nữa nhắm mắt lại hung hăng cắn người nọ một hớp, cuối cùng hắn cũng hơi dừng động tác lại, nhưng trong con ngươi màu trà hiện lên thần sắc không rõ.
Nàng thở hổn hển nhìn nam tử tuấn mỹ gần trong gang tấc, thử nói đạo lý với hắn, "Lý Huyền, ngươi không cần như vậy, hôm nay là ngày ngươi..." Nàng dừng một chút, trong con ngươi có chút ảm đạm, "Là ngày ngươi thành thân."
"Cho nên?" Lý Huyền có nhiều hứng thú hỏi, thuận thế nuốt chất lỏng trong miệng xuống, mùi máu tươi nhàn nhạt, càng có thể kích thích điên cuồng sâu nhất trong cơ thể con người.
"Cho nên?" Nàng thắc mắc, tiếp đó mang theo ý châm biếm nhàn nhạt nói, "Cho nên ngươi nên trở về đi, chứ không phải ở chỗ này dây dưa với ta."
Hắn đột nhiên cười khẽ, nghe qua hình như rất vui vẻ, "Trở về? Nàng cứ như vậy hi vọng ta trở về động phòng với nàng ta?"
Nàng không khỏi cảm thấy ý lạnh cộng với đau đớn tan lòng nát dạ, còn có bất đắc dĩ và tức giận.
Hắn cho rằng nàng không muốn lớn tiếng nói hắn không được trở về sao? Không được có bất kỳ quan hệ gì với nữ nhân khác, cho dù là nắm tay cũng không được!
Nhưng bây giờ nàng có lập trường gì? Nàng là gì của hắn? Nàng và hắn không có quan hệ, mà nữ tử kia lại là thê tử của hắn, hoàng hậu của hắn.
Cho nên cho dù có đau đớn hơn nữa, cũng không thể hãm vào, bọn họ, không thể nữa rồi.
"Dĩ nhiên là nên trở về rồi, đó là thê tử của ngươi, là trách nhiệm của ngươi." Móng tay mượt mà cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn nhắc nhở nàng nhất định phải nhịn được khổ sở, không lắm bắp không nghẹn ngào nói ra những lời này. Tim rất khó chịu, thật sự rất khó chịu, nàng bảo hắn đến phòng của người khác, chịu trách nhiệm với người khác.
Nàng muốn đánh mình một bạt tai, đi con mẹ nó trách nhiệm gì đó, đi con mẹ nó cái gì mà không sao, nàng muốn hắn chỉ thuộc về một mình nàng, nàng muốn trong mắt hắn chỉ nhìn thấy nàng.
Nhưng mà, hắn không cần, cho nên nàng chỉ có thể buông tha.
Màu sắc con ngươi của Lý Huyền càng ngày càng thâm trầm, cho đến cuối cùng lại có thể biến thành màu nâu sẫm. Hắn ghé sát mặt của nàng nhẹ nhàng mở miệng, bão tố sắp tới, "Lập Hạ, ta muốn nàng."
Không phải nghi vấn, không phải trưng cầu, mà là thông báo.
Hắn không do dự xé rách y phục của nàng, đặt da thịt trắng nõn của nàng bại lộ dưới tầm mắt. Gương mặt trắng nõn của hắn bởi vì vội vàng mà ngập tràn sương mù, không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ mà nặng nề hôn xuống.
Lâm Lập Hạ rốt cuộc cũng không bình tĩnh nổi nữa, dùng hết sức vùng vẫy, "Lý Huyền, buông tay! Tránh ra! Lý Huyền!"
Lý Huyền chỉ mập mờ cọ xát xương quai xanh xinh đẹp của nàng, tiếp đó dịu dàng gặm nhấm, nhàn hạ thích ý như vậy, giống như ở bên ngoài thưởng thức cảnh đẹp vậy.
Giờ phút này cũng có cảnh đẹp, người dưới thân không biết bởi vì tức giận hay là xấu hổ mà đỏ hồng hai má, da thịt toàn thân trắng như tuyết cũng ửng hồng, tú sắc khả san*. Bộ ngực mềm mại bị nàng lấy tay gắt gao ngăn trở, không một chỗ hở, như vậy lại càng làm hắn thêm hưng phấn.
Nàng mở to hai mắt, đôi môi đỏ mọng mím chặt một chỗ, không thể tin được hắn lại có thể thật sự nổi cơn điên.
Đột nhiên bị hắn dùng lực lớn kéo ngồi dậy, tiếp đó bàn tay xoay nàng một cái, phần lưng trần trụi lập tức trở thành cảm đẹp hắn có thể chạm vào. Hắn say mê đến gần hít thở hương thơn của nàng, bàn tay kiên định từ phía sau phủ lên trước ngực mềm mại của nàng.
Cả người Lâm Lập Hạ lập tức cứng đờ, giống như mái hiên bằng xi măng.
Thế nhưng hắn lại giống như không phát hiện vậy nhỏ giọng nói lời vô nghĩa, "Lập Hạ, Lập Hạ, Lập Hạ."
