Tự mình phân cao thấp với chính mình như vậy, nàng đại khái là người duy nhất từ xưa đến nay.
Mộ Sanh mâu thuẫn giãy dụa mà nhìn Mạnh Tu Y đang đi ở phía trước. Nàng biết, như hiện tại, nàng không vui, nhưng nếu bệ hạ vừa quay đầu đã quên Bùi Chiêu, nàng cũng sẽ cảm thấy mất mát. Bất đồng duy nhất chính là, nếu như bệ hạ đảo mắt liền quên đi Bùi Chiêu, tuy nàng mất mát nhưng sẽ không bất ngờ, dù sao, nàng chưa bao giờ hi vọng bệ hạ sẽ lâu dài đối với nàng, từ trước đến giờ đều cho rằng một ngày nào đó lòng vua sẽ thay đổi. Nhưng rồi biết được bệ hạ nhớ mãi không quên, sau khi nàng cảm động bất an, mơ hồ càng thêm đặc biệt bất ngờ, đặc biệt là sau khi nàng dần dần thấy rõ trong lòng mình, phần cảm động bất an liền hóa thành ngọt ngào lâu dài, như nước suối trong trẻo chảy xuôi qua trái tim nàng, mang đến bình lặng thoải mái.
Theo lý mà nói, tất cả đều là tốt , vậy mà hiện tại, nàng lại bắt đầu khó chịu đối với chính mình lúc trước.
Mộ Sanh sâu sắc phỉ nhổ chính mình tích cực khó chịu.
Rất nhanh liền đến chuồng ngựa của mộ, Mộ Sanh mở dây cương, dắt ngựa của mình qua, nhìn phía Mạnh Tu Y nói: "Bệ hạ, xe ngựa ngài đâu?" Nàng vừa nói vừa nhìn chung quanh một phen, lúc này mới từ từ nhận thức ra, bệ hạ ở đây, bốn phía nên có người hầu mới phải, sao sẽ dễ dàng để nàng ấy đi vào như vậy.
Mạnh Tu Y nói: "Trẫm đến một mình." Hàng năm tới đây, đều là nàng ấy một mình đến, một mình đi.
"Ồ." Mộ Sanh gật đầu. Bệ hạ đến đây một mình, hẳn là cưỡi ngựa mà đến cho thuận lợi, bốn phía không thấy những con ngựa nào, hẳn là bệ hạ cột ở chỗ khác, nếu vậy thì lúc này trước tiên nên đi lấy ngựa.
Đang chuẩn bị nói chuyện, Mạnh Tu Y đã bước đi trước.
Mộ Sanh không thể làm gì khác hơn là tạm thời đảm nhiệm việc của người hầu, dắt ngựa cùng đi ở sau lưng nàng ấy. Đi một đoạn rồi, ra khỏi nghĩa trang, chính là một đường thân, Mạnh Tu Y nhìn địa hình xung quanh, bên trong tròng mắt đen nhánh thu lại hết tinh quang.
Đi ra đường lớn này, chính là một con sông nhỏ trong suốt tuôn trào, đường sông khá là khúc khuỷu, xuyên qua cánh rừng rậm rạp, lao nhanh về hướng nghĩa trang Bùi thị. Dáng người Mạnh Tu Y thanh thản lững thững mà đi, rõ ràng là cao quý vô cùng, y quan đế vương trắng hơn tuyết, cất bước ở nơi hoàng hôn yên tĩnh chiếu nghiêng giữa núi rừng này, nhàn nhã tự tại như đi bộ trở về nhà, thoải mái mà tản mạn.
Mộ Sanh không thể không cảm thán, bệ hạ thời khắc này, thực sự là rất động lòng người.
Núi rừng cũng không lớn, rất nhanh sẽ đi ra, đi qua một chỗ bụi cây rậm rạp, bước chân Mạnh Tu Y dừng lại, cao giọng kêu: "Vân Chuy!"
