Không giống với nhà tù ở Hình bộ, nhà tù của Đại Lý Tự chỉ giam giữ những quan lớn hiển hách nhưng tội ác sâu nặng.
Quan lớn, tước vị, tội ác sâu nặng, ba thứ này Bùi Bá An có hết, hắn bị giam bên trong nhà tù kia, thủ vệ cực nghiêm.
Mạch Vinh Ân vừa đi vào Đại Lý Tự, liền có một quan mặc áo bào tím ra nghênh đón. Mộ Sanh theo cạnh hắn, cảm nhận được một lần cái gì gọi là cáo mượn oai hùm.
Mạch Vinh Ân lấy ra từ trong túi một tấm chỉ, nói với quan viên kia: "Chúng ta phụng mệnh đến thẩm vấn Bùi Bá An, nhờ Nhậm đại nhân dẫn đường giúp."
Có thể khiến hắn phụng mệnh, tất nhiên là thánh mệnh. Bào quan màu tím tinh tế cầm chỉ trong tay nhìn một phen, xác nhận không có sai sót, mới nhét vào trong túi, rất là khách khí nói: "Thỉnh Mạch đại nhân cùng vị đại nhân này đi với bản quan."
Mộ Sanh liếc về cái đóng dấu bằng mực đỏ thắm trên chỉ kia, là tỳ ấn Hoàng Đế thường dùng. Bọn họ trực tiếp đi từ ngự viên tới, tờ giấy kia vẫn luôn ở trong túi Mạch Vinh Ân—— bệ hạ đã biết trời vừa sáng nàng sẽ đi nhà tù một chuyến.
Lao ngục của Đại Lý Tự vô cùng tối tăm, trên vách tường cách một khoảng sẽ có một ngọn đèn, ánh sáng của ngọn đèn cũng không thể truyền bao xa, đoàn người đi vào trong, mang theo một cơn gió, ánh lửa lay động, làm cho bóng tối trên tường đặc biệt âm u.
Mộ Sanh và Mạch Vinh Ân không nói một lời theo sát phía sau người đàn ông mặc áo bào tím. Trực tiếp đi vào trong, đến một chỗ có vài tên ngục tốt trong coi trước cửa sắt.
Người đàn ông áo bào tím tiến lên nói vài câu, ngục tốt cầm đầu nhìn người vừa đến một chút, liền lấy ra chìa khóa, mở cửa sắt kia ra.
Bên trong chính là vị trí giam giữ phạm nhân.
Mộ Sanh muốn gặp người ở bên trong. Phải đi qua bốn lần cửa sắt, người đàn ông áo bào tím nói: "Vị kia đang ở bên trong, hai vị cứ việc đi hỏi đi, bản quan ở nơi đây chờ đợi."
Mạch Vinh Ân nghiêng người nói với Mộ Sanh: "Thỉnh đại nhân."
Mộ Sanh nói một câu làm phiền rồi, liền đi vào. Người đàn ông áo bào tím kinh ngạc nhìn nàng một cái, cứ tưởng rằng Mạch đại nhân là chủ thẩm, không ngờ tiểu quan mang quan bào ngũ phẩm màu đỏ này mới đúng. Nhớ đến vài ngày trước vị tham chính tận trung vì bệ hạ mà ngôn quan dùng ngòi bút làm vũ khí nhắm tới kia, hắn ước chừng cũng đoán được đây là người phương nào. Quả nhiên là chiếm được đế tâm.
Ý nghĩ trong lòng hắn, tất nhiên là Mộ Sanh không biết. Tới phòng sâu nhất, đi theo ngục tốt mở cửa ngục, Mạch Vinh Ân chỉ liếc mắt một cái, liền nói với Mộ Sanh: "Đại nhân có lời gì thì tự đi nói đi, nếu có chuyện, hô lớn một tiếng, để tiểu nhân có thể nghe được."
Hắn dứt lời liền mang người lui ra ngoài mười bước.
Mộ Sanh một mình đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy Bùi Bá An thân mang tù phục, đứng dưới song.
Cửa sổ xây cao, trên đỉnh đầu người ba năm thước, vuông vức một cái lỗ nhỏ, ở giữa là mấy nhánh gỗ, rất đơn sơ. Đây là nguồn ánh sáng duy nhất trong lao ngục này.
