Trở lại Chính Sự Đường, không lâu sau, Thôi Vân Cơ liền trở về.
Nàng vừa đi vào, liền có đồng liêu ngẩng đầu, hướng nàng cười khẽ ra hiệu, Thôi Vân Cơ nở nụ cười, biểu hiện gương mặt vừa đúng, không thể soi mói.
Ngày xưa, Mộ Sanh xem nàng là đối thủ, bên trong cảnh giác không quên thưởng thức, nàng biết, nếu các nàng lập trường không giống, luôn có một ngày sẽ đối đầu, dù cho lập trường có giống, cũng khó tránh khỏi tranh cao thấp. Mà hiện tại, vẫn là đối thủ, nhưng đã biến thành một ý nghĩa khác cao hơn đối thủ, nàng không nhịn được đi nhìn kỹ dung mạo tư thái của Thôi Vân Cơ.
Gương mặt Thôi Vân Cơ có được cực kỳ động lòng người, lông mi đạm quét, da thịt nhẵn mịn, đôi môi no đủ, kiều diễm ướŧ áŧ, một đôi mắt như nước đảo kia, ẩn tình ngưng thê, nhẹ nhàng miết một chút, liền khiến người thần hồn điên đảo.
Mộ Sanh hậu tri hậu giác mà dừng lại tại đây, các đồng liêu đối với nàng ấy nhìn bằng con mắt khác, nếu không e sợ nàng ấy xuất thân danh môn, tiền đồ trong sáng, chỉ cần khuôn mặt đẹp tuyệt sắc kia liền đủ khiến người đổ xô tới.
Thôi Vân Cơ tựa hồ cảm giác được ánh mắt dò xét của nàng, nhìn sang hướng bên này, lúc này nàng ấy không thất kinh nữa, cũng không lại nóng lòng che giấu, lông mày nàng ấy khẽ nhếch, khóe miệng ngậm lấy một vệt ý cười tuyệt diễm, giống như khiêu khích.
Mộ Sanh liền nhất thời không phục lắm, tuy rằng ngươi sinh rất khá, nhưng ta cũng không kém nha, bất luận là dung mạo trước kia của nàng, hay là lúc này nàng thành Bạc Mộ Sanh, đều có thể nói là tuyệt sắc!
Thôi Vân Cơ nhìn như không có gì mà quay đầu lại. Mộ Sanh vô lực đỡ trán, nàng đang suy nghĩ, nào có người hình dung chính mình như vậy, coi như là sự thực, cũng không nên nghĩ như vậy chứ, quả thực là quá không biết xấu hổ.
Thời điểm vẫn là Bùi Chiêu, nàng vạn phần hi vọng có thể có một mỹ nhân tới cùng bệ hạ dây dưa, tốt nhất liền khiến bệ hạ quên đi nàng, có thể thả nàng đi qua cuộc sống của chính mình, hiện tại, mỹ nhân này rốt cục khoan thai đến muộn, nhưng nàng không còn tâm tình khi đó nữa. Nàng sống lại thành một người khác, tất cả đều làm lại từ đầu. Nàng dùng hết chân tâm chính mình, cũng không thể lại nắm được chân tâm bệ hạ.
Chẳng qua là, cho dù như vậy, Mộ Sanh cũng không quá lo lắng, người trong lòng nàng đó là một thân quân vương cao ngạo, nàng không cách nào dễ dàng tới gần, người bên ngoài cũng là như vậy, Thôi Vân Cơ tốt nhất nên đem tâm tư chính mình giấu đi được rồi, nếu không thì là phúc họa khó liệu.
Mộ Sanh trời sinh liền rất lạc quan, đến lúc này, nàng còn có thể nghiêm túc cẩn thận mà phân tích, so với Thôi Vân Cơ, nàng có ưu thế hơn nhiều. Nàng biết bệ hạ tràn ngập hoài bão, nàng biết dưới bề ngoài nhìn như khó có thể dự đoán của bệ hạ là một trái tim dịu dàng chung tình, nàng biết mỗi một cái ý tứ mờ ám của bệ hạ, một cái nhíu mày của nàng ấy, một vệt ý cười, một đạo ánh mắt sắc bén, nàng đều hiểu là xuất phát từ tâm tình gì, liền như tâm ý tương thông.