Từ xa lập tức vang lên một tiếng hí dài, tiếp theo là một trận móng ngựa gấp gáp vang lên, chỉ là chốc lát, một con tuấn mã khí thế hùng tráng, bốn vó tạo gió bay lên không trung phóng qua bụi cây, từ trong rừng chạy ra.
Ngựa của Mộ Sanh bất an giơ móng trước lên, nàng vội vàng nắm chặt dây cương, Mạnh Tu Y ở phía trước nghe thấy tiếng vang, xoay người lại giúp Mộ Sanh kéo lấy dây cương ngựa, ngựa trắng được động viên, dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ đảo mắt một chút, con tuấn mã tên là Vân Chuy của Mạnh Tu Y kia liền ở trước mắt, bởi vì tuổi còn nhỏ, phong thái bạch mã chưa hiện ra, Vân Chuy có thể nói là giống như ngựa Xích Thố*, ngạch cao chín thước, lông mao như lân, thần tuấn phi phàm, làm người ta nhìn mà phải than thở.
*Ngựa Xích Thố: Là con ngựa cao một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, không có một sợi lông thừa. Ngựa xích thố chạy rất nhanh, có thể vượt mọi địa hình, thậm chí có thể nhảy qua hào.
Bạch mã thở phì mũi, móng ngựa bất an đạp tại chỗ mấy lần, Mạnh Tu Y buông lỏng tay, sờ sờ lông mao trên cổ nó, đợi nó tiếp tục yên tĩnh lại, liền xoay người dắt dây cương Vân Chuy.
"Lên ngựa." Một bên Mạnh Tu Y nói, một bên phóng lên yên ngựa, động tác tiêu sái tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Mộ Sanh ở một bên thưởng thức phong thái chói lọi của nàng ấy một lúc, cũng lên ngựa theo. Hai người đồng loạt vung lên roi ngựa, hướng cửa thành mà đi.
Một đường lại đây, đều không còn lời gì để nói tiếp. Mạnh Tu Y chuyên chú nhìn phía trước mắt, trầm mặc không nói.
Sắc trời dần tối, ánh chiều tà le lói. Miếng ngói của lục thành lâu dần hiện trong mí mắt, mái nhà nghỉ trên đỉnh ngọn núi đặc biệt dễ thấy.
Cửa thành rộng rãi đang ở trước mắt. Sau khi vào thành phải đi thế nào, còn cần nghe bệ hạ phân phó.
Mộ Sanh nhìn về bóng người đang giục ngựa phía trước, kẹp chặt bụng ngựa, chạy lên, hỏi dò ý của nàng ấy: "Sau khi bệ hạ vào thành, ngài đi về nơi nào? Có người tiếp ứng hay không?"
Mạnh Tu Y quay đầu lại liếc nàng một chút, bên trong một chút kia chứa đựng tìm kiếm cùng nghi hoặc nhàn nhạt. Mộ Sanh không rõ vì sao bệ hạ dùng ánh mắt như thế, vệt tìm kiếm cùng nghi hoặc kia tựa như một sợi mây nhỏ nơi chân trời, vừa bị gió thổi liền không còn sót lại chút gì, giống như vốn là ảo giác của nàng, bệ hạ căn bản chưa từng đối với nàng có tia tìm kiếm, cũng chưa từng có nghi hoặc.
Mộ Sanh nhất thời cảm thấy vô cùng quái dị, nàng đang hồi tưởng hôm nay đã xảy ra điều gì sai lầm, liền nghe Mạnh Tu Y lạnh nhạt nói: "Nhìn đường."
Phía trước chính là một đống đất nhỏ, bạch mã ứng với tình hình mà nhảy cao, Mộ Sanh chợt cảm thấy thân thể bay lên không trung, không để ý tới cái khác, vội vàng năm chặt dây cương. Phóng qua đống đất, con ngựa lại tiếp tục vững càng mà lao nhanh, Mộ Sanh thoáng thở phào một cái.
Mạnh Tu Y vẫn chú ý bên này, lúc này thấy nàng không bị gì, mới quay đầu lại.
Cửa thành rộng rãi được thủ vệ nghiêm ngặt.