Nghe thấy tiếng vang, Bùi Bá An xoay người lại. Mấy ngày nay khổ sở trong lao ngục chưa khiến hắn lộ nhiều vẻ chán nản, ngoại trừ râu tua tủa trên môi, quần áo hắn vẫn sạch sẽ, lưng thẳng, búi tóc cột cẩn thận tỉ mỉ, giống như không ở lao ngục mà như ở trong ao viên cảnh sắc nhã trí.
Mộ Sanh đột ngột nảy sinh giận dữ, hắn không nên điềm nhiên như vậy.
Sớm biết chính mình đã không còn đường sống. Bùi Bá An nhìn thấu, rồi cũng không sợ sệt làm gì, nghĩ chính mình từng là tể thủ, tốt xấu gì cũng phải duy trì phong độ, vào lúc này thấy người đến, hắn cũng không một chút hoang mang—— đã đến mức này, còn gì tệ hơn sao?
"Không biết dưới chân vì gì mà đến?" Hắn tự biết trên người đã không còn chỗ để đào móc, không biết tại sao lại có người đến.
Mộ Sanh đi lên trước một bước, ngay chỗ chiếu ánh sáng của cửa sổ nhỏ, để Bùi Bá An thấy rõ rõ ràng ràng mặt mũi nàng: "Tất nhiên là vì Bùi công mà tới. Không biết Bùi công còn quen thuộc?"
Bùi Bá An sững sờ, con ngươi thâm trầm lóe ra một vệt mù mịt, hắn cười cười, chưa có đãng trí đâu, đến lúc này con mèo con chó từ đâu bước đến cũng dám làm càn trước mặt hắn.
Cho đến lúc này hắn vẫn khoe khoang vô cùng, duy trì phong độ phiêu phiêu, dự định thong dong mà chết. Mộ Sanh sao chiều ý hắn? Nàng cúi đầu, hơi cười: "Thời khắc sắp gần đất xa trời, không biết Bùi công đời này còn ý nguyện chưa thành không? À, hẳn là có, dù sao đại công tử còn yên lành sống sót, an hưởng phú quý, Địch gia cũng từ từ quay lại vinh quang ngày xưa."
Hai hàng lông mày của Bùi Bá An nhíu lại, nhìn thẳng phía Mộ Sanh.
Mộ Sanh tiếp tục nói: "Có điều, tiểu nữ thấy được, ý nguyện chưa thành của Bùi công không chỉ dừng lại tại đấy—— nữ nhi ngài nhẫn tâm đưa vào chỗ chết, hiện nay lại đang yên đang lành tồn tại ở hậu thế đây."
Mặt mũi bình tĩnh kia cuối cùng cũng bị xé nát, Bùi Bá An nhăn chặt lông mày, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Mộ Sanh, trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì?" Chuyện đó không thể! Hắn tận mắt nhìn Bùi Chiêu tắt thở, nàng tuyệt đối không thể sống sót!
Nhớ tới việc này, Bùi Bá An lại lần nữa trấn định, đúng rồi, chắc hẳn là hoàng đế không chịu để hắn chết như thế, còn phải làm nhục hắn một phen, mới nghĩ đến đây, âm thanh làm nũng mềm mại của cô gái kia lại vang lên: "Phụ thân, ngài không nhận ra ta sao? Ta chính là Chiêu nhi nha."
Giọng điệu này, cực kì giống Bùi Chiêu khi còn bé, ngữ điệu làm nũng khi nhón chân lên kéo ống tay áo hắn, Bùi Bá An đột nhiên trợn to mắt!
"Khỏi giãy giụa, đây là độc mộc tiễn, một chút trên đầu ngón tay cũng dược chết một con mãnh hổ, huống hồ là ngươi." Mộ Sanh chậm rãi nói, "Phụ thân có còn nhớ câu này?" Câu nói này là trước khi nàng chết, chính miệng Bùi Bá An nói, hướng về phía nàng đang ngã trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi mà nói. Câu nói này xuất hiện trong ác mộng của nàng nhiều lần, quấy nhiễu khiến nàng không được yên giấc. Nếu cõi đời này thật sự có quỷ thần, Mộ Sanh cảm thấy, dù cho không thể sống lại trong người Bạc Mộ Sanh, oán khí của nàng cũng sẽ khiến nàng bồi hồi ở nhân gian thật lòng, mãi đến khi tận mắt thấy kết cục của hắn.