Nàng không có nóng lòng tới gần bệ hạ, là vì nàng ấy cao không thể với tới, càng vì lo lắng nếu tâm ý của nàng không phải thứ bệ hạ cần, hậu quả chắc chắn không thể cứu vãn, đối mặt với việc bị đày ra kinh dưới cơn nóng giận của bệ hạ, liền muốn cũng không thể gặp lại, nàng thà rằng bảo vệ bí mật này, chầm chậm kiên nhẫn hướng lại gần bệ hạ.
Mộ Sanh dựng lại tâm lý một phen, xem nhẹ sự phiền lòng vì mong đợi khác nhau của Mạnh Tu Y mang đến, liền không chấp nhất với Thôi Vân Cơ.
Hôm sau, Mạnh Tu Y đúng hẹn triệu kiến, Mộ Sanh cũng vui vẻ mà đi tới. Lúc này Mạnh Tu Y không lại lạnh mặt, Thôi Vân Cơ cũng không đột nhiên nhô ra phá hỏng.
Mạnh Tu Y cúi đầu, viết xuống một chuỗi tên, chức quan trên giấy, mặt mày nàng ấy nghiêm túc, chỉ vào mấy cái tên kia, cùng Mộ Sanh nói: "Mấy cái này, thêm vào đi."
Mộ Sanh liếc mắt nhìn liền nhớ kĩ, trong đầu nháy mắt phản ứng ra lí lịch mấy người này, trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
Mạnh Tu Y hài lòng để bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Sanh một lúc, Mộ Sanh nhìn nàng không hiểu ra sao, Mạnh Tu Y lắc lắc đầu, thở dài.
Mộ Sanh kì quái nhíu mày nói: "Thần không đúng chỗ nào sao? Vì sao bệ hạ thở dài?"
Người bên ngoài thấy nàng ấy như vậy, đã sớm lo sợ bất an, người nhát gan nói không chắc đều quỳ xuống thỉnh tội, nhưng nàng còn một mặt không rõ mà đặt câu hỏi. Mạnh Tu Y nhìn Mộ Sanh, cô nương kia không rõ vì sao mà hơi chớp mắt.
Thôi, sớm biết nàng gan lớn, Mạnh Tu Y cười cười, nói: "Trẫm đang nghĩ, có một số việc trẫm có thể nói cho ngươi, nhưng có chút ngươi phải tự thân đến xem, người bên ngoài nói, tóm lại vẫn là không đủ, không có thật sự cảm thụ, nhưng kinh nghiệm ngươi ít một chút, đây là rất không đủ."
Không có thực sự tiếp xúc qua, chắc chắn không cách nào cảm thụ sâu nhất cảm giác trong đó, Mộ Sanh biết nàng ấy nói là việc nàng đối với chư công trong triều hiểu rõ không nhiều, kế hoạch này lập ra liền ít đi độ nghiêm mật, nàng ấy có thể nói cho nàng một chuyện, nhưng mà, mặc dù nàng ấy nói rồi, vì thiếu đi lý giải chủ quan của mình, cũng không cách nào coi là thấu triệt rõ ràng. Đây là sự thật.
Mộ Sanh không có ủ rũ nhụt chí một chút nào, nàng nói: "Hiện tại thần là thiếu mất kinh nghiệm, nhưng rồi sẽ không mãi như vậy, giờ có thể làm đại sự trước, thần cũng có năng lực giúp bệ hạ giải ưu, cũng sẽ không vướng chân bệ hạ liền tốt."
Kinh nghiệm nhiều có chuyện kinh nghiệm nhiều có thể làm, kinh nghiệm ít cũng có việc kinh nghiệm ít có thể đảm nhận được, ai không phải từng bước một đi lên đây? Muốn lên tuyệt đỉnh, chắc chắn trước tiên phải trải qua đường núi gồ ghề, ven đường phong quang.
