Cùng Quân Duyên

Chương 27

Bố cục của Cam Tuyền Cung và tòa cung vũ hoa lệ nghiêm ngặt trong Yến kinh tương tự nhau. Hoàng Đế ở giữa đình trong, ở ngoài là hoàng thành nơi ba tỉnh lục bộ làm công.

Nam hi sí thử, tà dương bàng chiếu. Đi vào cửa hoàng thành, Hoàng Đế khẩu dụ, để cho chư thần tản đi.

Mộ Sanh đi phía sau Hoàng Đế theo nàng ấy một đường vào triều, mãi đến tận Vị Ương Cung quan trọng nhất bên trong Cam Tuyền Cung. 

Vị Ương Cung là chỗ ở Hoàng Đế, tương tự Kiến Chương Cung, mấy chục thềm ngọc, cao hơn mười trượng, đứng dưới đáy, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy kính nể, người cùng vạn vật đều nhỏ bé. Vị Ương điện ở giữa Vị Ương Cung là chỗ Hoàng Đế xử lí chính sự, mặt đông là Hàm Nguyên điện, vị trí Hoàng Đế vào triều, hướng nam của Vị Ương điện có điện tên Thanh Lương, là nơi Hoàng Đế ngủ lại.

Thanh Lương điện chính là địa phương các nàng  đi.

Một ngày đường rồi, lúc này hai người đều cảm thấy khá uể oải. Mạnh Tu Y tựa ở trên giường nhỏ, chỉ đệm bên cạnh, nói: "Ngồi."

Mộ Sanh thi lễ một cái, liền ngồi xuống.

Cung nhân khác đều được cho lùi.

Tay phải Mạnh Tu Y đặt ở trên đầu gối, tùy ý gõ nhẹ, trực giác Mộ Sanh cảm thấy là nàng ấy có lời muốn nói, liền lẳng lặng mà ngồi chờ. Một lúc lâu, Mạnh Tu Y chậm rãi nói: "Vừa nãy bên ngoài cửa cung, ngươi có thấy An Quốc Công không?"

Vẻ mặt ôn hòa của Mộ Sanh trở nên nghiêm túc: "Thần nhìn thấy."

Xa giá dừng lại, lúc quân vương xuống xe, bách quan đều chờ ở ngoài xe, An Quốc Công thân là tể thủ tất nhiên cũng không ngoài ý muốn. So với ba năm trước, phụ thân đại nhân càng là nho nhã phong lưu, hắn đứng đầu bách quan, thân hình thẳng tắp, nhã vọng phi thường, một thân quan bào màu tím, ở trong hiền quan, mang ngọc vàng, dung sắc uy uy.

Nếu không có biết rõ bộ mặt thật hắn giấu kín, sợ là nàng vẫn lòng đầy quấn quýt, lấy hắn làm vinh.

Khí tức điềm tĩnh an bình của Mộ Sanh trong nháy mắt bị một loại âm trầm sắc bén thay thế, nhưng mà, nàng tỉnh lại rất nhanh, Bạc Mộ Sanh cùng Bùi Bá An cũng không có thâm cừu đại hận gì. Mộ Sanh chậm rãi điều tiết hô hấp chính mình, điều chỉnh biểu hiện cứng ngắc, để cho mình giống một thần tử nóng lòng vì chủ nhân phân ưu.

Rất nhiều ý nghĩ rất nhanh quay trở lại, cùng lắm chỉ trong mấy hơi thở.

Ngón tay gõ nhẹ đầu gối của Mạnh Tu Y đã dừng lại, nói rằng: "Cảm giác ra sao?"

Mặt người dạ thú! Trong lòng Mộ Sanh cả giận nói, nhưng trên mặt duy trì trấn định, suy nghĩ chốc lát, mới nói: "Tầm nhìn khôn khéo, túc trí đa mưu."

Mạnh Tu Y lắc đầu, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Mộ Sanh nói: "Năng lực quan sát của khanh thực sự là kinh người, trẫm là không nhìn ra."

Lại đang cười nhạo nàng. Lúc này là đang cười nhạo nàng nói những chuyện đã rõ rành rành. Chỉ là tình cảnh lúc nãy hỗn loạn, chúng thần đều ở, mà vì cái quay đầu một chút kia của bệ hạ, cùng nhau đưa mắt rơi vào trên người nàng. Mộ Sanh xác thực chỉ kịp liếc mắt vội vàng nhìn nam tử đứng đầu bách quan kia, mà không kịp quan sát kĩ.

Nàng ngoan ngoãn mà cúi đầu, nói: "Mong bệ hạ chỉ giáo."

"Muốn trẫm chỉ giáo, trước tiên ngươi cần phải làm trẫm cao hứng." Mạnh Tu Y nghiêng người, nhắm mắt lại, tựa ở trên đệm mềm mại, khẩu khí thích ý mà nói.