Đôi mắt trừng lớn của Bùi Bá An dần dần nhiễm phải sự hoảng sợ. Hắn không dám tin mà lắc đầu, nhưng, câu nói kia đích thực là hắn nói, khi đó trong phòng chỉ có bọn họ, tuyệt không có người thứ ba biết được.
"Có phải là rất kinh ngạc?" Mộ Sanh dựa vào trực giác, nói ra câu đả kích lớn nhất đối với hắn, "Phụ thân hao tổn tâm cơ, bố trí khắp nơi, cuối cùng gϊếŧ nữ nhi, nhưng không ngờ căn bản chưa từng gϊếŧ chết ta. Mà ngươi, ngươi vì vậy mà chết, Bùi gia cũng vì ngươi mà diệt."
"Ngươi có từng kinh ngạc, vì sao bệ hạ nhất định phải ấn cho ngươi tội danh có ý đồ soán ngôi không? Tất nhiên là bệ hạ biết được việc này, nàng ấy muốn báo thù cho ta, không an bài tội danh đại nghịch bất đạo như vậy, làm sao để tên lão thần hai triều như ngươi chết? Làm sao để Bùi gia mãi mãi không có chỗ vươn mình?"
Bùi Bá An sợ hãi lùi về sau một bước, hắn vô ý thức nuốt nước bọt, run run rẩy rẩy chỉ vào Mộ Sanh: "Ngươi, ngươi..."
"Ngươi có phải muốn biết mẫu thân ở đâu không? Mộ Sanh đi lên trước một bước, lại bức lui hắn, "Ta vậy mà sống sót, ngươi cảm thấy mẫu thân ở nơi nào đây?"
Tức khắc Bùi Bá An mồ hôi lạnh đầy mặt, sợ hãi e ngại từ từ thoái lui, trong mắt lập lòe phẫn hận sâu sắc và điên cuồng.
Mộ Sanh rõ rõ ràng ràng nhìn thấy tâm tình của hắn, vẫn cứ không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn: "Ngươi xem, ngươi làm vô ích rồi, vốn có thể tự tin mà sống sót, quan cao hiển hách, được người tôn kính, nhưng lại cứ gϊếŧ người không đáng chết. Phụ thân, người đáng chết không phải mẫu thân và ta, mà là kẻ vong ân phụ nghĩa ngươi."
Từ đầu tới đuôi, giọng nói của nàng đều rất bình tĩnh, chỉ trần thuật một sự thật. Nhưng lời kia nói ra, rơi vào tai Bùi Bá An, giống như là miệng lưỡi độc ác dữ tợn mà phun nọc độc.
Mộ Sanh hận độc hắn, đặc biệt là sau khi biết sự thật, mẫu thân đến tột cùng là mắc lỗi hắn chỗ nào, nàng và ca ca mắc lỗi hắn chỗ nào! Chính hắn làm chuyện hồ đồ, chính mình không biết tự sửa, chính mình không biết đúng sai, lại đem việc này trách tội lên đầu mẫu thân. Không có mẫu thân, con đường làm quan của hắn sao có thể đi được thông thuận như vậy, hắn muốn nữ nhân thanh mai trúc mã kia, cần gì phải cưới mẫu thân làm vợ, rõ ràng là ích kỉ tới cực điểm!
Rốt cục Bùi Bá An tỉnh táo lại từ bên trong nỗi khiếp sợ, hai mắt hắn đỏ ngầu, thong dong tự tại lúc bắt đầu không còn sót lại chút gì, tức khắc như già nua thêm mười tuổi, gương mặt được bảo dưỡng kĩ như già đi, quay về phía Mộ Sanh cả giận nói: "Buồn nôn y hệt mẫu thân ngươi, chỉ có ỷ thế hiếp người! Các ngươi sớm nên đi chết, kiếp này ta không thể gϊếŧ các ngươi, kiếp sau tất không nương tay!"
Hắn đã giận đến mất lí trí, ngay cả Bùi Chiêu làm thế nào biến thành Bạc Mộ Sanh hắn cũng không để ý. Hắn dứt lời, nhanh chân tiến đến, muốn bóp cổ Mộ Sanh, lại gϊếŧ chết nàng một lần nữa. Mộ Sanh cười lạnh lùi về sau, tránh thoát khỏi sự công kích của hắn dễ như ăn cháo.
Trên tay trên chân hắn đều đeo hình cụ, động tác tất nhiên không nhanh nhẹn, lửa giận thiêu đốt lí trí của hắn, để khuôn mặt hắn vặn vẹo thành một dáng dấp khủng bố, thấy Mộ Sanh tránh thoát một lần, không cam lòng xông lên lần nữa.