Mạnh Tu Y cùng Mộ Sanh xuống ngựa, đi cùng người qua lại trên đường, cất bước đi vào.
Vào cửa thành rộng rãi, là ngoại thành Yên kinh. Bên trong thành là thành, bên ngoài thành là quách. Ngoại thành là nơi dân thường ở, bên trong thành chính là chỗ ở của hoàng tộc cùng quan to quý nhân, đi đến bên trong nội thành chính là hoàng thành, hoàng thành là vị trí làm công của ba tỉnh lục bộ, bên trong biệt thự san sát, vị trí của Thái Y Thự lúc trước của Mộ Sanh, là ở trong Hoàng thành, mà bây giờ nàng ở Chính Sự Đường thì lại là vì địa vị đặc thù, ở cạnh Kiến Chương Cung. Đi tiếp hoàng thành chính là cung thành, tường thành cao to tách biệt cung thành cùng hoàng thành gọi là nội bộ. Cung thành là chỗ ở của thiên tử.
Mộ Sanh nhìn về thiên tử ở cạnh bên người nàng, nơi này cùng đường vào cung khá xa, nếu bệ hạ muốn trực tiếp hồi cung, chắc là cần kiên nhẫn chạy đi.
Mạnh Tu Y sinh ở trong cung đình, cũng không phải người không biết làm việc vặt, nàng vừa thấy vẻ mặt Mộ Sanh, liền biết nàng bị canh giờ không rõ ràng làm khó dễ. Mạnh Tu Y ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, kết luận nói: "Trước tiên đi vào thành, vào trong thành sẽ tìm nơi dùng bữa."
Mộ Sanh lập tức đáp ứng, hai người cùng lên ngựa lại, gia tốc đi về bên trong thành.
Qua hơn nửa canh giờ, hai người cùng đi vào thành, Lúc này là bố cục chia tách phố thị, phố là nơi để ở lại, thị chính là chợ, nơi thương nhân buôn bán.
Mộ Sanh cùng Mạnh Tu Y chính là muốn đi chợ.
Tùy ý tìm một quán trà xem như sạch sẽ. Mạnh Tu Y liền đi vào.
Mộ Sanh biết yêu cầu đối với đồ ăn của nàng ấy không cao, chỉ cần sạch sẽ có thể cho vào miệng là tốt rồi. Thời điểm lúc trước phát hiện ra, nàng còn thán phục nàng ấy một phen, không nghĩ tới đường đường là ngôi cửu ngũ, lại dễ nuôi như vậy, về sau cũng là tập mãi thành quen.
Vì vậy, thấy nàng ấy tiến vào chỗ tửu quán không hề bắt mắt chút nào này, Mộ Sanh cũng không kinh ngạc, ngoan ngoãn ở sau lưng nàng ấy theo vào.
Tìm một chỗ nghỉ, Mạnh Tu Y sửa lại vạt áo một chút, liền trầm ổn mà ngồi quỳ ở trên giường nhỏ mềm mại, cùng hầu bàn nói ra mấy món ăn, liền liếc Mộ Sanh, trưng cầu ý kiến nàng, Mộ Sanh vội vàng nói thêm mấy cái.
Mạnh Tu Y cúi đầu nhìn chung trà, lông mày sắc bén thu lại, trong mắt lóe ra một tia phức tạp.
Chờ hầu bàn lui ra, Mộ Sanh nhìn về Hoàng Đế đối diện, Mạnh Tu Y bưng chung trà ngẩng đầu lên, trên mặt không có khác lạ. Mộ Sanh bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi nàng thêm vài món, khá hợp khẩu vị bệ hạ, không khỏi liền chột dạ, đây là hành vi bản năng, gọi món ăn thì sẽ nghĩ đến khẩu vị đối phương.
Bất luận năm xưa nàng có phải là cam tâm tình nguyện cùng nàng ấy hay không, ở chung nhiều năm, phải biết, nàng đều biết, đối mặt với hầu bàn thì, không cần ngẫm nghĩ liền có thể bật thốt lên thức ăn nàng ấy yêu thích. Nhưng phần hiểu rõ này bây giờ nhìn lại rất là không thích hợp.
