Bên này Lâm Lập Hạ còn chưa lấy lại tinh thần, đầu kia Lục Lung và Thất Xảo liền trăm miệng một lời nói, "Cô nương đã dậy?"
Lâm Lập Hạ gật đầu theo phản ứng, hơi hơi chần chờ sau đó hỏi, "Hai vị cô nương tìm ta là có chuyện gì?"
Lục Lung cười ngọt ngào, đưa tay kéo tay phải của Lâm Lập Hạ đi vào bên trong, "Cô nương, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?"
Vừa dứt lời Thất Xảo cũng không chút nào yếu thế giữ lại tay trái của nàng, "Cô nương còn chưa có dùng cơm sáng đúng không?"
Lâm Lập Hạ bộc phát nghi ngờ, "Ầy, tối hôm qua ta ngủ rất tốt, bữa vẫn vẫn chưa dùng. Hai vị cô nương tìm ta có chuyện gì không?" Nàng hỏi lại lần nữa, nhưng mà hai thiếu nữ tướng mạo giống nhau như đúc kia cũng vẫn không để ý đến câu hỏi của nàng.
"Cô nương muốn ăn những gì?" Thất Xảo ân cần hỏi.
Lục Lung liếc nàng một cái, "Cô nương muốn ở chỗ này dùng cơm hay là đi xuống?"
Lâm Lập Hạ cực kỳ im lặng, vừa định mở miệng lại bị Mạch Tuệ ở cửa cắt đứt. Mạch Tuệ hai tay chống nạnh làm hình ấm trà, mắt tròn trợn trừng, "Hai người các ngươi túm lấy tiểu thư nhà ta làm gì?!"
Lục Lung và Thất Xảo nhìn nhau một cái, vẫn là Thất Xảo bước về phía trước một bước nhỏ nói, "Chúng ta làm cái gì mắc mớ gì đến ngươi."
Mạch Tuệ thật không biết nói gì, "Nàng là tiểu thư nhà ta, ngươi nói chuyện gì không liên quan đến ta?"
Lục Lung vươn tay vỗ về chơi đùa mái tóc đen rũ xuống của mình, vô cùng tự nhiên nói, "Từ hôm nay ta và Thất Xảo bắt đầu hầu hạ cô nương, không còn việc của ngươi."
Mạch Tuệ lập tức liền bùng nổ bất mãn, có lầm hay không, đây đều là loại người gì vậy, nàng nhanh nhẹn đi tới bên cạnh Lâm Lập Hạ khéo léo dùng sức đẩy các nàng ra, nói với Lâm Lập Hạ, "Tiểu thư, bên ngoài có nhà làm đậu hũ hoa không tệ, chúng ta đi nếm thử một chút đi."
Bồ.CôngAnh~di,e,,n,d,a.n.le,..qu.y.do,n
"Chưa thử qua sao lại biết không tệ, chẳng lẽ là mình đi ăn trước rồi mới đến nói cho cô nương." Lục Lung cố ra vẻ kinh ngạc nói.
Thất Xảo lập tức nói tiếp, "Hay chỉ là nghe lời đồn, aizzz, ngay cả chuyện của chủ tử mình cũng không tận tâm làm, đây cuối cùng là làm như hoàn như thế nào vậy."
Mạch Tuệ lành lạnh nhìn thoáng qua các nàng, rồi nhìn Lâm Lập Hạ nói, "Tiểu thư, đi thôi, không phải người đã nói với với nô tỳ tạp âm ảnh hướng đến sức khỏe của con người sao."
Lục Lung và Thất Xảo khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, cái gì? Người này nói lời nói của các nàng chính là tạp âm?
Trong con ngươi Lâm Lập Hạ mang một chút ý cười nhìn nàng, giọng nói cũng có chút trách cứ, "Nói chuyện kiểu gì vậy, ngày thường dạy ngươi lễ phép đi đâu hết rồi, thật là không ra thể thống gì." Giáo huấn xongMạch Tuệ lại áy náy nói với hai thiếu nữ, "Thật xin lỗi, nha đầu nhà ta rất lỗ mãng, hi vọng cô nương thứ lỗi nhiều hơn."