Tự tin tràn đầy như vậy, chân thành không thể nghi ngờ như thế, Mạnh Tu Y nhìn nữ tử tươi cười rạng rỡ trước mặt này, nàng cũng không phải chỉ là nói suông, nàng từ lâu đã dùng hành động chứng minh lời nói, nàng có thể làm rất nhiều, nàng có thể vì nàng ấy phân ưu. Mạnh Tu Y không khỏi mỉm cười chân thành, cũng không đành lòng lại đả kích tính tích cực của nàng: "Khanh nói thật là," giơ giơ lên bản sách kia, lại nói, "Cái này, ngươi đã làm rất tốt."
Cô nương vừa nãy còn nói chắc như đinh đóng cột, nghe xong nàng tán dương, ngược lại có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, lòng tràn đầy suиɠ sướиɠ cười: "Tạ bệ hạ khen."
Một cái cúi đầu kia của nàng, gáy ngọc trắng nõn, vành tai phấn hồng trong suốt, giống đêm hè yên lặng như tờ, hoa sen trắng bên trong hồ sen lả lướt nở rộ, gọn gàng, cao vút tịnh thực, giống như Bùi Chiêu lần đầu tiên cúi đầu vì nàng ấy đổi thuốc trị thương, khi đó, quan hệ các nàng không cứng nhắc như vậy, thỉnh thoảng còn có thể nói vài câu trêu đùa.
Hô hấp Mạnh Tu Y hơi ngưng lại, cả người giống như mất đi sự khống chế bình thường mà hoảng hốt lên, giơ tay muốn sờ hai má nàng. Tay phải nhấc đến giữa không trung, nàng ấy bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Mạnh Tu Y mờ mịt, thấy Mộ Sanh kinh ngạc nhìn sang, nàng ấy lúng túng không thôi, thu tay lại che trên môi, giống như che giấu mà ho khụ một tiếng.
Bệ hạ thật giống đỏ mặt. Trong con ngươi long lanh của Mộ Sanh tràn đầy không rõ, lưu luyến mà liếc mắt nhìn, Mạnh Tu Y nhất thời thẹn quá hóa giận, nói: "Khanh lui ra."
Mộ Sanh có hơi mờ mịt, các nàng còn chưa nói hết đâu, nhìn thấy ánh mắt uy thế của Mạnh Tu Y, mím mím môi, vẫn là đàng hoàng mà đáp ứng: "Vâng, thần xin cáo lui."
Mạnh Tu Y nhìn theo Mộ Sanh rất mất hứng mà đi rồi, không khỏi buồn cười, còn dám cùng với nàng cáu kỉnh đây.
Có hoạn quan đi vào, người đến chính là nội thị phụng dưỡng ở bên người nàng từ nhỏ Mạch Ân Vinh. Hắn quỳ xuống ở trước mặt nàng, cẩn thận nói: "Bệ hạ, đồ cúng đều đã chuẩn bị."
"Ồ." Mạnh Tu Y gật đầu một cái, "Biết rồi, lui ra đi."
Mạch Ân Vinh có chút lo âu nheo mắt nhìn vẻ mặt nàng, một chữ cũng không dám nhiều lời, thấp giọng đồng ý, không tiếng động mà lùi ra.
Rốt cục Mạnh Tu Y vì chính mình tìm được lí do cho sự mất khống chế khi nãy, là vì ngày giỗ của người kia đến, vì lẽ đó, nàng ấy mới càng ngày càng không quản được chính mình, cho nên nàng ấy mỗi lần nhìn thấy tiểu tham chính kia liền sẽ nhớ tới người, một khắc không ngừng mà nhớ tới người. Nàng ấy nghĩ muốn lại nhìn người kia nhiều một chút, dù cho không có nắm giữ, dù cho không quấy rầy nữa, chỉ là, từ xa mà lại liếc nhìn một cái.
Cách nhật chính là ngày giỗ Bùi Chiêu, đúng lúc là ngày nghỉ tắm gội. Lần đầu tiên có thể trải qua ngày giỗ chính mình, Mộ Sanh tư vị phức tạp, suy nghĩ một chút, vẫn là cần hướng về nghĩa trang Bùi thị đi một chuyến.
Đi buổi sáng, dễ gặp gỡ mọi người ở Bùi gia, Mộ Sanh liền ở sau giờ ngọ thay đổi một thân quần áo đơn giản, xoay người lên ngựa, một mình hướng bên kia đi qua.