Mộ Sanh nhất thời cảm thấy chán ghét, xoay người, đi thẳng ra khỏi nhà tù này, sau lưng là Bùi Bá An đã đánh mất lí trí kêu to.
Mạch Vinh Ân thấy nàng đi ra, vội vàng bước tới trước.
Trong lòng Mộ Sanh ngột ngạt cực kì, nhưng vẫn duy trì cảnh giác nói: "Đại nhân..."
Không cần nàng nói hết, Mạch Vinh Ân liền nói: "Tiểu nhân hiểu rõ."
Người bên cạnh bệ hạ, tất nhiên là vạn phần chu toàn. Mộ Sanh gật gù: "Làm phiền đại nhân." Liền đi ra ngoài.
Mạch Vinh Ân cung kính tiễn bóng người của nàng biến mất ở sau cửa sắt, rồi gọi tới hai tên ngục tốt, ung dung không vội đi vào nhà tù kia. Chốc lát, hắn liền đi ra từ bên trong, vừa đi, vừa nhàn nhạt cuốn lên ống tay áo thả xuống, tư thái rụt rè không giống một hoạn quan, mà như ẩn sĩ đọc đủ thứ thi thư.
Phía sau hắn, Bùi Bá An ngã trên mặt đất, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng, hắn há mồm. nhưng chỉ có thể nói ra âm tiết "A a" gián đoạn. Giống như đứa bé bi bô tập nói, gương mặt phẫn hận của Bùi Bá An đỏ lên, hai mắt xưa nay thanh minh trong khoảnh khắc ngăn ngắn này vẩn đục, tháng ngày còn lại của hắn không còn nhiều lại không thể phun ra một chữ.
Mộ Sanh chờ ở bên ngoài, cùng người đàn ông áo bào tím kia nói chuyện. Áo bào quan mặc ở Đại Tấn đều có quy định nghiêm chỉnh, người cấp bậc gì, thì mặc dạng áo đó. Quan bào màu tím chỉ có quan lớn tam phẩm trở lên mới được mặc.
Đại Lý Tự là tam phẩm, chính là chủ quan Đại Lý Tự khanh.
Đại Lý Tự khanh rất dễ thân cận, nói chuyện với Mộ Sanh vài câu, cũng quen mặt. Không quá lâu, Mạch Vinh Ân liền đi ra.
Ba người một đường ra khỏi nhà tù, sau khi nói lời từ biệt với Đại Lý Tự khanh, liền rời khỏi Đại Lý Tự.
Mạch Vinh Ân tất nhiên là phải về cung, lúc này Mộ Sanh rất muốn thấy Hoàng Đế, liền một đường đi về trong cung.
Nội tâm của nàng căn bản không bình tĩnh như bề ngoài. Đại nghịch bất đạo chọc cha ruột tức giận thành người điên, Mộ Sanh rất là nhớ nhung mẹ nàng, nếu mẫu thân quả thực sống sót giống như nàng nói dối để chọc tức Bùi Bá An, là tốt rồi.
Mẫu thân đã nhìn lầm người, không thấy được tự tôn quá đáng chôn sâu dưới đáy sự tự ti kia của Bùi Bá An, không thấy rõ người này thâm độc và tàn nhẫn. Hắn thông minh, cũng có tầm nhìn, nhưng hắn lại quá tính toán chi li, không cho vi phạm nửa chút. Một người như vậy, liên lụy mẫu thân cả đời.
Thực sự là, không đáng!
Mộ Sanh vào trong cung, Mạnh Tu Y đã từ ngự viên trở lại Kiến Chương Cung. Thấy nàng lại đây, nàng ấy cũng không bất ngờ, bất quá nâng người, chỉ một bên giường ngồi nói: "Ngồi."
Mộ Sanh liền nghe lời ngồi xuống.
Bên trong điện đốt ngưng thần hương tĩnh tâm, nhàn nhạt, tràn ngập trong hơi thở lúc đó, xa xăm như đám mây mỏng manh phía chân trời, lại như nước chảy róc rách trong khe nước bên trong núi sâu. Mộ Sanh từ từ bình tĩnh lại tâm tình, khi Mạnh Tu Y ngẩng đầu lần thứ hai, liền rơi vào một đôi con ngươi an điềm.