Thực sự là một chút cũng chưa từng bỏ qua cơ hội đùa giỡn nàng! Mộ Sanh yên lặng phỉ nhổ, nhưng mà ý nghĩ vừa qua, nàng liền lập tức kinh sợ, vì sao bệ hạ đối xử với nàng hòa hợp thân thiết như vậy?

Hồi tưởng một ngày đường hôm nay, tuy nói nàng ấy chủ yếu đang cười nhạo nàng, cũng không có dịu dàng chút nào, thế nhưng loại ngữ khí thân cận lại rõ ràng. Vì sao bệ hạ đột nhiên liền...

Mộ Sanh ngơ ngác, không nghĩ ra là tại sao.

Mạnh Tu Y đợi một lúc, vừa không đợi được người kia yếu thế, nghĩ trăm phương ngàn kế mà lấy lòng, vừa không đợi được người kia không cam lòng yếu thế, nhanh mồm nhanh miệng mà phản ứng. Nàng ấy mở mắt ra, liền nhìn thấy người kia cả mặt xoắn xuýt mà nhìn nàng.

Thật là to gan. Dám trắng trợn mà nhìn thẳng Hoàng Đế như vậy, trong thiên hạ đoán chừng cũng chỉ có mình nàng.

Nghĩ như vậy, nhưng Mạnh Tu Y không chút nào cho là hỗn, nhíu mày, hỏi: "Làm sao?"

Nàng hỏi, Mộ Sanh vẫn cứ rất xoắn xuýt, không biết cần nói thế nào. Nàng ậm ừ, nhìn vẻ mặt Mạnh Tu Y vẫn tính là kiên nhẫn, rốt cục vẫn là hỏi tới. Tâm tư Mạnh Tu Y, nếu người bên ngoài cố tình suy đoán, chắc chắn là đoán không ra, so với đoán nửa ngày cũng không được gì, không bằng liền nói thẳng, như vậy nàng ấy cũng sẽ không giáng tội.

Mộ Sanh có chút khó khăn nói: "Bệ hạ đối với thần, hình như là đặc biệt không giống." Từ việc muốn nàng cùng đi cho đến đưa nàng cùng vào bên trong cung dưới con mắt mọi người, đều nói rõ nàng ấy đối với nàng cũng mọi người khác biệt, thậm chí, căn bản không giống thái độ quân vương nên có khi đối xử với hạ thần.

"Sao, thật không?" Mạnh Tu Y vẫn mang theo ý cười, chỉ là Mộ Sanh cảm thấy bên trong nét cười của nàng ấy pha thêm ý vị không thể nói.

Bên trong lò Bác Sơn ở giữa điện bốc lên khói trắng lượn lờ, huân hương an thần phân tán trong điện. Cả một ngày chạy đi, Mộ Sanh kì thực cảm thấy rất mệt, lúc này càng là cảm thấy tâm thần vô lực, nàng có một loại dự cảm, nếu như bệ hạ chịu nói nguyên do cho nàng, kia hẳn là việc nàng ấy vô cùng lưu ý. Nàng liền chăm chăm nhìn Mạnh Tu Y, hi vọng nàng ấy có thể ban cho nàng ân điển, nói cho nàng biết nguyên do vì sao đối đãi với nàng bằng con mắt khác như vậy.

Hai con mắt chứa đựng chờ đợi trên khuôn mặt thanh nhã tố tịnh của nàng quá mức trong suốt sạch sẽ, sạch sẽ đến mức Mạnh Tu Y không nhịn được giống như lần trước, muốn sờ sờ má nàng. Nàng ấy nhịn xuống, dù cho trong lòng như mọc đầy kiến vậy, ngứa ngáy liên miên mà đau đớn, nàng ấy cũng nhịn xuống.

Ánh mắt Mạnh Tu Y nhu hòa lên, dù cho lúc này cũng không phải thời cơ tốt nhất, nàng ấy cũng không cách nào khống chế chính mình nữa, không cách nào chờ đợi thêm nữa. Suy nghĩ một chút, rốt cục nói ra đáp án Mộ Sanh ngóng trông muốn nghe.

"Trẫm cảm thấy ngươi rất đặc biệt, không nhịn được nghĩ muốn đối tốt với ngươi, không đành lòng để ngươi đi phơi dưới trời nắng, muốn ở cùng ngươi nhiều một chút, hoặc giống như bây giờ, ngồi đối diện, trò chuyện. Chỉ cần ngươi ở đây, trẫm liền sẽ cảm thấy tâm thần bình yên."

Theo từng chữ từng câu nàng ấy chầm chậm dịu dàng nói ra, chỉ một thoáng gò má Mộ Sanh đỏ chót, mắt to trong suốt yên lặng nhìn Mạnh Tu Y, trong mắt tràn đầy khó tin.

Mạnh Tu Y nhìn nàng, tim Mộ Sanh đập rầm rầm, thật sốt sắng, quá vui mừng, lại quá mê man, trên mặt nóng hổi, nàng không biết ngôn ngữ ra sao mới có thể xứng với lời nói chứa đựng thâm tình này của bệ hạ.