Cứ mỗi một tiếng lại đặt một nụ hôn lên lưng của nàng, tình ý triền miên liên tục tan ra ở trong hai chữ này.
Chỉ là, làm sao mà chịu nổi.
"Buông tay, Lý Huyền, buông tay." Cuộc đời nàng lại một lần nữa cảm nhận được bất lực, hai tay hắn đang trên người nàng làm loạn hai làm nàng cảm thấy nhục nhã không thôi, hắn coi nàng như cái gì? Hôm nay thành thân với người khác lại ép buộc nàng thân mật như vậy, nàng không cần trộm được vui thích, không cần.
Hắn thỏa mãn vỗ về chơi đùa da thịt mềm mại của nàng, ở trên lưng lưu lại từng cái từng cái vết mút thật sâu, càng hôn càng xuống.
Lâm Lập Hạ khó chịu quay mặt đi, "Đừng như vậy, nhẹ một chút được không?"
Lý Huyền hơi sững sờ, tiếp đó lại cười một tiếng, "Được."
Động tác của hắn mang theo một tia dịu dàng, hết sức cảm thụ sung sướng nàng mang lại cho mình, nghe nàng dường như đè nén tràn ra một tiếng rên rỉ, mừng như điên không dứt.
Hắn thử tách bắp đùi đóng chặt của nàng ra, lại nhận thấy được nàng hơi hơi run rẩy.
Hắn ghé sát vào tai nàng trấn an, "Thả lỏng, đừng sợ."
Lâm Lập Hạ nâng con mắt hạnh mịt mù ánh nước lên, "Ta...ta,"
"Không sợ." Hắn tựa như trêu chọc liếm vành tai đỏ bừng của nàng, thử dùng chân sau dịu dàng lại kiên định chen vào giữa hai chân nàng, nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào gương mặt và trên môi nàng, tiếp đó thu tay lại làm thân thể hai người dán thật chặt lại với nhau.
Hắn cảm thấy mềm mại của nàng, nàng lại phát hiện được nóng rực của hắn.
Lý Huyền lại hôn thật sâu, giống như là muốn nuốt nàng vào trong bụng. Hô hấp của hắn dần dần dồn dập, giọng nói bởi vì bởi vì tình dục mà trở nên khàn khàn, "Có thể không?"
Lâm Lập Hạ ngầm cho phép gật đầu một cái.
Lý Huyền nhắm mắt cười một tiếng, tiếp đó giữ hông của nàng lại chuẩn bị tiến vào cực hạn mềm mại của nàng. Chỉ là người đối diện kia vốn nên thẹn thùng lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, bất ngờ cong lên chân húc về phía hạ thân của hắn.
Lý Huyền cuối cùng vẫn né tránh được, trên gương mặt tuấn tú mang nụ cười, nhưng lại âm u không dứt."Lập Hạ, ta không thể tin tưởng nàng, vậy sao?"
Trên mặt Lâm Lập Hạ nào còn nửa phần mềm mại vừa rồi, nàng dùng chăn gấm đắp lên thân thể trần trụi của mình thản nhiên nói, "Ngươi biết rõ ta không muốn, ngừng đi, đừng để ta hận ngươi."
Lý Huyền híp híp mắt phượng, tiếp đó cười giễu cợt thành tiếng, "Hận? Cũng tốt, so với việc nàng không có cảm xúc thì tốt hơn."
Hắn lại chậm rãi ép tới gần nàng, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng nói, "Cho dù nàng hận ta, hôm nay cũng muốn có được nàng."
Giường lớn rộng rãi nhưng lại không có bao nhiêu không gian trốn chạy, nàng bị hắn cầm cổ tay nặng nề kéo vào trong ngực, tiếp theo ngoan độc cắn một cái lên bả vai của nàng.
Nàng bị đau kêu một tiếng, lại vừa lúc đối mặt với con ngươi sâu thẳm âm u của hắn.
"Lập Hạ, nàng là của ta." Hiện tại hắn ở nàng gần như vậy, nàng mềm mại chân thật như vậy, hắn muốn nàng vĩnh viễn nhớ ngay hôm nay, ngay nàng và mình kết hợp.
Lâm Lập Hạ tuyệt vọng lắc đầu, "Không... Không được, Lý Huyền, tại sao phải làm ta hận ngươi, tại sao!"
Đến cùng thì nàng và hắn như thế nào, sao lại có thể phát triển đến tình trạng như bây giờ, sao lại như vậy.
Lý Huyền không nhiều lời nữa, cả người đè lên nàng nặng nề hôn xuống, nửa người dưới thuận theo khẽ động...
Lâm Lập Hạ trống rỗng nhìn màn trướng tơ tằm màu hồng nhạt, không giãy dụa nữa.
Chỉ là, động tác của hắn lại đột nhiên dừng lại.
Ngoài cửa có người cao giọng hô, "Hoàng thượng, Thừa Tướng cầu kiến."
Có lúc, tới tốt lắm, thật sự không bằng tới đúng lúc.
Chỉ là cái tốt này, cũng là Lập Hạ tốt, Lý Huyền không tốt.