Nếu là nàng chủ động giải thích, thì sẽ có vẻ như vô cùng chột dạ mà mang ý đồ riêng, chẳng qua là nếu như bệ hạ đặt câu hỏi, nàng đúng là có thể thuận theo tự nhiên mà giải thích, dù sao nàng là Y Chính, thường hướng về ty thiện ty đưa phương thuốc, thuận tiện hỏi qua khẩu vị bệ hạ, cũng không phải là không hợp lý.
Mộ Sanh liền rất chờ mong mà nhìn Mạnh Tu Y, hi vọng nàng ấy đặt câu hỏi.
Mạnh Tu Y cực kì thản nhiên bưng lên chung trà làm từ cây gỗ mun đến bên môi, thấy Mộ Sanh nhìn nàng, liền thả chung trà xuống, ngón tay thon dài vừa mơn trớn chén gỗ kia quay lại nâng lên cằm dưới Mộ Sanh.
Mộ Sanh đột nhiên chưa kịp chuẩn bị mà bị nâng lên, bị ép nhìn vào bên trong cặp con ngươi tối om kia của bệ hạ. Mộ Sanh mở to hai mắt, không biết nên tránh thoát, hay là để mặc bệ hạ chọc ghẹo, trong lúc nhất thời nín hơi ngưng thần, một cử động cũng không dám.
Mạnh Tu Y nhìn chăm chú con ngươi đen sáng trong như trăng như hoa, tựa hồ muốn nhìn vào trong lòng nàng, Mộ Sanh bị ánh mắt trắng trợn mà mong manh nhìn đến ngượng ngùng bất an, không nhịn được liền buông mí mắt xuống muốn lùi bước tránh né. Mạnh Tu Y ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Tại sao không nhìn trẫm? Mới vừa rồi không phải còn rất lớn mật sao?"
Nàng ấy nói chuyện, mang theo chút vết chai mỏng trên lòng bàn tay nhanh chóng phất qua môi Mộ Sanh, Mộ Sanh hít một hơi khí lạnh, trên môi tê tê ngứa ngứa, toàn thân đều không nhịn được rung rẩy theo, sát đến chính là trong lòng hiện lên luống cuống mờ mịt.
Chờ Mộ Sanh hoàn hồn, Mạnh Tu Y đã lui lại từ lâu, tư thái nhàn nhã mà chống đầu, cười như không cười mà nhìn nàng.
Dáng vẻ không liên quan đến chuyện gì này, thực sự là rất dễ khiến người tức giận. Mộ Sanh không để ý tới cảm giác dị dạng trên môi, tức giận nói: "Bệ hạ, ngài có thể có chút dáng vẻ đế vương không?"
Mạnh Tu Y "A" lên một tiếng, hơi nghiêng người, một mặt hiếu kì nói: "Đế vương nên là dáng vẻ gì?"
Mộ Sanh: "..." Bệ hạ, không nên nghịch ngợm.
Lúc không còn gì để nói, hầu bàn bưng cơm canh đến. Mộ Sanh vội vàng đứng dậy bố trí chén dĩa, để cho hầu bàn lui ra sau, nàng cười nói: "Đã sớm đói bụng, tiệm này tuy nhỏ, thức ăn lại rất được, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi."
Ý đồ muốn chuyển đề tài câu chuyện rõ ràng như vậy, Mạnh Tu Y nở nụ cười, nâng đũa dùng bữa, không lại bức ép thêm.
Dùng một bữa tối vắng lặng không hề có một tiếng động, Mộ Sanh cùng Mạnh Tu Y đều không có thói quen nói chuyện lúc ăn cơm, cũng hài hòa hiểu ngầm. Đợi no đến bảy phần, hai người đều đặt xuống đũa trúc.
Sức ăn các nàng cũng không lớn, thức ăn trên bàn để lại bảy tám phần. Mộ Sanh gọi hầu bàn đi vào, lấy tiền bạc đến tính tiền, Mạnh Tu Y không có ý tứ muốn cùng nàng tranh.