Nàng mím môi ngượng ngùng, đáp không được nửa chữ. Sâu thẳm trong mắt Mạnh Tu Y dần dần ảm đạm, nàng ấy nhẹ nhàng nói: "Nhưng là đang làm khó dễ Bạc khanh? Quả nhiên là trẫm cưỡng cầu."

Trong giọng nói cay đắng thất vọng khó nén.

Trong lòng Mộ Sanh run lên, nàng không để ý tới cảm giác không ổn nhỏ bé đột nhiên dâng lên trong lòng, vội nắm lấy tay Mạnh Tu Y, nàng rõ ràng cảm giác được, thời khắc nàng chạm tay vào bệ hạ, hai người các nàng, đều nhịn không được run rẩy, là loại run rẩy vì động tình kia. Mạnh Tu Y rất nhanh nắm chặt tay nàng, nàng ấy bỏ qua suy sụp ban đầu, ánh mắt lấp lánh mà nhìn nàng, nói: "Ngươi nghĩ kĩ?"

Mộ Sanh cúi đầu, nhìn hai tay các nàng nắm lấy nhau, nhẹ nhàng, nhưng không mất kiên định gật đầu: "Thật là khéo, lòng thần giống như bệ hạ." Vốn tưởng rằng đường phải đi còn dài, vốn tưởng rằng nàng cùng bệ hạ cách nhau vạn dặm, ai ngờ hạnh phúc đang ở trước mắt. Dù cho mơ hồ cảm giác được không thích hợp nơi nào đó, Mộ Sanh cũng không muốn từ bỏ cơ hội lần này.

Lời nói kiên định mạnh mẽ đồng thời rõ ràng vừa nói ra, Mạnh Tu Y như rơi vào bên trong yên lặng. Bầu không khí vừa mới ám muội nồng nhiệt nhanh chóng lạnh xuống, mãi đến khi Mộ Sanh cảm thấy bất an, kinh hoảng, suy đoán rằng có phải là ác thú vị* của bệ hạ, là nàng ấy lại đang trêu nàng?

*Ác thú vị: Thú vui ác độc :v  

Mạnh Tu Y đột nhiên dùng sức trên tay, theo tiếng thét kinh hãi của Mộ Sanh, cả người nàng đều rơi vào trong lồng ngực Mạnh Tu Y.

Quá thô lỗ! Mộ Sanh sợ hãi không thôi, đang muốn lên án hành vi lỗ mãng này của nàng ấy, liền nghe được bệ hạ chăm chú ôm nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Ngươi nhất định phải nhớ kĩ hôm nay ngươi nói gì, chúng ta là hai bên tình nguyện."

Nơi nào đó trong lòng Mộ Sanh thoáng mềm mại, nàng thuận theo mà giơ tay, vòng lấy eo Mạnh Tu Y.

Lúc đầu là nói chính sự, không biết tại sao sự tình lại phát triển theo một phương hướng kì quái, Mộ Sanh càng phát hiện mong muốn của mình được đáp lại, cùng Hoàng Đế định ra danh phận rồi.

Chỉ là lần này lại là bệ hạ mở miệng trước, nàng vốn định đợi đến thời điểm chắc chắn, sẽ do nàng dũng cảm đem lòng mình nói cho bệ hạ. Mộ Sanh có chút ảo não, nhưng chút ảo não này đuổi không kịp cái bầu trời được vui sướng che ngợp.

Danh phận đã định, Mộ Sanh cảm giác mình nên có chút quyền lên tiếng, liền nói: "Bệ hạ còn chưa nói hôm nay An Quốc Công có gì khác biệt."

Hai người đã thu dọn xong quần áo rồi, mỗi người đều ngồi yên.

Mạnh Tu Y ngậm lấy ý cười, nhìn cô nương cực lực muốn làm ra thần thái trấn định tự nhiên này, nói: "Trẫm nói thế nào? À, trẫm đã nói, chỉ giáo được thôi, trước tiên ngươi cần phải khiến trẫm cao hứng."

Đến như vậy rồi nàng ấy còn không tha thứ, không chịu nhường nàng một chút nào! Mộ Sanh bất mãn mà nắm lấy tay áo Mạnh Tu Y: "Đã như vậy rồi, còn không khiến ngài cao hứng sao?"

Mạnh Tu Y thư thái mà giãn mặt ra: "Đã rồi đã rồi, khanh nói cực kì đúng", ánh mắt của nàng ấy nóng rực giống như mặt trời tháng sáu, âm thanh nhưng nhẹ nhàng ôn nhu khác thường, "Không còn chuyện gì làm cho trẫm càng cao hứng hơn so với chuyện này. Có thể gặp được ngươi, thực sự là, chuyện may mắn lớn nhất từ lúc trẫm sinh ra tới nay."

Tâm tính thiện lương tựa hồ lại bị trêu chọc một chút, gương mặt Mộ Sanh hơi hồng, ánh mắt dịu dàng mà cùng nàng ấy nhìn nhau.

Bình Luận (0)
Comment