Nói xong cũng không để ý hai người, cùng Mạch Tuệ đi ra khỏi cửa.
Mạch Tuệ hơi tức giận, "Tiểu thư, hai người kia có phải tìm người phiền toái không?"
Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái, "Không phải, mà vừa khéo là ngược lại, ân cần khủng khiếp." Cũng bởi vì quá mức ân cần, cho nên mới kỳ quái.
Mạch Tuệ cơ trí đảo tròn mắt, đột nhiên gian trá cười một tiếng, "Nô tỳ biết rồi."
"Biết cái gì rồi hả?" Lâm Lập Hạ nhíu mày nhìn nàng.
Mạch Tuệ buông tay, "Chuyện vô cùng rõ ràng, nhất định là tối hôm qua vị gia kia nói gì đó với các nàng."
Về phần cái này là cái gì... Hắc hắc, dùng thanh củi đốt nghĩ cũng nghĩ được.
Bước chân của Lâm Lập Hạ tạm dừng, tiếp đó khôi phục như thường ngồi vào trước gian hàng kêu lên, "Ông chủ, hai chén đậu hũ hoa."
Nàng còn lâu mới đi quản hắn nói khỉ gió gì với các nàng, dù thế nào đi nữa bọn họ mới là một đám, nàng tiếp cận náo nhiệt cái gì.
Lúc ăn xong đậu hũ hoa muốn ra đường phố đi dạo một chút liền đụng phải Lý Dục cùng hai thiếu nữ song sinh xinh đẹp kia, nàng chưa từng quên bản thân cũng là nha hoàn của hắn, nhỏ giọng kêu một câu, "Gia."
Không khí vẫn có chút quái dị như cũ, mà hiển nhiên không chỉ Mạch Tuệ cảm thấy như vậy, còn có Lục Lung và Thất Xảo. Hai người một đôi mắt đẹp liền đưa ra quyết định xong, tiến lên một trái một phải kéo tay Mạch Tuệ đi nơi khác, còn vừa thân thiết nói, "Mạch Tuệ tỷ tỷ, giúp ta chọn chút son phấn đi." "Mạch Tuệ tỷ tỷ, đi chọn trang săc với ta đi."
Lâm Lập Hạ đối với đôi song sinh này vừa bực mình vừa buồn cười, lúc sáng còn cái kẹp có gai nhằm vào Mạch Tuệ, bây giờ lại mở miệng một tiếng tỷ tỷ, làm nàng nghe cả người không được tự nhiên, huống chi là Mạch Tuệ tính tình vô cùng chính trực.
"Công tử, cô nương, chúng ta đi." Sau khi Thất Xảo kéo Mạch Tuệ đi một khoảng mới bớt chút thời gian quay đầu lại nói với bọn họ một câu.
Mạch Tuệ nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, đột nhiên sáng tỏ cười, "Tiểu thư, nô tỳ cùng các nàng đi dạo một chút, người và gia cũng đi dạo nha."
Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nhìn bụi đất tung bay, mấy người này thật đúng là...
"Đi thôi." Lý Dục một tay mở quạt xếp ra, tư thái phong lưu nói.
Lâm Lập Hạ nửa khép mí mắt, "Ừ."
Hai người một trước một sau bước đi, mặc dù không nói nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một loại không khí hết sức hòa hợp. Người trên đường thỉnh thoảng dừng ánh mắt trên người nam tử tướng mạo tuấn mỹ gian manh và nữ tử xinh đẹp mỹ lệ, phải biết tướng mạo cùng quần áo như vậy cực ít xuất hiện ở chỗ này, nhất là nữ tử kia, dù sao nơi này của bọn họ chỉ cần nữ tử hơi có chút sắc đẹp cũng bị...
Lúc này một nữ tử áo đỏ đến gần hai người kia, cục diện vốn yên tĩnh bị phá vỡ.