Cơm nước no nê, tiếp theo liền nên tách ra.
Ngày mai Mạnh Tu Y còn phải vào triều, Mộ Sanh cũng phải ứng mão, hai người ở một ngã rẽ tách ra.
Hôm sau, Mộ Sanh tỉnh sớm một chút, nàng rửa mặt xong, liền hướng về nội cung đi.
Đi được nửa đường, gặp gỡ Bùi Kham đi ra từ trong cung. Bùi Kham là cất bước đi bộ, Mộ Sanh tự xuống ngựa cùng hắn trò chuyện.
Bùi Kham thấy nàng cũng nở nụ cười: "Thức dậy thật sớm."
Lúc này trời còn chưa sáng hết, phía chân trời còn có đầy lốm đốm sao. Bùi Kham một thân huyền y (y phục màu đen), bội kiếm bên hông, ở trong màn đêm, khiến cho vóc người hắn vốn là cao to càng thêm oai hùng. Mộ Sanh nghiêng đầu đánh giá một phen, cười nói: "Công tử hành tung không bình thường, đây là đi nơi nào?"
Canh giờ này không phải là thời điểm ngự lâm thay quân, hắn từ trong cung đi ra, nhưng lại đi bộ, có thể thấy được không phải xin nghỉ việc gấp, Mộ Sanh liền hỏi một câu.
Bùi Kham cũng trả lời nàng: "Đêm qua bệ hạ bỗng nhiên triệu kiến, hỏi ta một chuyện, chờ xin cáo lui thì đã giới nghiêm, liền ở lại phòng trực một đêm." Cũng không phải chuyện bí mật gì, nhắc tới cũng không sao.
Bùi Kham là cận thần của thiên tử, thường xuyên được triệu kiến, tất cả mọi người đều biết hắn rất được Hoàng Đế coi trọng. Có điều triệu kiến vào đêm như vậy, lại không thường thấy. Mộ Sanh hơi chớp mắt không hiểu, đêm qua nàng cùng bệ hạ tách ra thì đã không còn sớm, có chuyện gì cần triệu gấp?
Hai người này, đều là người nàng để ý. Mộ Sanh tất nhiên để tâm hơn, nhìn dung nhan Bùi Kham, rất dễ dàng, có thể thấy được việc bệ hạ nói tới khi triệu hắn, cũng không phải việc quan trọng gấp gáp, vậy vì sau lại lén lút triệu kiến? Lẽ nào là hôm qua bệ hạ từ trước mộ Bùi Chiêu trở về, nỗi lòng động đậy, vì vậy muốn nhìn thấy vị ca ca rất thân cận cùng Bùi Chiêu?
Người qua lại trên đường dần dần nhiều hơn, không ít người đi về hướng hoàng thành hoặc quan chức đi vào triều ứng mão. Ca ca đang ở ngự lâm, có lẽ bệ hạ có việc gì đó cần phái hắn đi làm. Mộ Sanh không nghĩ nhiều nữa, cùng hắn nói lời cáo biệt: "Bây giờ không còn sớm, công tử đi được rồi."
"Đi thong thả." Bùi Kham ôn hòa mà cười cười, cúi chào, liền nhanh chân đi về phía trước. Từ nhỏ hắn đã được mẫu thân dạy dỗ rất có phong độ, đều là lễ nghi chu đáo, nhưng Mộ Sanh có thể nhìn thấy bên dưới bề ngoài phong độ nhẹ nhàng của hắn, là tính tình bỡn cợt chân thật.
Mấy ngày tiếp theo, Mộ Sanh liền ở bên trong Chính Sự Đường, Hoàng Đế vẫn không triệu kiến nàng nữa.
___________________________
Vì chương này quá dài nên mình tách ra làm ba phần. Nó dài gấp ba lần một chương bình thường =)))
Với cả mình cũng đã học online lại rồi, nên chắc tiến độ sẽ chậm hơn lúc trước nha.