Đôi tròng mắt này, cực kì giống nhiều năm trước, nàng ấy nhìn thấy khi tỉnh lại từ trong hôn mê. Lần cửu tử nhất sinh đó, nàng ấy suýt nữa chết ở trong tay sát thủ Tam hoàng tử phái tới, vạn không hề nghĩ tới, sau đó rất lâu, nàng ấy luôn cảm tạ lần ám sát đó, lúc sắp chết có thể gặp được một nữ tử làm nàng không thể chờ được đem tim giao tới, ngược lại cũng đáng giá.
Ánh mắt Mạnh Tu Y lóe lên, sờ sờ tóc mai Mộ Sanh, nói: "Gặp rồi? Dễ chịu?"
Rõ ràng là nói mát, cười nhạo nàng nhất định phải chạy đi nơi đó một chuyện, vô duyên vô cớ phá hỏng tâm tình. Mộ Sanh liền mạnh miệng nói: "Dễ chịu, khai sáng thông suốt, thật sự nhẹ nhàng khoan khoái."
Mạnh Tu Y cười nhạo nói: "Vậy ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ không phải là chịu đả kích rồi van trẫm an ủi."
Nàng ấy lại cay nghiệt rồi. Nhưng Mộ Sanh kinh ngạc phát hiện ra bị nàng ấy cay nghiệt như vậy một lúc, ngược lại tâm tình nhảy nhót. Nghe bệ hạ ra lệnh, vội vàng chịu khi dễ, nàng thật sự là... Mộ Sanh đối với chính mình tương đối cạn lời.
Nói chung, bị Hoàng Đế bệ hạ này không tính là an ủi cay nghiệt đâm một cái, Mộ Sanh đúng thật khỏe rồi, cũng có thể cười híp mắt nói chuyện như thường.
Mạnh Tu Y thấy nàng như vậy, cũng không khỏi cười cười.
Hôm nay nàng ấy triệu kiến con trai Hải Định. Mấy ngày trước đây Hải Định được đặt thụy là "Văn Trinh", thụy hào này, là khẳng định lớn lao với văn nhân thẳng thắn cương nghị.
Đáng tiếc vô cùng, con trai Hải Tùng của Hải Định, cũng không có tài hoa của cha hắn, làm người trung hậu nhưng có chút ngốc, đoán chừng cũng không thi đậu tiến sĩ, Mạnh Tu Y thấy vậy, liền ban hắn trăm ngàn mẫu ruộng tốt, hoàng kim ngàn lượng, để hắn làm một phú ông áo cơm không lo, cũng tiện phụng dưỡng ông bà và mẫu thân.
Bồi thường cho người nhà trung thần làm cho nàng ấy dễ chịu một chút. Tiếp theo chính là trừng phạt gian thần. Trừng phạt dành cho Bùi Bá An chưa định ra, Mạnh Tu Y suy tính nhiều mặt, không thể thiếu hỏi ý kiến Mộ Sanh.
Kì thực Mộ Sanh cũng không hận gì những người khác trong Bùi gia. Theo Bùi Bá An đắc thế, nhị thúc Bùi Trọng Thái, tam thúc Bùi Thúc Bình, tứ thúc Bùi Quý Khang của nàng đều làm quan bên ngoài. Bùi Trọng Thái đã là thứ sử, làm chủ một phương, Bùi Quý Khang mới chỉ ba mươi, năm năm trước mới đậu đến tiến sĩ, trước mắt làm huyện lệnh, được cho là tuổi trẻ tài cao.
Có điều chuyện thành như vậy, bọn họ định là không làm quan được rồi.
Làm phiền nửa tháng, rốt cục Hoàng Đế hạ chiếu, Bùi Bá An, Bùi Thiệu bị trảm ở ngọ môn, tam tộc trừ Địch gia cùng Bùi Kham đều lưu vong Lĩnh Nam, con cháu đời đời, vĩnh viễn không được triệu hồi.
Trừng phạt như vậy, có thể cho là nhân từ.
Đại thần trong triều chỉ lo lan đến chính mình cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra bệ hạ cũng không cố ý làm việc này liên lụy quá rộng. Chỉ là những quan chức vượt quá xa, là miễn không được việc mất chức lưu vong.
Mạnh Tu Y nhìn những đại thần không sợ không thôi kia, xem ra, triều đình phải làm nhiều lựa chọn đề bạt người mới.
_____________________
ngồi gõ từng chữ chửi Bùi Bá An mà zui zẻ cả người =)))