"Công tử." Hỏa Nhi nhỏ giọng gọi.
Lý Dục dừng bước nhìn về phía nàng, mắt phượng híp lại, "Ừ?"
Hỏa Nhi nhìn Lâm Lập Hạ một chút, tiếp đó cúi đầu nói, "Hỏa Nhi có chuyện bẩm báo."
Lâm Lập Hạ thấy thế cười nhạt nói với Lý Dục, "Gia, ta đi cửa hàng phía trước xem một chút."
Lý Dục nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng gật gật đầu, mắt phượng khẽ chớp động.
Sau khi Lâm Lập Hạ đi Hỏa Nhi mới lại mở miệng, "Công tử, trong kinh gần đây có chút động tĩnh."
Lý Dục lười biếng phe phẩy cây quạt, "Động tĩnh gì."
"Hoàng thượng tra xét sổ quốc khố, phát hiện có một nhóm tám bảo vật tiến cống không thấy, hoàng thượng tức giận giao cho Khâu Thành Liên, bảo hắn cần phải tra ra chỗ của bảo vật. Mây vị đại nhân trong triều đều dính dáng ở bên trong, có bên thừa tướng cũng có bản thân hoàng thượng, mấy ngày sau có người tiết lộ tin tức với Khâu Thành Liên, nói là từng thấy qua bảo bối giống như vậy trong Liên Bảo Các, Khâu Thành Liên cho người đi lục soát, kết quả ở tìm được năm bảo vật trong Liên Bảo Các, hoàng thượng giận dữ, hạ chỉ giao tất cả mọi người trong Liên Bảo Các cho Hình bộ thẩm vấn, nhưng ông chủ cùng bọn tiểu nhị kia đều nói là có một ngày một nam tử tới cầm, bọn họ cũng không biết chuyện. Hoàng thượng dĩ nhiên là không tin, giam bọn họ vào trong ngục tiếp tục tra hỏi, ban đêm ngày thứ bảy, toàn bộ người bên trong Liên Bảo Các đều đã chết." Hỏa Nhi giọng điệu thong thả ăn nói rõ ràng nói.
Bồ.CôngAnh~di,e,,n,d,a.n.le,..qu.y.do,n
Lý Dục nghe vậy có nhiều thú vị gợi môi mỏng lên, ai chẳng biết Liên Bảo Các là hiệu cầm đồ số một trong kinh, đặc biệt thu mua vật phẩm quý giá và bảo bối, mà hiếm có người biết được người đứng phía sau Liên Bảo Các này là Thừa Tướng. Đôi mắt đào hoa nhỏ dài thoáng qua nụ cười, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Xem ra Tứ ca cũng không kềm chế được muốn ra tay rồi."
Hỏa Nhi đứng bên trong mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường rồi biến mất, đảo mắt liền khôi phục lại bình thường.
Nhưng một chút này cũng rơi vào trong con ngươi đen như mực của Lý Dục, hắn khép hờ con ngươi nhỏ dài, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tà mị.
Ngày này cuối cùng cũng tới.
Lại nói đầu kia Lâm Lập Hạ vào một tiệm trang sức, buôn bán của cửa hàng thật sự vô cùng vắng lặng, người làm đang nhàm chán lau cây trâm ngọc. Hắn vừa thấy có một cô nương xinh đẹp đi vào liền vội vàng tới gần, cười nói, "Cô nương tùy ý xem đi, vừa ý thứ gì thì nói cho tiểu nhân một tiếng."
Lâm Lập Hạ cười nhạt gật gật đầu với hắn, nhìn kỹ đồ trưng bày trong cửa hàng. Đầu tiên thấy đều là chút đồ trang sức bình thường, nàng hơi có chút không thú vị, mãi đến một vòng tay màu đen mới dừng lại bước chân, bình tĩnh nhìn ngắm.
Người làm vừa thấy liền có ý định, dùng vải bên cạnh bọc vòng tay đưa cho nàng, vừa nói, "Ánh mắt của cô nương thật tốt, vòng tay này chính là bảo vật trấn tiệm của tiểu điếm."
Lâm Lập Hạ nhận lấy vòng tay cười cười, trấn tiệm hay không nàng không biết, nhưng nàng biết vòng tay này ngược lại vô cùng đặc biệt. Nàng cầm vòng tay lên hướng về phía ánh sáng, chỉ thấy toàn thân vòng tay này đều một màu đen trong suốt, không hề có một tia tạp chất, bên trong vòng tay dùng điêu khắc nổi khắc một câu nói, "Chỉ mong lòng quân giống như lòng ta."
Nàng có chút hiếu kỳ nghĩ, chẳng lẽ chủ nhân trước kia của vòng tay này là một tiểu thư si tình nào đó? Nàng thử đeo vòng tay vào cổ tay trái, vòng tay đen bóng trong suốt làm da thịt như tuyết của nàng càng thêm trắng nõn thủy nộn.
Người làm kia không khỏi thở dài nói, "Vòng tay này thật sự vô cùng xứng với cô nương."
Lâm Lập Hạ nhìn nhìn kích cỡ, cũng vừa vặn, liền hỏi, "Cái này bao nhiêu?"
Người làm suy nghĩ một chút, hướng nàng đưa ra năm ngón tay, "Năm mươi lượng bạc."
Lâm Lập Hạ nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Năm mươi lượng?"
Người làm bị cái nhìn này nàng liếc đến chột dạ, há miệng lại báo một con số, "Hai mươi lượng!"
Lâm Lập Hạ cười khẽ một tiếng, nhạo báng nói, "Thì ra một câu nói của ta trị giá ba mươi lượng bạc, xem ra về sau ta phải nói chuyện nhiều."
Người làm có chút quẫn, cười khan nói, "Cô nương cũng đừng nói giỡn với tiểu nhân, vậy để tiểu nhân bọc lại cho ngài?"
Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, vừa muốn lấy vòng tay xuống lại bất thình lình bị người ta tóm lấy cổ tay, nàng kinh hãi rụt về phía sau, nhưng cổ tay vẫn bị người tới nắm thật chặt, nàng ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt tuấn tú lại mang theo lỗ mãng.
"Vòng tay trên tay cô nương thật đúng là xinh đẹp mà, tôn lên bàn tay vừa trắng vừa mềm của cô nương." Nam tử tuấn tú lên tiếng khen, ngón trỏ hữu ý vô ý vuốt nhẹ xuống.
Lâm Lập Hạ kiềm chế xúc động muốn hất bàn tay hắn ra của mình, lễ phép nói, "Đa tạ công tử khen ngợi, chỉ là ta còn có một số việc, công tử có thể buông tay không?"
Trong mắt công tử tuấn tú tràn đầy dâm sắc, đắm đuối nói, "Cô nương còn có chuyện gì, ta nguyện ý ra phân ra lực mỏng, bên trong thành Triệu Đông này không có chuyện gì là ta không làm được."
Trong mắt Lâm Lập Hạ thoáng qua khinh thường, giọng điệu người này thật lớn, nhìn bộ dạng này của hắn đoán chừng là tên phá của của nhà có tiền nào đó, thật là khiến người ta cảm thấy buồn cười. Nàng khách khí nói, "Không làm phiền công tử." Nói xong lực mạnh hất rơi tay của hắn, trên cổ tay hiện lên một vòng dấu đỏ. Nàng không biến sắc giấu tay vào tay áo, đưa hai mươi lượng bạc cho người làm liền chuẩn bị vòng qua nam tử kia ra ngoài.
Chỉ là hai tay nam tử kia dang ra lại cản đường đi của nàng, "Cô nương đừng đi vội thế chứ, trước kia ta chưa từng thấy cô nương, cô nương là người bên ngoài tới hay sao?"
Lâm Lập Hạ tùy tiện gật đầu một cái, lúc vừa vòng qua lại bị người nọ bắt được cánh tay.
Trên mặt nam tử tràn đầy vẻ thèm thuồng không thèm che giấu, "Cô nương mới từ bên ngoài đến, khẳng định không quen với chỗ này ròi, để ta dẫn nàng đi dạo một chút được không?"
Lâm Lập Hạ có chút tức giận, lần nữa hất rơi tay hắn, lạnh lùng nói, "Không cần, ta đi trước một bước, công tử chậm dạo."
Bồ.CôngAnh~di,e,,n,d,a.n.le,..qu.y.do,n
Nam tử tuấn tú kia nghe vậy sắc mặt sầm xuống, càng thêm không chịu nhường đường, "Cô nương cũng đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Lâm Lập Hạ đột nhiên ngọt ngào cười một tiếng, mê hoặc người nọ tâm thần hơi động, trong miệng cũng là lời châm chọc, "Ta căn bản không định uống ly rượu này của ngươi."
Nụ cười của nam tử tuấn tú trầm xuống, mắt mang âm ngoan nói, "Hôm nay ngươi không uống cũng phải uống, cũng không phải do ngươi lựa chọn!"
Nói xong tiến lên muốn ôm lấy Lâm Lập Hạ, chỉ là bắp chân đột nhiên bị cái gì đánh trúng, lập tức mất thăng bằng quỳ một chân trên đất.
Lâm Lập Hạ cười khẽ một tiếng, trong tròng mắt hạnh sóng nước lưu động, "Công tử đây là gì vậy, làm lễ lớn như thế với ta?"
Nam tử kia mất thể diện nhất thời tức giận không thôi, đứng dậy liền hầm hầm mắng, "Ả đàn bà thối tha, ngươi dám giễu cợt ta, có biết ta là ai hay không!"
Lâm Lập Hạ cười càng vui vẻ hơn, vì sao mấy tên nhân vật phản diện này cứ ra khỏi cửa đều sẽ nói "Ngươi có biết ta là ai hay không!" Nàng phủi phủi tay áo không có bụi, kinh ngạc nhìn hắn nói, "Ôi chao? Công tử không biết mình là ai? Cái này không hay rồi, bởi vì ta cũng không biết ngươi là ai."
Người làm bên cạnh xanh mặt nhìn công tử tuấn tú một chút lại nhìn cô nương một chút, sợ hãi rụt rè nói, "Cô cô cô nương, "
Công tử kia một cước đá vào trên đùi người làm, "Ai cho ngươi nói chuyện! Cút cho ta!"
Người làm bị đau mặt cũng nhăn thành một khối, nhưng vẫn lấy lòng nói, "Doãn công tử đừng nóng giận, tiểu nhân đi liền đây, bây giờ đi."
Lâm Lập Hạ cố ra vẻ sợ hãi nói: " Doãn công tử? Chẳng lẽ ngươi chính là... ?"
Nam tử hả hê cười cười, "Không sai, ta chính là…"
"Cháu trai của Chu Bái Bì* - Doãn Bái Bì?" Lâm Lập Hạ ngắt lời ném ra mấy chữ cuối cùng, "Thì ra là ngươi à, thật là ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
*Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm 'Nửa đêm gà gáy' của Cao Ngọc Bảo.
Nam tử sững sờ qua đi lập tức phản ứng kịp hắn bị chơi xỏ, tức thời tức giận, giơ tay lên muốn tát Lâm Lập Hạ, chỉ là tay phải giơ cao này lại chậm chạp không rơi xuống nổi, thì ra bên cạnh nữ tử kia xuất hiện một công tử tuấn mỹ tà tứ căng thẳng nắm được cổ tay của hắn, hắn bị đau không khỏi khom người xuống.
Ngón tay thon dài của Lý Dục siết chặt cổ tay của nam tử, tròng mắt nhìn Lâm Lập Hạ cười thầm một chút lại ngẩng đầu lên nhìn về phía nam tử kia lẫn nữa, mắt đào hoa nguy hiểm híp híp, mấp máy môi trầm thấp nói, "Doãn công tử chính là chiêu đãi bổn vương như vậy hay sao?"